Sau lễ tốt nghiệp, Quan Nguyệt Hoa ở lại thành phố họ chơi vài ngày, vừa hay chuyến công tác của Chu Uyển Trân cũng kết thúc, thế là hai người ngồi cùng một chuyến bay quay về.
Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc tiễn hai bà mẹ đến cửa kiểm tra an ninh rồi mới trở về.
Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, Khương Tư Tư cảm thấy có chút khó chịu nên đã ghé vào.
Trong phòng vệ sinh nữ, mọi người đều đang đứng xếp hàng, Khương Tư Tư đợi vài phút rồi mới tới lượt mình, đi vào kiểm tra thì biết không phải cô đến kì mà do sáng nay uống sữa đậu nành lạnh nên bụng dạ ọc ạch.
Lúc trở ra, Khương Tư Tư không thấy Hình Ý Bắc đâu cả.
Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh nhìn quanh, phát hiện Hình Ý Bắc không biết từ lúc nào đã chạy đến trước máy bán nước tự động.
Cô đi về phía anh.
“Anh làm gì vậy?”
Hình Ý Bắc khom lưng lấy một chai trà sữa đưa cho Khương Tư Tư, còn nóng.
“Về thôi.” Hình Ý Bắc nói, “Chiều sẽ lại mưa đấy.”
Hai người đi về phía cửa ra vào.
Sân bay người đến người đi, dáng vẻ gấp gáp.
Đúng lúc này, Lương Uyển kéo theo vali của Lâm Tiểu Viên đi vào, bọn họ đụng mặt nhau.
Khương Tư Tư còn chưa kịp nói gì, Lương Uyển đã ngượng ngùng hắng giọng, “Các cậu cũng đến sân bay à?”
“Ừm.” Khương Tư Tư đáp, “Vừa tiễn người nhà.”
Cô lướt mắt qua Lâm Tiểu Viên, “Về sớm vậy à?”
Lâm Tiểu Viên gật gật đầu.
“Bọn tớ đang vội.” Lương Uyển kéo tay Lâm Tiểu Viên đi về phía trước, “Vào trước đã, bye bye.”
Hình Ý Bắc thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
Lâm Tiểu Viên quay đầu vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Giọng của Hình Ý Bắc rất nhỏ, cô ta nghe không rõ, nhưng dựa vào khẩu hình thì vẫn đoán được anh đang hỏi gì.
Hai người thong thả đi xa dần, Khương Tư Tư nói gì đó với Hình Ý Bắc, anh có vẻ không để tâm nghe mà chỉ thuận tay lấy chai trà sữa từ tay Khương Tư Tư vặn nắp rồi đưa lại cho cô.
Từ đầu đến cuối, không ai ngoái đầu nhìn lại.
Lâm Tiểu Viên thu hồi ánh mắt, đi đến trước quầy làm thủ tục check-in.
“Cậu lấy nhầm rồi.” Lương Uyển nhắc, “Phải lấy chứng minh thư, cậu lấy thẻ sinh viên ra làm gì.”
Lâm Tiểu Viên bất giác hoảng loạn, lại lần nữa mò tìm chứng minh thư.
“Đây, để tớ.” Lương Uyển lấy chứng minh thư từ tay Lâm Tiểu Viên, đặt lên máy quét cảm ứng, “Tiểu Viên, về đến nhà cậu phải nghỉ ngơi cho kỹ, buổi tối đừng thức khuya nữa, có thời gian rảnh thì phải tập thể dục nhiều hơn, sau đó….”
Lương Uyển đang nói nửa chừng thì sững lại.
“Cậu trùng sinh nhật với Tư Tư à?”
Vé máy bay đã được in ra. Lâm Tiểu Viên khẽ gật đầu, cầm lấy chứng minh thư của mình.
“Vậy sao cậu lại không nói….”
Ba năm đại học, Lương Uyển chưa từng thấy Lâm Tiểu Viên đề cập gì đến chuyện tổ chức sinh nhật, còn tưởng sinh nhật cô trúng kỳ nghỉ đông nghỉ hè nên mới không tổ chức.
