Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

chương 50: tiên đoán về căn cứ diệt vong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gỗ mang theo hơi ẩm được ném vào đống lửa, giống như giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, tư tư bắn lên, âm thanh lách tách thật mau đã bị ngọn lửa liếm vào, mất hút.

Dịch Đường Đường cầm một cây gỗ nhỏ không mục đích gì vẽ vẽ trên đất, chợt một móng vuốt đen áp lên tầm tay cô.

Đậu Tương để tay lên tay Dịch Đường Đường, đôi mắt nhảy nhót nhìn cô chằm chằm.

Cho rằng cô đang chơi gì đó rất hay.

Dịch Đường Đường im lặng, quăng gậy gỗ vào trong đống lửa, vỗ vỗ mấy cái lên đầu ngốc to của Đậu Tương. Ban ngày xảy ra loại chuyện này, cô nào có tâm tình chơi đùa với nó.

"Phụ cận có dấu vết đánh nhau bị che dấu đi, căn cứ theo miệng vết thương, phán đoán đám công kích có ít nhất sáu dị năng giả." Lục Trăn nói.

Mười người cuối cùng của tiểu đội Lam Nạm đều bị chết trên đường về kinh đô, hơn nữa phương thức tử vong không giống nhau, bọn họ gặp hẳn là một tiểu đội thật mạnh.

Nhưng đội ngũ nào lại có thể diệt toàn đoàn một đội ngũ toàn dị năng giả cấp năm cấp sáu, trong lúc nhất thời Lục Trăn không phán đoán ra được.

"Mọi người không cần suy đoán nữa, chuyện này khi về căn cứ tôi sẽ báo cáo đầy đủ."

Tiểu đội Lam Nạm và tiểu đội Thanh Vũ thuộc bốn đội ngũ lớn nhất căn cứ Hoành Tinh, tuy rằng lần này đi ra làm nhiệm vụ chỉ chọn hai mươi người mỗi đội, nhưng trong đám người tử vong có cả đội trưởng Lam Kỳ, căn cứ có không nhiều dị năng giả cấp bảy làm cái chết của Lam Kỳ lại có ý nghĩa khác.

Tổng kết xong mọi chuyện cần thiết đêm nay, Lục Trăn để đồng đội đi nghỉ ngơi, Dịch Đường Đường Dịch Kiêu không đi, họ còn ở lại chờ Lục Trăn chữa bệnh cho cô.

Sau khi tiến hành dùng "giảm bớt" để trị liệu như thường lệ, Lục Trăn buông tay Dịch Đường Đường ra: "Nhờ có tấm thẻ, hiện tại tình trạng cơ thể cô đã thật tốt, thích ứng với dị năng của tôi, đã bắt đầu chậm rãi hấp thu."

Giọng điệu Lục Trăn khó có được nhẹ nhàng, khi làm nhiệm vụ anh là đội trưởng, luôn phải duy trì tinh thần tập trung cao độ, hiện giờ bệnh tình Dịch Đường Đường có tiến triển tốt, làm người trị liệu, anh dĩ nhiên cảm thấy vui vẻ.

Sau khi Lục Trăn buông tay, Dịch Đường Đường không lập tức mở mắt ra.

Ở trạng thái dị năng tràn ngập làm cơ thể thật no đủ, thân thể cảm giác hơi trướng trướng, qua vài giây thích ứng, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Từ sau khi Trác Nghiên tiến hành tổ hợp thẻ giấc ngủ và trường sinh lại với nhau, Dịch Đường Đường cảm giác cơ thể mình giống như có radar vận chuyển nhanh chóng một vòng, tới nay mới chỉ mười ngày mà hiệu quả đột phá hơn trị liệu cả tháng trước đây.

"Vậy có phải không bao lâu là tôi có thể hoàn toàn bình phục?" Dịch Đường Đường ngăn không được vui sướng, hỏi.

Trên mặt Dịch Kiêu cũng xuất hiện ánh nhu hòa, theo ngón tay Dịch Đường Đường sờ soạng tới chỗ mình, nắm lấy thật chặt.

Ánh mắt Lục Trăn dời khỏi mấy ngón tay đan xen, môi hơi mím lại, lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Có lẽ, nhưng mà tôi không bảo đảm được, rốt cuộc bệnh của cô là thật đặc biệt, đến lúc không lành thì danh y của tôi lại không được tốt."

