Khương Tư Tư đẩy Hình Ý Bắc ra, tựa cằm lên vai anh, hồi lâu vẫn chẳng thể nói nên lời.
Mái tóc đen được Hình Ý Bắc nhẹ nhàng vén lên, lướt qua đầu mũi, mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ hoà lẫn hương sắc dục nóng bỏng.
Hình Ý Bắc lại muốn hôn tiếp, Khương Tư Tư vội ngoảnh mặt sang một bên.
“Ừm… hay là anh đi tắm trước đi?”
Hình Ý Bắc sững người mất một lúc, thả tay Khương Tư Tư ra, quay người đi về phía phòng tắm.
“Được.”
Đi được hai bước, anh lại quay ngược trở về.
“Anh đi lấy quần áo để thay.”
Mặt đỏ bừng.
“Em lấy cho!” Khương Tư Tư chặn ở cửa, phất tay với anh, “Anh mau đi tắm đi.”
Thấy dáng vẻ gấp gáp của Khương Tư Tư, bàn tay Hình Ý Bắc chà lên quần hai cái, giọng trầm hẳn: “Ừm.”
Tận mắt nhìn anh bước vào phòng tắm, tận tai nghe tiếng nước chảy truyền ra ngoài, Khương Tư Tư mới thở phào một hơi, xoay người mở cửa phòng.
Ánh đèn đường xuyên qua tấm rèm cửa màu trắng, chiếu một sắc ảm đạm bao trùm cả căn phòng.
Lâm Tiểu Viên đứng sau tủ quần áo, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn.
“Cậu đi đi.”
Khương Tư Tư nói.
Cơn mưa ngoài cửa sổ không biết đã ngừng tự lúc nào, nhưng ngọn gió kia vẫn kiêu ngạo thổi khiến cho tấm rèm bay loạn.
Lâm Tiểu Viên siết chặt tay cầm vali, khớp xương trắng bệch.
“Được.”
Cô ta vội vàng đi về phía cửa nhà, Khương Tư Tư cũng thong thả theo sau.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Lâm Tiểu Viên bỗng quay đầu nhìn Khương Tư Tư, “Câu hỏi vừa rồi của cậu, có ý gì?”
Cô cong môi bật cười, tựa như trào phúng.
Nhưng là trào phúng chính mình.
“Chẳng có ý gì cả.” Khương Tư Tư nói, “Chỉ là muốn khiến cậu chết tâm thôi.”
Bất quá, bây giờ mục đích đã đạt được.
Lâm Tiểu Viên đứng bên ngoài căn nhà, nhìn Khương Tư Tư đóng cửa vào.
Ngay lúc cánh cửa chỉ còn là một khe hẹp, cô ta đột nhiên duỗi tay chặn lại.
Suýt chút nữa đã kẹp trúng tay Lâm Tiểu Viên, Khương Tư Tư vội vàng dừng động tác, gằn giọng: “Cậu làm cái trò gì vậy?!”
“Tư Tư, cậu nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?” Lâm Tiểu Viên kéo cửa ra, bàn tay khẽ run rẩy, “Tớ đã nhường cơ hội được trao đổi nước ngoài cho cậu, cậu cũng đã đạt được rất nhiều thứ. Cho dù là về học vấn hay vẻ bề ngoài….”
“Ý của cậu là đáng ra tôi phải cảm thấy biết ơn cậu sao?” Khương Tư Tư đè thấp giọng, “Biết ơn cậu đã giúp tôi trưởng thành?”
Lâm Tiểu Viên mấp máy môi, lắc đầu nguầy nguậy: “Ý tớ không phải vậy.”
“Tôi mặc kệ ý cậu là gì, nhưng tôi không muốn đứng dưới góc độ của cậu mà suy xét vấn đề!”
Khương Tư Tư vẫn đang định nói thêm gì đó bỗng giọng của Hình Ý Bắc từ trong nhà tắm truyền ra.
“Khương Khương! Em lấy quần áo chưa?”
Lâm Tiểu Viên hoảng hốt, cả người phát run, kéo vali chạy vào trong thang máy.
Cảnh tượng này giống y lúc Hình Ý Bắc vừa về nhà ban nãy.
Khương Tư Tư hỏi cô ta có còn thích Hình Ý Bắc không, cô ta không trả lời, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng anh vang lên ngoài cửa, cô ta cũng trốn vào phòng y hệt vậy.
