Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

chương 60: tô kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ nghỉ cuối năm còn dư mấy ngày, phần lớn thời gian Lâm Ngữ đều cùng Lạc Tân Cổ ngâm mình ở nhà.

Ngày cuối cùng, cậu đưa Ninh Uyển Thu ra sân bay, tiện thể ghé qua nhà họ Lạc đón mèo Ragdoll về, đồng thời Lạc Tân Cổ nhận được tin từ nhà – Lạc Thành đồng ý để anh xuất hiện trước công chúng, hơn nữa không hạn chế hoạt động âm nhạc của anh nữa.

Đối với việc này, Lâm Ngữ hơi ngoài ý muốn, còn Lạc Tân Cổ chẳng có phản ứng gì, chỉ đáp đơn giản đã biết.

Trở lại biệt thự, Tiểu Bạch ngựa quen đường cũ chạy về ổ của mình, ôm bóng lông chơi đùa.

Lâm Ngữ vừa thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cậu cầm lên, là tin nhắn của Thu Mạch.

Thu Mạch: “Tiến sĩ Lâm, ngày mai tôi đến Hải Đô.”

Thu Mạch: “Hẹn cậu vào buổi sáng được không, cậu có thời gian chứ?”

Lâm Ngữ nhớ lại, vị này là bạn của Kỳ Mộc – một họa sĩ mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Trong lần gặp mặt ở nước ngoài, Thu Mạch từng ngỏ ý tham gia thực nghiệm của cậu. Lâm Ngữ đã đồng ý, tương lai về Hải Đô sẽ sắp xếp thời gian.

Lâm Ngữ gõ chữ: “Tôi có thời gian, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị.”

Tin nhắn vừa gửi đi, Lạc Tân Cổ bưng một đ ĩa trái cây vào phòng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu thì hỏi: “Em sao thế, biểu cảm nghiêm túc vậy?”

Lâm Ngữ kể tóm tắt chuyện Thu Mạch cho Lạc Tân Cổ nghe.

“Anh ấy vẫn mang bệnh tật trong người, phải dùng thuốc mới duy trì được tình trạng sức khỏe như hiện giờ.” Lâm Ngữ thở dài, “Thật sự rất vất vả.”

Lạc Tân Cổ gật đầu, dùng tăm xiên một miếng chuối đưa đến bên miệng cậu: “Có thể hiểu, nếu ước mơ mình luôn theo đuổi bất ngờ vỡ vụn, dù là ai cũng khó chấp nhận.”

Lâm Ngữ cầm tăm ăn trái cây, dán sát Lạc Tân Cổ: “Anh Lạc, anh bắt đầu học dương cầm từ bao giờ?”

“Nếu tính chuẩn thì từ đời trước, trước khi tòng quân, anh vẫn luôn học dương cầm ở nhà.” Lạc Tân Cổ đáp.

“Ồ!” Lâm Ngữ giật mình, “Vậy tại sao anh lại gia nhập quân đội?”

Lần này Lạc Tân Cổ không trả lời ngay, mà ăn hai miếng táo rồi mới đáp: “Bởi vì vào quân đội anh mới có thể gặp tiến sĩ Lâm.”

Lâm Ngữ biết anh đang lừa mình, giả vờ đánh vai anh một cái: “Anh có thể đứng đắn một chút không?”

“Thật mà, anh cảm thấy rất may mắn.” Ý cười Lạc Tân Cổ chưa giảm, “Nếu không chọn con đường đó, có lẽ anh đã không gặp em.”

Lâm Ngữ bóc quýt, nhét một múi vào miệng anh: “Anh Lạc, lời này của anh quá tuyệt đối. Nếu anh không gia nhập quân đội, có lẽ em cũng không vào thì sao? Có khi chúng ta sẽ không bị kéo vào cuộc chiến tranh kia, có khi giống như bây giờ, quen nhau qua một bữa tiệc bình thường thôi.”