Đôi mắt Dịch Đường Đường cong cong: "Không sao, tôi đây vẫn cảm ơn anh."

Lục Trăn vui vẻ gật đầu, thập phần tự tại mà tiếp nhận phần cảm tạ này.

"Thời gian không còn sớm, tôi đưa Đường Đường về nghỉ ngơi." Dịch Kiêu nói, phòng bên kia đã an tĩnh, ánh trăng treo trên bầu trời đen nhánh, vạn vật thật yên tĩnh.

Lục Trăn nhìn Dịch Đường Đường vẻ mặt mừng rỡ mà nương theo tay Dịch Kiêu muốn đứng lên, cổ họng anh nghẹn lại, đột nhiên không suy nghĩ mà quăng ra một câu: "Từ từ."

Giọng Lục Trăn có chút đột ngột, Dịch Đường Đường đang đứng lên giữa chừng chợt dừng lại, trên mặt còn mang theo ý cười: "Sao vậy, anh còn có việc khác?"

Dịch Kiêu cũng dừng lại, mày nhíu chặt, đôi mắt cũng thêm thâm trầm.

Lục Trăn chú ý thấy đôi mắt đầy chiếm hữu dục của Dịch Kiêu, tuy rằng trong tâm khảm cảm thấy thật ghen ghét, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: "Hai người ngồi xuống trước, tôi có chuyện khác muốn nói."

Dịch Đường Đường bĩu môi, nhìn thấy biểu tình Lục Trăn không giống như vui đùa, lúc này mới kéo tay Dịch Kiêu ngồi xuống, dò hỏi: "Anh nói đi."

Lục Trăn không úp úp mở mở: "Tôi không xác định được chuyện này có ảnh hưởng như thế nào, các người có nhớ khi mới gia nhập tiểu đội Thanh Vũ, có dị năng giả "tiên đoán" Lương Y Vãn tới tìm tôi?"

Giọng Lục Trăn không có gì khẩn trương hay áp bách, nhưng nhắc tới nhân vật này lại làm hai người đồng thời cảm thấy căng thẳng.

Tươi cười trên khóe miệng Dịch Đường Đường dần dần biến mất.

"Cô ta nói gì?" Dịch Kiêu chủ động tiếp lời.

Môi mỏng mím chặt, Dịch Kiêu giống như nghĩ tới khả năng nào đó, đồng tử màu đen chợt điên cuồng vặn vẹo lên.

Lục Trăn liếc nhìn Dịch Đường Đường một cái, âm điệu bất biến: "Cô ta nói, tiên đoán Dịch Đường Đường sẽ trở thành người hủy diệt căn cứ, cô ta muốn tôi giúp đối phó các người, nhưng mà tôi không đáp ứng."

Từ đó đến nay đã cách ba tháng, Lục Trăn nguyên bản cho rằng không cần phải nói cho bọn họ, rốt cuộc tiên đoán đều là suy đoán không dựa trên hiện thực, cho dù trước đây từng có chuyện xảy ra thật, Lục Trăn vẫn không tin.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn cứ mãi phát sinh làm anh cũng không thể không hoài nghi có liên quan gì đến chuyện này hay không.

Dịch Đường Đường lại cảm thấy tiên đoán vừa vớ vẩn vừa lại nực cười.

"Sao tôi lại có thể trở thành người hủy diệt căn cứ?!!" Cô phẫn nộ lên tiếng, nặng nề hút vào vài ngụm khí lạnh, chợt cảm thấy như ngã vào hầm băng.

Dịch Đường Đường lắc đầu, nghĩ đến dị năng giả tiên đoán Lương Y Vãn trong ấn tượng của mình, khóe miệng càng trễ xuống.

Thật không nghĩ tới, Lương Y Vãn cư nhiên còn có tiềm chất bịa chuyện!

Lục Trăn sớm suy đoán được phản ứng của cô, cười đến run người: "Tôi chỉ cảm thấy loại khả năng này thật xàm. Hơn nữa, tôi còn hoài nghi cô ta còn giấu giếm điều gì đó về lời tiên đoán, cụ thể là gì lúc đó tôi cũng không hỏi."

