Dẹp bỏ qua ý nghĩ tại sao mẹ lại biết chuyện đó.
Quan trọng là....
Nhà hiện giờ không còn ai, ba mẹ thì đi sang nhà thăm bà con, lão thì đi từ sáng, hiện giờ chỉ có một mình tôi!
Sau khi chiếm được bếp, đối với người lần đầu tiên vào bếp như tôi thì...
Tôi đã phải quằng qoại, mần mò cách làm từ cuốn sách dạy nấu ăn.
Mồ hôi đọng từng giọt trên trán...
Làm cá, cắt thịt... vân vân và mây mây....
Rồi là nêm nếm...
Đường nà, muối nà, nước mắm nà...
Cứ thế tôi hăng hái làm theo cuốn sách chỉ.
Trong lúc chờ đợi nồi thịt hầm, tôi lấy điện thoại ra điện cho lão nhưng không được
Nên đành phải nhắn tin kêu lão, h chiều là phải có mặt tại nhà!
Sau đó tôi tiếp tục công việc nấu nướng của mình!
Cả một ngày của tôi, cuối cùng một bàn ăn hấp dẫn cũng đã được làm xong.
Ngó nhìn đã h, tôi vội vàng lên phòng thay đồ, rồi đi mua bánh kem...
Làm tất cả xong xuôi mọi chuyện. Tôi ngồi ở đó chỉ việc chờ lão về sẽ cho lão một bất ngờ!
Vậy mà....
tiếng
tiếng
Tôi ngồi đó, cầm điện thoại trong tay liên tục gọi cho lão nhưng vẫn như cũ đều không gọi được
Không biết chừng nào lão mới về.
Đồ ăn đã nguội hết rồi, tôi lấy đi hăm nóng, rồi lại ngồi chờ thêm...
Và bây giờ đã gần h tối rồi mà vẫn chưa thấy xác của lão.
Tôi đen mặt.
Lâm Dục Thần sao bây giờ anh còn không chịu về?
Hay....
Hay là anh lại đi với Nhã Yên Ninh rồi???
Vừa nghĩ như vậy, máu nóng tôi bắt sôi sục lên lại đột nhiên cảm thấy uất ức...
Đúng lúc này, tiếng cửa sột soạt mở ra. Một bóng dáng cao lớn bước vào nhà, sau đó lại đi vào bếp liền lập tức đứng hình tại chổ
"An Di? Em.... em...???" Lâm Dục Thần lắc lắc đầu, nhìn xung quanh bếp ngạc nhiên lắp bắp nói.
Ngước lên nhìn lão, quần áo vẫn ngay ngắn, trên tay lão thì cầm điện thoại, trong không khí còn có thoang thoảng mùi rượu.
Điện thoại???
Lòng liền càng thêm chắc chắn ý nghĩ của tôi là đúng, một cổ tức giận dâng trào.
Tôi đứng dậy, trong sự ngơ ngác của lão. Cầm lấy bánh kem ném vào thùng rác, rồi lại cầm từng đĩa thức ăn cũng đổ vào thùng rác luôn...
Trong khi tôi làm tiệc và ở nhà ngồi chờ lão gần tiếng đồng hồ. Vậy mà lão lại ra ngoài đi chơi uống rượu này nọ với Nhã Yên Ninh!
Haha! Tôi đây là đang làm cái hành động ngu ngốc hết mứt...
Nực cười!!!
"An Di! Ngừng lại. Không phải là em nói...."
"Bỏ tay ra!!!" Tôi tức giận, mắt đỏ hoe nhìn lão gằng nói.
Cầm cái đĩa trong tay vứt vào bồn rửa, hắt tay lão ra quay đầu chạy lên phòng.
Ngu ngơ ngồi chờ, bây giờ thì hay rồi...
Bửa tiệc không có, đến cả những lời tôi chuẩn bị cả một ngày để thổ lộ với lão bây giờ cũng không có!
Uất ức thật! Nước mắt cũng từ từ chảy ra...
Tôi chạy về phòng, nghe tiếng bước chân gấp rút ở phía sau càng gần hơn. Tôi vội đóng cửa lại, nhưng....
Lâm Dục Thần đã kịp thời chặn lại, lão đẩy cửa vào, một tay đóng lại cửa một tay kéo lấy tay tôi, thở dồn dập hỏi.
"An Di! Trả lời cho anh biết. Không phải em đã nói là đi chơi Thẩm Kình hay sao? Bây giờ tại sao lại... An Di? Em bị đứt tay???"
"Cút! Lâm Dục Thần! Anh mau cút ra khỏi phòng cho tôi!!!"
"Không! Anh không cút! An Di... những thứ đó có phải là dành cho anh hay không???"
"Đúng vậy! Những thứ đó do cả một ngày tôi chuẩn bị cho anh. Tôi vốn là muốn dành cho anh một bất ngờ mới bịa ra chuyện đi chơi với Thẩm Kình. Tôi cũng có điện thoại và nhắn tin cho anh! Vậy mà..."
Tôi hít một hơi thật sâu, khịt khịt mũi, nước mắt lại trào ra, bình tĩnh lại lạnh lùng nói tiếp
"Vậy mà anh lại không trả lời lại tôi một câu nào, chạy đi chơi với Nhã Yên Ninh. Anh bỏ qua công sức của tôi, anh bỏ qua phần tình cảm của tôi dành cho anh!!!"
"Em... An Di! Em có biết vừa rồi em nói cái gì không?"
"Nói gì? Không phải tôi đã nói quá rõ rồi còn gì? Anh đi chơi với Nhã...."
"Không phải ý đó! Cái anh muốn hỏi là tình cảm! Em nói em dành tình cảm cho anh? Vậy cái thứ đó là tình cảm nam nữ hay chỉ là tình cảm anh em mà thôi???"
Lâm Dục Thần ngắt lời, bàn tay nắm lấy tay tôi chặt hơn. Điệu bộ có chút vui mừng có chút hồi hộp
"A...! Tình cảm nam nữ. Đúng vậy! Là tình cảm nam nữ. Tôi nói cho anh biết, Lâm Dục Thần tôi yêu anh rồi đấy! Vậy còn anh thì sao? Anh có yêu tôi không???"
Ps: Hehe nói ra rồi ^.^