Cô ta không muốn để Hình Ý Bắc nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, cũng không muốn bộ mặt đáng ghét kia bị lộ ra trước mặt anh.
Vậy nên dù cô ta không trả lời câu hỏi, Khương Tư Tư vẫn biết được đáp án.
“Đây đây!” Khương Tư Tư đóng cửa, vội vàng quay trở về phòng ngủ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho Hình Ý Bắc, đặt trên chiếc tủ bên ngoài phòng tắm.
Rồi cô ngồi xuống sofa, ôm ly nước nóng trong tay, vỗ êm tâm tình mình.
Có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới Hình Ý Bắc sẽ trở về ngay thời điểm Lâm Tiểu Viên đến, lại càng không ngờ anh vừa về đã phát sinh thêm nhiều chuyện như vậy.
Ngoài cánh cửa thân mật nóng bỏng, trong cánh cửa vẫn có một…..
“Khương Khương!”
Hình Ý Bắc lại gào lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô cầm ly nước đi qua, hỏi: “Sao vậy?”
Anh không nói gì, tiếng nước đã ngừng chảy từ lâu.
Khương Tư Tư ngẩng đầu, xuyên qua tấm kính thủy kinh, có thể thấy dáng người mơ hồ bên trong.
………
Cô vô thức bước lùi về sau, hỏi lại lần nữa: “Anh gọi em gì vậy?”
“Em chỉ lấy mỗi quần áo cho anh thôi à?” Hình Ý Bắc hỏi, “Sao không lấy quần l.ót cho anh?”
Khương Tư Tư: “…..”
“Anh tự đi mà lấy.” Khương Tư Tư bước nhanh ra khỏi phòng tắm, bỗng nhiên lại quay đầu, ấp úng nói, “Anh để ở đâu?”
Giọng của Hình Ý Bắc truyền qua tấm kính thủy tinh vọng ra ngoài: “Trong ngăn kéo ở tầng thứ hai của tủ quần áo.”
Khương Tư Tư đặt ly xuống, đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, ánh mắt dừng ở ngăn tủ tầng thứ hai.
Cái này gọi là: Tự bê đá đập chân mình.
Khương Tư Tư rề rà kéo ngăn tủ ra, bên trong có rất nhiều “nội dung” được phân loại sắp xếp đâu ra đấy, cô tùy tiện xách một cái lên, phi ào vào phòng tắm, quăng nó lên tủ rồi chạy về lại phòng khách.
Đến khi Hình Ý Bắc tắm xong trở ra, Khương Tư Tư đã đang ngồi ngắm nghía nghiên cứu chiếc bánh kem.
Cô ngồi xếp bằng trên sàn nhà, mở hộp nến, cẩn thận cắm từng cái từng cái lên trên chiếc bánh.
Khoảnh khắc những ngọn nến được thắp sáng, ánh lửa chập chờn hắt lên gương mặt Khương Tư Tư, khe khẽ nhảy nhót, bóng lửa rơi vào đáy mắt cô, lấp lánh hệt những vì sao treo giữa trời đêm.
Hình Ý Bắc lặng lẽ đi đến cạnh cô rồi ngồi xuống.
“Khương Khương….”
Hai tay Khương Tư Tư đan vào nhau, chiếc cằm nhỏ tì lên, nhắm mắt ước nguyện.
“Chậc, đừng làm phiền em, em phải ước đã.”
Hình Ý Bắc yên tĩnh ngồi nhìn cô ước, thấy hàng lông mi cô khẽ rung, khóe môi cong cong, anh không nhịn được hỏi: “Có anh không?”
“Đừng nhiễu em.” Khương Tư Tư thì thầm, “Em vẫn chưa ước xong đâu.”
Hình Ý Bắc lại phải im lặng.
Đến khi những ngọn nến đã cháy hết một nửa, Khương Tư Tư mới mở mắt ra.
“Em….” Hình Ý Bắc nhìn chằm chằm mấy cây nến, “Em ước vài trăm điều đấy à?”
Khương Tư Tư trừng mắt lườm anh, “Em là đang ước chi tiết trong lòng.”
Hình Ý Bắc: “Có điều nào liên quan đến anh không?”
