Ôn Dụ nghe thấy tiếng thì cơ thể khẽ run lên, trong lòng cảm thấy chột dạ không sao nói được, bình tĩnh hồi lâu, cô vén mấy sợi tóc bên tai rồi quay đầu lại thản nhiên đối mặt với Dư Dạng.
"Ôn Dụ, đây là?" Cũng không biết sao Lâm Tễ Minh rất tò mò với người đàn ông này.
"Hàng xóm." Ôn Dụ nói.
Vẻ mặt Dư Dạng xuống dốc không phanh, trong lòng anh vô cùng khó chịu, nhưng anh không có tư cách đi hỏi cái người đàn ông đưa Ôn Dụ về này là ai.
Anh thậm chí không muốn nghe bất cứ điều gì có liên quan đến người đàn ông khác từ miệng Ôn Dụ.
"Cái kia, hôm nay cảm ơn, em đi về trước." Ôn Dụ nói với Lâm Tễ Minh ở đằng sau.
Lâm Tễ Minh gật đầu, tận mắt nhìn Ôn Dụ đi vào căn hộ mới rời đi. Trong lúc đó, Dư Dạng đi đằng sau Ôn Dụ, giống như cố ý ngăn cản toàn bộ bóng lưng cô, chỉ cho anh ta nhìn người mình.
Hai người đi cùng một thang máy, Ôn Dụ nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Dư Dạng bên cạnh có hơi mất mát. Cô cúi đầu vẫn luôn không mở miệng, mãi đến khi cửa thang máy mở ra, Ôn Dụ vừa mới nhấc chân thì lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp.
Dư Dạng nắm lấy lòng bàn tay cô.
Cô giật mình, thậm chí hoài nghi có phải người này lại uống rượu rồi không, nhưng trên người Dư Dạng không có mùi rượu, cảm giác mang đến cho người ta cũng tỉnh táo.
Sắc mặt anh vô cùng trầm, trong lời nói giống như đang sợ câu trả lời của cô: "Anh ta là..."
Ôn Dụ không biết hôm nay anh làm sao, nhưng cô có thể nhìn ra, tâm trạng của anh rất tệ. Cô không biết phải trả lời như nào bèn dứt khoát thản nhiên nói: "Bạn trai cũ."
Bạn trai cũ.
Dư Dạng rủ mắt bỗng nhiên cười, không biết trong lòng anh ghen tị cỡ nào nhưng miệng chỉ có thể bình tĩnh gật đầu nói: "Như vậy à."
Ôn Dụ cảm giác hình như sau khi mình nói xong sắc mặt anh càng kém hơn, cho dù tâm trạng anh tệ vì nguyên nhân gì thì cô cũng không dám đoán, anh là vì nhìn thấy mình và người cũ ở cùng nhau nên trong lòng mới ghen.
Cô hiểu quá rõ cảm giác một bên tình nguyện cuối cùng sẽ thất bại thảm hại, cái loại cảm giác chưa từng có được lại mất đi hàng ngàn lần này, cho nên cho dù bọn họ có gặp lại nhau ngàn vạn lần thì cô cũng không dám đến gần anh nữa.
Dư Dạng đứng ở ban công, chỗ anh ở chỉ cách ban công của căn hộ Ôn Dụ có mấy mét. Anh lẳng lặng đứng ở đó, lấy một hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu châm lửa.
Người trốn tránh rời đi là anh, bảy năm, anh có tư cách gì mà đi ngăn cản cô quen biết người khác.
Một điếu thuốc cháy đến hết, anh chán chường bật cười.
Đang lúc anh chuẩn bị lấy điếu thuốc thứ hai ra châm lửa, cửa ban công cách vách bị kéo ra, Ôn Dụ bưng quần áo đã giặt xong, mặc bộ đồ ngủ hai dây bằng lụa đi ra ngoài, cảm nhận được ánh mắt ở bên cạnh, cô nhìn thẳng vào mắt Dư Dạng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cái chậu trong tay cô xoảng một tiếng rơi xuống đất, Ôn Dụ đỏ mặt chạy vào.
Đợi người chạy mất dạng, ngay cả động tác châm thuốc Dư Dạng cũng cứng đờ, bên tai cũng theo đó mà ửng đỏ.
