Khương Tư Tư cúp điện thoại, lại trèo xuống giường lần nữa, bật đèn bàn học lên, rút tờ đơn đăng ký tiết mục cho đêm tiệc chào đón tân sinh viên ra, ở ô tiết mục, cô điền “ca hát”, sau đó nộp luôn cho lớp phó ở ngay phòng bên.
Lúc quay về, Lương Uyển đã ngủ rồi, chỉ còn mỗi Lâm Tiểu Viên thì thầm hỏi cô: “Cậu thật sự muốn tham gia à?”
“Đúng vậy.” Khương Tư Tư vừa trèo lên giường vừa nói, “Nghe nói còn được cộng điểm nữa đó, hay là cậu cũng đăng ký đi.”
Trong bóng tối, Lâm Tiểu Viên lắc đầu, “Tớ không biết biểu diễn gì cả, từ bé cũng chẳng học qua môn nghệ thuật nào.”
“Tớ cũng có học qua đâu.” Khương Tư Tư nói, “Thì cứ hát đại vậy thôi.”
Tớ một câu cậu một câu, phòng ngủ dần dần chìm vào yên tĩnh.
Ngày hôm sau, huấn luyện quân sự kết thúc, lớp trưởng thông báo cho Khương Tư Tư đến Ban Nghệ thuật Đoàn trường báo danh.
Trong văn phòng của Ban Nghệ thuật lúc này chỉ có mỗi Quan Ngữ Hi, cô vừa hay đang dùng laptop để nhập dữ liệu, ngẩng đầu thấy Khương Tư Tư, cô liền nói: “Tư Tư, em đợi một chút, chị đang dở tay.”
Khương Tư Tư yên lặng đợi qua mười phút, Quan Ngữ Hi cuối cùng cũng đóng laptop lại, quay đầu nhìn Khương Tư Tư.
“Em muốn biểu diễn tiết mục gì vậy?”
Khương Tư Tư: “Đơn ca được không ạ?”
“Đơn ca…” Quan Ngữ Hi đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, “Tiếc quá, số người đăng ký đơn ca đã đủ rồi.”
Khương Tư Tư: “Vậy phải làm sao ạ?”
Quan Ngữ Hi tươi cười, “Hay vậy đi, chị với em song ca, vừa hay chị cũng đang thiếu bạn đồng diễn.”
Khương Tư Tư dường như không chút do dự, gật đầu đồng ý.
Quan Ngữ Hi vẫn giữ nụ cười đó, đứng dậy nói, “Vậy tối mai gặp nhé ~”
“Vâng ạ.” Khương Tư Tư cũng mỉm cười, “Em đi trước đây.”
“Chị xuống cùng em luôn.” Quan Ngữ Hi cầm túi của mình lên, bên cạnh là đống đơn đăng ký, phía trên cùng chính là đơn của Khương Tư Tư, cô cầm lên xem một lượt, “À phải rồi, em là bạn cấp ba của Hình Ý Bắc đúng không?”
Khương Tư Tư gật đầu.
Hai người chậm rãi đi xuống tầng.
Quan Ngữ Hi làm như đang hỏi vu vơ: “Hình Ý Bắc của thời cấp ba cũng thế này à?”
Khương Tư Tư: “Thế này là thế nào ạ?”
Quan Ngữ Hi trầm ngâm một lúc tìm từ cho thích hợp, mãi sau mới nói: “Chị thấy cậu ấy dường như chẳng có bạn bè là nữ.”
Khương Tư Tư nghĩ kiểu gì cũng thấy lời này có ý gì khác.
Sao lại không có được? Chẳng phải đang đứng lù lù đây sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tư Tư chỉ đáp lại một câu, “Cũng gần thế.”
Quan Ngữ Hi không nói nữa, cúi đầu xem điện thoại.
*
Trời lại đổ thêm hai trận mưa, kết thúc đợt huấn luyện quân sự đầy thống khổ cũng là lúc đêm tiệc chào đón tân sinh viên đến gần.
Mỗi ngày Khương Tư Tư đều tranh thủ thời gian hết mức có thể để đi tập dượt tiết mục, bận rộn đến mức sút hẳn một cân thịt, suýt chút nữa đã làm cho cô mừng đến phát điên lên.
Ngày hôm đó, Khương Tư Tư mặc một bộ váy đen đi đến khán phòng, tiến hành buổi diễn tập cuối cùng.
Ghế ngồi trong khán phòng toàn là người của Hội Sinh viên lấp đầy, không thì là những người thích náo nhiệt, cảnh tượng ồn ào huyên náo vô cùng. Khương Tư Tư lên sân khấu kiểm tra lại âm thanh, thử trước micro, loay hoay một hồi đầu đã mướt mồ hôi, còn Quan Ngữ Hi chỉ ngồi một bên lướt điện thoại, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên quan sát tiến độ diễn tập.
