Khương Tư Tư cứng đờ người quay đầu, Hình Ý Bắc đang đứng sau lưng cô, trên tay cầm một ly Coca và một ly nước ép.
“Cậu xếp hàng nhanh quá nhỉ. Ha ha.” Khương Tư Tư nói xong lập tức quay người lại ăn cơm, thiếu điều chôn đầu vào khay thức ăn.
Hình Ý Bắc ngồi vào ghế trống bên cạnh Khương Tư Tư, đặt ly Coca xuống trước mặt cô.
Khương Tư Tư nhìn thoáng qua: “Tôi…. không uống Coca.”
Hình Ý Bắc: “Tôi thấy cậu khá thích uống Coca mà, nhỉ?”
Khương Tư Tư: “……..”
Vương Hàn Tiêu ở đối diện mới ăn được một nửa thì buông đũa, anh đứng dậy bê khay cơm lên ngồi xuống cái góc hẻo lánh nhất nhà ăn.
Khương Tư Tư: “…. Tôi ăn xong rồi.”
Cô lại vùi đầu ăn, tăng tốc xử lý hết phần cơm của mình, rồi đặt khay vào băng chuyền xử lý, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Không cần nhìn cũng biết, Hình Ý Bắc đang đi theo sau cô, chỉ là anh không nói gì.
Hai người, một trước một sau, cùng đi đến dưới tòa ký túc xá nữ.
Lúc Khương Tư Tư đã sắp bước lên bậc thang, Hình Ý Bắc cuối cùng cũng lên tiếng.
“Khương Khương.”
Khương Tư Tư dừng bước, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Sao thế?”
Hình Ý Bắc tiến về phía trước hai bước nhưng không bước lên bậc thềm, anh đứng ngang tầm mắt với Khương Tư Tư.
Ánh đèn của sảnh ký túc xá từ phía sau hắt lên người cô, sắc hồng phớt trên gương mặt như hòa cùng ánh vàng nhạt của đèn điện.
Tựa một bức sơn dầu.
“Vừa nãy cậu.” Hình Ý Bắc thấp giọng hỏi, “Xấu hổ sao?”
Khương Tư Tư cười ha ha, hai tay đút vào túi áo, “Đâu có đâu, cậu cứ đùa.”
“Ồ, vậy cậu nói lại lần nữa đi.”
Hình Ý Bắc nói.
Khương Tư Tư gật đầu: “Đâu có đâu.”
Hình Ý Bắc: “Không phải câu này.”
Khương Tư Tư chớp chớp mắt nai, giả ngu.
“Câu trước đó.” Hình Ý Bắc nhắc, “Nói lại lần nữa.”
“Cậu có thôi đi không.” Khương Tư Tư lùi một bước lớn, “Tôi về phòng đây.”
Nói rồi cô lại nhớ đến chiếc áo vest còn khoác trên người mình, vậy nên liền cởi ra trả lại cho anh, “Cảm ơn áo của cậu.”
Hình Ý Bắc không đáp lời, cũng không nhận áo, anh bước lên bậc thềm, hơi cúi đầu, khom lưng dựa gần vào người cô.
Hai má Khương Tư Tư nóng bừng, cô chống tay đang cầm áo vest lên trước ngực anh, “À…… cậu về nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Ban đầu Hình Ý Bắc không muốn thế này, anh chỉ muốn lại gần nhìn cô một chút, nhưng vừa thấy cô như vậy trong lòng lại ngứa ngáy không yên.
“Cậu như vậy sao bảo tôi làm sao có thể ngủ ngon được.”
Khương Tư Tư: “Chứ cậu còn muốn tôi phải làm sao?”
“Hay là… cậu hôn tôi một cái đi?”
Vừa dứt lời, áo vest trùm thẳng lên đầu, trước mắt tối đen.
“Này!” Hình Ý Bắc kéo áo xuống, nơi đáy mắt vẫn còn lưu lại bóng dáng sớm đã chạy lên cầu thang của Khương Tư Tư.
Hình Ý Bắc tức đến bật cười, cuộn tròn áo vest đang phẳng phiu thành một cục, “Sáng thứ bảy tôi chụp ảnh tốt nghiệp, cậu nhớ đến đấy!”
Trên dãy cầu thang ký túc xá, không nhìn thấy người nhưng vẫn nghe thấy tiếng.