“Tớ không thích tổ chức sinh nhật.”
Lương Uyển tiễn cô tới cửa kiểm tra an ninh, nhìn cô bước qua, rồi vẫy tay chào.
“Phải thường xuyên liên lạc đấy!”
Mỗi một ngày, sân bay chứng kiến biết bao đoàn người chia xa, lời nghe được nhiều nhất chính là “Thường xuyên liên lạc nhé”, bất luận là thật tâm hay chỉ là lời khách sáo, đối phương đều sẽ đáp lại câu tương tự.
Mà Lâm Tiểu Viên lại chỉ thở dài, nhìn Lương Uyển khẽ mỉm cười.
“Cậu mau về trường đi.”
Lương Uyển gật đầu, đeo tai nghe lên liền rời đi.
Khoảnh khắc cô xoay người, Lâm Tiểu Viên bỗng ôm mặt ngồi thụp xuống.
Giọt nước mắt nóng hổi cùng tiếng nấc nghẹn chảy qua kẽ tay.
Nhìn người khác cười đùa vui vẻ cùng nhau tốt nghiệp, cô không hiểu vì sao những năm tháng đại học của mình lại biến thành thế này.
Một câu nói trong lúc nóng đầu, lại tựa như hiệu ứng cánh bướm*, khiến cuộc sống đại học vốn dĩ vô cùng tươi đẹp bình đạm của cô bỗng chốc xám xịt u ám.
*Hiệu ứng cánh bướm: Là một khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Theo đó một cái vỗ cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý dẫn đến kết quả là những thay đổi rất lớn về thời tiết ví dụ như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Cụ thể trong trường hợp của Lâm Tiểu Viên, một lời nói dối trên ban công phòng ký túc xá từ ba năm trước đã gây ra những hậu quả đến tận hiện tại.
Đến cuối cùng, đã chẳng còn lại gì.
Người ở nơi xa không thể chạm đến, bạn cùng phòng bị cô tổn thương, rồi trong ký ức của họ, cô sẽ dần dần bị xóa mờ.
Tiếng nghẹn ngào đứt quãng vang vọng, xuyên qua dòng người đông đúc, nhưng ở sân bay, ai mà chẳng từng bắt gặp những cảnh tượng đẫm lệ như vậy, sớm đã không còn lấy làm lạ lẫm.
Lương Uyển đi ra khỏi sân bay, trong lúc đứng đợi xe, cô ngoảnh mặt nhìn lại rồi buông tiếng thở dài, gửi tin nhắn cho Khương Tư Tư.
[Lương Uyển]: Sức khỏe Tiểu Viên không ổn, xin nghỉ học một năm, đợi đến lúc cậu ấy quay về, chúng ta đều đã tốt nghiệp rồi.
Khương Tư Tư chưa trả lời ngay, Lương Uyển lại gửi thêm một dòng tin nữa.
[Lương Uyển]: Haizz, người trời Nam kẻ đất Bắc, nói không chừng vừa rồi sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của cả ba chúng ta.
*
Khương Tư Tư không thích xem điện thoại trên xe, rất dễ bị say xe.
Đợi đến khi cô thấy được tin nhắn của Lương Uyển đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Cô chỉ nhắn lại đúng một chữ “Ừ” rồi cất điện thoại đi.
Đến trưa, Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc làm một bàn đồ ăn thịnh soạn chiêu đãi Trương Thế Xán tới nhà làm khách.
Không ngờ anh ta lại còn mang tên cả “cậu con ghẻ” đến.
Diệp Thịnh đứng trước cửa, tay xách hai túi bia, nhìn chằm chằm Trương Thế Xán với biểu cảm kỳ quái.
“Chắc không phải là anh Bắc không chào đón em đó chứ?”
“Vậy giờ cậu về đi.” Trương Thế Xán ấn chuông cửa, “Là cậu tự đi theo tôi, sao bây giờ lại sợ rồi, tình trường đã thất ý, nay để tửu trường thất ý luôn cho đẹp đôi à?”
Vừa dứt lời, cửa nhà mở ra, Hình Ý Bắc mặc đồ ngủ, xỏ dép lê xuất hiện trước mặt họ.
“Gì mà tửu trường thất ý?”
“Không có gì.” Trương Thế Xán lách người đi vào nhà, nói với Hình Ý Bắc, “Nói với cậu từ khi sáng rồi đấy, tên nhóc này cũng đòi đến.”
“Thấy rồi.” Hình Ý Bắc nhận hai túi bia từ tay Diệp Thịnh, lúc họ đi ngang qua phòng bếp, Khương Tư Tư ló đầu ra chào.
“Đến rồi à!”
Diệp Thịnh còn chưa kịp chào lại, Hình Ý Bắc đã đi vào phòng bếp thế chỗ cho Khương Tư Tư.
Hai người đứng trong bếp đổi tạp dề cho nhau, Trương Thế Xán ở ngoài thấp giọng nói “Đã nhìn rõ chưa? Anh thấy mày cũng dũng cảm lắm, cứ thích đến đây ăn cơm cho cún.”
Diệp Thịnh huých cùi chỏ vào người Trương Thế Xán.
“Trước đây em xem anh Bắc như thần tượng, bây giờ em làm fan couple không được sao?”
Trương Thế Xán bật cười lố lăng, Diệp Thịnh sợ hai người ở trong kia phát hiện, vội vàng lôi anh ta ra phòng khách.
Mười phút sau, Hình Ý Bắc ra gọi họ.
“Vào ăn cơm.”
Trương Thế Xán và Diệp Thịnh ngoan ngoãn ngồi vào, tự gắp ăn thử một miếng, tán dương không ngớt lời tay nghề của Khương Tư Tư.
“Ngon quá, thật là nhìn không ra, trên đời này lại còn có người nấu ăn ngon như vậy.”
“Đàn chị đúng là khéo tay, mộc nhĩ này xào thơm quá!”
Khương Tư Tư chỉ cười không nói gì, còn Hình Ý Bắc ngồi bên cạnh thì đã đen mặt.
“Những gì hai cậu đang ăn, toàn bộ là tôi tự tay nấu.”
Trương Thế Xán: “…..”
Diệp Thịnh: “……”
“Thế đàn chị nấu món gì vậy?” Diệp Thịnh nói, “Để em nếm thử.”
Hình Ý Bắc chỉ vào đĩa cá hấp trên bàn: “Đây là….”
Còn chưa kịp nói hết, Diệp Thịnh đã nhanh nhảu gắp một miếng cá bỏ vào miệng, đến cả tư thế đánh một quả rắm cầu vồng cũng đã chuẩn bị xong.
“Cô ấy giết.”
“Đàn chị….” Diệp Thịnh sững lại, “Giết cá thật đẹp mắt, trông tươi rói thế này.”
Khương Tư Tư không nhịn được bật cười, rót bia cho bọn họ.
“Uống đi, khó lắm mới có một ngày nghỉ.”
Trên bàn, Diệp Thịnh uống nhiều nhất.
Tuy rằng cậu nhỏ tuổi hơn nhóm Hình Ý Bắc, nhưng từ lúc vào trường đến giờ, mối quan hệ giữa cậu và các đàn anh đều rất thân thiết, bình thường ăn uống đi chơi đều có nhau, bây giờ họ tốt nghiệp cả rồi, bất giác cũng khiến cậu sinh ra cảm giác buồn bã.
Khương Tư Tư chỉ uống cùng vài ly, nhưng tửu lượng của cô không tốt, ăn xong là đã chuếnh choáng đầu óc, lại thêm ban trưa dễ buồn ngủ, cô ngồi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, còn mình thì chống cằm gật gù.
“Mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi ngủ một giấc.”
Trương Thế Xán và Diệp Thịnh nói được, Khương Tư Tư đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Hình Ý Bắc đi theo sau cô, thấy cô đã nằm xuống giường rồi mới tắt đèn trong phòng, trở ra.
Cứ ngồi một chốc một lát như vậy, Trương Thế Xán và Diệp Thịnh lại khui thêm ba chai rượu.
Ba người nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất, bàn ăn bừa bộn, lúc đang hăng say, lon bia bỗng rơi từ trên bàn xuống sàn nhà, tạo nên âm thanh leng keng vang vọng mà cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng trong phòng ngủ chỉ vừa phát ra tiếng động, Hình Ý Bắc đã lập tức đứng dậy đi xem.
Vài phút sau anh mới quay lại, nhân tiện nhặt luôn lon bia dưới sàn.
“Sao thế?” Trương Thế Xán hỏi.
“Không có gì, gió thổi ngã chậu hoa ngoài ban công thôi.” Hình Ý Bắc nói, “Tôi còn tưởng cô ấy tìm mình.”
Hình Ý Bắc nhìn về phía căn phòng, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Cả đời này ông đây cũng sẽ không quên cái lần cậu vì đi nghe điện thoại của em ấy mà mặc cho cả team bị diệt sạch đâu! Đồ chó nhà cậu!Biểu cảm lúc đấy giống y hệt bây giờ.”
Hình Ý Bắc bật cười.
“Vậy sau này cậu đừng chơi game với tôi nữa.”
Diệp Thịnh chen vào một câu, “Chuyện từ khi nào vậy?”
Trương Thế Xán hồi tưởng kĩ càng, “Chắc là…. năm hai?”
Hình Ý Bắc gật đầu: “Ừm, kỳ I năm hai.”
“Khi đó ông đây còn đang đấu cày rank đấy cậu biết không?” Trương Thế Xán vừa nhắc lại đã thấy tức anh ách, không nhịn được mà quay sang mắng mỏ với Diệp Thịnh, “Cậu ta thì hay rồi, làm ông đây cáu đến nỗi phải lập tức chạy đi báo cáo tài khoản của cậu ta.”
Nói về chuyện ngày trước, lại phảng phất như chỉ mới là chuyện xảy ra ngày hôm qua, vậy mà đã trôi qua ba năm rồi.
Ba người đều uống không ít, đầu đã hơi choáng, vậy là chuyển trận địa ra sofa.
Tửu lượng của Diệp Thịnh là kém nhất, cậu nằm vắt vẻo trên ghế, hớn hở hóng chuyện, “Anh Bắc, anh kể một chút về chuyện của anh và đàn chị đi.”
“Có gì đâu mà kể.” Hình Ý Bắc nói, “Cũng chỉ có từng ấy.”
Anh yêu cô, cô cũng yêu anh.
Chỉ có vậy.
“Thật ra tôi cũng rất tò mò.” Trương Thế Xán cầm ly rượu, cụng ly với Hình Ý Bắc, “Cậu thích em ấy từ khi nào vậy? Cấp ba à? Hay đại học?”
Hình Ý Bắc nhấp một ngụm rượu, lắc đầu.
Trương Thế Xán: “Không biết?”
“Ừm.” Hơi men bốc lên, lời cũng nhiều hơn ngày thường, “Kỳ nghỉ đông lớp mười hai tôi về quê đón Tết. Ngày đông phương Bắc tuyết bay rợp trời, tôi chạy ra sân đắp một người tuyết, lúc đắp xong tôi mới phát hiện, người tuyết của tôi được đội một chiếc mũ màu đỏ, quàng chiếc khăn màu vàng, trên cổ còn treo một đôi bao tay. Khoảnh khắc chụp ảnh người tuyết ấy lại, tôi mơ hồ cảm nhận được, chậc, mình xong đời rồi.”
Trương Thế Xán: “Là sao? Một người tuyết thì nói lên được điều gì?”
Anh mỉm cười, khuôn mặt vẽ lên nét dịu dàng.
“Mùa đông nào cô ấy cũng đều mặc như vậy.”
Trương Thế Xán cạn lời liếc Hình Ý Bắc, “Có cô gái nào mà mùa đông lại không đội mũ, không quấn khăn quàng, không đeo bao tay?”
“Đúng thế, nhưng tôi lại cảm thấy đó chính là cô ấy.”
Hình Ý Bắc trưng cái biểu cảm “Rồi cậu làm gì được tôi” nhìn Trương Thế Xán khiến anh ta nghẹn họng.
“Sau đó thì sao?” Diệp Thịnh hỏi, “Sau này hai người đã ở cạnh nhau chưa?”
“Cô ấy học lại.” Hình Ý Bắc nói, “Ở trên lớp cô ấy thường mất tập trung, lúc làm bài tập cũng hay thất thần.”
Trương Thế Xán: “SO?”
Hình Ý Bắc: “Cô ấy không thể bị phân tâm.”
Trương Thế Xán: “…. Ok.”
“Vậy thì hai người thực sự rất có duyên phận.” Diệp Thịnh cảm khái, “Chẳng trách, bây giờ những người có thể cùng học chung một trường đại học có được bao nhiêu đâu.”
“Đúng vậy.” Hình Ý Bắc nói, “Xem ra vận khí của tôi cũng không tồi.”
Diệp Thịnh: “Vậy lên đại học là đã có thể yêu đương rồi chứ? Tại sao mãi mà hai người vẫn không ở bên nhau?”
“Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ xem tôi là bạn, lỡ như bị tôi dọa sợ thì đến cả bạn bè cũng không thể làm nữa được nữa.” Hình Ý Bắc trầm ngâm một hồi, “Tôi không tưởng tượng nổi, nếu không có cô ấy tôi sẽ sống thế nào.”
Diệp Thịnh như hiểu như không mà gật đầu, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Ba người lại cụng ly với nhau.
Hình Ý Bắc bất chợt vò tóc, “Cũng không phải là tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện không muốn nói cho cô ấy biết, khi đó chẳng phải tôi muốn đưa cô ấy đi xem concert sao? Năm cấp ba, ngày nào cô ấy cũng tụng kinh bên tai tôi, nói muốn được đi xem concert của Châu Kiệt Luân. Kết quả đến khi tôi đưa vé, cô ấy lại biến mất.”
Trương Thế Xán đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hình Ý Bắc, “Em ấy rời đi vào khi ấy?”
Hình Ý Bắc gật đầu.
Khi ấy anh không có nổi một giấc ngủ ngon, cứ ngỡ tâm tư bé nhỏ của mình đã bị Khương Tư Tư phát giác, cô vì cảm thấy ngượng ngùng nên mới bỏ mặc anh.
Nhưng sau này lại lại cảm thấy không đúng, anh đã nói với cô bao giờ đâu, làm sao mà cô phát hiện được.
Nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ đến, thực ra suy nghĩ của hai người còn chẳng cùng kênh.
Trương Thế Xán thở dài, “Có khó hơn hơn nữa chẳng phải cũng đều qua rồi sao.”
Từ ngày hay tin Khương Tư Tư đi Nhật Bản, Hình Ý Bắc như biến thành một con người khác.
Nhiều đêm Trương Thế Xán mơ màng tỉnh giấc vẫn thấy anh đứng ngoài ban công, ánh mắt chăm chú nhìn mặt trăng treo giữa vòm trời.
Rõ ràng từng là một người ba ly đã gục, dần dần lại trở thành ngàn chén không say.
Từng là người trân quý thanh quản của mình nhất, vậy mà lại dính vào thứ thuốc lá độc hại.
Khi ấy Trương Thế Xán còn cười cợt Hình Ý Bắc ra vẻ làm màu, Hình Ý Bắc cũng chẳng phủ định, mặc lời chế giễu.
“Sao vậy?” Diệp Thịnh mơ mơ hồ hồ hỏi lại, “Không phải đàn chị được trao đổi sang nước ngoài học sao? Sao hai anh làm như chị ấy bỏ nhà chạy trốn vậy.”
“Đúng là trao đổi nước ngoài.” Trương Thế Xán nói, “Nhưng lại không từ mà biệt, bặt vô âm tín, không còn bất kể liên lạc gì với anh Bắc nhà cậu nữa.”
“Tại sao lại vậy?” Diệp Thịnh nói, “Xảy ra chuyện gì à?”
Trương Thế Xán cũng hỏi: “Phải đấy, rốt cuộc là vì lý do gì?”
Hình Ý Bắc nhớ lại những lời Khương Tư Tư nói với anh trên sân vận động đêm đó.
Năm tháng thanh xuân quý giá của hai người, cứ như vậy mà lãng phí mất hai năm.
Buồn cười, lại bất lực.
“Không có gì.” Hình Ý Bắc lắc đầu, “Đều là do tôi không đủ tốt, tự làm tự chịu.”
“Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi thì thôi, không cần phải nhắc lại nữa.” Trương Thế Xán lại nâng ly, “Sau này hai người phải an ổn, đừng gây chuyện với nhau nữa, tôi nhìn thôi cũng phát sầu.”
Diệp Thịnh cũng cầm ly lên, mặt đỏ tưng bừng, “Anh Bắc, em chúc anh và đàn chị, sau này hạnh phúc viên mãn!!”
Hình Ý Bắc lại chỉ làm một động tác bảo yên lặng.
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, Khương Khương còn đang ngủ.”
“Ồ ồ.” Diệp Thịnh đặt ly xuống, khoa trương thì thầm, “Sao anh cứ gọi chị ấy là Khương Khương thế?”
Hình Ý Bắc miết lên thành ly, thanh âm dịu dàng: “Hy vọng cô ấy hiểu, trong tim tôi, cô ấy rất đặc biệt.”
*
Sau khi Trương Thế Xán và Diệp Thịnh rời đi, Hình Ý Bắc phải dọn dẹp hơn một tiếng đồng hồ mới trả lại phòng khách sạch sẽ như ban đầu.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi.
Hình Ý Bắc gõ cửa phòng, bên trong yên ắng, vừa đẩy cửa nhìn vào anh đã phát hiện Khương Tư Tư đang ngồi trước bàn sách, tay lật một cuốn album ảnh.
Hình Ý Bắc sững người, sải bước qua.
Quả nhiên.
Khương Tư Tư chỉ tay vào tấm ảnh chụp người tuyết, cô bật cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn anh.
“Hóa ra đây là em à.”
Hình Ý Bắc: “…..”
Cô gấp album lại, đặt lên kệ sách rồi đi đến trước mặt Hình Ý Bắc, hỏi anh: “Anh còn bao nhiêu chuyện vẫn chưa kể cho em?”
Hình Ý Bắc: “Chuyện gì cơ?”
“Những chuyện liên quan đến chúng ta.” Khương Tư Tư nói, “Từng chuyện vụn vặn nhất, còn bao nhiêu chuyện mà em chưa biết?”
Hình Ý Bắc khẽ lắc đầu, “Không nhớ.”
Khương Tư Tư ôm tay anh, lắc qua lắc lại, “Nhưng mà em muốn nghe.”
Suốt tuổi xuân thì, Hình Ý Bắc là ngọn đèn duy nhất chiếu sáng cho Khương Tư Tư. Cô cẩn trọng dè dặt, giấu ngọn đèn vào nơi sâu nhất trong tim mình, bảo vệ ánh sáng yếu ớt ấy từng li từng tí. Ấy vậy mà cô lại không hay biết rằng, ở một nơi cô không nhìn thấy được, ngọn đèn ấy đã vì cô mà tỏa sáng rực rỡ.
Đêm đó, ánh trăng trèo lên cao rồi lại trôi xuống thấp, ánh trăng lặng lẽ nghe trộm lời thủ thỉ của đôi trai gái cả đêm dài.
“Hết rồi à?” Khương Tư Tư mơ hồ hỏi lại.
“Ừm.” Hình Ý Bắc nói, “Sau này nhớ ra thêm chuyện gì sẽ kể tiếp cho em nghe.”
“Thật ra không tính là anh may mắn.” Trước khi chìm vào giấc ngủ, Khương Tư Tư nói một câu cuối cùng, “Là vì anh, nên em mới học lại để thi vào Duẫn Hòa.”
Người đàn ông bên gối ngẩn người mất một lúc lâu, anh nhắm mắt, khe khẽ “Ừm” một tiếng.
“Vậy thì anh lại càng may mắn rồi.”
—— HOÀN CHÍNH VĂN ——