“Tư Tư này, chắc trước đây em từng có kinh nghiệm lên sân khấu biểu diễn rồi nhỉ?”
Quan Ngữ Hi từ lâu đã muốn hỏi câu này. Lần đầu tiên tập cùng Khương Tư Tư cô đã phát hiện ra, giọng hát của người này rất đẹp, thanh âm trong trẻo êm tai, mặc dù không thể so sánh với những ca sĩ chuyên nghiệp nhưng nếu chỉ là người bình thường thì đã rất khác biệt rồi.
Mà quan trọng nhất là phong thái lúc biểu diễn của Khương Tư Tư vô cùng thoải mái ổn định, không căng thẳng chút nào, chắc chắn không phải mới lần một lần hai lên sân khấu.
Khương Tư Tư không phải suy nghĩ gì cho lâu, “Vâng, từ cấp ba em đã hay tham gia biểu diễn văn nghệ ở trường rồi.”
Quan Ngữ Hi lấy thỏi son ra dặm lại, mỉm cười nhẹ nhàng, “Vậy chắc em rất tự tin.”
Động tác của Quan Ngữ Hi chợt sững lại, rồi cô lại tiếp tục tô son, “Tự tin được là tốt.”
Khương Tư Tư thầm nghĩ, chẳng thà đừng nói vế sau.
Quan Ngữ Hi chắc đang cho rằng những người như Khương Tư Tư bình thường đều sẽ không dám lên sân khấu biểu diễn, nhưng cô ấy nói không sai, Khương Tư Tư quả thật rất tự tin.
Cô chỉ tự ti với một người mà thôi.
Quan Ngữ Hi tô son xong, nhận lấy micro mà Khương Tư Tư đưa cho rồi lấy khăn giấy lau sơ qua, lúc đang định đứng dậy thì có một chàng trai chạy từ dưới khán đài lên, đưa cho cô một chai nước.
Quan Ngữ Hi mỉm cười với chàng trai đó, đợi người ta đi xuống rồi mới tiện tay đặt chai nước sang bên cạnh.
Khương Tư Tư để ý thấy đây đã là người thứ ba đưa nước cho Quan Ngữ Hi, nhưng mỗi chai cô ấy chỉ uống một ít.
Khương Tư Tư vô thức sờ lên cổ, cô cũng phải uống nước thôi, nhưng đi đâu tìm nước bây giờ.
Cô đánh mắt nhìn một vòng bên ngoài, chẳng có ai quen cả, chỉ có thể lén lút gửi tin nhắn cho Hình Ý Bắc.
[Khương Tư Tư]: Lão đại, cậu có đó không?
[Lão đại]: Có rắm cứ thả.
[Khương Tư Tư]: Nếu như bây giờ tôi phiền cậu mang giúp tôi một chai nước đến khán phòng của trường, thì cậu cảm thấy tôi có nhận được niềm vinh hạnh này không?
[Lão đại]: Mấy giờ rồi còn chưa tỉnh ngủ?
Khương Tư Tư hậm hực cất điện thoại, đành lặng lẽ nuốt mấy ngụm nước bọt vậy.
Mười phút sau, Khương Tư Tư và Quan Ngữ Hi chia ra đi đến hai đầu sân khấu, tiếng nhạc vang lên, cả hai chầm chậm bước ra, bắt đầu hát.
Ở ngay chính giữa sân khấu, Khương Tư Tư nhìn thấy Hình Ý Bắc từ ngoài đi vào, ngồi xuống một hàng ghế phía sau.
Cho dù là anh đứng ở nơi ngược sáng, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua Khương Tư Tư đã nhận ra ngay.
Khoảnh khắc đó, Khương Tư Tư bỗng cảm thấy giọng hát của mình thanh hơn hẳn.
Cổ họng được cứu rồi!!!
Cúi người chào kết thúc, Khương Tư Tư thiếu điều muốn phi thẳng đến chỗ Hình Ý Bắc đang ngồi, nhưng một nữ sinh phía sau bỗng gọi ngược cô lại, nhờ cô chỉnh lại âm thanh.
Khương Tư Tư bất lực, chỉ có thể hì hục hì hục chỉnh.
Mà ở bên này, Quan Ngữ Hi đã đang thong thả đi về hướng Hình Ý Bắc.
Cô định ngồi vào ghế trống bên cạnh anh, nhưng lại nhìn thấy có chai nước đặt ở đó liền hỏi: “Chai nước này của cậu à?”