“Ò! Biết rồi.”
*
Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên chín rưỡi mới từ thư viện trở về.
“Khó quá, khó chết mất, tớ không muốn thi nữa đâu.”
Lương Uyển vừa oán thán vừa rề rà lôi tập đề Chính trị ra, “Tớ thật sự rất muốn thi thạc sĩ, nhưng tớ cũng thật sự rất không muốn phải thi. Ai đó hãy cứu tôi với!!”
Khương Tư Tư nằm trên giường đọc sách, Lâm Tiểu Viên thu dọn quần áo bẩn, chẳng ai để ý đến tiếng khóc than của Lương Uyển.
“Vừa nãy tớ thấy phòng giặt ủi ở dưới tầng đang rảnh, mấy cậu có đồ nào cần giặt không, tớ mang giặt luôn cho.”
Khương Tư Tư lập tức trèo xuống giường, lựa ra mấy bộ đồ bẩn, đưa cho cô, “Vậy cậu quẹt thẻ của tớ đi.”
Lâm Tiểu Viên đang định nhận lấy, Khương Tư Tư đột nhiên thu tay về, “Ể? Hôm nay hình như tớ thấy trong nhà vệ sinh…. cậu đến kỳ phải không?”
Lâm Tiểu Viên nói phải, “Có khi là vì ở cùng phòng nên nó thành dây chuyền, ngày trước kỳ của tớ không phải khoảng thời gian này, ở với hai cậu lâu ngày, hai cậu cứ vừa xong là tớ tới.”
“Thế cậu đưa quần áo của cậu đây, tớ đi giặt cho.” Khương Tư Tư lấy chậu đồ, nhét quần áo của mình vào, “Đồ của cậu đâu? Đưa tớ.”
Lâm Tiểu Viên đứng im không động đậy, “Không cần đâu, tớ tự làm được.”
Khương Tư Tư: “Đừng có khách sáo với tớ thế, nhanh lên, không lát nữa phòng giặt ủi lại đầy người xếp hàng bây giờ.”
“Ừm…”
Lâm Tiểu Viên lấy đồ từ trên giường, chỉ có hai chiếc áo sơ-mi, “Vậy….”
“Đưa tớ.” Khương Tư Tư nhận lấy nhét hết vào trong chậu, “Tớ đi đây.”
Lâm Tiểu Viên đi ra hành lang, dựa người vào cửa nhìn theo bóng lưng Khương Tư Tư, khẽ cắn môi.
Phòng giặt ủi không có ai, Khương Tư Tư chiếm trước một cái máy giặt, bỏ hết những quần áo dễ giặt vào trước, đổ nước giặt, còn những thứ khó giặt như cổ áo đều sẽ vò bằng tay qua một lượt.
Một vòi nước khác được mở, đôi bàn tay nhúng vào.
Khóe mắt cô thoáng liếc sang bên cạnh, bóng người này có vẻ quen mắt, Khương Tư Tư nghiêng người nhìn sang, là Quan Ngữ Hi.
Ánh mắt giao nhau, không ai nói câu nào.
Quan Ngữ Hi ngâm đồ vào trong nước giũ hai lần cho ướt hẳn, chợt phát hiện ra mình quên không mang theo bột giặt, cô ta bực bội đẩy chậu sang một bên, định đứng dậy quay về phòng lấy.
“Dùng của tôi đi.” Khương Tư Tư đưa chai nước giặt sang, “Lát nữa quay về là không còn chỗ đâu.”
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi mà đã có thêm không ít người lục tục mang đồ xuống giặt.
Quan Ngữ Hi nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Khương Tư Tư quay người bỏ toàn bộ quần áo vào máy giặt, bấm chỉnh chế độ rồi thu dọn chậu chiếc.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua poster dán trên bức tường đằng sau máy giặt, chợt ngẩn người.
Bức tường phòng giặt ủi của trường đã rất lâu rồi chưa được quét vôi ve sơn sửa, tấm poster truyền thông cho đêm tiệc chào đón tân sinh viên được dán lên đó từ hai năm trước sớm đã bung keo, phần góc còn cuộn tròn lại, màu in cũng đã phai đi, chỉ có vết tích những dòng chữ tuyên truyền là còn thấy rõ.
Khương Tư Tư thẫn thờ nhìn một lúc rồi bưng chậu lên tầng.