Anh hắng giọng, rủ mắt nhét điếu thuốc vào lại trong hộp. Trong lòng có giọng nói rất không đứng đắn: Trông gầy như vậy nhưng chỗ nên có lại không thiếu chút nào.
Nghĩ đến đây, anh đỡ trán, mang theo cảm giác tội ác nặng nề đấm xuống ban công.
Anh tưởng Ôn Dụ sau khi bị mình doạ chạy sẽ không quay lại nữa, không ngờ chưa được một lúc, Ôn Dụ mặc một cái áo tay ngắn rộng thùng thình bên ngoài đồ ngủ đi ra lại.
"Tối muộn rồi cậu..." đứng ở đây làm gì.
Câu nói phía sau còn chưa nói xong, lại cảm thấy đó là nhà anh, anh đứng ở ban công một ngày cũng không phạm pháp nên cô đành nhịn lại.
Dư Dạng vẫn mãi không đợi được vế sau, vì thế bản thân mở miệng trước: "Hôm nay em và anh ta đi ra ngoài cả ngày sao?"
Ôn Dụ phơi quần áo, ý thức được người Dư Dạng nói là Lâm Tễ Minh, cô nói: "Xin hỏi anh Dư cậu không có việc gì mà đi ra ngoài cả ngày với bạn gái cũ, đến tối mới về sao?"
"Anh không có bạn gái cũ." Dư Dạng trả lời dứt khoát rõ ràng.
Ôn Dụ nghe lời này của anh xong có hơi sững sờ, ngay cả ngón tay đang cầm quần áo cũng bất giác cuộn tròn lại.
"Vậy thật sự rất bất ngờ." Ôn Dụ không ngờ Dư Dạng thật sự chưa từng yêu đương, người như anh chắc là không thiếu đối tượng theo đuổi.
Dư Dạng lại nói: "Vậy còn em, yêu đương mấy lần?"
"Rất không may, chỉ có một lần."
"Mối tình đầu à?" Dư Dạng gật gật đầu.
Ôn Dụ thở dài, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên trời, suy nghĩ xem bây giờ cô và Dư Dạng đang làm gì, chơi ván cờ thẳng thắn sao.
Cô thản nhiên cười cười, Dư Dạng cũng ngẩng đầu theo cô, mới phát hiện cô đang nhìn ánh trăng. Mặt trăng trên bầu trời hôm nay còn có một ngôi sao ở bên cạnh, anh có hơi sững sờ, nhiều năm trôi qua, cô vẫn còn rất thích ánh trăng.
Rất lâu sau, bên tai anh vang lên giọng nói của Ôn Dụ: "Nếu định nghĩa mối tình đầu của cậu là lần đầu tiên yêu đương, vậy anh ấy xem như phải đi."
Nhưng trong lòng cô, định nghĩa mối tình đầu là lần đầu tiên mình rung động.
"Mình buồn ngủ rồi, ván cờ thẳng thắn dừng ở đây." Cô quay đầu lại trả lời câu cuối cùng của Dư Dạng: "Còn nữa, hôm nay mình đi gặp Lâm Nam Vũ, gặp Lâm Tễ Minh chỉ là ngoài ý muốn."
Nhận được đáp án hài lòng, tâm trạng của Dư Dạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh nhìn chằm chằm chỗ Ôn Dụ đã đứng ban nãy, với tính chiếm hữu anh hận không thể nhìn thấu chỗ đó.
Ôn Dụ đã xem hợp đồng của Lâm Nam Vũ mấy lần, cô không rành lắm với những án kiện trong thương trường này nên nhờ đàn chị liên hệ với luật sư có quyền uy trong lĩnh vực này.
Sau khi hoàn thành án kiện này xong, cô tự mình tìm kiếm tư liệu giúp Lâm Nam Vũ, bận trước bận sau chạy giúp mấy ngày.
Kỳ nghỉ này không ung dung chút nào, mấy ngày sau cô mua vé máy bay đi thành phố S sớm, trước một ngày Ôn Dụ thu dọn đồ của mình.
