Tinh chất khởi nguyên cũng có tác dụng hỗ trợ giống với một số loại thủy dược ma pháp, hay có thể nói là, tác dụng hỗ trợ của nó còn hơn hẳn thế. Không chỉ là gia tăng mật độ của dòng chảy ma lực trong cơ thể mà còn khai mở một số đường lưu thông ma lực khiến quá trình hấp thụ và chuyển hóa ma lực tăng lên gấp mấy lần. Thậm chí là tinh chất khởi nguyên có thể khai phá hoặc mở rộng tiềm năng của người sử dụng.
Ví dụ một pháp sư với trình độ sơ đẳng rèn luyện ròng rã mười năm nhưng cũng không thể nào khiến dòng chảy ma lực đạt tới trình độ trung đẳng cho dù đã dùng qua nhiều loại thủy dược hỗ hoặc đá ma pháp hỗ trợ. Song, nếu như pháp sư sơ đẳng có được tinh chất khởi nguyên và sử dụng nó, chắc chắn pháp sư sơ đẳng đó sẽ đạt tới trung đẳng trong vòng một tháng mà không mang tác dụng phụ nào.
Nói vậy là có thể hiểu rằng sự gian lận của tinh chất khởi nguyên rất là đáng sợ. Chẳng mấy chốc nó trở thành thứ được khát khao nhất, nhưng hiển nhiên không phải ai cũng có thể sở hữu được nó.
Những viên đá ma pháp có nồng độ ma lực có tuổi đời hơn ngàn năm sẽ đọng lại vài giọt tinh chất ở trong lõi. Nhưng những viên đá ma pháp ấy lại thuộc dạng cực hiếm, khó tìm ngang ngửa với sự tồn tại của Linh Hồn Sơ Khai vậy.
Thế mà giờ đây, trong buổi đấu giá ngầm này, có đến hai lọ chứa giọt tinh chất khởi nguyên. Tuy rằng hai lọ này nhỏ xíu chỉ bằng ngón tay cái, nhưng như vậy cũng đủ khiến lòng tham của Ác ma có thể phát rồ.
"Kính thưa quý vị, giá khởi đầu của hai lọ tinh chất khởi nguyên quý giây này sẽ là... ba triệu vàng!"
Khan suýt nữa làm đổ tách trà Ibrahim vừa pha cho mình khi nghe thấy số tiền khởi đầu của vật đấu giá được nêu lên. Hắn đã biết tinh chất khởi nguyên là vật quý rồi, nhưng mà đến mức này thì... sợ thật đấy.
"Xì xì, tinh chất khởi nguyên rất ngon." Kahan cuộn tròn quanh cổ hắn, mở lời khen ngợi.
"Mày có biết ở chỗ nào còn thứ đó không?" Khan hỏi. Linh Hồn Sơ Khai có tuổi đời rất lâu, có thể nó sẽ biết gì đó.
Kahan xấc láo vô cùng, "Để xem biểu hiện của chủ nhân ngốc."
Khan còn tính nói gì đó thì khán phòng rộ lên tràng tiếng hưng phấn, át đi cuộc trò chuyện của hắn với Kahan.
"Bốn triệu!"
"Số bốn triệu vàng lần một!"
"Năm triệu!"
"Số năm triệu vàng lần một!"
"Tám triệu!"
"Số tám triệu vàng lần một!!!"
Khan càng choáng hơn khi nghe giá trị liên tiếp tăng dần và không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, cả khán phòng như phát điên cả lên. Hắn có thể cảm nhận được sự tiếc rẻ khi vật phẩm giá trị không về tay mình và sự ghen tỵ xen lẫn ngưỡng mộ của những người không đủ khả năng kinh tế, chỉ có thể nhìn những kẻ giàu có thừa tiền đua nhau tranh đoạt.
Nhìn tình huống này mà Khan thấy lo lắng cho tính mạng của mình, nếu như lũ Ác ma này mà biết trong tay hắn không chỉ có một hai giọt tinh chất khởi nguyên thì sao nhỉ? Khan rùng cả mình khi tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
"Hai mươi triệu!"
"Số hai mươi triệu vàng lần một!!!"
Cả khán phòng lập tức im lặng. Có vài tiếng xì xầm vang lên sau đó nhưng không một tấm bảng nào giơ lên nữa.
"Số hai mươi triệu vàng lần hai!!!"