Còn chưa về đến phòng đã thấy Lương Uyển đang đi xuống.
Cô thay sang bộ quần áo khác, tóc được buộc gọn lên, vai đeo một chiếc túi gấu nhỏ, rề rà bước xuống cầu thang.
“Muộn thế này rồi mà cậu còn đi đâu à?” Khương Tư Tư dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một lượt, “Lại còn thay đồ nữa.”
Lương Uyển vịn lan can, ngón chân vẽ một vòng tròn nhỏ trên mặt đất, “Tớ…… tớ đi dạo thôi, cậu giặt quần áo xong rồi à?”
“Bỏ vào máy giặt rồi.” Khương Tư Tư đi vòng qua cô, quay đầu nhắc, “Tối nay lạnh, nhớ về sớm đấy.”
Lương Uyển chạy bước nhỏ xuống cầu thang: “Tớ biết rồi ~”
Phòng ký túc xá còn mỗi Lâm Tiểu Viên đang tắm, Khương Tư Tư đặt chậu nhựa xuống, búi tóc lên, chuẩn bị quần áo đồ dùng sẵn sàng, chỉ cần đợi Lâm Tiểu Viên ra thì sẽ vào tắm luôn, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Tư Tư tưởng là Lương Uyển nên đi thẳng ra mở cửa, “Cậu để quên gì à?”
Cánh cửa mở hẳn ra, người đứng bên ngoài lại là Quan Ngữ Hi.
Tay cô cầm chai nước giặt, hơi mím môi: “Trả cho cô, cảm ơn.”
Khương Tư Tư cầm lấy, Quan Ngữ Hi lại nói: “Bây giờ cô có bận không?”
Khương Tư Tư tiện tay đặt chai nước giặt lên nóc tủ phía sau cửa ra vào, “Có chuyện gì sao?”
Quan Ngữ Hi ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, thấy không có ai thì nói: “Có thể vào trong nói chuyện không?”
Khương Tư Tư nói được, quay người đi về phía bàn học của mình.
Vừa bước vào Quan Ngữ Hi đã đóng cửa lại, bàn tay trái giữ nguyên trong túi áo.
Cô chầm chậm đi đến trước mặt Khương Tư Tư, nhìn trái nhìn phải một hồi mà không nói câu nào.
Khương Tư Tư cũng không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.
“Ừm…” Quan Ngữ Hi khẽ động, ấp úng mở lời, “Tôi sắp tốt nghiệp rồi…… tôi…… tôi muốn nói……”
Khương Tư Tư cầm cây bút trong tay, chọc nhẹ mấy cái vào cằm mình, ánh mắt khó hiểu nhìn Quan Ngữ Hi.
Có chuyện gì mà lại xấu hổ mãi không dám nói thế?
“Tôi thật ra…… thật ra là, trước kia tôi không hiểu chuyện, nói chuyện cũng không dùng não, nhưng mà tôi……” Cô ta chầm chậm xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một tấm vé đã dúm dó, “Có một lần tôi nhặt được tấm vé này, tôi…… tôi không biết là của cô, chỉ là tôi lúc ấy……”
Cô ta không nói nữa, cúi thấp đầu nhìn Khương Tư Tư.
Ánh mắt của Khương Tư Tư lại ghim chặt trên tấm vé đó, một khắc cũng không rời.
“Hình…… Hình Ý Bắc đã phải nhờ lớp trưởng, tốn rất nhiều công sức mới mua được tấm vé này, tôi…… tôi biết tôi đã làm sai, không để vật được về với chủ.” Quan Ngữ Hi đưa tấm vé đến trước mặt cô, nhưng cô lại không hề chìa tay ra nhận, vậy nên cô ta chỉ có thể đặt nó lên trên bàn, “Tôi sắp tốt nghiệp rồi, không muốn ôm theo những chuyện đó mà rời đi, vậy nên hôm nay tôi muốn nói lời xin lỗi với cô. Tôi…… hy vọng cô có thể tha thứ cho một tôi không lý trí ở quá khứ.”
Khương Tư Tư vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt cụp xuống, không để Quan Ngữ Hi nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
“Vậy…… tôi trả tấm vé này cho cô rồi nhé.”
“Chị và Hình Ý Bắc ——” Khương Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu, “Sao mãi vẫn không ở bên nhau?”
Câu hỏi bất ngờ của Khương Tư Tư làm Quan Ngữ Hi chết lặng.
