Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

chương 28: lễ vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Đường Đường tỉnh lại vừa đúng giờ cơm trưa.

Chỗ phòng ở không có lỗ thông gió, không thể xào rau nấu cơm, đoàn người quyết định đi nhà ăn của căn cứ.

Nhà ăn cách chỗ ở bọn họ chỉ khoảng mười phút, cách nhà ăn không xa là một khu phố buôn bán.

"Chúng ta chút nữa đi dạo phố đi?"

Dịch Đường Đường nghiêng đầu nhìn phố buôn bán ở xa xa, trong mắt tinh quang lấp lánh, bước chân như bay.

Dịch Kiêu nhướng mắt, hơi kéo cô về phía trước, phản ứng căng chặt ngày thường lại trở nên dịu dàng: "Đường Đường muốn đi vậy cũng phải chờ cơm nước xong hãy đi ~"

"Đường Đường tỷ giống như đúc sáng nay chị dâu và Chu Hiểu tỷ lúc nhìn thấy phố buôn bán nha!" Triệu Bồng trêu ghẹo, mới nói được một nửa đã bị Đinh Dao đánh một bao hạt dẻ vào người.

Đinh Dao híp mắt cười, dưới ánh mặt trời thanh âm lại trắc trắc: "Bồng Bồng da bị chùng muốn chị dâu giúp đỡ sao?"

Triệu Bồng lắc đầu như trống bỏi, liên tục xua tay kêu tha: "Không cần không cần......"

Dịch Đường Đường ở một bên cười ha hả, không bủn xỉn mà tặng Đinh Dao một ngón tay cái.

Căn cứ có hai nhà ăn, một nam một bắc, chỗ gần bọn họ là phía bắc, nhà ăn có tầng.

"Lầu một lầu hai giá không khác biệt lắm, hơn nữa không mắc, nhưng lầu một nhiều chủng loại nhất, còn lầu ba là chuyên môn cho người giàu có, chúng ta muốn đi tầng nào?" Triệu Nghiêu nói ra tin tức sáng nay đã dò hỏi.

Ngoại trừ hàng còn trữ trong không gian Triệu Bồng, bọn họ xem chừng tính toán với đám thẻ buổi sáng Dịch Kiêu đưa, so sánh với giá hàng ở nơi này, hiện tại có thể nói họ là giàu đến chảy mỡ!

Dịch Đường Đường suy nghĩ qua một lần rồi nói: "Trước đi lầu một đi, ăn xong nơi này rồi chúng ta sang lầu khác!"

Tư thế của cô như nhất định phải ăn cho hết một tầng rồi mới đổi tầng mới!

Sắc mặt Dịch Kiêu trở nên ấm áp, nhịn không được sờ sờ đầu cô một chút.

Nhà ăn có khoảng không thật lớn, một tầng an trí hơn một ngàn chỗ ngồi. Lầu một ngoại trừ cơm phần còn có đủ loại ăn vặt, mì, phở, đồ chiên rán.

Dịch Đường Đường gọi một phần cơm phần, một chén cơm nóng hầm hập, mì thịt bò chua cay, muốn mua thêm cái bánh tuyết lại bị Dịch Kiêu ngăn cản.

"Vậy thôi, cho tôi mấy cái bánh quy nhỏ, một đồng tiền dị năng." Dịch Đường Đường méo miệng, lấy tiền ra trả.

"Có đây!" Người bán nhiệt tình trả lời, cầm lấy bao giấy nhỏ gói cho cô một bao bánh quy.

Dịch Đường Đường ôm lấy túi bánh quy nhỏ ấm áp, nụ cười lại lần nữa tràn ra khóe miệng.

Ở căn cứ đổi tiền là một tấm thẻ cấp một có thể đổi hai mươi đồng tiền dị năng, sau đó cứ tăng dần, thẻ cấp hai đồng, thẻ cấp ba đồng, càng tăng cao giá sẽ cách nhiều lần hơn, nhưng trong căn cứ đa số tấm thẻ cấp cao người ta sẽ sử dụng để thăng cấp hoặc là đổi đồ vật khác, cho nên sẽ không dễ dàng lấy ra chỉ để đổi tiền.