Khương Tư Tư li.ếm li.ếm khóe môi, gật đầu.
“Có.”
Hình Ý Bắc lập tức nhìn cô đầy mong chờ, “Điều gì vậy?”
Khương Tư Tư do dự một lúc lâu, “Concert hai năm trước bị bỏ lỡ, em còn cơ hội bổ sung không?”
Hình Ý Bắc cau mày: “Ước nguyện của em là cái này?”
Khương Tư Tư níu tay áo anh, “Anh trả lời em trước đi.”
Hình Ý Bắc trầm mặc, anh kéo ngăn tủ dưới bàn trà ra, bên trong có hai tấm vé concert.
*
Bánh kem Hình Ý Bắc mua về rất to, hai người ăn không hết, dù Khương Tư Tư không ăn cơm tối, nhưng cũng chỉ có thể ăn nhiều nhất là một góc nhỏ.
Khóe môi vẫn còn dính kem, Khương Tư Tư vui vẻ liếm hết, nói với Hình Ý Bắc: “Lát nữa xem phim tại nhà à?”
Hình Ý Bắc không nói gì, vươn tay lau đi vết kem còn sót lại bên mép cho cô.
“Anh tắm xong rồi.”
Khương Tư Tư: “Ừm?”
Hình Ý Bắc: “Không phải em bảo anh đi tắm sao?”
Khương Tư Tư: “Đúng thế, sao vậy?”
Hình Ý Bắc thấy Khương Tư Tư ngây ngô nhìn mình, trong lòng tức khắc như thiêu như đốt.
“Không có gì, anh đi giặt đồ đây.”
Hình Ý Bắc lập tức đứng dậy đi về phía phòng tắm, Khương Tư Tư nhìn theo bóng lưng anh, cô đưa tay lên sờ gò má mình.
Nóng bỏng tay, không biết có đỏ lên chưa.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hình Ý Bắc, e là anh đã hiểu lầm rồi, cho rằng Khương Tư Tư bảo anh đi tắm là đang ra ám hiệu gì đó.
Có trời mới biết, cô chỉ là trong tình thế cấp bách mới nói tạm vậy để đuổi anh đi thôi.
Khương Tư Tư nhìn về phía phòng tắm, Hình Ý Bắc đang khom lưng giặt đồ, tay áo bị cuộn lên, lộ ra phần bắp tay rõ ràng.
Cơ thể câu dẫn tâm tư người khác.
Khương Tư Tư không tránh được mà nhớ đến tối qua, những xúc cảm khi cô ôm lấy Hình Ý Bắc.
Rõ ràng trông có vẻ rất gầy, vậy mà lại mặc áo size XL, đại khái chính là kiểu, mặc đồ thì thấy gầy mà thoát y thì lại có da có thịt như trong truyền thuyết.
Khương Tư Tư ôm mặt chạy vào phòng.
Trước khi chạy đi, cô còn dặn: “Anh giặt xong thì gọi em, em muốn đi tắm.”
Hình Ý Bắc rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Cô ngồi bó gối trên giường, hồi tưởng lại vị kem trên khóe miệng.
Sinh nhật như vậy tốt biết bao.
Ngoài trời mưa xối xả, trong nhà lại rất ấm áp. Ở trước mặt người mình thích, chắp tay ước nguyện, rồi cùng nhau ăn bánh kem, còn có thể ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Đẹp đến vô thực.
Khương Tư Tư nghĩ mãi ngẫm mãi rồi bật cười, lại cảm thấy bản thân mình ngốc nghếch quá.
Cô lấy điện thoại, đẩy hết tất cả những tấm ảnh chụp bánh kem ngày hôm nay lên Album Cloud của Baidu*, nếu lỡ có một ngày làm mất điện thoại, không tìm lại được những tấm ảnh này thì phải là sao.
*Tương tự như iCloud của bên mình, hoặc mí bồ có thể xem nó xêm xêm như google drive í, chỉ cần không mất tài khoản thì mọi dữ liệu bồ đẩy lên đấy đều sẽ không mất.
Lưu xong ảnh, Khương Tư Tư tiện tay lướt một cái, nhìn thấy những tấm ảnh được lưu từ trước kia.