Rồi cô ta khẽ cười, “Còn có thể vì nguyên do nào được, đơn giản là vì cậu ấy không thích tôi thôi.”
Khương Tư Tư nghe câu ấy, cảm xúc trong lòng lại không giống như trong tưởng tượng của mình.
Cô vô cùng bình tĩnh đứng dậy, với lấy khăn lông vắt trên thành giường, “Được thôi.”
Quan Ngữ Hi vẫn đứng sau lưng cô, do dự không dám nói.
“Còn chuyện gì sao?” Khương Tư Tư quay đầu hỏi.
“Cô……” Khuôn mặt Quan Ngữ Hi phớt đỏ, “Có thể tha thứ cho tôi không?”
Khương Tư Tư trầm ngâm suy nghĩ, cô đặt khăn lông sang một bên rồi cầm chiếc vé concert trên bàn lên, xé nó thành hai mảnh ngay trước mặt Quan Ngữ Hi, sau đó thuận tay ném luôn vào thùng rác bên cạnh.
Sắc mặt Quan Ngữ Hi dần chuyển sang trắng, nhìn Khương Tư Tư với ánh mắt không tin nổi.
“Chẳng có gì mà tha thứ hay không tha thứ.” Khương Tư Tư nói, “Quá khứ đã qua, tôi sớm đã không còn đặt nặng trong lòng nữa.”
Vẻ mặt Quan Ngữ Hi theo từng câu chữ của cô mà thay đổi liên tục, cuối cùng mới gật đầu, “Vậy tôi đi nhé.”
Quan Ngữ Hi vừa đi khỏi, Lâm Tiểu Viên cũng trở ra.
“Người vừa nãy là ai thế?”
Khương Tư Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Viên, ánh mắt mang thêm vẻ dò hỏi.
Lâm Tiểu Viên đang dùng khăn lông lau tóc, bắt gặp ánh mắt của Khương Tư Tư, tay cô vô thức sững lại.
“Sao…… sao vậy?”
“Tiểu Viên.” Khương Tư Tư lên tiếng, “Cậu đã bao giờ lừa dối tớ chưa?”
Lâm Tiểu Viên mấp máy môi, mãi sau mới đáp lại: “Sao cậu đột nhiên lại hỏi vậy?”
Khương Tư Tư cong môi mỉm cười, “Không có gì, tớ thích nghĩ vớ vẩn vậy thôi, chỉ là…… nếu như bị người thân thiết kề cạnh lừa dối, tớ sẽ rất đau lòng.”
Lâm Tiểu Viên không nói gì, bật máy sấy tóc, tiếng máy ồ ồ vang khắp căn phòng.
*
Cuối tuần, lúc Khương Tư Tư mở mắt thì trời đã sáng.
Sắp vào hạ, mặt trời mọc từ rất sớm.
Nghe thấy tiếng lục tục trong phòng, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lương Uyển đang chải tóc, nhìn xuống điện thoại: “Mười rưỡi.”
“Sao mình lại ngủ tới tận giờ này nhờ.”
Khương Tư Tư chậm chạp ngồi dậy, thò tay xuống gối lấy điện thoại lên xem, mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn wechat.
Cô nhấn đọc từng cái, bỗng vỗ trán một cái bốp, “Sao lại quên chuyện này cơ chứ!”
Cô vội vàng trèo xuống giường, đánh răng rửa mặt qua loa rồi khoác tạm chiếc áo chạy ra ngoài.
“Sáng sớm mà cậu chạy đi đâu vậy! Trưa có về ăn không đó!” Lương Uyển đuổi theo hỏi.
Khương Tư Tư phất tay, “Không ăn!”
Chạy đến công trình biểu tượng của trường ngay trước thư viện, quảng trường rộng lớn giờ đây đầy ắp những sinh viên khoác trên mình bộ đồng phục cử nhân, nhìn lướt qua chẳng khác gì đàn kiến, không nhận ra được ai với ai.
Khương Tư Tư vuốt tóc, đứng trên bậc thềm bên cạnh bồn hoa căng mắt tìm.
Mải miết nhìn một vòng, Khương Tư Tư cuối cùng cũng đã tìm thấy một người trông hao hao với Hình Ý Bắc.
Anh mặc bộ đồ cử nhân màu đen, đứng giữa nhóm người, chụp ảnh kỷ niệm cùng bạn bè.
