Đến góc khuất của hành lang bệnh viện, xác định không có ai ở đây Cố Nhất mới dám mở miệng chậm rãi hỏi.
" Con đối với Dạ Dạ không đơn giản chỉ là anh em đi ? "
Cố Bắc Thượng sửng sốt một chút quên cả trả lời.
Nhìn phản ứng này của hắn cũng khiến ông hiểu câu trả lời của hắn là gì.
" Con đường này ...!rất khó đi.
"
Cố Bắc Thượng lấy lại hồn vía cười cười.
" Con biết.
"
" Biết là tốt.
"
" Ba không phản đối sao ? " Hắn thực sự rất bất ngờ với thái độ của ông đối với chuyện này.
Phải biết Cố gia chỉ có một mình Cố Bắc Thượng, hắn là con một.
Theo lí mà nói là phải cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường mới phải.
" Phản đối ? Con mong ta sẽ phản đối à ? " Ông nâng mắt nhìn hắn " Hay là cảm thấy lão già này cổ hủ ? Con nên nhớ ngọn nguồn dẫn đến kết hôn là hai người thực sự yêu nhau, bên nhau hạnh phúc mới có thể kết hôn.
Ta không phải lão già cổ hủ, cũng chỉ có mình con là con trai mà thôi.
Việc mà lão già này muốn nhìn thấy nhất chính là các con được hạnh phúc.
"
" ...!Cảm ơn ba, nhưng mà làm sao ba lại phát hiện ra ? "
" Còn không phải do anh biểu hiện quá rõ ràng à ?" Ông liếc hắn một cái, nói tiếp : " Cái ánh mắt của anh nhìn con nhà người ra xem, hận không thể ăn tươi nuốt sống con nhà người ta.
Hình nền điện thoại cũng là ảnh thằng bé lúc vừa mới ngủ dậy, bong bóng trái tim bay xung quanh.
Anh có cảm thấy anh trẻ trâu quá không hả ? "
Cố Bắc Thượng ngượng ngùng cười hai cái, xoa xoa gáy.
Cố Nhất nhìn phản ứng này của hắn khinh bỉ " Ánh mắt anh rõ ràng như vậy chỉ có Dạ Dạ đơn thuần mới bị lừa vậy mà anh còn nghĩ qua mặt được chúng tôi à ? "
" Ba.
" Lần đầu tiên bị vạch trần thẳng thắn như vậy hắn thực sự ngượng a ? Ngượng đến đỏ cả mặt rồi mà hình như ông vẫn không có ý dừng lại.
Cố Nhất một bộ hận rèn sắt không thành thép mà nói : " Anh thật sự không giống ba anh gì hết.
Nah biết lúc tôi tán mẹ anh, tôi mất bao lâu không ? "
Cố Bắc Thượng vẫn luôn ngại ngùng cúi đầu lúc này ngẩng mặt lên tò mò.
" Một tháng.
Là một tháng đấy.
" Ông nói xong còn đắc ý mà hất mặt lên.
" Vậy thì sao ? " Hắn thực khó hiểu, đây là đang ...!khoe khoang à ?
" Đương nhiên là muốn nhắc anh mặt dày lên, dũng cảm lên.
Nhìn bộ dáng của anh lúc này xem." Ông tậc lưỡi vài cái tiếc hùi hụi lắc đầu.
" Được rồi, được rồi.
Mau đi lên đi, đừng để lát thằng bé tỉnh dậy lại phải đợi.
"
Đợi đến khi hai người lên đến nơi vừa hay Lệ Nam vừa quay về.
" Chú Trần vừa mới đem đồ tới.
" Anh giơ cặp lồng lên hơi lắc lắc.
Cố Bắc Thượng gật đầu đón lấy cặp lồng mở cửa vào phòng, Khương Bất Dạ vẫn còn đang ngủ nhưng chắc vì tiếng động mở cửa vào của họ có chút lớn nên cậu tỉnh ngay sau đó.
" Con tỉnh rồi à ? " Lý Duệ vội đứng lên hỏi cậu.
So với hôm qua thì hôm nay tốt hơn nhiều nên tự mình ngồi dậy xoa mắt để tỉnh hơn.
