Trận tuyết đầu mùa đến vào cuối tháng mười một, giữa tiết hai buổi sáng trong lớp bỗng có tiếng thì thào: "Nhìn kìa, tuyết rơi."
Hứa Giảo Bạch nhìn ra cửa sổ, đúng là có tuyết rồi.
Ai nấy đều vui mừng, vì tuyết rơi thì không cần tập thể dục giữa giờ nữa. Chạy bộ dưới trời đông lạnh giá đích thị là hành xác, chẳng học sinh nào muốn cả.
Giải lao giữa giờ kéo dài tận ba mươi phút, Hứa Giảo Bạch đi vệ sinh về thấy Quý Hoành đang ngồi chỗ cậu nói chuyện với Quản Hướng Đồng.
Quản Hướng Đồng nằm nhoài trên bàn: "Thằng ngáo đó lúc nào cũng kèm tao, tao sờ được vào bóng là nó cướp liền, tao chịu chết rồi."
Quý Hoành nói: "Ai bảo mày lùn, cướp cái là mất luôn, trách ai?"
Quản Hướng Đồng không phục: "Mày đừng có công kích cá nhân! Tao không hề thấp, đây là chiều cao trung bình, do nó quá cao thôi."
Quý Hoành cười nhạo: "Mày nói không biết ngại à? Người ta mới học lớp ."
Quản Hướng Đồng trợn mắt như mới nghe lần đầu, vừa định nói tiếp điều gì, Quý Hoành đã thấy Hứa Giảo Bạch.
"Cậu làm gì lâu vậy?" Quý Hoành hỏi.
Lúc này Hứa Giảo Bạch mới đi tới, Quý Hoành kéo ghế sang bảo cậu ngồi xuống.
Hứa Giảo Bạch ngồi xuống.
Quản Hướng Đồng không nằm nữa, đứng dậy: "Tao cũng đi vệ sinh đây."
Quản Hướng Đồng đi rồi, hai người còn lại không ai lên tiếng, tuyết ngoài trời bay bay, không biết cửa sổ mở từ lúc nào, gió lạnh ùa vào, Hứa Giảo Bạch rụt bàn tay vào trong tay áo.
Cậu không ngờ hôm nay có tuyết nên mặc hơi ít, đồng phục mùa đông bên ngoài áo len cao cổ, ngăn bàn có áo khoác bông dày nhưng ở trong lớp cậu không mặc.
Quý Hoành: "Lạnh?"
Hứa Giảo Bạch: "Vẫn được."
Hứa Giảo Bạch trả lời ba phải, vô thưởng vô phạt, phải chú ý phán đoán mới hiểu ra. Một hai lần còn được, lâu dần chẳng ai thèm đoán mấy chuyện nho nhỏ vốn có thể nói rõ ràng như vậy nữa.
Quý Hoành gật đầu không hỏi thêm, lấy từ đâu ra viên kẹo, quen tay bóc, "Tay."
"Dạo này mẹ tôi dặn ăn ít kẹo thôi." Hứa Giảo Bạch nói xong vẫn xòe tay, viên kẹo tròn vo nằm gọn giữa lòng bàn tay.
"Cậu nghe lời mẹ thế?" Quý Hoành thuận miệng hỏi, "Mẹ không cho thì cậu không ăn à?"
"...Ừ." Hứa Giảo Bạch xác nhận, lặp lại, "Phải nghe lời."
Quý Hoành nâng mắt liếc Hứa Giảo Bạch, tiếp xúc một thời gian, y đã hiểu rõ tính tình Hứa Giảo Bạch. Quả thật cậu là đứa con ngoan, tuyệt đối nghe lời bố mẹ, bảo đi hướng tây thì đi hướng tây, bảo đi hướng đông thì đi hướng đông, nhất định không làm bất cứ chuyện càn quấy khác người nào.
Theo lý thuyết, đây là kiểu Quý Hoành ghét nhất, y thà nói chuyện với Vương Tuệ Tuyết còn hơn giao du với người thế này.
Nhưng nếu là Hứa Giảo Bạch thì khác, y có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Quý Hoành cúi đầu nhìn viên kẹo trên tay Hứa Giảo Bạch, "Không ăn thì vứt đi."
Hứa Giảo Bạch cho kẹo vào miệng, ngậm kẹo nói: "Ăn."
Quý Hoành cười rộ lên, "Sao phải vậy, tôi nói thật mà, không muốn ăn thì đừng cố, tôi không giận đâu, cậu căng thẳng thế làm gì?"
Quản Hướng Đồng vừa đi vệ sinh về sững sờ như gặp ma, mắt mũi Quý Hoành kiểu gì mà bảo Hứa Giảo Bạch đang căng thẳng thế? Rõ ràng là mặt không cảm xúc mà?