Hình Ý Bắc liếc qua không nói gì, cầm chai nước đó lên đặt dưới chân mình, rồi lại lấy một chai nước khác uống một ngụm.
Quan Ngữ Hi lại hỏi: “Cậu thấy tiết mục hôm nay thế nào?”
Hình Ý Bắc khẽ cười, “Khá tốt.”
Quan Ngữ Hi cười cả cong mắt, “Không thấy cậu trả lời tin nhắn của tớ, tớ còn tưởng cậu không đến nữa chứ.”
Đúng lúc này, Khương Tư Tư đã chỉnh xong âm thanh, đi xuống khán đài.
Trên trán cô rịn một lớp mồ hôi, lại còn chạy tít xuống tận cuối khán phòng, lúc đến nơi bận thở hồng hộc nên không để ý Quan Ngữ Hi ở bên cạnh, thoải mái nói chuyện với Hình Ý Bắc: “Hôm nay lão đại cho tôi mặt mũi quá, thỉnh được ngài đích thân đến đây.”
Nụ cười xinh đẹp trên môi của Quan Ngữ Hi cứng đờ.
Lại đúng lúc này, Khương Tư Tư chộp lấy chai nước trên tay Hình Ý Bắc, không nói thêm bất cứ lời nào trút thẳng vào cổ họng đang khát khô của mình.
Hình Ý Bắc cũng chẳng có phản ứng gì, Quan Ngữ Hi ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Khương Tư Tư với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Khương Tư Tư uống một ngụm nước lớn, cuối cùng cũng được giải khát nhưng lại nhận ra sắc mặt Quan Ngữ Hi có gì đó không đúng lắm.
“Sao… sao vậy ạ?”
Hình Ý Bắc lúc này mới lấy chai nước đặt bên chân lên, “Đây mới là chai nước tôi mua cho cậu, còn chai trong tay cậu, là của tôi.”
Khương Tư Tư: “…..”
Cô ném chai nước lại cho Hình Ý Bắc, “Ha ha, thật xin lỗi, tôi vô ý.”
Tim nơi ngực trái đã nhảy loạn.
Hình Ý Bắc cũng chẳng nói gì, cầm theo chai nước của mình đứng dậy.
“Có đi luôn không?”
Khương Tư Tư thấy Hình Ý Bắc không để ý thì cầm chai nước kia lên, đi theo anh.
“Đi chứ đi chứ, hôm nay lão đại bao tôi ăn cơm à?”
“Nằm mơ đi.”
Để lại một mình Quan Ngữ Hi ngồi bất động ở đó.
Đi được vài bước, Khương Tư Tư mới nhớ ra còn có Quan Ngữ Hi đang ở đấy liền quay đầu hỏi: “Học tỷ, sáng mai có mặt lúc chín giờ đúng không ạ?”
Quan Ngữ Hi kéo ra một nụ cười, “Đúng vậy.”
Khương Tư Tư: “Vâng ạ!!”
Cô nhìn theo Hình Ý Bắc và Khương Tư Tư đi về phía cửa lớn của khán phòng, trước khi bóng lưng của bọn họ khuất sau ngã rẽ, Hình Ý Bắc đã cầm chai nước trong tay lên, uống một ngụm.
Quan Ngữ Hi nhíu mày, hoài nghi bản thân vừa xuất hiện ảo giác.
*
Hình Ý Bắc lại dẫn Khương Tư Tư đi ăn lẩu, gọi một bàn đầy ắp thức ăn.
Bây giờ Khương Tư Tư mới nhận thức được, cô không thể giảm cân thành công phần lớn công lao đều thuộc về Hình Ý Bắc, cơ mà cô cũng nhu nhược quá, lần nào cũng ăn sạch sẽ không thừa chút gì.
Trong lúc đi dạo tiêu thực như mọi ngày, Khương Tư Tư bỗng nhìn thấy người đằng xa có vẻ giống Quan Ngữ Hi, cô liền bước chậm lại.
Hình Ý Bắc nghiêng đầu nhìn, “Cậu cầm tinh con rùa à?”
Dù vậy anh vẫn bước chậm lại theo cô.
Màn đêm đặc sệt, Khương Tư Tư vờ nhìn ngó xung quanh, nói: “Ừm… học tỷ Quan Ngữ Hi đó có vẻ khá thân với cậu nhỉ?”
Giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh, quen biết Quan Ngữ Hi chỉ vỏn vẹn mười mấy ngày, nhưng cô nhận ra, ánh mắt của Quan Ngữ Hi khi nhìn Hình Ý Bắc rất khác.
Hình Ý Bắc nghĩ ngợi một hồi, “Nếu như cậu cho rằng, cả một học kỳ nói chuyện với nhau không được mười câu được tính là quan hệ thân thiết, thì chắc là thân thật.”