Xuôi theo dòng thời gian trở về trước, hai năm ở Nhật Bản không có tấm ảnh nào được lưu trên này, hồi đại học cũng không nhiều, nhưng khoảng thời gian học cấp ba, mỗi ngày đều chỉ có thể lén lút dùng điện thoại, mà lại đẩy lên Cloud tới hơn một nghìn tấm.
Cô nhấn xem từng ảnh, lên đến trên cùng, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh cách đây bảy năm về trước.
Khương Tư Tư sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, đó là ngày khai giảng của năm lớp mười, các bạn trong lớp phấn khích đi khắp các ngóc ngách tham quan trường học, không ít người lôi điện thoại ra chụp ảnh.
Cô cũng không ngoại lệ, cô cầm điện thoại đi loanh quanh khắp nơi, muốn chụp lại những phong cảnh đẹp nhất của trường cấp ba, gửi cho bạn bè cấp hai cùng ngắm.
Cô đi qua từng tòa nhà giảng dạy, đi xem hết từ sân vận động, nhà ăn cho đến hội trường, nhưng rồi, cô lại tìm được phong cảnh đẹp đẽ nhất ở một góc nhỏ tầm thường nhất.
Anh đứng dưới gốc hoa quế đang tỏa hương ngào ngạt, dáng vẻ lười biếng hẩy hẩy vài cục đá dưới chân.
Một thoáng kinh hồng*, cô đã nhớ rất nhiều năm.
*Một thoáng kinh hồng (惊鸿一瞥): Chỉ là một cái nhìn lướt qua mà lại khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu đậm. Trong văn cảnh này, có thể hiểu, khoảnh khắc bắt gặp cậu thiếu niên Hình Ý Bắc đứng dưới gốc hoa quế năm mười sáu tuổi ấy, Khương Tư Tư đã lưu lại hình ảnh ấy trong lòng suốt rất nhiều năm.
Sau đó, trong nhóm lớp cấp hai mọi người hào hứng chia sẻ những bức ảnh về ngôi trường mới mà mình đã chụp vào trong nhóm lớp, chỉ có Khương Tư Tư là không gửi bất kỳ tấm ảnh nào.
Vì cô chỉ chụp mỗi một tấm, mà tấm ảnh đó cô lại chẳng nỡ chia sẻ.
Bây giờ nhìn lại, chiếc điện thoại năm xưa độ phân giải không cao, dáng người mơ mơ hồ hồ.
Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, cô vẫn có thể cảm nhận được những rung cảm từ ngày ấy.
Cũng có lẽ, cả đời này của Khương Tư Tư, nhất kiến chung tình sẽ chỉ có một lần.
May mà, may mà vòng vèo ngược xuôi, anh vẫn về bên cô.
Đột nhiên, Hình Ý Bắc mở cửa, dọa Khương Tư Tư vội vàng giấu điện thoại đi.
Hình Ý Bắc nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Em đang lén lút xem thứ gì?”
“Khô… không có gì cả.” Khương Tư Tư đứng dậy, “Anh giặt đồ xong rồi à? Vậy em đi tắm đây.”
Lúc đi ngang qua người Hình Ý Bắc, cô nghe anh hừ một tiếng.
“Bó hoa hồng kia phải xử lý thế nào?”
Khương Tư Tư nghĩ một hồi, nghiêm túc hỏi anh: “Anh muốn xử lý như thế nào?”
Hình Ý Bắc nhướng mày, “Tùy anh xử lý?”
Nếu bây giờ cô nói không, chắc chắn anh sẽ xù lông lên mất.
Vậy nên Khương Tư Tư đã gật đầu, “Tùy anh xử lý.”
Hình Ý Bắc khẽ cười một tiếng rồi đi ra ngoài.
Khương Tư Tư theo sau, thấy anh bưng một chậu nước nóng trở ra.
Cô tò mò hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
Hình Ý Bắc đặt cái chậu xuống chân sofa, cầm bó hồng lên.
“Phải tận dụng triệt để.”
Khương Tư Tư: “Sao cơ?”
Hình Ý Bắc dùng lực, một phát bứt hết sạch cánh hoa, thả vào trong nước.
Khương Tư Tư cứ thế há mồm trợn mắt nhìn anh thẳng tay xử lý bó hoa hồng, thả đầy cả một chậu.
Sau cùng anh quăng bó hoa chỉ còn lại mỗi cành và lá sang một bên, nhàn nhã ngồi lên sofa.