Dịch Đường Đường thử nhe răng: "Tôi cảm thấy chân tướng chính là cô ta ghen ghét tôi, cố ý nói bậy ra như vậy!"

Lục Trăn nghẹn cười, thanh âm vặn vẹo không bình thường: "Có lẽ là thật!"

Dịch Kiêu bị cảm xúc kích động của hai người làm cho thần sắc cũng hòa hoãn xuống, anh sờ đầu Dịch Đường Đường, nhìn cô như con mèo dựa sát lại gần, khóe miệng cong lên, thấp giọng thương lượng với Lục Trăn: "Có lẽ thật sự có quan hệ tới chuyện này, trừ bỏ thành phố Mẫn trình có chuyện ngoài ý muốn, ở thôn nhỏ và chuyện hôm nay đều thật quá trùng hợp."

Dịch Đường Đường giữa vòng tay của Dịch Kiêu ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Ở thôn nhỏ cũng có vấn đề sao?"

Thôn nhỏ là nhiệm vụ đầu tiên khi họ vừa gia nhập tiểu đội Thanh Vũ, Dịch Đường Đường nhớ có ông lão có tấm thẻ "kêu gọi", cơ hồ mọi chuyện toàn là ông ấy thao tác.

Dịch Kiêu không chính diện ứng đối: "Chỉ là suy đoán."

"Xác thật đã xảy ra quá nhiều ngoài ý muốn, từ trước tới giờ khi tôi dẫn đội ngũ ra làm nhiệm vụ, đa số thời điểm chỉ là bình thường chém gϊếŧ người biến dị, từ khi các người gia nhập đội ngũ, rõ ràng nhiệm vụ khó khăn tăng lên nhiều." Lục Trăn lấy giọng lưỡi nói thật hài hước.

Dịch Đường Đường cắn môi, không cam lòng muốn dùng chuyện Lâm Chí phản bác lại, nhưng nghĩ lại đó là nhiệm vụ dành cho hai đội nên yêu cầu khó hơn, cô cũng không nói gì cả.

Lại dò hỏi: "Chẳng lẽ những việc này lại là Lương Y Vãn làm?"

Dịch Kiêu im lặng ôm lấy cô.

"Sẽ không, cô ta không có năng lực như vậy." Lục Trăn bác bỏ suy đoán, "Dị năng "tiên đoán" của Lương Y Vãn tuy nói được căn cứ chấp nhận, nhưng cô ta không có thực quyền, không có khả năng vận dụng ra cả một đội ngũ."

Anh cố tình dừng một chút: "Nếu có khả năng, sẽ là có người giúp cô ta làm chuyện này."

Mà người này là ai, mục tiêu thật rất xác định.

Nghe xong Lục Trăn nói, đầu óc Dịch Đường Đường loạn lên.

Dịch Kiêu cùng cô ra tới cửa, thấy hai mắt cô còn mơ màng đâu đó mà sắp đâm vào cửa, anh cười khẽ kéo cô lại.

"Đường Đường trở về an tâm ngủ một giấc, không cần nghĩ nhiều." Hai ngón tay anh gõ gõ vào trán cô, mỉm cười nói.

"Ai, đau!" Dịch Đường Đường bị gõ mà hoàn hồn lại, làm bộ làm tịch mà xoa xoa trán.

Rõ ràng anh làm thật nhẹ nhàng, nhưng cô lại dùng sức xoa mạnh, cái trán trở thành thật hồng.

Dịch Kiêu bất đắc dĩ mà kéo mấy ngón tay cô đang tự tra tấn vào trong tay mình, nhìn đến đôi mắt tỏa sáng của Dịch Đường Đường, chậm rãi tiến tới gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

"Ngoan, đi ngủ đi." Thanh âm âm mang theo vô hạn trìu mến.

Nụ hôn này động tác thân mật nhất trong ba ngày nay, gương mặt Dịch Đường Đường nóng lên, ngẩng cổ nhìn anh, gật đầu thật mạnh.

Vừa xoay người, cô mới nhớ lại chuyện mình đã quên.

"Ca, ngày mai em muốn đi căn cứ Trì Vực tìm Trác Nghiên, được không?"

Dịch Kiêu chịu đựng cổ họng phát nghẹn, đầu ngón tay lưu luyến đẩy ra lọn tóc xòa trên mặt Dịch Đường Đường, gật đầu: "Được, ngày mai anh đi với em."

