Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

chương 51-52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ác mộng vô biên

Tuyệt vọng và sợ hãi giống một chiếc bình miệng nhỏ, bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mình không nhìn thấy chút ánh nắng nào.

Đêm hôm ấy, Hướng Viễn nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói đã được biến âm vang lên phía đầu dây bên kia: "Diệp thiếu gia đang là khách của chúng tôi, mà mấy anh em ở đây cũng không được nhẹ tay lắm, nếu muốn bảo toàn tính mệnh của chồng cô thì chuẩn bị hai mươi triệu tệ, tiền mặt, không được cùng series, không được báo cảnh sát. Cô có thể suy nghĩ, vật kỷ niệm lát nữa sẽ được gửi đến ngay, có lẽ khi nhìn thấy nó, cô sẽ suy nghĩ kỹ hơn. Đương nhiên, suy nghĩ càng lâu thì vật kỷ niệm sẽ càng phong phú".

Hướng Viễn sững sờ, bất giác đổi điện thoại sang tay khác, nói tiếp: "Anh nói gì, có thể lặp lại lần nữa không?", rồi dùng bàn tay phải chụp ngay lấy di động để bên cạnh. Đã lâu lắm cô không chủ động gọi cho Diệp Khiên Trạch, mười một số, cũng may ngón tay vẫn nhớ, cô cuống cuồng ấn số, không hề ngừng giây nào.

Đầu dây bên kia vang đến tiếng "tút tút" đợi máy, mấy giây sau đã đổi thành tín hiệu bận. Hướng Viễn thầm cầu nguyện trong lòng: nghe máy đi, nghe máy đi... nhưng khi cô gọi lại lần nữa thì di động của Diệp Khiên Trạch đã bi khóa.

"Tôi thích nói chuyện với cô nên có hơi xúc động khi được gọi cho bà Diệp nổi tiếng, mà hễ xúc động thì rất dễ mất kiên nhẫn. Tôi kiến nghị cô tốt nhất đừng gọi cho Diệp thiếu gia nữa vì bây giờ anh ta muốn tĩnh lặng một chút, tiếng chuông di động sẽ quấy rầy anh ta, có chuyện gì thì cứ để tôi nói lại".

Giọng của đối phương đã được biến âm nên kỳ dị vô cùng nhưng Hướng Viễn vẫn mơ hồ nghe thấy sự giễu cợt và đắc ý của hắn. Cô đã rất cẩn thận khi gọi cho Diệp Khiên Trạch nên có thể loại trừ khả năng đối phương nghe thấy tiếng động cô gọi cho anh trong điện thoại, vậy khả năng duy nhất chính là khi di động của Diệp Khiên Trạch reo, người ấy thực sự đang ở bên cạnh.

Mấy năm sau khi kết hôn với Diệp Khiên Trạch, rất ít người gọi Hướng Viễn là "bà Diệp" bởi trước kia mọi người sợ gọi trùng với vợ của Diệp Bỉnh Lâm khi bà còn sống, về sau đối với đại đa số mà nói thì Giám đốc Hướng Viễn của Giang Nguyên đã có ý nghĩa hơn rất nhiều so với "vợ của Diệp Khiên Trạch" nên khi Hướng Viễn nghe thấy danh xưng xa lạ ấy mới kinh ngạc cảm thấy rằng đây không phải là trò đùa dai của ai đó, mà đối phương đang cảnh tỉnh cô rằng, Diệp Khiên Trạch - chồng của bà Diệp thực sự đã bị bắt cóc và đối tượng phải bỏ tiền chuộc ngoài cô là vợ anh ra thì còn là ai được?

"Lúc này mà vẫn điềm tĩnh như vậy thì danh tiếng của bà Diệp đúng là danh bất hư truyền. Cùng là vợ chồng với nhau nhưng Diệp thiếu gia đối xử với người khác tử tế hơn cô nhiều. Nếu cô vẫn không tin thì tôi rất vui lòng cho cô thấy một bằng chứng rõ hơn."