" Ba mẹ, anh, anh Lệ Nam chào buổi sáng.
"
" Chào buổi sáng Dạ Dạ.
"
" Con mau vào vệ sinh cá nhân đi rồi còn ăn sáng."
" Vâng.
À, đúng rồi.
Con muốn xuất viện.
"
" Xuất viện ? Liệu có được không ? Con mới vừa nhập viện hôm qua.
" Lý Duệ lo lắng hỏi.
" Mẹ con nói đúng đấy, cứ ở lại thêm ít hôm đã.
"
" Không cần đâu, con đã khỏe rồi vả lại con còn phải đi học nữa mà.
" Chung quy cậu cảm thấy bệnh viện luôn đem lại cho cậu một cảm giác nào đó vô cùng khó chịu.
Lúc trước vẫn còn bình thường, cậu vẫn thường xuyên đến để kiểm tra sức khỏe nhưng không biết từ lúc nào, dường như từ khi mới về nước cậu lại đặc biệt đối với bệnh viện bài xích, vì thế nên cũng không thường đến kiểm tra sức khỏe nữa.
Nhận thấy sự khó chịu, bài xích trong đôi mắt không hề che giấu của cậu bọn họ đành thỏa thuận.
Về đến nhà Cố Bắc Thượng mới nói tình trạng thật của Khương Bất Dạ cho ba mẹ nghe.
Lúc ở bệnh viện nghe Phương Phàm nói qua ít nhất cũng giảm bớt đi để hai người không quá lo lắng nhưng bây giờ biết sự thật lại thực sự có cả áy náy.
" Con sợ nếu ở một mình em ấy sẽ lại làm ra chuyện ngoài ý muốn.
"
" Cho nên ...!ý của con là ? "
" Ở chung một phòng ? "
" Vâng.
"
" Thằng bé sẽ đồng ý sao ? " Lý Duệ lo lắng nhíu mày hỏi hắn.
Đột nhiên yêu cầu thằng bé như vậy không khỏi quá kì lạ đi ?
" Sẽ không.
" Hắn bình tĩnh trả lời tiếp " Bọn con sẽ ở kí túc xá trường học.
"
Cố Nhất nghĩ nghĩ một chút cũng đồng ý.
Dù gì thì ông bà cũng thường xuyên đi công tác, không có thời gian ở nhà nhiều, đến cuối tháng mới có thể về nhà.
Nếu cứ kêu bọn nhỏ ở nhà hoài cũng chắn, trong nhà lại có không ít giúp việc, không thoải mái lắm.
Nhưng quan trọng nhất là chỉ có cách này hai đứa mới có thể ở chung.
" Quyết định vậy đi.
"
Phía trên lầu, Khương Bất Dạ đi vào phòng đóng cửa lại.
Cậu chần chừ một chút rồi cất bước đến chỗ ngăn tủ đầu Bất Dạ đang nghĩ về lí do mà cậu phải đến bệnh viện, cậu không tin cậu chỉ đơn giản bị ốm mà ngất đi.
Quá không chân thật.
Làm sao một nam nhân đang khỏe mạnh như cậu lại đột nhiên bị bệnh rồi đột nhiên lại ngất đi được ? Nếu thật sự có thì chí ít cậu cũng sẽ nhớ lại sau khi tỉnh, nhưng cậu vậy mà không nhớ gì cả.
Mở ngăn kéo tủ ra, Khương Bất Dạ mím môi.
Đúng như cậu đoán, một lọ thuốc an thần đã mất rồi, hắn là do cậu uống một lúc hết luôn ?
Khương Bất Dạ quỳ xuống sàn ngó nhìn gầm tủ thì thấy một viên thuốc ở sát phía chân tủ làm cậu càng thêm chắc chắn.
Cậu biết bản thân không phải kẻ dễ kích động, đây là bài học mà đời sống dạy cậu.
Phải là điều gì đó khủng khiếp lắm mới làm cậu kích động đến như thế.
Cậu không thể suy luận nó kích động cậu theo chiều hướng nào bởi vì mọi thứ tác động tiêu cực đến cậu cậu luôn xử lý nó bằng một cách.
Đó là ....!tự thương tổn chính mình.