Quý Hoành ngồi đến lúc chuông reo mới đứng dậy, trước khi đi gõ gõ bàn Hứa Giảo Bạch. "Trong ngăn bàn có áo khoác, lạnh thì mặc vào, mai còn lạnh hơn đấy."
Thì ra cậu ấy biết hết.
Quản Hướng Đồng ấm ức: "Tao thì sao?"
Quý Hoành: "Da mày dày mặc lắm làm gì?"
Quản Hướng Đồng nghẹn họng.
Hứa Giảo Bạch rất thích xem hai người này đấu võ mồm, Quản Hướng Đồng cãi được nhưng đánh không lại nên thường ăn trái đắng. Lúc ấy Quý Hoành sẽ cười tươi, nụ cười rạng rỡ tràn ngập sức sống. Còn khi ở cùng cậu Quý Hoành thường rất yên tĩnh, hai người không có gì để nói với nhau, thấy Giảo Bạch bắt đầu vẽ Quý Hoành liền làm tròn vai người mẫu, tuy rằng tranh toàn vẽ cảnh y ngủ.
Trận tuyết kéo dài đến lúc tan học, tuyết phủ mênh mông, sắc trời ảm đạm, Hứa Giảo Bạch đeo túi họa cụ ra khỏi lớp gặp Quý Hoành đi học thể dục về, tuyết đọng trên đầu trên vai tan rất nhanh, thấm vào quần áo, sắc màu nhạt như không có gì.
Hứa Giảo Bạch mặc áo len cao cổ, Quý Hoành đi đến trước mặt cậu kéo cổ áo lên, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Giảo Bạch vùi giữa lớp vải mềm mại, ấm áp xâm lấn trong nháy mắt.
Quý Hoành: "Ấm hơn chưa?"
Hứa Giảo Bạch thấy người mình nóng lên, không phải tim, là nơi nào đó cao hơn tim, chỗ gần xương quai xanh đang nóng như bốc cháy.
Đáng lẽ cậu phải tránh đi, khoảng cách gần quá, cậu không thích người khác đụng vào cổ, và cậu hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng nếu "người khác" là Quý Hoành... thì hình như cũng không sao.
Cậu ấy cho mình kẹo, kiên nhẫn nghe mình nói, để ý đến cảm xúc của mình.
Là Quý Hoành thì không sao, cậu có thể kiềm chế, có thể để Quý Hoành tới gần.bg-ssp-{height:px}
Quý Hoành nói "Mai gặp lại.", dứt khoát bước đi, Hứa Giảo Bạch thẫn thờ trước cửa lớp một lúc mới rời khỏi, vùi mặt trong cổ áo thêm lát nữa rồi ngúc ngắc cổ thò ra.
Ngày mai phải bảo Quý Hoành rằng che mặt như vậy không thở nổi mới được.
Quý Hoành nhịn cười hỏi cậu: "Cậu thở bằng mũi thôi không được à?"
Hứa Giảo Bạch yên lặng kéo áo lên quá miệng, "Lúc thở ra bị bí hơi."
Quý Hoành đưa tay kéo cổ áo cậu xuống, "Vậy cậu đừng tả lại nữa, chết ngạt thì sao hả?" Y cười tít mắt bổ sung một câu, "Tôi đùa thôi."
Hứa Giảo Bạch vốn chẳng tin thật, không hiểu Quý Hoành nói thêm câu sau để làm gì, cậu nhìn Quý Hoành, nghiêm túc trả lời: "Tôi biết."
Quý Hoành thấy Hứa Giảo Bạch rất giống con thú nhỏ lông xù, mềm mềm vô hại, nhìn thấy là vui.
Tuy y không định "nuôi" cậu nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể cho ăn, chỉ cần đủ sống là được, y không chịu nổi một "con mèo" nào chết đi nữa.
Trời càng lúc càng lạnh, năm mới sắp đến, cái lạnh của tháng một còn dữ dội hơn, Hứa Giảo Bạch mặc thêm quần áo. Nhưng trên đường đi học cậu luôn phải đưa tay giữ quai túi họa cụ, các khớp tay lạnh đến đỏ ửng, ngồi trong lớp nửa buổi mới ấm lại một chút.
Dạo này Quý Hoành rất ít sang lớp Hứa Giảo Bạch, gần thi cuối kỳ, y luôn dành thời gian giải bài, chữa đề, cũng không đi chơi bóng rổ nữa, ngừng mọi hoạt động sau giờ học để chuyên tâm ôn tập.
Hứa Giảo Bạch duy trì thói quen đến phòng tranh, phòng tranh không ai dùng tất nhiên không ấm bằng lớp học, dù ôm túi sưởi vẫn rất lạnh, tay chân Hứa Giảo Bạch buốt cóng, cứ phải vừa hà hơi vừa giậm chân.