"Không! Đừng..." Hướng Viễn vội vàng dịu giọng lại đến hết khả năng có thể: "Tôi tin các anh, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng làm hại anh ấy".

"Tôi không thích nói vòng vo, điều kiện đã ra rồi, rất đơn giản, hai mươi triệu, trước ngày kia một tay giao tiền, một tay giao người."

"Hai mươi triệu?" Hướng Viễn lẩm bẩm lặp lại con số đó rồi nói tiếp: "Các người đừng đòi hỏi vô lý như thế, đừng nói là Diệp gia hiện giờ không có hai mươi triệu mà dù có đi nữa thì chỉ trong một ngày ngắn ngủi thì làm sao góp nhặt được một số tiền mặt lớn đến thế?".

"Đó là chuyện của các người. Nếu cô thấy Diệp thiếu gia không đáng hai mươi triệu thì đối với chúng tôi, anh ta càng không đáng một xu", tên bắt cóc cười một tiếng với vẻ sâu xa.

"Các người đừng làm bậy." Hướng Viễn thấy mình sắp không kiềm chế nổi nhưng cô biết rõ rằng trong giờ phút này, cô càng căng thẳng thì đối phương càng đắc ý. "Thực sự là tôi không có một số vốn lưu động lớn đến thế. Làm sao tôi có thể huy động hai mươi triệu tệ ngay trong một lúc được? Các người hét giá trên trời thế kia thì chẳng ai có lợi cả, rõ ràng là ép người ta vào đường chết!"

Bên kia im lặng một lúc, không có chút tiếng động nào, một lúc sau, đối phương mới lên tiếng: "Đừng nói nhiều, tôi cũng không mặc cả với cô, mười hai triệu, không bớt một xu. Nếu cô vẫn bảo không có thì đợi làm góa phụ đi".

Tên bắt cóc đã tỏ ra nóng nảy, Hướng Viễn ngẩn ra một lúc rồi vội vã kéo hắn lại: "Anh đừng cúp, đừng cúp máy... Mười hai triệu đúng không? Được, được, tôi sẽ đi gom tiền, có bao nhiêu hay bấy nhiêu nhưng tôi cần thời gian, các người đừng đụng đến anh ấy, tôi muốn xác minh chồng tôi vẫn an toàn. Trước khi giao tiền, tôi bắt buộc phải nghe giọng nói của anh ấy, cho dù không thể nói qua điện thoại cũng phải nghe thấy anh ấy đọc tin nhất của "Nhật báo Nam Đô" trong băng ghi âm nếu không tôi sẽ không giao tiền. Nghe rõ chưa? Đừng hãm hại anh ấy, tiền thì tôi sẽ nghĩ cách...".

Bên kia vọng đến tiếng cười: "Nghe nói giao dịch với bà Diệp không dễ gì nhưng tôi thấy dù sao tình vợ chồng vẫn sâu sắc lắm. Đã hứa giao tiền sẽ thả người nên chỉ cần cô giữ chữ tín thì tôi bảo đảm Diệp thiếu gia sẽ bình an vô sự. Nhớ đấy, đừng có giở trò với tôi, nếu xảy ra chuyện gì thì cái giá cô phải trả sẽ nhiều hơn chúng tôi đấy. Được rồi, Diệp thiếu gia ở bên chỗ chúng tôi sẽ được chăm sóc kỹ càng, điều này cô yên tâm. Tôi đã nói xong, hy vọng cô vẫn có thể ngủ ngon".

"Tôi liên lạc với anh bằng cách nào? Tiền thì giao dịch làm sao? Nói cho rõ đi", lòng Hướng Viễn nóng như lửa đốt nên cô sốt sắng hỏi.

"Cô không cần liên lạc với tôi, chúng tôi sẽ tìm đến cô".

Điện thoại đã gác máy, Hướng Viễn cầm ống nghe, rất lâu, rất lâu sau đó cô vẫn giữ nguyên tư thế lắng nghe điện thoại như thể trong âm báo bận đơn điệu ấy có thể khiến tâm tư đang rối loạn của cô tìm ra lối thoát, hoặc có thể đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện có thể khiến sự việc chuyển biến tốt hơn.