"Số hai mươi triệu vàng lần ba!!! Hai lọ tinh chất khởi nguyên thuộc về vị khách số !!"
Số , là Alessandro. Khan không ngờ hai lọ tinh chất này sẽ thuộc về hắn ta.
"Nhà Hầu tước giàu lắm à?" Khan thắc mắc.
"Giàu hơn nhà Evangeline." Saul lạnh nhạt lên tiếng giải đáp cho Khan. "Nhưng để bỏ ra hai mươi triệu một lần thế này hẳn là sẽ mất vài khu đất đắt giá." Dừng lại một chút, cậu ta nói tiếp. "Anh xem như được lời rồi, nhưng cũng không nên đắc ý quá."
Câu sau nghe như mỉa mai hoặc cảnh cáo, nhưng Khan có thể nghe ra sự quan tâm hiếm ho của nhân vật chính. Nếu hắn đắc ý và tiếp tục bán ra thêm vài tinh chất khởi nguyên kiếm lời, thể nào cũng sẽ kéo thiệt thòi về mình.
"Cậu đang quan tâm cho ta đấy à, cảm ơn nhé. Ta sẽ cẩn thận không để mình kiêu ngạo quá mà mang phiền phức về đâu." Khan mỉm cười nói.
Saul nhíu mày, "Đừng có hiểu lầm."
Khan nhún vai không nói gì nữa. Song, khi Khan hắn biết dừng đúng lúc, thì Lai và Ibrahim dường như chẳng ngán với việc chọc chó cho lắm thì phải.
Vì sau đó, Ibrahim đã lên tiếng thế này:
"Cậu chủ nhỏ từ khi nào đã biết xấu hổ rồi vậy? Xem cậu quan tâm cậu chủ mà ngượng ngùng không nhận làm ông già tôi đây cảm động quá đi mất."
Còn Lai thì thế này:
"Xem ra ngươi cũng biết điều mà lo lắng cho chủ nhân đấy nhỉ, dù vẻ mặt vẫn thối hoắc ra! Nhưng mà nhà ngươi cứ an tâm, ta sẽ bảo vệ tốt cho chủ nhân, không để ngươi phải ra tay đâu!"
Cả hai vừa dứt lời là Khan lại phải đứng ra điều hòa bầu không khí nếu không muốn buổi đấu giá này nổ tung bởi cơn điên của nhân vật chính.
Cũng may là cặp song sinh bị ánh mắt hắn cảnh cáo nên biết điều mà im lặng, nếu không là không chỉ có hai người cố gắng gây sự với nhân vật chính đâu.
"Ở gần có một cái đấu trường thì phải."
Kelcey bỗng dưng lên tiếng khi Saul nhăm nhe rút kiếm, và Khan thì đang cố gắng vuốt lông nhân vật chính bằng vài câu hỏi đánh lạc hướng. Khan à lên một tiếng khi nghe Kelcey đề cập.
"Vậy ngày mai cậu, Lai và Ibrahim cứ hẹn nhau đánh một trận ở đấu trường xem?" Khan không ngại đề xuất mang tính bạo lực này. Dù sao thì cũng đỡ hơn là giao tranh ở đây. "Đừng đánh ngươi chết ta sống là được."
"À, ông già này lớn tuổi rồi nên không còn sức ra đấu trường đâu ạ." Ibrahim lập tức rút lui với lý do hết sức nực cười.
"Ra thì ra sợ gì, ta muốn đấm vào bản mặt đáng ghét của người lắm rồi tên ẻo lả chết tiệt!" Lai thì ngược lại, hung hăng khiêu khích ra trò vì muốn có một trận chiến ra trò.
"Ha, ta cũng muốn thử xem con chó như mày sẽ sủa mấy tiếng dưới chân tao đấy." Saul cũng chẳng kém cạnh gì, bình thản nhận lấy khích tướng.
Vậy là hai bên đã đồng ý khiêu chiến. Tuy rằng đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì nhưng cũng đỡ hơn là nóng đầu rút kiếm giơ móng đánh nhau xáp lá cà ngay tại chỗ. Khan thở dài, bỗng dưng cảm thấy tương lai của mình sẽ mệt mỏi nhiều với hai người này. Một con sói tuy giống husky nhưng cũng rất dữ dằn và một nhân vật chính có máu chó điên ngấm ngầm ở trong người. Hai bên chẳng ai kém ai ở khoảng gây sự choảng nhau.