Trưa hôm nay, Quý Hoành đến phòng tranh bắt gặp Hứa Giảo Bạch đưa tay lên miệng hà hơi, "Lạnh thế còn vẽ?" Y xoa xoa đầu ngón tay Hứa Giảo Bạch lạnh ngắt rồi buông ra rất nhanh, ngồi xuống bên cạnh Hứa Giảo Bạch.
"Cậu cứ vẽ đi, kệ tôi." Quý Hoành tựa vào ghế nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn kỹ có thể thấy quầng thâm dưới mắt.
Y không mở mắt: "Nhìn tôi làm gì?"
Hứa Giảo Bạch tức tốc dời mắt, rồi lại không kìm được mà lén lút nhìn thêm mấy lần, xác nhận Quý Hoành không thấy gì mới quay sang vẽ tiếp, nhưng chẳng được vài nét đã dừng bút, lòng không yên thì cậu không vẽ nổi.
"Cậu mệt lắm hả?" Biết rồi còn hỏi, Hứa Giảo Bạch ghét mình ăn nói vụng về.
Quý Hoành rất thẳng thắn: "Mệt lắm, ngày nào cũng giải đề, chán chết đi được." Câu chuyện vốn nên dừng ở đây, Quý Hoành lại hỏi tiếp, "Cậu thì sao? Ngày nào cũng vẽ không chán à?"
"Chán."
Câu trả lời của Hứa Giảo Bạch làm Quý Hoành hơi bất ngờ, y tưởng cậu rất thích vẽ, thích đến si mê, nếu không thì sao có thể kiên trì vẽ hàng ngày?
"Mẹ tôi bảo học," Hứa Giảo Bạch giải thích, "Lúc trước tôi học lệch, mẹ sợ tôi không đỗ nổi trường tốt."
"Thế thi mỹ thuật thì có khả năng đỗ à?"
Hứa Giảo Bạch lắc đầu, "Còn khó hơn." Học mỹ thuật khó, vẽ tranh rất khó, nhưng còn cách nào đâu, đã đâm đầu vào rồi, không cam lòng từ bỏ.
"Thế nên cậu không hề thích vẽ?"
Hứa Giảo Bạch hơi sửng sốt, "Không phải. Lúc đầu đúng là mẹ bắt tôi học, nhưng rồi... tôi cũng thấy thích."
"Thích thì tốt." Quý Hoành nháy mắt với Hứa Giảo Bạch, vô cùng đẹp trai, dáng vẻ láu lỉnh đúng tuổi, "Chắc đến hết đời tôi vẫn không thích học."
Hứa Giảo Bạch tán thành: "Tôi cũng thế."
"Không được." Quý Hoành xoa xoa đầu Hứa Giảo Bạch như vuốt lông mèo. "Cậu phải học cho giỏi, thi cuối kỳ không tốt là ăn đòn đó." Cứ như đang chọc mèo, lời nói nửa đùa nửa thật.
Hứa Giảo Bạch không phản kháng, miệng nói: "Mẹ tôi không đánh tôi..." Cậu bị ấn đầu đến cả người loạng choạng.
"Vậy à, thế thì tốt." Quý Hoành cười rạng rỡ hạ tay xuống, "Vẽ nhanh lên, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, một tháng tới tôi không đến được đâu, hôm nay cho cậu vẽ miễn phí."
Ấy vậy mà Hứa Giảo Bạch cất lời tranh luận: "Bình thường cậu cũng đâu có thu tiền..." Chưa dứt câu đã bị Quý Hoành nhét một viên kẹo vào miệng, kẹo màu cam, vị cam.
Hứa Giảo Bạch ngậm một lúc rồi nhai nhai, khoang miệng ngập tràn vị ngọt, Quý Hoành nhìn gò má cậu, chợt hỏi: "Cậu có bao giờ tự vẽ mình không?"
Hứa Giảo Bạch không yêu bản thân đến thế, "Không."
"Cậu nên tự họa đi." Quý Hoành nói, "Rõ ràng là cậu đẹp hơn."
Phía trên tim Hứa Giảo Bạch lại nóng lên, nhiệt độ làm cả cơ thể run rẩy, nhưng đó không phải cơn đau làm lòng người sợ hãi.
Quý Hoành cười nhẹ, giọng điệu tùy ý. "Sao cậu hay ngại thế, má đỏ hết lên rồi kìa."
Quý Hoành không định nuôi mèo nữa, chỉ bố thí chút ấm áp ít ỏi. không đủ cho mèo nhỏ vượt qua mùa đông.
- --
Thị Tửu Cật Trà:
Thực ra có rất nhiều chi tiết cho thấy Quý Hoành luôn luôn hết lòng quan tâm.
Hôm nay kẹo vẫn ngọt và cậu cũng thế