Hướng Viễn đứng đó, toàn thân và gương mặt đều cứng đờ như tượng sáp. Lúc ấy, cô bỗng cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên vai mình, nỗi sợ hãi bất ngờ áp đến khiến cô rùng mình thật mạnh, ống nghe suýt nữa vuột khỏi tay.

Phản ứng của cô như đã khiến người phía sau giật nảy mình, lùi lại đến mấy bước.

"Hướng Viễn, chị đang làm gì thế? Gọi điện cho ai mà nhập tâm vậy?" Diệp Quân ôm chiếc mũ vừa gỡ xuống khỏi đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Em tới đây mà sao không nói tiếng nào?", Hướng Viễn sẵng giọng hỏi. Cô cảm thấy thần kinh mình như một sợi dây đã căng hết mức, không thể chịu nổi bất cứ tác động nào, rất dễ dàng bị đứt phựt. Cô đã chịu đựng quá đủ cuộc sống kéo căng cả hai đầu này, chịu đựng quá đủ Diệp gia và những sóng gió như thể mãi mãi không bao giờ ngừng lại.

Diệp Quân hơi lúng túng, nói với vẻ cam chịu: "Em mở cửa vào chị không nghe thấy à? Chị cứ cầm ống nghe không nhúc nhích, em gọi chị đến mấy tiếng liền mà".

Hướng Viễn phải đặt mấy lần thì điện thoại mới về chỗ cũ, nét mặt cô vẫn cứng đờ, cô ủ rũ thả người xuống salon, không nói gì thêm.

"Chị sao thế?", Diệp Quân không kiêng nể gì, cũng ngồi phịch xuống ngay cạnh cô hỏi. Bộ ghế kiểu cổ bằng gỗ cây xoan này vững chắc đến mức như không bao giờ mục nát nhưng Hướng Viễn vẫn cảm thấy rối loạn hơn trong sự chấn động khe khẽ khi Diệp Quân ngồi xuống.

"Em..." Cô vừa định mở miệng nói với Diệp Quân thì dì Dương nãy giờ tưới hoa trong vườn đã bước vào, vừa lật đi lật lại phong bì thư trên tay vừa lẩm bẩm: "Đúng là kiểu người gì cũng có, đưa đồ đến mà cũng chả bảo gửi ai".

"Ai đưa đến vậy? Dì đưa cho tôi." Hướng Viễn tiến đến giật lấy rồi hỏi tiếp: "Còn người đưa đâu? Tôi hỏi dì người đưa phong thư này đến ấy?".

"Đi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn mời anh ta vào?", bà nói với vẻ thản nhiên.

Hướng Viễn cũng không nhiều lời với bà, cô vội lao ra ngoài vườn nhưng không có một bóng người ở đó.

"Người đưa đồ đến đã nói gì? Người ấy hình dáng thế nào? Có mấy người?", cô hỏi bà liên tục.

Bà đáp: "Bên ngoài tối quá, lúc ấy tôi đang tưới hoa nên cũng không chú ý, tiện tay thì cầm lấy thôi".

"Dì không chú ý? Là nam hay nữ, mấy người mà dì cũng không biết à? Người ấy có nói gì nữa không? Dì lú lẫn đến mức độ đó rồi hả?" Hướng Viễn tức giận, còn trông mong gì mà biết dáng xe thậm chí số xe từ bà ta nữa đây.

Tuy chưa bao giờ bà cảm thấy Hướng Viễn dễ chịu nhưng trước nay Hướng Viễn không hay biểu lộ tình cảm, hiếm khi tỏ thái độ gì với bà nên những biểu lộ hôm nay của cô thật sự là bà chưa bao giờ nhìn thấy. Bà người ở già này sau khi giật mình kinh ngạc, đầu óc càng không nghe theo điều khiển, bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Chắc là đàn ông, chắc là đàn ông rồi, một người đến, không, hình như là hai... lẽ nào tôi không nhớ được ư? Rốt cuộc là bao người nhỉ? Ây da, tôi già rồi, mắt kèm nhèm quá, tôi biết ngay là già rồi sẽ bị chê bai, già rồi...".

Bà vẫn còn lảm nhảm nói mãi nhưng Hướng Viễn đã từ bỏ hoàn toàn việc truy hỏi tin tức từ bà ta. Cô cúi đầu cố gắng xé lớp băng keo bao ngoài chiếc phong bì nhưng không thể nào kéo ra được.

Diệp Quân cười và đẩy bà người ở sang phòng bên, nói: "Không sao đâu, dì Dương. Dì chẳng già chút nào, trí nhớ có lú lẩn đến mấy nhưng lúc nào cũng nhớ khi nào thì phim bắt đầu mà, đi thôi đi thôi...".

"Tôi chăm sóc từng đứa, từng đứa từ nhỏ đến lớn, bây giờ già rồi..." Bà vẫn còn muốn ở lại xem trong phong bì đang chứa thứ gì nhưng cuối cùng cũng bị đẩy đi. Diệp Quân liếc nhìn Hướng Viễn, chẳng nói chẳng rằng bèn lấy phong bì từ tay cô đi, "xoạt" một tiếng, lớp băng keo bị xé toạc, cậu nhét nó vào tay cô: "Chị không được bình thường lắm, sao thế?".

Hướng Viễn rút ra một chiếc hộp nhỏ từ phong bì, mở ra, bên trong là mặt Quan Âm đứt cổ vô cùng quen thuộc, sợi dây đeo vẫn là màu nâu. Diệp Khiên Trạch không hề có ý rửa sạch máu Diệp Linh, anh luôn giữ mặt Quan Âm này sát bên người, không rời một khắc.

Không lời nào có thể hình dung ra sự chán ghét của Hướng Viễn với nó nhưng đây chính là vật kỷ niệm đầu tiên mà bọn bắt cóc nói, nếu cô lựa chọn thì với tính khí của Diệp Khiên Trạch, anh sẽ không bao giờ rời chiếc mặt Quan Âm đó. Cô lật giở, kiểm tra phong bì ấy từ trong ra ngoài nhưng ngoài mặt Quan Âm ra thì không còn gì khác, không tin tức về người gửi, người nhận, không một bút tích gì khác, chỉ có mặt Quan Âm đã tắm trong vũng máu đang nhắc nhở cô rằng, những gì đang xảy ra trước mắt không phải ác mộng mà là sự thực vô cùng tàn khốc. Mười hai triệu có thể mua được sự bình an trở về của Diệp Khiên Trạch không?

"Nói đi, đến em mà chị cũng muốn giấu à? Đây là vật của anh mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Diệp Quân nắm chặt cánh tay cô, truy hỏi.

"Diệp Quân, anh của em bị bắt cóc rồi", lòng Hướng Viễn rối bời, cô đành nói thực với người duy nhất mình có thể tin tưởng được lúc này. Tại sao cô cứ phải gánh vác tất cả một mình? Cô không gánh nổi!

"Chị nói gì?", Diệp Quân bàng hoàng, kinh hãi không kém gì Hướng Viễn. Sau khi tiêu hóa xong sự thực này, cậu chẳng nói gì mà tiến tới máy điện thoại.

Hướng Viễn lao đến đè lên bàn tay Diệp Quân: "Em định báo cảnh sát à? Không, Diệp Quân, không thể báo, bọn chúng sẽ giết anh em mất".

Diệp Quân không rút tay ra mà quay sang nhìn Hướng Viễn đứng cạnh với vẻ không dám tin: "Chị điên à? Không báo cảnh sát thì phải làm sao? Chị định giao dịch với bọn chúng à? Chúng đòi bao nhiêu?".

"Mười hai triệu, Diệp Quân, chị không thể mạo hiểm", Hướng Viễn lộ vẻ van nài.

Diệp Quân nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Hướng Viễn, chị đã dạy em đừng giao dịch làm ăn với bọn người vô sỉ, đó là một cái động không đáy, sao chị lại quên? Em đã từng thấy rất nhiều vụ án bắt cóc, bây giờ cho dù bọn chúng có lấy được tiền chuộc thì khả năng trở mặt cũng phải trên bảy phần vì giết người dễ hơn là xử lý một người sống rất nhiều. Những người dám làm những trò này đa số đã có tiền án tiền sự, có giết thêm một mạng nữa thì đối với chúng cũng chẳng có gì là khác biệt nên con đường duy nhất có thể cứu anh là báo cảnh sát!".

"Vô ích thôi, chị không muốn em báo cảnh sát, ngoài việc lo lắng sẽ bất lợi cho anh trai em thì chị còn sợ người đứng sau chuyện này có thể là người trong nội bộ chúng ta. Huống hồ, bọn chúng nhằm vào tiền, chẳng qua là muốn dạy dỗ Diệp gia một bài học, chỉ cần giao tiền thì bọn chúng sẽ không hãm hại anh trai em, chị có dự cảm như vậy."

"Có phải chị đã đoán ra ai làm không? Bảo em biết đi."

"Chị chỉ nghi ngờ chứ không có chứng cứ. Thôi Mẫn Hàng, cháu ngoại của Cục trưởng Tạ, em đừng cuống... Diệp Quân, em nghe chị nói đã, chuyện này không đơn giản như thế, em cứ nghĩ đến những việc kỳ lạ trước đó và cả mối quan hệ lằng nhằng của anh trai em và người phụ nữ kia xem. Ngoài ra, bọn họ đòi hai mươi triệu nhưng chị vừa mặc cả đã biến thành mười hai triệu, không thể bớt nữa, xem ra mười hai triệu này mới là giá tiền mà chúng muốn. Tuần trước, công ty vừa thu về sáu trăm tám mươi ngàn tệ tiền công trình, chị đang định dùng nó để đắp vào tiền bảo hiểm công trình nửa năm sau, công ty dược ECO mà công ty đầu tư còn hai trăm mười ngàn tệ tiền lời, cộng thêm công ty có thể huy động thêm hơn ba triệu nữa, cộng tất cả các thứ lại, vừa vặn mười hai triệu tệ. Hình như bọn chúng biết chị có thể huy động được nhiều, hơn nữa những người đó hình như hiểu rất rõ hành tung của anh trai em, chị và Diệp gia nên chuyện này tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên được."

"Người quen làm ư? Nhưng cũng không thể chứng minh là bọn chúng lấy được tiền rồi sẽ không trở mặt. Hướng Viễn, chị nghĩ thử đi, chúng ta đơn thương độc mã, làm sao có thể đấu được với bọn chúng? Chỉ có cảnh sát mới có được quyền hạn điều tra, cho dù là án có liên quan đến họ hàng Cục trưởng Tạ thì chuyện của Diệp gia cũng không hề nhỏ, ông ấy không thể một tay che cả trời được. Chị cứ tin cảnh sát, tin em... Trước kia chị luôn nói quan tâm nhiều sẽ càng rối thêm, bây giờ chẳng cũng thế ư? Em sẽ không làm hại anh đâu."

Diệp Quân nói không phải là không có lý, những vụ án bắt cóc đã từng xảy ra đang xuất hiện trong đầu cô, tiền và người đều mất? Cô không thể nghĩ thêm được nữa. Bây giờ, cô đã không đủ tỉnh táo, có lẽ nên tin vào Diệp Quân, không thể để xảy ra chuyện bọn chúng lấy được tiền rồi trở mặt được.

Bàn tay Hướng Viễn chặn lên điện thoại dần dần buông lỏng nhưng lòng vẫn thấp thỏm không yên: "Diệp Quân, cho dù bên cảnh sát tham gia nhưng đừng bao giờ để lộ tin tức, càng không thể để phóng viên nhà báo biết, nếu không sẽ nguy mất. Em nhớ là, chúng ta không phải là không muốn giao tiền, Diệp gia không phải chỉ bảo vệ mười hai triệu kia mà là bảo vệ mạng sống của anh trai em, đó mới là mục đích chúng ta báo cảnh sát". Nói xong, cô cố gắng nắm hai tay lại, ép mình phải bình tĩnh rồi ngẫm nghĩ một lúc, bất kỳ việc nào xảy ra cũng có dấu vết của nó, cô bắt buộc phải giả định mình là người đứng ngoài tấm lưới đen kia, chứ không phải là một trong những con thiêu thân lao đầu vào trong vô vọng thì mới có thể nhìn mọi việc rõ hơn được.