Lai hừ giọng thật mạnh rồi ngồi im ru, trong khi Saul đang lau thanh kiếm nguyền rủa kia một cách cẩn thận và tỉ mỉ hơn. Cũng vào lúc đó, buổi đấu giá lại thông báo tiếp tục sau khi hai tinh chất khởi nguyên đã được bán đi thành công. Xung quanh vẫn còn nặng nề với sự nuối tiếc của nhiều kẻ tham gia khi không có được tinh chất khởi nguyên trong tay.
Người bán đấu giá hớn hở, giọng oang oang hồ hởi:
"Và giờ đây, chắc chắn là khoảnh khắc mà các vị khách mong chờ nhất! Vật phẩm được đấu giá ngay bây giờ chính là... nô lệ!!!!"
Nô lệ. Tại đế quốc không có luật nghiêm cấm buôn bán nô lệ, nhưng chỉ đối với những nô lệ cam nguyện tự bán mình và xóa đi tên của bản thân. Việc ép bán nô lệ lại là chuyện khác, chắc chắn đó là hành vi phạm pháp.
Song, ở buổi đấu giá ngầm thì buôn bán nô lệ chẳng khác gì món đặc sản. Nhất là ở vùng đất do Ác ma cai quản, nơi bán nô lệ cực kỳ phổ biến.
Nô lệ do Ác ma bán ra rất đa dạng, không ngại buôn bán bất kỳ chủng tộc nào. Cho dù là đồng loại của chúng vẫn có thể trở thành nô lệ và đem ra buôn bán đổi chác như thường.
Khan nhìn tấm rèm được kéo ra, trên khán đài xuất hiện tầm năm đứa trẻ, chúng đều thuộc tộc Thú nhân, trông có vẻ là gấu, chó, thỏ. Tay chân của chúng đều bị còng và chúng run rẩy dưới cái nhìn lạnh giá của những người ở đây, dù đang thở và sợ hãi vô cùng nhưng chẳng ai nhìn bọn chúng như một sinh vật có tư duy cả, họ chỉ quan sát chúng như đang săm soi một món hàng vô tri.
Những tấm bảng đấu giá ở xung quanh liên tục được đưa lên. Khan không hề nâng bảng một lần.
Cặp sinh đôi nắm chặt lấy quần áo của Khan, để lại vài vết nhăn nhúm nhưng cả hai cũng nhanh chóng thả ra rồi xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Mong là các bạn ấy tìm được chủ nhân tốt." Bé lớn lẩm nhẩm trong miệng, tâm tình có vẻ đang bị kéo xuống. Trông nó mất sạch mọi hứng thú.
"Không đánh đập là được rồi." Bé nhỏ cũng lầm bầm theo, giọng buồn hiu. "Cũng đừng bỏ đói."
"Phải tuyệt vời như cha." Bé lớn nói với bé nhỏ, và nhận lấy cái gật đầu thật mạnh từ em trai.
Khan khựng lại trước cuộc đối thoại có vẻ âm thầm và kín tiếng của hai đứa nhưng hắn dám chắc Saul và những người còn lại đều nghe thấy cả rồi.
Tuy không thể chứng thực, nhưng Khan đoán cặp song sinh cũng từng bị đem bán như nô lệ cho nhà nào đó. Và chắc chắn căn nhà mà chúng từng cư ngụ chẳng tốt lành gì. Khan nhớ lại túp lều xập xệ ở góc cùng con hẻm dơ bẩn và nhỏ hẹp, bên trong chỉ lót vài miếng rơm coi như là đệm ngủ.
Cặp sinh đôi này đã phải sống như thế nào vậy?
"Không phải hai đứa có sức mạnh điều khiển cảm xúc của người khác sao?" Khan nghiêm túc hỏi cặp song sinh.
"Ban đầu không có." Bé nhỏ lắc đầu, môi vẩu lên. "Anh lớn tức giận, rồi mới có."
"Bé nhỏ bị đánh chảy máu." Bé lớn ấm ức nói. "Tụi con không dễ chảy máu, nhưng bé nhỏ bị chảy máu, đáng sợ lắm. Nên con mới giận."
Sự kích động của bé lớn mới khiến nó bộc phát năng lực. Nhưng chúng nó là rồng, không thể nào chỉ có tí tẹo năng lực như điều khiển cảm xúc đó được. Có khả năng liên quan đến chuyện tụi nó không thể biến hóa về hình dạng rồng.
Khan im lặng nhìn cặp song sinh. Lai và Saul gạt sang bên thù hằn cá nhân mà chuyển mắt nhìn cặp song song, Kelcey rơi vào trầm mặc, và cả Ibrahim... Lần đầu Khan thấy ông ta nhắm mắt lại, không giống đang ngủ gật hay là ngoan ngoãn lắng nghe. Hắn có cảm giác một cơn bão đang âm thầm nổi lên, và sẽ đổ bộ bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp.
"Bọn chúng thế nào rồi? Những người đã khiến hai đứa ghét như thế này đấy." Khan mong rằng bọn chúng vẫn còn sống.
"Chết rồi." Bé lớn nói. "Tự giết lẫn nhau. Hình như là... tại con."
"Chúng đáng chết. Không phải tại anh mà." Bé nhỏ phản đối.
Khan gật đầu đồng tình với lời của bé nhỏ. "Không phải tại con đâu. Đừng nghĩ thế." Khan đảo mắt một vòng, môi lẩm bẩm. "Mà... chết thôi thì thanh thản quá."
Khi đó, Khan không hề nhận thức được mình đã nói ra một câu lạnh lùng đến mức nào. Không đơn thuần chỉ là cảm thán. Mà là một sự hối tiếc thật sự cho cái chết quá dễ dàng của những kẻ mà hắn còn chẳng biết mặt.
Song, cũng không có một ai để ý và thấy câu nói vừa rồi của Khan là có vấn đề gì cả. Thậm chí sự im lặng và ánh mắt đều đang lộ rõ sự tán thành cảm giác tiếc nuối của Khan.
Và buổi bán đấu giá nô lệ vẫn tiếp tục, từ trẻ con tới thanh thiếu niên, từ người trưởng thành tới người già. Nhưng đa số là nô lệ thuộc chủng tộc Thú nhân, con người, hắc Tinh linh, bán Người lùn, Ác ma. Trong đó, hắc Tinh linh khá ít, chỉ có hai người, đều là thiếu niên và được đấu giá rất cao.
Cho dù là chủng tộc nào đi nữa thì cứ trở thành nô lệ ắt phải chịu sự bất hạnh.
Bọn họ sẽ mất đi cái tên và trở thành đồ vật trong tay kẻ khác.
Khan lạnh nhạt nhìn từng lượt nô lệ bị bán ra, cho đến khi buổi đấu giá kết thúc. Kahan xem chán rồi lại chui vào người hắn ngủ tiếp, con rắn này ham ngủ như mèo vậy.
Khách khứa lục tục rời đi, theo nhân công của Hội Nửa Đêm vì ai ở đây cũng đều mua ít nhất một vật phẩm hoặc gửi đấu giá vật phẩm của mình. Mỗi người đều được dẫn vào phòng riêng để giải quyết thanh toán.
Khan vẫn tiếp tục ủy quyền cho Ibrahim hoàn thành bước cuối này. Thu món tiền đấu giá từ hai giọt tinh chất khởi nguyên, trả món tiền cho thanh kiếm nguyền rủa. Và sau đó dứt khoát rời đi mặc cho bên phía Hội Nửa Đêm mời hẳn quản lý ra tiếp đón Khan một cách niềm nở. Hẳn là muốn biết kẻ giật dây Khan đi bán thứ quý giá này là ai.
Vừa rời khỏi buổi đấu giá ngầm, Ibrahim đã thông báo cho Khan biết có kẻ theo dõi bọn họ.
"Đi trước đi, tôi muốn thử kiếm."
Khan ngước nhìn Saul, không biết do mũ trùm quá thấp hay thế nào nhưng hắn không nhìn rõ được vẻ mặt của nhân vật chính lúc này. Song, có người giải quyết vấn đề cũng là chuyện tốt.
"Cẩn thận nhé." Khan quan tâm dặn dò rồi rời đi.
Khi đó, Saul rút ra cây kiếm nguyền rủa ra khỏi bao, tay còn lại lật một cái, nửa thanh còn lại cũng xuất hiện. Chúng như nam châm trái chiều, nửa thanh kiếm như bị hút đi dính chặt vào thanh còn lại. Những đường nứt nối liền và lành lặn, bộ dạng sứt mẻ vẫn còn đó nhưng bấy giờ cây trường kiếm đen kia như thể sống dậy, có ý thức riêng của mình, và kéo bầu không khí của buổi đêm se lạnh xuống tầng cảm giác rét buốt tựa hồ đang phải sống ở vùng phương Bắc sương giá.
Khan bỏ đi khá nhanh nhưng vẫn kịp cảm nhận được mùi nguy hiểm của thanh kiếm đó. Một thanh kiếm đói khát chỉ muốn được giết người và tắm máu, kể cả chủ nhân của mình.
Lần này, Khan mong là nhân vật chính sẽ an toàn, không chết.
Họ trở về khách sạn rất nhanh, tất nhiên là không bằng đường chính. Kelcey quay về phòng bằng cái gật đầu đơn giản, trong mắt hiện lên sự chán nản. Có lẽ ở buổi đấu giá không có thứ mà anh ta muốn. Còn Lai thì có vẻ như muốn biến thành sói ngủ bên cạnh giường hắn tối nay nhưng hắn từ chối, cặp song sinh cùng với Ibrahim nghỉ ngơi trong cái bóng của hắn là quá đủ rồi.
Khi trở về phòng mình cùng với cặp song sinh và Ibrahim, Khan còn chưa kịp cởi áo choàng ngụy trang ra thì Ibrahim đã đứng ngay phía trước hắn trong tư thế che chắn bảo vệ. Tách. Đèn phòng sáng lên, lộ rõ khung cảnh căn phòng. Cũng chẳng khác biệt gì trước khi hắn rời đi ngoài sự xuất hiện của một người tưởng chừng như mất tích.
"Guendolen?" Khan bất ngờ khi nhìn thấy Guendolen ngồi trong phòng mình. Cứ tưởng gã đã bỏ đi rồi chứ?
"Cậu chủ." Guendolen đứng lên, khom người cúi đầu chào hắn đúng với lễ nghi chủ tớ. Mắt gã nhìn tới cặp song sinh rồi thu hồi lại nhanh chóng.
"Không cần gọi ta là cậu chủ nữa đâu. Chắc cậu cũng nhớ lại ký ức của mình rồi mà nhỉ?"
Ibrahim thấy sự xuất hiện của Guendolen nên cũng buông lỏng phòng bị. Khan tiến vào trong, cởi áo choàng ngụy trang của mình ra, đưa cho Ibrahim. Hai đứa nhỏ cũng tự cởi và bắt chước hắn đưa cho Ibrahim. Tội cho ông ấy, một Chúa Quỷ mà giờ phải phục vụ tận cho ba người.
"Vâng, nhưng mà... cũng nhờ ơn cậu chủ mà tôi mới sống được. Ngài là cậu chủ của tôi." Guendolen cúi đầu, trung thành nói.
"Thôi được rồi, ngồi xuống đi. Sao cậu quay lại đây?" Khan ngồi vào ghế với trạng thái mệt mỏi. Hôm nay hắn nhất định sẽ ngủ cả ngày.
Guendolen ngồi xuống y theo lời của Khan, song khi nghe thấy hắn hỏi thì mặt mày của gã có chút chần chừ lo ngại. Sau đó, như đã hạ quyết tâm. Guendolen rụt rè lên tiếng.
"Cậu chủ... tôi biết mình nói lời này rất quá đáng... Cậu chủ nếu còn tinh chất khởi nguyên, có thể cho tôi xin thêm một giọt được không ạ?"
Khi đó, Ibrahim đã kêu hai đứa nhỏ lên giường ngủ dù cho chúng đang muốn chạy lại chỗ Khan. Cũng may là hai đứa nó khá ngoan ngoãn, nên Ibrahim chỉ dùng vài câu như Khan đang bận giải quyết công việc là có thể dập tắt ý định bám lấy Khan của tụi nó.
Khan di dời sự chú ý trở lại gã Ác ma mất đi đôi cánh, "Cho ai khác dùng à?"
"Vâng, là con gái của tôi."
Khan bất ngờ. Gã có con gái á? Thông tin này trong cốt truyện hắn biết không hề nói đến. Cho tới cuối đời chết dưới tay nhân vật chính, Guendolen vẫn lẻ bóng một mình. Không vợ không con. Thế mà bây giờ lòi ra một đứa con gái?
"Cậu có vợ?"
"Cô ấy chết vì khó sinh." Guendolen cúi gằm.
Thì ra là vậy. Có lẽ gã rất chung thủy với vợ của mình. Phải chăng sự trả thù của Guendolen với bọn Ác ma ở Vùng đất Bạc Đen này có liên quan tới vợ con của mình. Nghĩ tới đây, Khan mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, nhưng Guendolen lên tiếng đúng lúc khiến hắn để vụt nó đi.
"Cậu chủ... mong cậu rủ lòng thương." Guendolen dường như muốn quỳ xuống.
Khan vội lên tiếng, "Được rồi, để ta bảo Molly lấy cho cậu. Đứng lên đi."
Dù sao tinh chất khởi nguyên vẫn còn nhiều, không sao cả.
Guendolen vẫn quỳ gối xuống sàn, đầu cúi gắm không ngừng nói cảm ơn hắn. Cho dù Khan đã nói không có gì, hắn hết cách đành đứng dậy tự mình đỡ gã đứng dậy. Hắn không muốn gã quỳ ở đây tới sáng, vậy thì khó ngủ lắm.
Tay của Khan vừa đặt lên vai Guendolen thì Kahan đột nhiên hét to lên trong đầu hắn.
"Coi chừng!"
Ứng theo cảnh báo của Kahan, Khan đã định rụt tay lại nhưng không kịp. Trong khi đó, Guendolen đã nhanh như cắt chộp lấy tay của hắn. Trực giác của Khan điên cuồng báo động đỏ rằng sắp có chuyện không hay xảy ra.
Từ tay Guendolen đột ngột chảy ra dải ánh sáng tím theo sau là vòng ma thuật như bao trọn cả cánh tay của Khan. Ngay lập tức có một cơn ớn lạnh xuyên thẳng vào da thịt, lan khắp thần kinh và máu huyết trong người khiến hắn run rẩy khụy xuống. Cổ họng cũng không nhịn được dâng trào ở trong dạ đang quặn lại, một búng máu cứ thế hộc ra khỏi miệng.
Cũng nhờ vậy mà Khan thấy rõ được vẻ mặt của Guendolen lúc này.
Sự thống khổ hiện lên trên mặt tên Ác ma như thể gã mới là người đang chịu đau đớn, nước mắt màu đen tuôn rơi, không có dấu hiệu ngừng. Ác ma khi rơi lệ chỉ có màu đen.
"Cậu chủ... rất xin lỗi ngài."
"Bảo vệ hai đứa nhỏ!!!!" Khan gào lên ngay lập tức.
Cơn đau đớn khiếp người như muốn vật hắn ngã xuống, bên tai Khan lờ mờ nghe tiếng Ibrahim thét lên tên mình cùng tiếng la của hai đứa nhỏ, rồi bỗng dưng hắn cảm thấy cơ thể mình như nảy lên tựa trái bóng tung hứng. Khan chuẩn bị tinh thần gãy vài cái xương, tệ hơn nữa là mạng của hắn cũng bay màu thì Guendolen đã lập tức lao theo ôm chặt lấy hắn.
Ầm ầm. Một cú nổ lớn. Khiến cả căn phòng tan hoang. Khan cùng Guendolen rơi xuống đống đổ nát. Nhưng hắn được Guendolen bảo vệ nên có vẻ cơ thể không đến nỗi tệ, cơn đau đớn mà hắn đang chịu không giống với cơn đau của ngoại thương. Nó đến từ bên trong, như thể nội tạng của hắn đang vỡ ra rồi ráp lại với nhau, rồi lại vỡ ra. Máu từ trong miệng hắn đổ ra không ngừng.
Qua cái nhìn lờ mờ, Khan thấy bầu trời đêm không sao. Phía trên còn có mấy bóng đen sải cánh thật rộng, nếu không để ý kỹ thì sẽ không thấy, vì họ như hòa vào màn đêm đen kịt. Xung quanh cũng chỉ còn đống đổ nát hoang tàn. Khách sạn này đi tong rồi. Giấc ngủ thoải mái của một ngày mà hắn mơ đến cũng đi tong luôn.
Cú nổ này lớn đến vậy, không biết bọn họ có sao không... Đầu óc ngàng càng nặng nề, Khan nghĩ mình không thể nào giữ tỉnh táo được nữa thì hắn nghe thấy một giọng nói vang lên đầy hài lòng và vui vẻ.
"Ôi, Dion Colt Murray... Đúng như ta mong đợi, ngươi làm tốt lắm!"
Dion, tên thật của Guendolen.
Đó là điều cuối cùng Khan nghĩ đến khi ngất đi.
---
Mừng Tết Độc Lập / nên hôm nay ra chương, mai ra tiếp chương nhé.