Nhìn dòng người đứng xếp hàng phía sau lưng anh, trong một chốc một lát không thể nào rảnh ngay được, Khương Tư Tư liền ngồi co chân trên hàng ghế đá cạnh bồn hoa, đợi anh chụp ảnh xong.
“Bận rộn thế này còn gọi người ta đến làm gì.” Khương Tư Tư chống cằm nhìn, tay này mỏi rồi thì đổi sang tay kia, “Gọi người ta đến làm phó nháy à? Cũng có thiếu người chụp ảnh cho đâu, chẳng thú vị gì cả, thật vô nghĩa.”
“Ô yô! Lại còn chụp với con gái, còn ôm vai khoác tay, trông có vẻ thích quá nhỉ.”
“Chậc chậc, còn để người ta dựa vào sát thế kia, tưởng mình đang đứng trong bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds* à?”
*Madame Tussaud’s là một bảo tàng sáp nằm ở London, Anh. Nó có chi nhánh tại Amsterdam, Bangkok, Berlin, Blackpool (UK), Las Vegas, New York, Tokyo, Hollywood, Sydney, Washington, Vienna, Beijing, Shanghai, Chongqing, Wuhan và Hong Kong.
Madame Tussauds là một trong những bảo tàng tượng sáp cao cấp nhất thế giới, trưng bày rất nhiều tượng sáp của các nhân vật nổi tiếng thế giới, trong đó ngôi nhà kinh dị là nổi tiếng nhất.
“Ấy ——” Khương Tư Tư nhìn thấy có một cô gái kéo tay anh, cô trợn trắng mắt, “Tôi mà là cậu thì tôi sẽ thu phí chụp ảnh chung, hôm nay chắc chắn phát tài.”
Khương Tư Tư không thèm nhìn về bên đó nữa, cô đứng dậy.
Nhưng đầu gối còn chưa kịp duỗi thẳng thì đã có một người đứng sau lưng ấn vai ngồi xuống.
“Mắng đi, mắng tiếp đi.”
Khương Tư Tư giật nảy người, quay phắt đầu lại, thấy Hình Ý Bắc đang đứng sau lưng mình.
“Áaa…… sao cậu lại ở đây?”
Hình Ý Bắc phóng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô mà chẳng nói lời nào.
Khương Tư Tư quay đầu nhìn nam sinh đang đứng trên bậc thềm bên kia, lí nhí bao biện: “Sao mặc đồng phục lên nhìn ai cũng như nhau hết vậy ta….”
Hình Ý Bắc đứng từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt không ổn chút nào.
“À….” Khương Tư Tư sờ mặt, ngại ngùng nói, “Cậu gọi tôi tới đây làm gì vậy?”
“Khương Tư Tư.” Hình Ý Bắc gằn từng chữ, “Ông đây đứng sau lưng cậu phơi nắng đến sắp thành tro luôn rồi mà cậu lại còn nhận nhầm người?”
Khương Tư Tư lại càng xấu hổ, đầu càng lúc càng cúi thấp, “Nắng to quá, tôi bị lóa mắt.”
Thấy Hình Ý Bắc không nói gì, Khương Tư Tư kéo ngón tay anh khẽ đung đưa, “Cậu giận rồi à?”
Hình Ý Bắc thuận tay nắm lấy tay cô, “Cậu đang làm gì thế?”
Khương Tư Tư: “Hả?”
Hình Ý Bắc: “Làm nũng?”
Khương Tư Tư lập tức muốn rút tay về, nhưng đã bị anh giữ chặt.
Có thể là đã đứng dưới ánh mặt trời cả một buổi sáng mà lòng bàn tay Hình Ý Bắc rất nóng, Khương Tư Tư cảm giác như tay mình đang bị một cục than nắm lấy.
“Đi theo tôi.”
“Đi đâu vậy?”
“Đến nơi cậu sẽ biết.”
Điểm đến là cổng trường, trên tấm bia đá có khắc bốn chữ vô cùng trang nghiêm “Đại học Duẫn Hòa”.
“Sao lại đến đây?” Khương Tư Tư lại hỏi.
Hình Ý Bắc không nói gì, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi vẫy tay về một hướng.
Diệp Thịnh chậm chạp chạy đến, trên cổ còn treo một cái máy ảnh.