Ban ngày tiểu đội Lam Nạm mười người tử vong, buổi tối lại nghe được tin tức giật gân như vậy, Dịch Đường Đường tưởng rằng mình sẽ loay hoay thật lâu mới ngủ được, không dè chỉ nghe Chu Hiểu và Đinh Dao nói chuyện phiếm một lát, cô đã mau chóng rơi vào mộng đẹp.

Chu Hiểu nghe được Dịch Đường Đường hô hấp vững vàng, cô ngừng nói chuyện, đem cánh tay thò ra ngoài chăn của Dịch Đường Đường nhét lại vào trong, sau đó cùng những người khác im lặng đi ngủ.

Đêm đen yên lặng lan tràn, thế gian mọi vật dường như trôi đi thật chậm, chỉ có kim đồng hồ bất biến từng vòng từng vòng chuyển động về phía trước.

Cảm giác như chợt rơi xuống vực sâu càn quét cả cơ thể, Dịch Đường Đường chợt run bắn, đột nhiên mở mắt ra.

Cảm quan cả cơ thể trở nên vô cùng rõ ràng, cô lo sợ không yên mở to mắt ra, tầm mắt dừng lại trên trần nhà bằng gỗ dần dần hiện rõ ra trong bóng tối, bên tai là tiếng hít thở trầm ổn của Chu Hiểu Đinh Dao mấy người, xa xa lại nghe được tiếng nhánh cây chạm nhau rào rạt.

Dịch Đường Đường nghiêng đầu nhìn sang hướng Chu Hiểu bên người, hô hấp gấp gáp chậm rãi bình ổn xuống.

Cô nhắm mắt lại, trái tim như bị bóp nghẹt từ từ thả lỏng, chậm rãi thiếp đi.

Xa xa ở ngoại ô kinh đô, trong một căn phòng tối thui, người áo đen quỳ một gối, báo cáo cho người đàn ông ngồi phía trên.

"Đại nhân, nhiệm vụ bị thất bại." Thanh âm người áo đen bị ép xuống thật thấp.

"Sao lại thế này?" Bàn tay nắm lấy tay vịn ghế siết chặt thành quyền.

"Theo kế hoạch tiến hành ngăn chặn tại địa điểm định sẵn, phát hiện chỉ có đội ngũ Lam Nạm, chúng tôi vốn muốn lui lại, lại bị Lam Kỳ phát hiện." Người áo đen tiếp tục nói, "Lam Kỳ động thủ phát ra dị năng "hỏa", chúng tôi không muốn rút dây động rừng, đành phải gϊếŧ chết toàn bộ."

Người đàn ông nghe xong, sắc mặt thật âm trầm: "Sự tình kế tiếp xử lý thế nào?"

Người áo đen vội vàng nói: "Xử lý tốt, chúng tôi cố ý chế tạo ra một mảnh hỗn loạn, lại che dấu thi thể bằng nhiều chứng cứ giả, nhưng mà kế tiếp..."

Người áo đen chần chờ.

Tiểu đội Lam Nạm mười người tử vong không phải việc nhỏ, nhất định sẽ bị tra cứu thật rõ ràng. Tuy rằng sẽ không tra ra tung tích bọn họ, nhưng tột cùng xử lý như thế nào lại là vấn đề.

"Lui ra, mang theo mọi người tiến hành đặc huấn, không có mệnh lệnh của tôi, không thể đình chỉ." Người đàn ông hít sâu một hơi, thanh âm âm lãnh.

Người áo đen cúi đầu: "Tuân lệnh."

Hắn biết ý của đại nhân là việc này không cần tiếp tục xen vào, mà đặc huấn đó là trừng phạt.

Người đàn ông nhìn theo thủ hạ ra cửa, một quyền nặng nề nện lên trên bàn.

Mặt bàn vỡ vụn, chén sứ đặt trên bàn rơi xuống, vệt nước bắn đầy đất.

Hắn thu được nhiệm vụ là nhiễu loạn tiểu đội Thanh Vũ, lại không ngờ bọn họ đánh bậy đánh bạ sát toàn đội ngũ Lam Nạm, ngay cả là hắn cũng không thể dễ dàng báo cáo lên trên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio