Lão anh trai của tôi cứ thế mà bán cái lại cho tôi, hại tôi phải đối phó với cái lũ háo sắc đó.
Suốt buổi học cứ y như là cực hình...
Hết người này đến người khác chuyền giấy đến cho tôi, câu hỏi thì cũng đại khái như nhau như:
"An Di, mày và thầy Lâm có quan hệ gì vậy? Khai mau!"
"An Di, thầy Lâm đã có bạn gái chưa vậy?"
"An Di....... "
Đến giờ ra chơi tôi thật sự không thể chịu đựng sự tra tấn này được nữa.
Vội vàng chạy lên bục giảng, đứng giữa lớp, một tay đưa lên trời nói to:
"Tôi, Lâm An Di thật ra chỉ là em gái của Lâm Dục Thần mà thôi. Còn... còn lão đã có bạn gái hay chưa thì tôi chưa biết..."
__________
Trên đường đi đến văn phòng tìm lão để tính sổ, thì tôi thấy có rất nhiều nhóm đứng tụm năm tụm ba mà bà tám bàn tán bề lão.
Nào là khen lão đẹp trai, tài giỏi, tốt bụng... vân vân và mây mây.
Tôi khinh thường, nghĩ thầm trong bụng.
Đúng là lũ sắc, thấy lão đẹp trai cái là cho lão tốt!
Tôi là người rõ lão nhất đây này.... dính dô lão đi rồi biết!
Vừa đi vừa bực tức, không may ở khúc quẹo vào cửa văn phòng. Thế quái nào mà tôi đụng vào một người đang từ trong bước ra.
Giấy, tập, sách cứ thế mà rơi tả lả xuống đất...
Đang bực tức, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ chanh chua mà đi mắng mỏ người ta.
Dầu gì cũng là lỗi của tôi ai bảo đi mà không nhìn đường!
Vội vàng cuối xuống nhặt lên phụ, định mở miệng nói tiếng xin lỗi.
Thế nhưng vừa ngước lên tôi lại thấy một cậu con trai, phải nói phải nói là rất đẹp trai nha....
"Này! Cậu gì ơi, cậu có sao không?" Cậu ta quơ quơ tay trước mặt...
Thầm mắng trong bụng, chết tiệt cái tật háo sắc lại nổi dậy rồi...
Tôi vội vàng định thần lại nói tiếng hai tiếng:
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!" Rồi chuẩn bị lách người đi qua, thì lại nghe cậu ta nói tiếp:
"Này cậu! Tôi thấy sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm? Có phải cậu đang bị táo bón không? Có cần tôi đưa cậu lên y tế không???"
Trán tôi hiện lên ba vạch đen, bực tức từ sáng đến bây giờ, giờ lại gặp cái tên ôn binh này.
Lửa giận trong một phút không thể khống chế mà bùng nổ.
"CMN, Táo bón cái đầu cậu... cậu mới bị táo bón... cả nhà cậu đều bị táo bón hết đấy!"
Tôi nhìn chầm chầm tên trước mặt, mặt thì đẹp trai nhưng tâm hồn thì đã bị chó dại cắn rồi. Mới có thể thốt ra một câu như thế đối với người mới gặp lần đầu là tôi đây!
Xả ra xong, quay lưng bỏ cái tên đang cười cười ở phía sau, vào văn phòng tìm Lâm Dục Thần mà xả tiếp.
Trong văn không có ai ngoại trừ lão và bà cô Liên dạy Ngữ Văn.
Lão đang ngồi trên ghế, còn bà cô thì đứng chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên tôi lại cảm thấy rất tức giận.
Khốn kiếp Lâm Dục Thần, mới vào trường chưa được nửa ngày mà đã thả thính khắp cả cái trường này rồi!
Thả thính hết học sinh giờ lại đến cô giáo cũng không tha, đúng là yêu nghiệt.
Tôi tức tối bước đến, hô to
"Thầy Lâm! Em có chuyện muốn hỏi".
"Thầy Lâm có học trò đến tìm, vậy tôi không quấy rầy nửa. Có gì một hồi nói chuyện sau!"
Bà cô Liên này bình thường hay hung dữ, thế nào hôm nay Lâm Dục Thần vừa xuất hiện bả liền cười tươi như hoa?
Hừ! Đúng là.....
"An Di, em tìm anh có việc à?"
Lão cười cười nhìn tôi, giọng trầm ấm mở miệng nói.
Tôi nhìn lão cười lại càng ngứa mắt, vừa thấy bà cô Liên đi ra khỏi cửa tôi liền không kiêng nể mà bước đến đứng trước mặt lão giọng hùng hổ hỏi:
"Lâm Dục Thần, anh về đây thì cũng đã đành! Thế quái nào mà anh lại đến trường em làm thầy giáo?"
"Anh đến đây, thứ nhất là làm thầy giáo, thứ hai là tiện thể giám sát em luôn!"
"Giám sát! Em có làm gì đâu mà phải giám sát?"
Tôi hơi chột dạ, lão đã biết cái gì rồi.
Bảng thành tích học tập giở tệ của tôi hay chuyện tôi thất tình đi uống rượu?
"Mà khoan! Mặt của em......"
"Anh im đi! Anh định nói mặt của em nhìn sao giống như đang bị táo bón đúng không?"
Trong một ngày đã bị hai người hỏi bây giờ lại đến lão. Quá lắm rồi dù gì tôi cũng là con gái chứ bộ......
Lão chưa nói hết câu đã bị tôi chặn họng, nghe tôi nói xong thì lão lại ngẩn ra, nhếch khóe miệng khẽ cười nói tiếp:
"Không phải! Anh chỉ muốn nói nhìn mặt của em bây giờ rất giống với khỉ đích đỏ....".