Thấy Hình Ý Bắc đang nắm tay Khương Tư Tư, cậu cắn răng nói: “Nhanh nhanh lên, em còn phải đi làm chuyện khác.”
Hình Ý Bắc bật cười, anh kéo tay Khương Tư Tư đứng trước bia đá, “Chúng ta chụp một tấm ảnh đi.”
Khương Tư Tư còn chưa kịp phản ứng, Hình Ý Bắc đã ôm vai cô, đầu hơi nghiêng về phía cô đứng, Diệp Thịnh cũng bấm máy ngay tại khoảnh khắc này.
“Xong rồi đấy, ảnh đẹp lắm.” Diệp Thịnh kiểm tra lại tấm ảnh, “Vậy em đi trước đây.”
“Cậu gọi tôi đến chỉ để chụp ảnh?” Khương Tư Tư nói, “Sớm biết vậy tôi đã trang điểm kĩ càng rồi, không biết ban nãy chụp có đẹp không nữa.”
“Không quan trọng.” Hình Ý Bắc lặng lẽ buông tay xuống, rồi lại đan tay vào tay cô, “Dù sao tôi cũng không định cho người khác xem.”
“Cho tôi xem thử đi.”
“Đừng có nhìn, đây là ảnh tốt nghiệp của tôi.”
“Nhưng mà tôi có xuất hiện trong đó.”
“Nhưng cũng có phải ảnh tốt nghiệp của cậu đâu.”
Âm thanh của họ dần biến mất trong dòng người qua lại.
Diệp Thịnh đứng ở con phố đối diện xếp hàng chờ rửa ảnh, ánh mắt bất lực nhìn theo bóng lưng của họ.
“Kẻ thua cuộc thì không có nhân quyền, chậc chậc, không có nhân quyền.”
Ảnh được rửa xong Diệp Thịnh đã mệt đến mức không đứng thẳng nổi.
Sáng nay cậu giúp đàn anh đàn chị của khoa Phát thanh chụp ảnh tốt nghiệp, bận tới bận lui chân không chạm đất, bây giờ thì ảnh đều đã rửa xong, vậy nên cậu mang ảnh đến cho Hình Ý Bắc trước.
“Đây.” Diệp Thịnh đặt ảnh lên bàn Hình Ý Bắc, “Ảnh rửa xong rồi.”
“Cảm ơn nhé.”
Hình Ý Bắc mở ngăn tủ, lấy một bức ảnh đã cũ từ trong cuốn sổ nằm trên cùng.
Anh đặt hai tấm ảnh một cũ một mới lại với nhau, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên góc ảnh, ánh mắt đắm chìm.
“Đây là cái gì vậy?” Diệp Thịnh sấn đến bên cạnh, nhìn vào tấm ảnh cũ, ở đó có hai cô cậu học sinh mặc quần áo đồng phục, họ đứng trước cổng trường, vai sát vai, sau lưng giăng tấm băng rôn nghênh đón kỳ thi đại học.
Có vẻ là ảnh tốt nghiệp cấp ba.
Chàng trai trong tấm ảnh cao lớn, vẻ ngoài nổi bật, Diệp Thịnh nhìn lướt qua là nhận ra ngay, còn cô gái..…
“Đây là Khương Tư Tư à?” Cậu tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Hình Ý Bắc nói, “Làm sao?”
“Chị ấy thật à?” Diệp Thịnh cầm tấm ảnh lên, đứng dưới ánh sáng tỉ mỉ quan sát, “Thay đổi nhiều quá….”
Tấm ảnh này, vừa nhìn vào là biết ngay đã được vài năm tuổi, tuy giữ gìn rất cẩn thận nhưng lại không còn rõ nét, giống như đã được chụp bằng điện thoại rồi rửa ra vậy.
Không thể sánh, sánh không bằng.
Diệp Thịnh tuyệt vọng trả lại tấm ảnh, cậu trượt tay, tấm ảnh úp lại rơi xuống sàn nhà.
“Mẹ nó trượt tay.”
Diệp Thịnh vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nó lên, nhưng cậu lại thấy ở một góc phía sau tấm ảnh có một dòng chữ mờ nhạt không rõ.
Nét chữ viết bằng bút máy, mực đã phai màu.
“Lời yêu thật nặng nề, thích lại quá mong manh.
Vậy nên tôi chỉ mong, được bên người mãi mãi.”