Đồ ăn ở nhà ăn trên cơ bản là một món một đồng, chẳng hạn như bữa sáng được phân ra từng phần nhỏ, đóng gói lại rồi bán ra.

Tuyển xong đồ ăn, Dịch Đường Đường rốt cuộc thỏa mãn ngồi trở lại chỗ ngồi.

Mỗi người ít nhất xài đồng tiền, đồ ăn để đầy trên bàn, nhìn qua cực kỳ phong phú. Ngay cả Đậu Tương, Dịch Đường Đường cũng chọn cho nó phần chân heo biến dị nướng, hiện giờ nó đang kích động ghé vào góc bàn mà cuồng gặm thật hưng phấn.

Đậu Tương kia... làm Dịch Đường Đường không khỏi hoài nghi lúc trước mình có phải chưa từng cho nó ăn thịt hay không?

Bọn họ đến nhà ăn tính ra khá sớm, toàn bộ ngồi xuống bắt đầu ăn, nhà ăn mới chậm rãi đông người lên.

Người ngày một nhiều, cả nhóm nhạy bén phát hiện ra không thích hợp.

"Sao lại có nhiều người xem chúng ta thế?" Dịch Đường Đường buông đũa, xoa xoa cánh tay nổi da gà, nhỏ giọng nói.

Nói xong, Dịch Đường Đường ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Người đàn ông đối diện đang xếp hàng múc cơm cùng cô bốn mắt nhìn nhau, bị phát hiện ra anh ta không bị mất tự nhiên chút nào, ngược lại lộ ra một nụ cười với Dịch Đường Đường.

Dịch Đường Đường, nhấp nhấp môi, tầm mắt đột nhiên bị ngăn trở.

"Đường Đường ăn cơm trước đi." Dịch Kiêu ngồi ngay ngắn, cắt ngang câu hỏi của cô.

Thấy cô nghe lời làm theo, Dịch Kiêu lại hướng về phía người đàn ông vừa rồi lạnh lùng liếc một cái, bao hàm ý cảnh cáo!

Người đàn ông chợt cảm thấy lạnh, rùng mình một cái, chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

"Không cần phải xen vào những người khác, chúng ta ăn xong liền rời khỏi nơi này." Dịch Kiêu thanh âm bình tĩnh.

Anh vừa rồi giản lược quét mắt một lần, quan sát thấy bọn họ đều là dị năng giả, trong ánh mắt có nhiều phỏng đoán ngờ vực. Dịch Kiêu không muốn biết ý đồ của những người này, chỉ cần bọn họ không có động tác có ảnh hưởng gì, vậy cũng không quan hệ đến anh.

Đáng tiếc, có người chính là muốn tự tìm đen đủi.

"Ai, các người là mới tới hay sao?" Một người khoảng ba mươi tuổi cà lơ phất phơ đi đến trước bàn bọn họ, tay phải chống lên mặt bàn, mở miệng.

Dịch Kiêu nhìn hắn, ánh mắt bỗng chốc lạnh xuống.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, lời còn chưa nói ra, trên mu bàn tay đã có gì ấm áp phủ lên.

"Anh làm gì, muốn gây chuyện sao?" Dịch Đường Đường đẩy chén canh đã ăn xong sang một bên, thanh âm thanh thúy hỏi ra.

Lời này từ cô nói ra không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại giống như đùa giỡn.

Người đàn ông nghe vậy, lập tức hếch mũi lên mà nói: "Đúng vậy, như thế nào, sợ rồi sao?"

Một bàn người nghe những lời này, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lẽo.

Dịch Đường Đường mím môi ngăn lại xúc động, lấy lại bình tĩnh, cười tủm tỉm hỏi Dịch Kiêu: "Ca, nghe nói căn cứ có lôi đài có thể đánh nhau, người thua phải đưa thẻ ra, đúng không?"

Dịch Kiêu đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ: "Đúng. Anh muốn khiêu chiến với chúng tôi?"

Anh nhướng mày, câu cuối cùng hiển nhiên là nói với người vừa tới khiêu khích.

Trong căn cứ Hoành Tinh có quy định không thể tùy ý động thủ gϊếŧ người, nếu có oán hận có thể đến trung tâm thi đua khiêu chiến nhau.