Động tác nhai nuốt của Lạc Tân Cổ thoáng dừng lại.

Lâm Ngữ vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ phản ứng của Lạc Tân Cổ lại lớn như thế, thậm chí không duy trì nổi nụ cười.

“Sao…” Lâm Ngữ cẩn thận nhìn anh, “Câu em nói có vấn đề gì à? Đây chỉ là một giả thiết thôi.”

Lạc Tân Cổ nuốt múi quýt, thở dài, ngay sau đó ngả người nằm xuống giường, nhìn trần nhà: “Không có gì.”

Một lát sau, Lạc Tân Cổ quay đầu, nắm hai tay Lâm Ngữ: “Nói lại thì lúc trước đúng là anh kéo em vào quân đội.”

Lâm Ngữ thuận thế nằm xuống cạnh anh, “Anh đừng nhắc lại hối hận gì đó, em nghĩ kĩ rồi, lúc em chạy trốn có phải anh vẽ đường cho em không?”

Lạc Tân Cổ chỉ nhìn cậu, không nói gì.

Lâm Ngữ nhích gần hơn, dán sát vào má anh: “Trình độ trinh sát như mèo ba chân của em sao thể chạy trốn dưới vòng vây của anh hết lần này đến lần khác chứ, anh cố gắng ghê. Anh thả em đi có tính là phản bội quân đội không? Anh không nghĩ tới thả em đi sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch à? Em không ngờ thượng giáo của chúng ta lại là người có thể từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu đấy.”

Lạc Tân Cổ không nhịn được bật cười, giang tay ôm Lâm Ngữ vào lòng: “Đúng đúng đúng, anh cần mỹ nhân, không cần giang sơn.”

“Không phải mỹ nhân, là đối thủ.” Lâm Ngữ nhấn mạnh.

“Ừ, là đối thủ.” Lạc Tân Cổ tháo mắt kính của Lâm Ngữ, hạ giọng, “Thắng làm vua, thua làm giặc, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hiện tại mặc em xử lý.”

Sáng hôm sau, Lâm Ngữ tỉnh lại, ngửi thấy hương bánh quy.

Cậu rửa mặt qua loa rồi xuống tầng với bộ tóc rối, thấy lò nướng đang hoạt động, trên bàn là hai đ ĩa bánh quy gấu nhỏ, mèo Ragdoll canh giữ bên cạnh, đôi mắt màu lam nhìn chăm chú đ ĩa bánh quy.

Lạc Tân Cổ đang rán trứng, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu mà nói: “A Ngữ, rửa nĩa giúp anh, lát nữa ăn cơm.”

“Anh dậy từ mấy giờ thế.” Lâm Ngữ rửa nĩa xong đứng bên cạnh Lạc Tân Cổ, “Anh Lạc, sau này bữa sáng không cần phiền như thế, chúng ta có thể đặt đồ ăn.”

Lạc Tân Cổ đặt đ ĩa trứng lên bàn, ra hiệu Lâm Ngữ ngồi đối diện.

“Anh có tin tốt muốn nói với em đây.”

“Tin gì thế anh?” Lâm Ngữ cầm bánh quy bỏ vào miệng.

“Anh dự định tổ chức một buổi biểu diễn cá nhân vào đầu tháng ba.” Lạc Tân Cổ nói.

“Ồ, hay quá.” Ánh mắt Lâm Ngữ lộ ra vui mừng, “Em sẽ dành thời gian.”

“Khi đó em vẫn ở nước ngoài mà, việc học còn chưa kết thúc đúng không?”

“Cuối tuần đúng không, em có thể về.” Lâm Ngữ nói nghiêm túc, “Đó là buổi biểu diễn cá nhân của anh đấy, em nhớ mấy năm nay tổ chức trong nước không quá ba lần, em nhất định phải tham dự.”

“Được rồi, anh giữ vé cho em, không được lỡ hẹn.” Lạc Tân Cổ gắp một lát bánh mì vào đ ĩa cậu.

