Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: Minh Nguyệt
Chương
.........!
Một chiếc siêu xe màu đen dừng ở bên lề đường, người đàn ông có dung mạo anh tuấn ngồi ở trên ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi, dưới mắt có quầng thâm.
Từ hôm đó gặp cô sau đó về nhà, đã mấy ngày liền Phong Lâm luôn mơ thấy khoảng thời gian cấp kia.
Thời tiết nóng bức, lại vào đúng giờ nóng nhất ngày, trong xe mở điều hòa nhưng cửa sổ xe vẫn mở ra một nửa, không cảm thấy có gì không thích hợp.
Tiếng cửa cuốn () được kéo lên truyền vào lỗ tai, anh mở mắt ra nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
() Cửa cuốn:
Sau khi cửa cuốn được kéo lên, người phụ nữ có khung xương mảnh khảnh khom lưng xách vài cái túi lớn trên mặt đất lên, thị lực của anh không tệ nên thấy được mấy miếng thịt tươi sạch, anh đoán những thứ đó hẳn là nguyên liệu nấu ăn phải dùng cho việc buôn bán của cô.
Nhất định là rất nặng nhỉ, người lại nhỏ như vậy, sao có thể vừa xách vừa di chuyển được, còn xách một đường từ chợ bán thức ăn về đến nhà, tiếp đó khóe miệng anh bỗng gợi lên một nụ cười khinh thường.
Cách nhiều năm vậy mà vẫn còn gầy không khác mấy, xem ra tài nấu nướng cũng chẳng ra gì, cho bản thân ăn cũng không mập lên được.
Cho dù hôm đó hương vị của chè đậu xanh anh ăn không tệ, ngọt nhưng lại không ngấy.
Đây là đã là ngày thứ ba Phong Lâm theo dõi cô, ba ngày nay anh thoái thác tất cả xã giao, vừa rảnh cái là sẽ lái xe tới bên này đi loanh quanh, giống như một người bị thần kinh, trốn ở trong xe rình coi cuộc sống mỗi ngày của cô.
Mạnh Kiểu Kiểu tuổi, cuộc sống cá nhân không hỗn loạn như khi còn trẻ, phạm vi hoạt động của cô rất hẹp, gần như chỉ đi đi lại lại giữa trong tiệm và trường học, mà quán của cô chỉ cách trường học một con đường.
Sau hai giờ, trong quán không có khách, con gái cũng đang ở trường, cô sẽ đóng cửa cuốn lại rồi khóa kỹ, đeo trên lưng một cái sọt hoặc là xách một bao vải bố (), ngồi xe buýt số ở trạm xe buýt trước nhà đến chợ bán thức ăn mua đồ ăn.
() Bao vải bố:
Anh lái xe hơi màu đen không nhanh không chậm theo sát phía sau xe buýt, nó dừng anh cũng dừng, chờ cô xuống xe rồi, anh liền dừng xe ở ven đường, bảo trì khoảng cách đi theo phía sau cô.
Khi cô mua đồ thì chọn rất kỹ, hẳn là có quen biết với quán này nên không hỏi giá, cân hết xong liền trả tiền, rất dứt khoát, không giống với năm đó, mua bộ đồ ở vỉa hè thôi cũng phải hỏi giá trước rồi mới dám chọn.
Phong Lâm đi theo cô, thấy cô ngồi xổm xuống ở trước một quán cá, anh bèn xoay người cầm một bó cần tây nghiêm túc chọn, chủ sạp đồ ăn hỏi anh muốn mua bao nhiêu ngàn anh cũng không nghe vào, lực chú ý của lỗ tai đặt hết ở quán cá bên kia.
Giọng nữ trong trẻo to rõ, mặc dù đang ở chợ bán thức ăn đông nườm nượp thì vẫn có thể nghe thấy cô đang trả giá với chủ quán, Phong Lâm lại nhịn không được nhớ lại lúc trước.
Cô ở trong trí nhớ trầm mặc ít lời, nói chuyện luôn thì thầm nhỏ nhẹ, không tới gần chút thì sẽ không nghe rõ cô đang nói gì.
Hờ, đó là ngày trước.
Phong Lâm không tiếp tục nghe cô trả giá với người khác nữa, xoay người đi ngược trở lại.
Chia mấy túi đồ nặng thành hai đợt rồi xách vào trong tiệm, tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên, cô đứng ở cửa nâng mu bàn tay lên lau mồ hôi, la to một tiếng với quầy bán quà vặt bên cạnh, để đối phương giúp trông mặt tiền cửa hàng, cô đi đón con rồi về liền.
Tuy Mạnh Kiểu Kiểu thuộc loại phụ nữ ngang bướng, nhưng Phong Lâm lại cảm thấy, cô nhất định là một người mẹ dịu dàng.
Tiệm mì chỉ cách trường học một con đường, khoảng cách chỉ có vài bước, đứa trẻ đã tuổi, hoàn toàn có thể tự mình đi học đi về, cô lại kiên trì phải tự mình đưa đón.
Cô nắm tay con gái đi ra cửa trường, khác với các bậc phụ huynh khác thấy đủ số người rồi liền băng qua đường, mẹ con hai người vẫn ngoan ngoãn đứng ở ven đường chờ đèn đỏ chuyển sang màu xanh, khi qua đường vẫn còn không quên mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám phương.
Ngoan ngoãn.
Anh nở nụ cười châm biếm, sao lại vụt ra một từ như vậy để đi miêu tả mẹ của một đứa bé chứ, dù thời gian có quay ngược trở về thời kì thiếu nữ của cô, Mạnh Kiểu Kiểu cũng không có tí liên quan gì đến cái từ này.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, khi Phong Lâm nhìn thấy cô thì trong đầu sẽ không tự giác được hiện lên hai chữ này.
Mạnh Kiểu Kiểu ngoan ngoãn.
Anh chìm trong hồi ức, ánh mắt lơ lửng, không chú ý tới Phong Tự đến đón Phong Dịch tan học, bọn họ nhận ra xe của anh, đang đến gần phía anh, mãi cho đến khi có người gõ cửa kính, anh mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía khuôn mặt có sáu bảy phần giống mình, đối phương lên tiếng hỏi anh trước, "Em tới đây làm gì thế?"
"Không có gì, lái xe mệt nên dừng lại ở ven đường nghỉ tạm thôi."
Vẻ mặt tự nhiên, không có bất kì sơ hở nào, Phong Tự không có nghi ngờ anh, "Chị dâu em đi công tác, anh và Phong Dịch định tối nay ăn mì, em có muốn xuống xe đi ăn luôn không."
Anh nói ăn mì nên Phong Lâm mới chú ý tới cách đó không xa ở sau hai người có một đôi mẹ con đứng đó, trên mặt mẹ của đứa trẻ là ý cười dịu dàng, Phong Lâm không xác định có phải cô đang nhìn anh ở trên xe không.
Nhưng ngực anh quả thực thay đổi rất nhanh mà nhảy một cái.
Anh xuống xe, đi theo sau Phong Tự, lại đi vào quán mì của cô, trong lòng chửi thầm, ăn ở đâu mà không được chứ, anh chỉ là vì tiện thôi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
........
Bìa mới đẹp không mọi người xD Ủng hộ thật nhiều nha xD
.......
Ấn ngôi sao>