Khương Tư Tư không nhịn được trộm cười.
Mặc dù suy nghĩ này của cô có hơi ích kỷ và rất đáng xấu hổ, nhưng Khương Tư Tư vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ khi mình là bạn giới tính nữ duy nhất bên cạnh Hình Ý Bắc.
Ha, mừng thế mừng thế.
“Mà cậu hỏi chuyện này làm gì?” Hình Ý Bắc lên tiếng.
“Chẳng làm gì cả.” Khương Tư Tư bước nhanh hơn, “Hỏi chơi vậy thôi.”
Đi được hai bước, cô quay đầu hỏi, “Hình Ý Bắc, ngày mai cậu có đến xem đêm tiệc chào đón tân sinh viên không?”
Khóe môi anh cong lên, Khương Tư Tư lại nói: “Chỗ tôi còn thừa vé này.”
Nghe được chữ “thừa”, khóe môi anh lập tức xệ xuống.
“Cậu thấy tôi có rảnh không?”
“Ồ.” Khương Tư Tư không mấy bất ngờ, trước giờ Hình Ý Bắc vẫn luôn lười như vậy, cũng không phải kiểu người hay đến những nơi náo nhiệt như đêm tiệc gì đó, “Còn trẻ thì đừng làm ổ trong ký túc xá mãi, phải đi ra ngoài nhiều hơn, phải nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều…. Áaa!”
Khương Tư Tư bất ngờ bị một người va phải, cô quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông vừa đi đường vừa lướt điện thoại.
Rõ ràng người không mọc mắt là hắn ta, vậy mà hắn ta lại bất mãn liếc Khương Tư Tư một cái rồi lầm bầm mắng chửi: “Ăn lắm cho mập thây mà không mọc được con mắt nào à? Chắn hết cả đường đi.”
Nói rồi hắn rẽ sang một bên.
Nụ cười vui vẻ của Khương Tư Tư biến mất, cô thấp giọng xin lỗi hắn.
“Xin lỗi cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo của Hình Ý Bắc vang lên như đang ở giữa mùa đông giá rét, “Xin lỗi vì chắn đường của người mù à?”
Tên kia quay phắt đầu lại nhìn Hình Ý Bắc, “Mẹ nó, mày lặp lại lần nữa?”
“Tôi mẹ nó nói anh đã không dẫn theo chó dẫn đường đừng đi lung tung, đã nghe rõ chưa?”
“Ông đây….”
“Thôi được rồi.” Khương Tư Tư khẽ giật tay áo Hình Ý Bắc, kéo anh đi, “Cậu đừng cãi nhau với người ta làm gì, tôi cũng quen rồi.”
Hình Ý Bắc tức giận lớn tiếng, “Sao lại phải quen!!”
Khương Tư Tư im lặng không nói, cắm đầu đi về phía trước.
Hình Ý Bắc đứng ở đằng sau hét lên, “Khương Tư Tư, cậu đứng lại đấy cho tôi!”
Cô làm như không nghe thấy, vẫn cắm đầu cắm cổ đi. Hình Ý Bắc chạy lên hai ba bước đã có thể kéo tay cô lại, “Cậu ở bên ngoài cứ để mặc người khác bắt nạt thế à?”
Khương Tư Tư quay người nhìn thẳng Hình Ý Bắc.
“Mập vốn đã thường bị người khác chế nhạo, không lẽ còn phải để họ nghĩ tôi là một con mập chanh chua sao?”
Hình Ý Bắc khó hiểu nhìn Khương Tư Tư, dường như anh hoàn toàn không tiêu hóa được những lời cô vừa nói.
“Cậu đang giảo biện cái gì vậy?”
“Đấy là sự thật!! Giảm cân thì không cho tôi giảm, ngoài cắn răng nhẫn nhịn ra tôi còn có thể làm thế nào!!!”
Nói rồi, Khương Tư Tư quay đầu chạy thẳng vào ký túc xá.
Hình Ý Bắc nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
“Tùy cậu.”
Đại ý lời của tác giả:
Hình Ý Bắc không phải là một người hoàn hảo, cậu ấy còn chưa được hai mươi tuổi, chưa từng trải qua khó khăn sóng gió gì, vẫn còn mang trong mình cái máu ngông cuồng, bản tính cao ngạo của tuổi trẻ. Sau này khi đã ngã một cú thật đau mới học được cách làm sao để yêu thương một người.
Khương Tư Tư lại là một cô gái mẫn cảm tự ti, chính vì tự ti nên mới dám yêu nhưng không dám nói. Cũng là sau này, khi đã ngã một cú thật đau rồi mới học được cách yêu lấy bản thân mình.