Mấy ngày nay Dư Dạng trở về từ phòng làm việc đều sẽ mang bữa khuya cho cô, mấy lần trước cô không nhận, sau đó nhiều ngày liên tiếp như vậy anh đều gõ cửa rồi treo đồ lên tay nắm cửa, đợi cô đi ra ngoài thì đã không thấy người đâu rồi.
Tối nay, Ôn Dụ vẫn chưa rời đi. Mười phút trước khi anh thường đến đưa đồ cô trốn ở trong camera giám sát phía sau cánh cửa và nhìn ra ngoài. Ngồi xổm được mấy phút, bóng dáng Dư Dạng xuất hiện trong camera, không đợi anh treo hộp cơm lên tay nắm cửa, cô đã kéo cửa phòng ra.
"Em..." Dư Dạng sửng sốt, không khỏi mỉm cười: "Là đang đợi anh sao?"
Ôn Dụ gật đầu "ừm" một tiếng, cô nhìn đồ trong tay Dư Dạng rồi nói: "Mình không ăn bữa khuya, cậu không cần đưa mỗi ngày. Nếu cậu làm những cái này để thúc đẩy mối quan hệ hàng xóm thì mình cảm thấy không cần thiết."
Nụ cười của Dư Dạng giảm bớt mấy phần, anh nắm chặt hộp cơm trong tay đứng cầm cự ở đó.
Hai người im lặng hồi lâu, mãi đến khi Ôn Dụ nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh. Có thể nhìn ra được mỗi ngày anh đều làm đồ ăn khuya tặng cô đều là tự tay anh làm. Ban nãy nói nhiều lời tàn nhẫn như vậy, cô lại bất giác suy nghĩ, có phải có hơi nặng lời rồi không.
Nhưng cô không thể nào nhận sự ưu ái từ Dư Dạng vì mục đích nào đó.
Cô cắn môi, nắm chặt lòng bàn tay sau cánh cửa, cửa phòng mới đóng được một nửa, bàn tay thon dài của Dư Dạng đỡ lấy cánh cửa, anh hơi dùng sức không cho cô đóng chặt cửa lại, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Anh đặt hộp cơm qua khe hở ở giữa cánh cửa: "Không biết em không ăn khuya, về sau sẽ không làm nữa, hôm nay thì nhận đi, đừng lãng phí."
Trong lòng Ôn Dụ có hơi dao động, cô nhận phần bữa khuya ấy, cái tay kia thu lại, ngoài cửa vang lên tiếng đóng cửa, cô biết anh đã về rồi.
Hôm sau, cô mang theo vali đã thu dọn xong bay đến thành phố S. Mấy năm nay công việc của Trần Thi Hoà không bận lắm, Ôn Dụ chỉ là nói cho bà biết mình muốn đến, nhưng Trần Thi Hoà không biết thời gian cụ thể.
Cô đặt taxi rồi đi đến nhà Trần Thi Hoà một mình.
Đã nhiều năm trôi qua mẹ cô vẫn luôn không kết hôn, một mình đơn độc ốm đau mấy lần, đều là nửa đêm đến bệnh viện. Mặc dù Ôn Dụ ở thủ đô bị ốm cũng giấu không nói cho bà biết. Loại chuyện này không cần thiết, cô càng ngày càng sợ một mình Trần Thi Hoà không chăm sóc bản thân cho tốt. Lần này cô đến còn có mục đích khác, giục bà tái hôn.
...
Sau khi gặp Ôn Dụ, Trần Thi Hoà xin nghỉ một ngày, vẫn xem cô như một đứa trẻ, dẫn cô đi quanh thành phố S, ăn xong cơm tối mới về nhà.
Trên đường về không biết Trần Thi Hoà nói chuyện với ai mà thỉnh thoảng mở Wechat, còn đột nhiên cười một cái.
Ôn Dụ cảm thấy kỳ lạ, sau khi về đến nhà bèn ôm lấy cánh tay bà, ghé lên bả vai bà hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với chú nào vậy, vui vẻ thế?"
"Chú cái gì?" Trần Thi Hoà vừa định mở miệng, thấy vẻ mặt trẻ con tò mò của cô thì vỗ lên trán cô: "Con chưa còn chưa có bạn trai, mẹ con ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon, nào có thời gian mà đi tìm chú nào."
"Sao lại quẳng chủ đề qua cho con."
Ôn Dụ hơi bĩu môi nói: "Con còn chưa qua tuổi, tuổi này con không dốc sức làm việc sẽ không kết hôn."
"Thành gia lập nghiệp, ai mà không lập gia đình trước rồi mới lập nghiệp." Trần Thi Hoà nói: "Chuyện xem mắt mẹ còn chưa tính sổ với con đâu, nhưng con lại lôi cái gì bát tự không hợp, sự nghiệp quan trọng hả."
"Sao không giống với suy nghĩ của mẹ..."
Gần tối Ôn Dụ để áo khoác ở trên sofa rồi đi tắm. Trần Thi Hoà cầm điện thoại của cô gõ cửa phòng tắm, nói với bên trong: "Ưu Ưu, mật khẩu điện thoại con là bao nhiêu, công ty mẹ muốn Wechat giúp chút này nọ, dùng điện thoại con một chút nhé."
Ôn Dụ rửa mặt, không mảy may hoài nghi nói thẳng: " ạ."
"Cài mật khẩu khó như vậy có thể nhớ kỹ sao?" Trần Thi Hoà lẩm bẩm.
Tắm xong đi ra, Trần Thi Hoà không ở nhà, không biết ra ngoài làm gì. Cô mang quần áo vào máy giặt, cầm điện thoại và vali quay về phòng mình.
Mới vừa nằm trên giường, cô nhận được tin nhắn từ một người lạ đã kết bạn thành công.
Cô thử thăm dò gửi một tin: [?]
Đối phương cũng trả lời một cái: [?]
Ôn Dụ: [Ngại quá, bạn là?]
Yu: [Dư Dạng.]
Ôn Dụ bật dậy, ngồi trên giường nhìn điện thoại chằm chằm, nửa ngày không biết phải nói gì.
Yu: [.]
Ôn Dụ: [?]
Yu: [Anh tưởng em chặn anh rồi, không chặn là được.]
Ngay khi Ôn Dụ khó hiểu tại sao lại kết bạn với Dư Dạng thì anh đã chụp ảnh màn hình gửi cho cô, trên đó chỉ có mấy chữ cái to [Ôn Dụ xin kết bạn làm bạn với bạn.]
Dường như Ôn Dụ đã hiểu ra, cô để điện thoại xuống đi giày vào, chuẩn bị đi tìm Trần Thi Hoà. Chỉ là cô vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ bèn lùi lại, yên lặng quay về phòng.
Vẫn là bỏ đi.
Lúc này tìm Trần Thi Hoà, bà chắc chắn không thừa nhận cũng không nói ra, rất có thể bị mắng cho một trận, lại kéo chủ đề giục cô yêu đương một lần nữa.
Đợi cô quay về cầm điện thoại lên lần nữa, Dư Dạng lại gửi thêm một tin nhắn.
Yu: [Anh còn tưởng em trốn rồi.]
Yu: [Vẫn may chỉ là anh tưởng.]
Ôn Dụ biết điều anh chỉ là chuyện mình đến thành phố S, cô cầm điện thoại có hơi xuất thần, thực ra Dư Dạng đoán không sai.
Cô thực sự không biết phải giải quyết mối quan hệ hàng xóm đột nhiên ập tới này như thế nào, muốn trốn ra ngoài bình tĩnh mấy ngày rồi quay về.
Chỉ là cô mạnh miệng: [Vẫn chưa đến mức đó.]
Yu: [Em đổi số khi nào vậy?]
Ôn Dụ không biết ý anh là gì nên trả lời một dấu chấm hỏi.
Yu: [Không có gì, không còn sớm nữa, ngủ ngon.]
Ôn Dụ: [Ngủ ngon.]
Dư Dạng nhìn lịch sử nói chuyện với cô mấy lần, anh bất giác cong khoé môi, cách lần nói chuyện lần trước của bọn họ, anh đã không nhớ ra là lúc nào rồi.
Chỉ là nhiều năm trôi qua, rốt cuộc anh cũng nhận được câu trả lời của cô.