Người thua sẽ phải giao tấm thẻ cao cấp nhất cho đối phương.

"Khiêu chiến, đương nhiên khiêu chiến, A Cường hơn!"

Người đàn ông được gọi là "A Cường" bị hai người khác một đi một về hù dọa làm chột dạ, vốn dĩ đã có chút do dự, nhưng cố tình đồng đội phía sau lại không có chút ánh mắt ủng hộ nào.

Hắn quay đầu lại nhìn đồng đội đang gào to, thật bực bội!

Đám đồng đội của hắn kêu to làm hơn nửa người ở nhà ăn đều nhìn về hướng bên này, mà đám người bộ dáng lúc trước quan sát Dịch Đường Đường càng chờ mong trò hay, đều ở trạng thái muốn nhìn xem thực lực của bọn họ.

Như A Cường loại này thừa cơ người mới vừa tới, không quen thuộc mà thuận thế lừa bịp tống tiền lấy thẻ của đối phương, đây là chuyện ngầm được chấp nhận tồn tại ở căn cứ này.

Bọn họ dùng thủ đoạn tuy nói là ác liệt, những đội ngũ khác lại không hao phí bất cứ sức lực nào, chỉ là ở đó quan sát là đã có thể biết được thực lực của người mới, cớ sao lại không để nó diễn ra?

"À, nếu không... Thôi, thôi." A Cường túng lên, nói nhỏ.

Phía sau vẫn là thanh âm cổ vũ không ngừng, nhưng hắn bị người đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm, lại cảm thấy chân tay đều muốn đông cứng, hào hùng vạn trượng lúc trước chủ động muốn đoạt thẻ đều biến mất.

A Cường cảm giác, từ khí thế của đối phương hắn sẽ đánh không lại...

A Cường nói xong, không màng đến thanh âm ồn ào của đồng đội bẩn thỉu, quay mặt chạy nhanh ra cửa, trong lòng không ngừng chửi rủa đồng đội đưa ra ý xấu.

A Cường là dị năng giả cấp năm, năng lực ở trong căn cứ được xem là ở tầng cao trung cấp, từ trước khi dễ người mới, làm chuyện thiếu đạo đức, hắn làm nhiều đến thuận tay, nhưng kêu hắn chủ động chịu chết đi khiêu chiến người mạnh hơn, phải đưa thẻ cho người, chuyện ngu xuẩn này hắn sẽ không làm!

Người gây chuyện đi rồi, Dịch Đường Đường cảm thấy thật mất hứng.

Cô nâng mặt lên, ngón tay cào cào trong lòng bàn tay Dịch Kiêu một chút, trong mắt toàn là u oán: đều là do ca ca, anh dọa hắn chạy mất!

Dịch Kiêu nhếch môi nhìn cô, thanh thanh đạm đạm cười cười, không phản bác.

Anh thừa nhận, xác thật là anh lười gây nhiều chuyện, cố ý dọa người chạy đi.

Thấy cô chưa hết giận mà quay đầu đi không để ý tới mình, Dịch Kiêu duỗi duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Ngoan, không nháo."

Dịch Đường Đường lúc này không chỉ có mặt nâng lên, khóe miệng cũng cong lên như có quai xách.

Mắt thấy đội ngũ vừa mới diễu võ dương oai bởi vì không xảy ra chuyện gì mà lui tán, ánh mắt những người chung quanh càng thêm cực nóng, khó chịu trong lòng Dịch Đường Đường càng tăng lên.

Bỗng chốc, cô nhìn A Cường còn đi chưa xa, ánh mắt sáng lên.

"Ca, đưa cho anh một lễ vật!"

Cô nhẹ giọng nói một câu, ngay sau đó đem tấm thẻ "lực lượng" cấp bốn chợt xuất hiện trong lòng bàn tay đưa cho Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu nhìn vào tấm thẻ phụ trợ trong tay, bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu cô.

Đặng Lâm Siêu, Chu Hiểu, Triệu Bồng, Triệu Nghiêu, Đinh Hiểu: "......" Nhìn không thấy, bọn họ cái gì cũng không phát hiện.

Thông báo: --: Dạo này mình rất bận nên sẽ không up truyện thường xuyên như trước nhé (nhưng không bỏ giữa chừng đâu)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio