Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

chương 12: người biến dị cấp cao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Đường Đường cắn răng lên cánh môi bên dưới, sắc mặt đỏ lên, mở mắt ra.

Đậu Tương còn sủa như điên, thân mình cường tráng uy phong lẫm lẫm che phía trước bọn họ, cái đuôi cảnh giác mà dựng đứng. Nếu không phải nó lên tiếng thật không đúng lúc chút nào, Dịch Đường Đường tuyệt đối sẽ khen Đậu Tương một phen, nhưng hiện tại... Cô chỉ muốn cho nó một cái đá!

Dịch Kiêu ôm Dịch Đường Đường vào trong ngực, rung động còn chưa tiêu tán làm anh có chút không khống chế được lực đạo, Dịch Đường Đường khẽ hừ một tiếng, anh mới mím môi buông cô ra, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm Dịch Đường Đường.

Có điểm ủy khuất, lại có điểm bất mãn.

Dịch Đường Đường bị anh nhìn đến chịu không được, ho nhẹ một tiếng, giọng nói thật mất tự nhiên: "Ca ca trước nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?"

Đậu Tương thấy hai chủ nhân rốt cuộc khôi phục thanh tỉnh, nó không sủa ầm ĩ nữa, tung ta tung tăng vẫy đuôi chạy về bên người hai người. Sau đó, phát hiện có người đang trừng nó.

Đậu Tương: "Ngao ô, gâu!" Trừng tôi làm gì, là ghét bỏ tôi kêu các người quá muộn hay sao?

Nó vươn ra chân trước, gãi gãi đầu, trong mắt chó hiện lên toàn vẻ khó hiểu.

Dịch Kiêu nhịn không được đỉnh đỉnh đầu nói: Này con chó ngốc!

Đậu Tương không sao cả mà vẫy vẫy đuôi: Quả nhiên thế giới con người nó không hiểu.

Cảm xúc trên mặt chậm rãi tan đi, Dịch Kiêu nhẹ hít một hơi, lúc này mới nhìn về phía Đậu Tương vừa mới gầm nhẹ.

Cách đó khoảng mét xuất hiện một người biến dị.

Người bị cảm nhiễm virus, mạch máu cả người nổi ra ngoài, gân xanh phồng lên, sắc mặt trắng bệch, từ làn da xanh trắng giao nhau có thể phân biệt được đây là người biến dị.

"Đường Đường ra phía sau anh!" Dịch Kiêu mày căng thẳng, nắm tay cô bước nhanh đi.

Kia rõ ràng là người biến dị có dị năng, hơn nữa, dị năng cấp bậc không thấp.

Người biến dị thèm máu, hơn nữa lúc này nó đã tìm được mục tiêu. Từ trong tay bắn ra một lưỡi băng, đông lạnh hai chân của người đàn ông mục tiêu của nó, sau đó vọt mạnh lên, làm lơ trên người bị dị năng tấn công, người biến dị ôm cổ người đàn ông kia, mở miệng rộng ra, cắn vào.

"A, cứu mạng, cứu mạng......" Bị cắn người đàn ông gian nan thở hổn hển, thanh âm từ trong cổ họng nghẹn ra, theo máu từ từ trôi đi, hai tròng mắt anh ta từ từ tối xuống.

Tử vong, cách anh ta càng ngày càng gần.

Bỗng chốc, kích thích làm máu tràn ra trên cổ đột nhiên yếu đi.

Người biến dị đè trên người anh ta ngã thẳng trên mặt đất.

Người bị cắn suy sụp thoát lực mà ngã lăn ra, dùng sức đè lại miệng vết thương còn đang chảy máu, run rẩy dùng dị năng "trị liệu" mà cầm máu cho mình.

Sống sót sau tai nạn cũng không có làm anh ta vui sướng, ngược lại bị sợ hãi chi phối.

Bị người biến dị cắn, tỷ lệ cảm nhiễm virus là %, còn % toàn là nhờ vào vận khí. Anh ta không muốn trở thành người biến dị, càng không muốn chết...

Chậm rãi có tiếng bước chân dần dần tới gần.

Vết thương trên cổ đã ngừng chảy máu, chỉ là miệng vết thương không thể liền lại ngay, một mảnh nhìn thật huyết nhục mơ hồ, có chút dọa người.

"Cảm ơn," người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào mà cảm tạ người đang tới, anh ta biết vừa rồi là có người cứu mình, "Cảm ơn các người cứu ——"

Thanh âm đột nhiên ngừng lại đồng tử đột nhiên trừng lớn, tiếp theo cả người anh ta không thể ngăn lại mà run rẩy lên.