“Ngâm chân.”
Khương Tư Tư: “……?”
Hình Ý Bắc: “Thật tinh tế.”
Khương Tư Tư: “Đồ thần kinh.”
*
Sau khi Khương Tư Tư tắm xong trở ra, Hình Ý Bắc cũng đã kết thúc cuộc sống tinh tế của anh, nằm trên giường đọc sách.
Khương Tư Tư vào phòng, cũng lấy một cuốn sách nằm xuống đầu giường bên kia.
Hình Ý Bắc vươn tay ôm lấy cô, bàn tay sờ lên tóc cô mân mê, “Chưa sấy khô à?”
Khương Tư Tư gật đầu, “Em chưa định ngủ luôn, để cho nó khô tự nhiên đi.”
Thật ra tóc của Khương Tư Tư rất dày, chỉ là chất tóc mềm mỏng nên khi nhìn vào sẽ trông không giống dày đến thế.
Mà mỗi lần gội đầu xong, muốn sấy tóc cho khô mất rất nhiều thời gian, cầm máy sấy cho đến khi cánh tay tê rần rồi chưa chắc tóc đã khô hoàn toàn.
Vậy nên Khương Tư Tư đã nuôi một thói quen là chỉ sấy khô một nửa, nửa còn lại đợi cho nó tự khô.
Hình Ý Bắc quấn một lọn tóc nhỏ quanh ngón tay, đưa lên mũi ngửi.
“Khương Khương.”
Khương Tư Tư “Ừ” một tiếng, “Sao vậy?”
Anh không nói thêm gì, lại tiếp tục đọc sách.
Cô cũng tiếp tục đọc sách.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn nhịp thở đều đều của hai người cùng tiếng lật sách vang lên bên tai.
Cuốn sách mà Khương Tư Tư đang đọc mà một cuốn tuyển tập thơ ca, cô thuận tay lấy từ trên kệ sách của Hình Ý Bắc xuống. Hình Ý Bắc không phải là người yêu thích văn chương, nhưng vì tính chất công việc yêu cầu, nên anh sẽ thường ngâm vài bài.
Mà cuốn sách cô cầm trên tay, mép giấy đã quăn lại, có lẽ người chủ của nó đã lật qua không ít lần.
Khương Tư Tư đang đọc một đoạn thơ, điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo.
Cô cầm lên xem thử, nhóm lớp đang thảo luận rôm rả về tiệc liên hoan.
Mọi người gửi rất nhiều tin nhắn, nhóm lớp vô cùng sôi nổi, Khương Tư Tư lại để điện thoại ở chế độ im lặng rồi đặt về chỗ cũ, không hề chú ý đến Hình Ý Bắc đang lén lút theo dõi từng hành động cử chỉ của mình.
Khương Tư Tư lật sang trang mới, tiếp tục đọc sách.
Họ chưa từng gặp nhau nên chắc chắn không có bất kỳ quan hệ gì.
Nhưng từ lời nói vang vọng ở những con phố, dãy cầu thang, hay đại sảnh đường….
Cũng có thể họ đã lướt qua vai nhau hàng trăm vạn lần rồi…
Họ hướng về nhau, là những nhiệt tình bùng cháy của một khoảnh khắc đã khiến họ tương ngộ.
Sự chắc chắn như vậy hẳn là một điều đẹp đẽ, nhưng biến hóa vô thường lại càng đẹp đẽ gấp bội.
Đây là một đoạn thơ của một nữ tác giả người Ba Lan, có tên là《Nhất kiến chung tình》
Lần đầu tiên đọc được một áng thơ mà lại bị ngòi bút của một người xa lạ khuấy động, trong lòng Khương Tư Tư cũng dần gợn sóng.
Gấp sách lại, cô quay sang nhìn Hình Ý Bắc.
“Anh có tin vào nhất kiến chung tình không?”
Hình Ý Bắc sững người, anh đặt sách xuống, nghiêm túc nói với cô: “Có phải lại có người tỏ tình với em đúng không?”
Khương Tư Tư: “Hả?”
Hình Ý Bắc ngồi thẳng dậy: “Nói đã nhất kiến chung tình với em?”
Khương Tư Tư: “Em….”
“Em đừng tin mấy người đó nói gì mà nhất kiến chung tình.” Hình Ý Bắc khẳng định chắc như đinh đóng cột, “Nhất kiến chung tình, nói trắng ra chỉ là muốn lên giường với em thôi.”
Gò má Khương Tư Tư lập tức đỏ bừng bừng.
Cô nắm chặt chăn, suy xét thật kỹ lời Hình Ý Bắc vừa nói.
Nếu như nhất kiến chung tình chính là….
Khương Tư Tư bỗng ngước mắt lên, thì thầm: “Vậy em muốn lên giường với anh.”
Căn phòng rơi vào trầm mặc.
Tim Khương Tư Tư đập nhanh đến cực điểm, máu huyết toàn thân dường như đang sôi lên ùng ục, khiến cho mỗi một tế bào cũng không còn nghe theo tín hiệu điều khiển của đại não nữa.
Cô hơi ngẩng đầu, muốn hôn người đàn ông trước mắt, nhưng anh lại nhanh hơn một bước, xoay người đè cô xuống, hai tay chống hai bên tai cô.
Khương Tư Tư cụp mắt không nhìn anh, quanh người bao phủ hơi thở chỉ thuộc về anh.
“Khương Khương.”
Gọi tên của cô, ngắm nhìn đôi mắt ngập trong sương mù cùng gò má hây hây đỏ, Hình Ý Bắc lại không biết nên nói gì tiếp theo.
Ngón tay anh lướt qua làn môi dưới của Khương Tư Tư.
Ban đầu chỉ là một bé mèo con đang cào vào lòng, còn bây giờ lại giống như bị chính hơi thở của người trong lòng quấn lấy, phá vỡ mọi giam cầm.
Khương Tư Tư không nhịn được đưa mắt nhìn anh, hai ánh mắt vừa giao nhau, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, nhưng lại không biết nên nhìn đi đâu.
“Em…..”
Những từ ngữ dư thừa phía sau đều bị Hình Ý Bắc nuốt hết.
Anh thích nắm tay Khương Tư Tư, đặc biệt là lúc hai người hôn nhau, ấn chặt tay cô lên gối, những ngón tay đan vào nhau, cơ thể dường như không có gì ngăn trở mà lộ ra dưới thân anh.
Nụ hôn mạnh mẽ có tính xâm lược trong nháy mắt đã lấy đi sự tỉnh táo của Khương Tư Tư.
Cô đắm chìm vào nó, và khi bàn tay Hình Ý Bắc tiến vào trong lớp áo ngủ, cô cũng vô thức ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn của anh từ đôi môi đi dần xuống phía dưới, du ngoạn đến đòn xương quai xanh tinh tế, nghe tiếng cô thở hổn hển, kề vào tai anh thì thầm: “Giờ thì anh đã tin vào nhất kiến chung tình chưa?”
Động tác của anh hơi sững lại, rồi ngẩng đầu cắn lên vành tai cô, âm thanh trầm thấp vang lên: “Bất kể là nhất kiến chung tình, hay lâu ngày sinh tình, anh chỉ cần người đó là em.”
Khương Tư Tư cúi đầu, cắn vào bả vai của Hình Ý Bắc.
“Nếu như anh nói điều này sớm hơn một chút thì đã tốt biết bao.”
Hình Ý Bắc bị đau, khẽ “xuýt” một tiếng, lòng bàn tay xoa lên ngực cô.
“Em rất muốn nghe sao?”
“Em muốn nghe.” Khương Tư Tư nói, “Muốn nghe anh nói anh yêu em, nghe bao nhiêu lần cũng sẽ không chán.”
“Được.”
Áo quần rũ sạch, răng môi triền miên, hai cơ thể xa lạ làm quen từng chút từng chút một, rồi cùng phối hợp ăn ý với đối phương.
Mỗi một tiếng khóc thút thít, Khương Tư Tư đều sẽ được an ủi bằng câu nói mà cô luôn muốn nghe nhất.
Mỗi một lần đau, đổi lại là một câu “Anh yêu em” của Hình Ý Bắc.
Bóng tối dịu dàng, da thịt quyến luyến, khó tách khó rời.
Đêm mưa trời không trăng nhưng Hình Ý Bắc lại nói —— Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Ánh trăng sáng rực rỡ, là ánh trăng mà anh đặt trên đầu quả tim.