Khoảng chừng tám rưỡi sáng, Lâm Ngữ đến viện nghiên cứu, thấy Thu Mạch đã đứng ở cổng chờ.

Tuy trời vào đông nhưng Thu Mạch mặc không nhiều, chỉ một chiếc áo khoác gió cùng khăn quàng cổ màu xám đậm, đứng ở đó trông có vẻ cô đơn.

“Ngài Thu!” Lâm Ngữ chạy tới, “Anh tới sớm vậy, chờ lâu rồi đúng không, chúng ta vào thôi.”

“Không, tôi vừa đến. Hôm nay cậu vất vả rồi, tiến sĩ Lâm.” Thu Mạch nhìn cậu gật đầu.

Lâm Ngữ lắp thiết bị cho Thu Mạch, nhưng có vấn đề xảy ra – không thể thôi miên Thu Mạch được. Lâm Ngữ đành ngồi xuống nói chuyện giúp Thu Mạch thả lỏng.

“Tiến sĩ Lâm, đây không phải vấn đề của cậu, tôi trị liệu tâm lý quá nhiều lần, vậy nên một số phương pháp thôi miên của cậu không áp dụng được với tôi.” Thu Mạch cúi đầu tự hỏi, “Nếu không thì thế này, cậu thử nhảy qua bước thôi miên này xem, chúng ta tiến hành trực tiếp, được không?”

Ý tưởng này quá táo bạo, Lâm Ngữ nhíu mày suy nghĩ rất lâu, “Cũng được, nhưng thầy Thu, nếu trong quá trình thực hiện anh có bất cứ khó chịu nào thì phải báo với tôi ngay, chúng ta sẽ dừng thực nghiệm lại.”

“Ừ.”

Thực nghiệm chứng thức bắt đầu, khi các câu hỏi của Lâm Ngữ ngày càng sâu sắc và tinh tế, Thu Mạch cho càng nhiều phản hồi, các giá trị được ghi lại càng trở nên phức tạp. Điều Lâm Ngữ không ngờ tới là tính đến hiện tại, Thu Mạch là người phối hợp với cậu lâu nhất trong các lần thực nghiệm, nếu không phải vì cậu lo lắng não bộ Thu Mạch hoạt động quá mức, Thu Mạch thậm chí có thể hoàn thiện thế giới ảo một lần nữa.

Lâm Ngữ đỡ Thu Mạch ngồi dậy rồi quay về ngồi trước máy tính dựng video. Khoảng mười lăm phút sau, video hoàn thành – rất thành công, số liệu thu được rõ ràng tốt hơn hẳn những lần trước.

Lâm Ngữ thở phào, ấn tải xuống, sau đó quay đầu gọi: “Thầy Thu xem…”

Lời nói chưa dứt, Lâm Ngữ sững sờ tại chỗ.

Thu Mạch ngồi trên ghế nhìn chằm chằm máy tính, như thể thế giới xung quanh không tồn tại. Cứ nhìn như thế, hốc mắt Thu Mạch từ từ ươn ướt, ngay sau đó không khống chế được tuôn như mưa.

Lâm Ngữ vội tắt video, cúi người hỏi thăm: “Anh sao rồi?”

Hai tay Thu Mạch che mặt, khóc đến nỗi thở hổn hển.

“Đó là… thứ tôi muốn.” Tay Thu Mạch run rẩy, cánh mũi phập phồng, “Tôi nằm mơ đều muốn vẽ nó ra, tuổi trẻ không hạ quyết tâm, luôn thấy mình suy nghĩ chưa chín chắn, chờ một chút… chờ một chút, tôi có thể hoàn thiện thế giới hoàn mỹ nhất. Nhưng hiện tại, lực bất tòng tâm, tay tôi không cầm nổi bút nữa.”

Âm cuối run rẩy: “Không cầm nổi bút…”

Lâm Ngữ đứng bên cạnh Thu Mạch, lo lắng xuông không có cách nào, đành trấn an: “Thầy Thu, anh nghỉ ngơi một lát đã, đừng kích động như thế, không tốt cho sức khỏe.” Cảm xúc của Thu Mạch rõ ràng dao động nhiều hơn người bình thường, Lâm Ngữ sợ Thu Mạch xảy ra chuyện, nhẹ giọng hỏi, “Anh mang thuốc không? Có cần uống không?”

Thu Mạch lắc đầu: “Xin lỗi… Tiến sĩ Lâm, tôi biết như thế không ổn, nhưng tôi không nhịn được. Cậu để tôi… để tôi khóc một lát, chỉ một lát thôi, tôi có thể tự điều chỉnh, tôi có thể mà.”

Giống như tự an ủi bản thân, Thu Mạch lặp đi lặp lại “tôi có thể”, chừng mười phút sau, Thu Mạch dần bình tĩnh lại. Nước mắt còn vương nhưng không còn xu hướng mất khống chế.

Lâm Ngữ nhìn Thu Mạch, tâm trạng khó tả trong chốc lát.

Thu Mạch lấy khăn giấy trong túi ra lau mặt, sau đó đứng lên, khôi phục trạng thái bình thường. Thu Mạch tiến lên một bước, ôm lấy Lâm Ngữ.

“Cảm ơn cậu, tiến sĩ Lâm.” Thu Mạch hạ giọng, “Cậu giúp tôi hoàn thành giấc mộng.”

Lâm Ngữ được ôm, nhẹ nhàng hô hấp.

“Hoàn thành giấc mộng?”

Đây là lần đầu tiên có người lấy lý do này cảm ơn cậu. Vì lời cảm ơn này mà cậu cảm thấy “vui vẻ”, nhưng cảm giác này khác hoàn toàn “vui vẻ” cậu có được khi làm nghiên cứu khoa học.

Sau nhiều lần xác nhận và điều chỉnh một số chi tiết của video, Lâm Ngữ tiễn Thu Mạch ra cổng.

“Nếu có cơ hội, hoan nghênh anh tới tham gia thực nghiệm kế tiếp.” Lâm Ngữ nói.

“Có lẽ không tham gia nữa.” Thu Mạch mỉm cười, “Trạng thái của tôi không ổn định, lòng tôi hiểu rõ điều ấy, tôi sợ gây thêm phiền toái cho người khác nhất, huống chi là người từng giúp đỡ tôi. Nếu còn cơ hội gặp ở Munich, tôi mời cậu bữa cơm.”

Lâm Ngữ gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Giờ cơm trưa, Lâm Ngữ nhận được tin nhắn của Lạc Tân Cổ.

“Sáng nay thực nghiệm thế nào?”

Lâm Ngữ trả lời: “Ổn ạ, Thu Mạch đi rồi.”

“Có chuyện này, em nhớ mấy tháng trước anh tìm cho Tô Kỳ một người thầy ở học viện không? Tô Kỳ học không tồi, gần đây bên đó liên hệ với anh, nói muốn đưa Tô Kỳ ra nước ngoài thi đấu, trùng hợp ở ngay bên cạnh viện nghiên cứu của em.”

“Ồ, đúng là trùng hợp, khi em về lại Munich có cần sắp xếp gì không? Chị không nói gì với em hết.”

“Có lẽ Tô Mộng sợ phiền em. Vốn dĩ tối nay anh hẹn Tô Kỳ bữa cơm, nói vài thứ cần chuẩn bị khi sang bên đó cũng như tình hình địa phương, nhưng lâm thời anh bận không tới được. Nếu A Ngữ có thời gian, có thể thay anh nói chuyện với Tô Kỳ không, trùng hợp hai em đều ở bên đó.”

Lâm Ngữ xắn pudding bỏ vào miệng, chậm rãi gõ chữ: “Không thành vấn đề.”