"Con mắt giết chóc" ——

Người đàn ông lảo đảo bò dậy tự mặt đất, sợ hãi làm hô hấp dồn dập, một bên thở dốc, một bên lui về phía sau. Chờ thối lui tới một khoảng cách nhất định, anh ta thét chói tai, xoay người chạy ra xa, ác ma dường như vẫn luôn theo đuôi, anh ta chỉ dám chạy trốn càng mau, càng mau một tí.

"Gâu gâu!"

Đậu Tương gặp người chạy trốn, theo bản năng đuổi theo.

"Trở về." Dịch Kiêu thanh âm lạnh lẽo mà kêu nó.

Dịch Đường Đường thấy anh không có ý đuổi theo, nhíu nhíu mày hỏi: "Ca, để anh ta chạy đi như vậy có thể có chuyện gì xảy ra không?"

Người nọ rốt cuộc bị người biến dị cắn, có hay không sẽ bị cảm nhiễm virus là không thể xác định, tính theo vận khí % thì không ai có thể bảo đảm.

Dịch Kiêu nhẹ nhàng lắc đầu, cúi người thu hai tấm thẻ trên người người biến dị đưa cho cô: "Giá trị tội ác của người đó chỉ là tạm thời, anh không có lý do gì giết anh ta. Còn có bị cảm nhiễm hay không, vậy phải xem ý trời."

Anh nói, thần sắc khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường có.

Mạt thế đến không hề báo trước, virus đột phá đã đảo lộn toàn bộ thế giới. Lúc ban đầu có người nói là ý trời, cũng có người suy đoán là do con người, nhưng sau bốn năm không còn ai hoài nghi đây là hành động của con người nữa. Từ lúc virus tràn lan, con người vẫn luôn bị ông trời trêu cợt.

Vô luận là bùng nổ virus lúc bắt đầu, thẻ bài dị năng sinh ra, cho đến nay cũng không ai phán đoán ra được khả năng bị cảm nhiễm là như thế nào.

Bất quá, vận mệnh đã được định sẵn, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt. Nhân loại dần dần thích ứng với virus, thích ứng với dị năng, nhiều người bình luận đây là một cách sàng lọc tiến hóa con người, có lẽ cũng không quá.

Dịch Đường Đường hiểu ý anh, trầm mặc mà tiếp nhận hai tấm thẻ.

Tấm thẻ vào tay, cô lại sửng sốt: "Cấp sáu, cấp bậc thẻ của nó sao lại cao như vậy?"

Tấm thẻ "đông lại" cấp sáu, ở trong thế giới hiện tại là dị năng giả vô cùng mạnh, vũ lực giá trị cao như vậy sao có thể bị người biến dị cắn mà cảm nhiễm?

Khi Dịch Kiêu nhìn đến người biến dị kia liền cảm thấy sự tình có vẻ cổ quái, nhưng trong lúc nhất thời không thể xác định gì hơn, đành phải lắc đầu: "Có lẽ là trùng hợp cũng không chừng."

Cùng thời khắc đó, ở một tòa xưởng hoang phế ở thành phố Bạc Mộc.

Một người đàn ông ngồi trong căn phòng u ám, ánh nắng chiếu qua cửa sổ cực nhỏ, lộ ra một bên mặt của anh ta. Hắn ngậm điếu thuốc, tùy ý tản mạn ngồi trên sô pha, trong miệng chậm rãi phun ra một vòng khói.

"Lão đại, hạt giống thả ra đi đã chết." Cửa bị mở ra, một người đàn ông quần áo đen đi tới, toàn bộ thân ảnh người này bị bao phủ dưới màu đen, trong hoàn cảnh này càng lộ vẻ quỷ mị.

Người được gọi là lão đại hút thêm một ngụm, phun ra hết khói, thanh âm thật ác độc, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Đang tới gần chỗ giao phía tây thì bị một người đàn ông giết, nhưng nó có cắn người." Người đồ đen nâng nâng tay, làm như nhìn vào cái gì, nói tiếp: "Người bị cắn chạy về hướng thành phố, không xác định có bị cảm nhiễm hay không."

Lão đại tùy tay vẩy vẩy tàn thuốc lá, đôi mắt híp lại, cảm thấy hứng thú mà "A" một tiếng. Hắn không chú ý tới việc có người bị cắn, mà lại nói: "Tuyển thêm năm hạt giống, thả ra ngoài, mặt khác, theo dõi kỹ người giết hạt giống."

"Tuân lệnh."

Người đồ đen lĩnh mệnh lệnh xong đi ra ngoài, lão đại hút hết điếu thuốc, chưa đã thèm lại động động đầu lưỡi, ngay sau đó, trong mắt phát ra tia hung dữ. Hắn thả ra hạt giống có dị năng đến cấp sáu, có thể dễ dàng giết chết nó, thực lực người này không thể khinh thường.

Mà hắn, thích nhất khiêu chiến với người cường đại!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio