Nghe thấy lời anh nói, Lương Uyển bỗng chốc sững sờ, biểu cảm trên mặt cũng dần dại đi, nhưng hốc mắt lại cay xè, quay người đi đến ghế sofa.
Cô co người vào góc ghế, vòng tay ôm chặt hai gối, tiếng khóc nức nở lần nữa thi thoảng vang lên giữa căn nhà.
Vương Hàn Tiêu nhặt quần áo của cô đặt lên ghế sofa, sau đó đi vào phòng lấy một chiếc áo khoác, đắp lên người Lương Uyển.
Lương Uyển chống cự theo bản năng, chiếc áo rơi xuống đất, Vương Hàn Tiêu lại nhặt nó đắp lên người cô.
“Ngồi im!”
Lương Uyển không động đậy nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Vương Hàn Tiêu, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Lúc này đây cô không kiềm chế được cảm xúc, những thất vọng lạc lõng và cảm giác không cam lòng cứ thế tuôn khỏi mi mắt.
Vương Hàn Tiêu ngồi xổm xuống, anh đang định mở miệng, Lương Uyển lại nói: “Bây giờ tôi với anh ta đã chia tay rồi đấy, cậu hài lòng chưa?”
Vương Hàn Tiêu khẽ nhíu mày, anh tháo kính xuống, nhìn cô chăm chú.
“Nếu như châm chọc tôi khiến cậu cảm thấy thoải mái, vậy cậu cứ nói tiếp đi.”
Lương Uyển ngoảnh mặt đi, không nhìn anh nữa.
Không gian yên ắng hồi lâu, Vương Hàn Tiêu đứng dậy đi vào phòng bếp, rót một ly nước nóng.
“Uống nước rồi đi ngủ.”
Lương Uyển không uống nước, cô đi thẳng vào phòng Vương Hàn Tiêu nhưng không đóng cửa.
Vương Hàn Tiêu nhìn bóng lưng cô, thở dài, nhặt chiếc áo khoác cô vứt trên ghế sofa lên.
Ngay lúc anh đang định đi vào phòng thì lại thấy Lương Uyển đi ra, cô lại làm ổ trên sofa.
“Sao vậy?”
Vương Hàn Tiêu hỏi.
Lương Uyển chậm rãi xòe tay ra, trong lòng bàn tay của cô có một sợi tóc dài của nữ.
Vương Hàn Tiêu: “…..”
Anh bước nhanh vào phòng ngủ, gỡ toàn bộ ga giường ga gối, ôm theo cả chăn bông ra ngoài, mở cửa, ném vào thùng rác ở cuối hành lang.
Sau đó, anh lại lấy một bộ ga mới, trải lên.
“Bây giờ đã có thể đi ngủ được chưa?”
Lương Uyển ngẩng đầu nhìn anh.
“Có phải tôi đang quấy rầy cậu không?”
Sự bình tĩnh trong mắt anh sụp đổ từng chút một, cả căn nhà yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, anh dường như còn nghe được tiếng lòng mình đang dậy sóng.
Vương Hàn Tiêu bế Lương Uyển lên đi về phía phòng ngủ, Lương Uyển vung tay đạp chân, liều mạng giãy giụa.
“Cậu định làm gì! Buông tôi ra!”
“Bịch”, Lương Uyển bỗng cảm giác cả người mất đi trọng lực, cô vừa bị ném lên giường.
Cô lập tức ngồi bật dậy, nhưng Vương Hàn Tiêu nhanh hơn cô, anh nhào đến ấn vai cô xuống.
Thấy chân cô cũng không chịu để yên, Vương Hàn Tiêu nhấc một chân lên, đè chặt đùi cô.
Lương Uyển cuối cùng cũng không động đậy nữa, cô thở phì phò, nhìn chằm chằm Vương Hàn Tiêu.
“Ngủ một giấc.” Anh nói, “Sáng mai tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ thay đổi.”
Vương Hàn Tiêu vẫn luôn nhớ rõ, Lương Uyển là kiểu người mà chỉ cần qua một đêm, mọi tức giận đều sẽ biến mất.
Không cần biết là đã chịu đả kích lớn đến cỡ nào, nhưng ngày hôm sau đến trường, cô đều quên hết sạch sẽ.
Trừ lần ghi hận với anh, trước giờ cô chưa từng tự dày vò bản thân mình quá lâu.
Lương Uyển hơi nghiêng đầu, mặc dù lồng ngực còn đang nhấp nhô kịch liệt, nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt.
Vương Hàn Tiêu chậm rãi đứng dậy, kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, dòng xe lướt qua bên khung cửa sổ vẫn không có dấu hiệu ngơi nghỉ.
Anh ngồi trên sofa, ánh mắt dán chặt lên cánh cửa phòng đến khi trời sáng.
Màn mưa đánh thức ngày mới, những tia nắng xuyên qua đám mây đen chiếu xuống thành phố này.
*
Lương Uyển ngủ đến mười giờ mới thức giấc, đập vào mắt là khung cảnh lạ lẫm vô cùng, cô ngơ ngác mất một lúc lâu mới nhớ ra, mình đang ở nhà của Vương Hàn Tiêu.
“Mẹ nó….”
Lương Uyển uể oải ngồi dậy, xoa xoa hai bên Thái Dương, kéo chăn ra kiểm tra, may quá, vẫn còn hoàn chỉnh không sót mảnh nào.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ tối qua “cô” đã làm những gì, đã nói những gì.
Rượu giả hại người…. rượu giả hại người!
Lương Uyển chậm chạp mò xuống giường, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy điện thoại đâu cả.
Cả đêm qua không về nhà, hôm nay lại là chủ nhật, chắc bố mẹ đang sốt ruột lắm.