Tối hôm ấy, Lâm Ngữ tan làm rồi tới thẳng quán cà phê.

Tô Kỳ đã chờ ở đó, mặc chiếc áo liền váy màu xanh lá, tóc ngắn gọn gàng, dáng vẻ điềm tĩnh.

“Tô Kỳ.” Lâm Ngữ ngồi xuống đối diện, “Chọn gì chưa?”

Tô Kỳ nhìn cậu gật đầu: “Gọi ít đồ ngọt, lát nữa sẽ mang lên.”

“À, được rồi.” Lâm Ngữ hắng giọng, “Tôi nghe anh Lạc bảo em sẽ chuẩn bị ra nước ngoài thi đấu. Trùng hợp tôi đang học chuyên sâu bên đó, nếu cần gì em có thể liên lạc với tôi, chúng ta lưu số nhau đi.”

“Được.”

Nửa giờ tiếp theo, Lâm Ngữ giới thiệu giản lược tình hình địa phương và nhu yếu phẩm cần mang theo. Thi thoảng Tô Kỳ đáp lại một tiếng, không khí xem như hài hòa.

Đến khi đồ được dọn lên gần hết, bên ngoài đã đen kịt, Lâm Ngữ giơ tay nhìn đồng hồ: “Lát nữa tôi đưa em về, ký túc xá chỗ em ở trung tâm đúng không?”

Tô Kỳ nuốt nước miếng: “Không sao, tôi tự về được.”

Lâm Ngữ cười nói: “Thế sao được, nếu chị biết sẽ đánh tôi mất.” Cậu vừa nói vừa mở app đặt xe, “Để tôi xem… Ừm, khoảng cách không quá xa.”

Tô Kỳ ngước mắt, nhẹ nhàng mở miệng: “Lâm Ngữ.”

Lâm Ngữ dừng động tác.

Cậu nhìn về phía Tô Kỳ. Tuy Lâm Ngữ là người không để ý xưng hô, nhưng cậu và Tô Mộng là đồng lứa, Tô Kỳ không thân đến nỗi có thể gọi thẳng tên cậu.

Chỉ thấy ánh mắt Tô Kỳ lướt qua chiếc nhẫn nơi ngón áp út tay Lâm Ngữ.

Tô Kỳ mở miệng: “Khu phong tỏa A2, 3188.”

Nụ cười trên mặt Lâm Ngữ biến mất, cậu khiếp sợ nhìn Tô Kỳ.

Cậu hiểu rồi, Tô Kỳ không lấy tư cách “em gái Tô Mộng” nói chuyện với cậu. Trước mặt cậu là nữ trung úy – cánh tay phải đắc lực của Lạc Tân Cổ.

“Anh nhớ, Lâm Ngữ.” Biểu cảm Tô Kỳ hờ hững, “Vậy xem ra, thượng giáo cũng nhớ.”

Lâm Ngữ không thể tin nổi nhìn Tô Kỳ: “Không… Không đúng, dù cô có kí ức… Sao cô lại biết địa chỉ của viện nghiên cứu ẩn! Nơi đó chỉ có tôi biết!”

Tô Kỳ mỉm cười, nhưng nụ cười này ẩn chứa tự giễu: “Nếu tôi nói thượng giáo vẫn luôn biết địa chỉ kia, anh tin không?”

Lâm Ngữ chậm rãi mở to mắt: “Cái…”

“Lâm Ngữ, có chuyện tôi vốn không muốn nói. Nhưng nếu tôi không nói, nó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, không có ai nhớ rõ. Chân tướng thế nào ngoại trừ Lạc Tân Cổ, chỉ có tôi biết. Thượng giáo đã gánh vác cả đời, tôi không muốn anh ấy phải gồng gánh tội ác ấy thêm một đời nữa để ở bên anh.”

Tô Kỳ cụp mắt: “Tôi muốn kể chuyện, một câu chuyện rất dài, anh có kiên nhẫn nghe hết không?”

~Hết chương 60~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio