Đứa bé quay đầu, không nhìn người phụ nữ mà lại nhìn Khương Bất Dạ.
??!!!
Khương Bất Dạ bỗng cứng đờ toàn thân, đứa bé này mặt giống cậu lúc 5 tuổi như đúc.
Cậu vội ngẩng đầu nhìn lên phía ảnh thờ nhưng vẫn không thấy rõ mặt hai người kia.
Bỗng, Khương Bất Dạ ngồi bật dậy nhìn xung quanh rồi thở hắt ra một hơi, thì ra là chỉ là một giấc mộng.
Khoan đã ! Nghĩ đến những tiểu thuyết xuyên không cậu đã đọc thì thay vì gọi là giấc mộng hãy gọi là kí ức của nguyên chủ đi.
Khương Bất Dạ nhớ lại kí ức đó, đứa trẻ có khuôn mặt giống hệt cậu, tên..
hình như cũng vậy.
Bộp Khương Bất Dạ vỗ tay cậu biết rồi, cậu xuyên vào quyển tiểu thuyết cậu đọc tối qua, tên là gì ấy nhỉ ? hm...!quên rồi.
Nhưng chưa vui vẻ được lâu Khương Bất Dạ lại ỉu xìu vì cậu nhớ ra cậu vậy mà lại chỉ đọc phần của nguyên chủ chứ không đọc toàn tiểu thuyết.
Khương Bất Dạ : ....!Nếu thời gian quay trở lại cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi đọc hết tiểu thuyết, học thuộc lòng luôn.
À không, cậu sẽ cẩn thận hơn để không bị té.
Ủm chăn lên mặt Khương Bất Dạ nhăn nhó muốn nằm xuống kết quả là bụp một cái, cậu bị đập đầu vào thành giường.
" Au ...!" Đau đến chảy cả nước mắt.
Đang xuýt xoa ôm đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Khương Bất Dạ bây giờ chính là đang tức giận nên không thèm nhìn người gọi là ai mà đã bấm nghe máy.
" Alo ...!" Giọng điệu vừa nghẹn vừa quạo của cậu như thét vào điện thoại khiến đầu giây bên kia có vẻ sửng sốt im lặng đến khi cậu sắp hết kiên nhẫn thì đầu dây bên kia mới trả lời
" A Dạ " Một giọng nữ trung niên nhẹ nhàng phát ra khiến Khương Bất Dạ sửng sốt rồi ngay lặp tức xem lại người gọi đến.
" A là mẹ ạ ? Có chuyện gì sao ạ ? "
" À, chỉ là muốn hỏi xem khi nào con về thôi "
Khương Bất Dạ nhớ lại, hình như nguyên chủ lần này về không nói với gia đình, là muốn gây bất ngờ
" Dạo này con bận học nên chắc tầm hai, ba tuần nữa mới có thể về " Khương Bất Dạ trả lời
" Ừm, vậy khi nào về nhớ nói với mẹ đó nha " Bà nhắc nhở cậu
" Vâng " Khương Bất Dạ vừa trả lời xong thì bà cũng chỉ nói thêm một hai cậu rồi tắt máy.
Khương Bất Dạ nhìn hồi lâu vào màn hình điện thoại, sau đó đứng dậy đi mở rèm cửa.
Khương cảnh bên ngoài làm cậu hơi giật mình một chút, cậu mới ngủ có một tí mà đã tối rồi sao ? Nhìn xuống quang cảnh bên dưới xong Khương Bất Dạ cũng xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Từ xa xa cậu nhìn thấy bên phía quảng trường kia có rất nhiều người đi dạo nên cậu cũng muốn đi.
Cầm điện thoại ra cậu quay lại khung cảnh xung quanh này một chút.
Bỗng, ở phía trước có một trận ồn ào nhiều người bắt đầu đi về phía đó hóng chuyện, Khương Bất Dạ cũng nhanh chóng chạy tới đó.
Là một ông lão đang ngồi trước một chiếc Kawasaki Ninja H2R, khoảng USD ( 1,27 tỷ VND).
Vừa nhìn liền biết có tiền.
" Ông làm cái gì vậy ? " Cậu trai lái chiếc moto này tức giận đi xuống khỏi xe đứng trước mặt lão nói.
" Cậu đâm vào tôi rồi, cậu phải đền tiền " Ông lão ngồi bệt xuống đất đòi cậu ta bồi tiền.
" Ông ăn vạ à ? Tôi đâm vào ông bao giờ? Là ông tự chạy ra cơ mà.
" Cậu ta có vẻ rất khó chịu muốn kéo ông lão lên nhưng ông ta lại gào càng to hơn
" Cái cậu này, thật thiếu đạo đức.
Cậu đâm vào người ta còn muốn đánh người à ? " Một người phụ nữ đi ra từ đám đông đứng chắn cho ông lão.
" Với tốc độ của chiếc moto này đâm vào một ông lão thì ông ta đã không còn ngồi ở đây được nữa đâu " Khương Bất Dạ bỗng tiến lên nói khiến tất cả đều nhìn cậu.
" Đúng vậy đấy.
Nếu tôi thật sự đâm phải thì ông ta đã chết rồi chứ đừng nói ngồi đây ăn vạ " Cậu trai lên tiếng.
" Hai người...!hai người là cùng một phe muốn ức hiếp người " Người phụ nữ chỉ tay vào mặt cậu và cậu trai.
" Vậy hai người không phải cùng một phe chắc ? " Khương Bất Dạ hỏi ngược lại người phụ nữ khiến bà ta cứng miệng đành quay ra phía dân chúng nói.
" Các người xem, thanh niên bây giờ đều là cái dạng như vậy sao ? Đâm phải người ta không bồi thường mà còn quay ra cắn người nữa kìa.
Ỷ mình trẻ mình có sức nên còn muốn đánh người...."
Thấy bà ta nói lắm quá Khương Bất Dạ đành cắt ngang " Nếu không bây giờ gọi cảnh sát đi, để họ quyết định xem ai đúng ai sai "
Bà ta cũng không sợ mà nói " Được gọi đi " Ông lão liền kéo kéo váy bà ta nhưng bị bà ta giật ra.
Khương Bất Dạ thấy bà ta trả lời như vậy thì nhìn xung quanh rồi nhướn mày cười.
Chắc là đã làm nghề này lâu rồi nên mới để ý được, rất biết chọn chỗ.
Nơi này vừa hay camera không thể quay tới.
Khương Bất Dạ giơ giơ điện thoại bấm phát lại video cho cậu trai kia xem, mấy người vây ở đằng sau cũng có thể nhìn thấy.
Xem xong đoạn video bọn họ đều khinh thường liếc nhìn hai người kia rồi thì thầm to nhỏ với người bên cạnh.
Chỉ một lát sau cảnh sát đã tới nơi.