Cô ghé sát tai vào cửa, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh mới từ từ mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Lương Uyển liền đối mặt với ánh mắt của Vương Hàn Tiêu.
Anh ngồi trên sofa, cầm tách cafe, kính đặt một bên, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng về phía này.
Cô nắm chặt tay nắm cửa, không nói lời nào.
“Điện thoại cậu vừa kêu.” Vương Hàn Tiêu đặt tách cafe xuống, đi ra ngoài ban công, để lại không gian trong phòng khách cho Lương Uyển.
Cô phi nhanh qua đó, vừa nhìn điện thoại, vừa mặc áo khoác vào.
Cả bố cả mẹ, mỗi người đều gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại, từ chín giờ đến tận bây giờ.
Mí mắt phải của Lương Uyển cứ giật liên tục, dường như dự cảm có chuyện gì đó chẳng lành.
Cô nghiêng đầu nhìn lướt qua bóng lưng Vương Hàn Tiêu.
“Tôi về nhà đây, cảm ơn cậu tối qua đã chăm sóc tôi.”
Anh xoay người, đi về phía cô.
“Tôi đưa cậu về.”
Lương Uyển đã đi ra đến cửa.
“Không cần đâu, tôi tự về được.”
Cô mở cửa, lúc định đóng lại thì thấy anh cũng muốn đi ra.
Lương Uyển không nói gì, lặng thinh đi đến trước thang máy.
Vương Hàn Tiêu bước vào thang máy, đứng bên cạnh cô, vẫn im lặng không lên tiếng.
Cửa thang máy vừa mở ra, một cơn gió lạnh lùa vào.
Lương Uyển đi đến dưới mái hiên chung cư, cô đưa mắt nhìn màn mưa trắng xóa, thật phiền não.
Vương Hàn Tiêu bật dù, che cho Lương Uyển.
“Lương Uyển, trời mưa to như vậy, để tôi đưa cậu về nhà, được không?”
Hai từ cuối cùng, thanh âm nhẹ tênh, dường như còn mang theo tiếng run khe khẽ, mang theo cả ý tứ cầu khẩn.
Một đêm trôi qua, Lương Uyển cho rằng cô đã cắt đứt sạch sẽ với tên Nhạc Tư Vân kia.
Mỗi một đoạn tình cảm, cô đều cầm lên được thì bỏ xuống được.
Chỉ có Vương Hàn Tiêu.
Nếu như đã hoàn toàn buông bỏ được, sẽ không tận tâm tận lực mà né tránh anh như bây giờ.
Không nghe được câu trả lời của Lương Uyển, Vương Hàn Tiêu đột ngột bước lên trước một bước, nắm lấy tay cô tiến vào màn mưa.
*
Trên xe, Lương Uyển vẫn luôn giữ im lặng, thậm chí còn không để ý Vương Hàn Tiêu chưa hỏi địa chỉ nhà cô đã lái xe chạy đến dưới tiểu khu.
Đến khi nhìn thấy chú bảo vệ quen thuộc của tiểu khu nhà mình, Lương Uyển mới phản ứng lại.
“Sao cậu lại biết địa chỉ nhà tôi?”
Vương Hàn Tiêu không trả lời ngay mà cô cũng lười phải hỏi lại, mở dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
“Lớp mười hai.”
Vương Hàn Tiêu đột nhiên lên tiếng, “Cậu xin nghỉ ốm.”
Lương Uyển quay đầu, nhìn anh.
“Sao cơ?”
Những câu chuyện của mười năm trước sớm đã phai màu trong dòng thác ký ức, huống hồ gì, xin nghỉ ốm chỉ là một chuyện vụn vặt.
Vương Hàn Tiêu không nói thêm nữa, anh cũng mở dây an toàn rồi xuống xe, đi vòng qua ghế phó lái, mở cửa xe cho cô.
Lương Uyển xuống xe, đứng dưới ô, ngẩng đầu nhìn lên cửa nhà.
Chia tay với Nhạc Tư Vân, điều khiến cô bận lòng nhất là làm sao đối diện với bố mẹ của mình.
Từ nhỏ đến lớn, tính kiểm soát của bố mẹ rất mạnh.
Mà Lương Uyển lại chẳng phải là kiểu người thích đấu tranh, chuyện gì cũng dựa vào bố mẹ, vậy nên cô cũng chẳng có dũng khí mà chống lại họ.
Đặc biệt là hai năm gần đây, thấy tuổi tác cô cũng đã hòm hòm, bố mẹ liền liên tục thúc ép cô phải kết hôn, nếu như biết cô đột ngột chia tay với Nhạc Tư Vân, không biết ông bà sẽ còn gây áp lực đến mức nào.
Lương Uyển chậm chạp bước về phía tòa nhà, dường như quên mất Vương Hàn Tiêu vẫn còn đang che ô cho mình.
Đi đến dưới lầu, Vương Hàn Tiêu thu ô vào, nhìn dáng vẻ chần chừ của Lương Uyển, anh nói: “Tôi lên cùng cậu.”
Cô vẫn chưa tới mức phải nhờ Vương Hàn Tiêu lên nhà để cùng cô đối mặt với bố mẹ, nhưng ngay khi cô vừa định mở miệng từ chối, ánh mắt lơ đễnh vô tình lướt qua chiếc xe của Nhạc Tư Vân đậu ở đằng xa.
Hắn đang ở nhà cô.
Lương Uyển chau mày, vừa mới nghĩ đến những lời hắn ta nói tối qua, cảm giác bị nhục mạ lại trào lên.
“Ừm.” Lương Uyển nói, “Cảm ơn.”