"Đúng rồi, tàu! Diệp Quân, lời Hướng Dao em vẫn nhớ chứ? Tối hôm trước, khi anh trai em lên tàu, sau đó không có tin tức gì nữa, nơi anh xảy ra chuyện có khả năng là ở trên biển. Con tàu đó thuộc về một người bạn của Đằng Vân, bạn của Đằng Vân cũng có khả năng là bạn của Thôi Mần Hàng, mọi người có lẽ nên bắt đầu tìm từ con tàu đó. Còn người phụ nữ kia, Viên Tú, quan hệ giữa cô ta và anh trai em chắc không cần chị giải thích nữa, bọn bắt cóc từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên cô ta, chị đoán cô ta bây giờ chưa chắc đã ở cùng anh trai em. Diệp Quân, em phải tìm cô ta, chị không tin cô ta không liên quan gì đến vụ này!"

Diệp Quân gật đầu: "Yên tâm, Hướng Viễn, em nhớ rồi, anh sẽ không sao đâu. Nếu ngay cả chúng ta cũng không có niềm tin thì làm sao anh ấy còn bình an trở về đươc?".

Hướng Viễn nghe cậu gọi điện báo cảnh sát rồi nhìn cậu ghi lại số điện thoại, đồng thời cẩn thận giữ chiếc phong bì và mặt Quan Âm kia lại. Cô ngồi đó, nếu nói rằng sự hoang mang trước kia là bắt nguồn từ dự cảm không lành cuối cùng đã trở thành sự thực thì càng lúc cô càng cảm nhận được sự bất an rất chân thực. Từ sau khi Viên Tú xuất hiện, Hướng Viễn hoàn toàn không mong muốn ngõ hẹp tương phùng với Diệp Khiên Trạch ở nhà. Dưới ánh trăng quên hương năm nào, họ đã từng thề không xa rời nhau, cuối cùng lại mỗi lúc một xa cách trong thế giới phồn hoa này, trở thành một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Thế nhưng nếu anh thật sự không về nữa? Nếu thế giới này không còn Diệp Khiên Trạch, chỉ còn lại Hướng Viễn thì rốt cuộc sẽ thành như thế nào?

Tuyệt vọng và sợ hãi giống một chiếc bình miệng nhỏ, bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện ra mình không nhìn thấy chút ánh nắng nào.

Hướng Viễn cả đêm không ngủ, cô sợ mình lại nằm mơ, nếu giấc mộng đẹp thì khi tỉnh dậy sẽ thất vọng, nếu giấc mộng thê lương thì khi tỉnh dậy sẽ càng thương cảm. Diệp Quân đi rất sớm, lúc ra khỏi nhà còn đứng ngoài cửa nói với Hướng Viễn: "Em đến cục một chuyến, những gì chị nói em sẽ bắt tay vào điều tra ngay, tốt nhất chị đừng đi đâu cả, bọn bắt cóc có thể sẽ liên lạc với chị. Hướng Viễn... tất cả sẽ tốt đẹp thôi".

Nói xong những lời này, bên trong tịnh không một tiếng động, cậu biết mọi lời an ủi lúc này đều quá mong manh. Diệp Khiên Trạch là anh của cậu, cậu phải cố gắng trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn thấy rất sợ hãi.

Chương : Hung thủ lộ diện

Cuối cùng cô đã hiểu, mọi hy vọng của yêu tinh trong bình đã tiêu tan trong sự mong chờ nên việc đầu tiên khi nó đập vỡ bình chui ra chính là giết chết người đã nhặt được nó.

Suốt một buổi sáng, điện thoại trong nhà không reo, mãi đến gần trưa, Diệp Quân mới gọi đến, cậu nói: "Hướng Viễn, không cần tìm Viên Tú nữa. Hôm nay, tự cô ta đến báo án, anh trai và cô ta quả thực đã gặp nạn trên con tàu đó. Đúng như chị đoán, bọn bắt cóc giữ anh lại, thả cồ ta đi. Tàu đã được tìm thấy ở một nơi gần đó nhưng bên trên chẳng có gì. Nghe Viên Tú nói là cồ ta bị bịt mặt chuyển đi rất nhiều nơi, lúc bị ném xuống xe thì không biết mình đang ở đâu. Còn cái người tên Thôi Mẫn Hàng kia, anh ta thực sự đang ở nước ngoài, trước mắt vẫn chưa tìm thấy chứng cứ gì về chuyện anh ta có liên quan đến vụ án này không".

"Viên Tú còn nói gì nữa?", Hướng Viễn hỏi.

Diệp Quân hơi do dự một lúc rồi bảo: "Chị đừng cuống, cồ ta bảo chẳng biết gì hết mà còn xin cảnh sát bảo vệ mình nữa".

Hướng Viễn cười to mấy tiếng:"Đương nhiên là cô ta chẳng biết gì rồi. Diệp Quân, để chị gặp cô ta".

"Chuyện này..." Diệp Quân có vẻ khó xử nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: "Được, để em sắp xếp, chỉ có điều tạm thời cồ ta chưa rời khỏi cục được".

Khi Hướng Viễn đến Cục Công an thành phố, Diệp Quân đã đứng đợi ở cổng. Vừa nhìn thấy Diệp Quân, cô hỏi ngay: "Viên Tú ở đâu?".

"Chị theo em." Diệp Quân đưa cô đi đến trước một căn phòng nhỏ trước lầu phụ. Cậu lên tiếng chào cô cảnh sát đứng canh giữ bên ngoài. Hướng Viễn đứng gần đó, nghe cậu hạ giọng bảo: "Chị Trương, chúng tôi sẽ nhanh thôi, không để chị gặp phiền phức đâu".

Cô cảnh sát kia không nén được quay sang quan sát Hướng Viễn rồi cười với Diệp Quân: "Nhớ phải mời cơm đấy, không được lừa người khác trước mặt chị dâu đâu".

Hướng Viễn gỡ cặp kính râm che lấp vẻ mặt tiều tụy của mình xuống, lên tiếng cảm ơn cồ cảnh sát đã giúp đỡ. Khi cửa mở, cồ chặn Diệp Quân đang định theo sau mình: "Chị muốn nói riêng vài câu với cô ta".

Cô nhận thấy nguyên nhân Diệp Quân e ngại trong sự trầm lặng của cậu, bèn mỉm cười nói: "Nếu muốn làm khó cô ta thì chị đã chẳng đợi đến hôm nay".

Đợi Diệp Quân khuất sau cửa, Hướng Viễn liền nhìn thẳng vào mặt Viên Tú. Cô đứng cách một chiếc bàn, cao ngạo nhìn xuống người phụ nữ đối diện. Họ vốn không cùng một thế giới, kết quả là lại cùng chia sẻ một người đàn ông với hình thức dung tục nhất của thế giới này, đúng là một câu chuyện cười ác độc nhất.

Viên Tú im lặng, vẫn ngẩng gương mặt tái nhợt, thậm chí còn hơi sưng phồng lên, chỉ có đôi mắt là đen trắng rõ rệt, sự trống rỗng vô hồn bên trong không biết là do sự vồ tội với thế giới đầy nguy hiểm này hay là sự tê liệu khi đã nhìn thấu tất cả mà có. Cồ không nói gì, như thể đã có sự chuẩn bị chờ đợi cơn phẫn nộ và chỉ trích của Hướng Viễn áp xuống đầu mình.

"Nói tôi biết, anh ấy ở đâu?", câu đầu tiên Hướng Viễn nói khi ngồi xuống còn bình thản hơn cả tưởng tượng.

Viên Tú đáp: "Tôi đã nói với em cô và cả cảnh sát rồi, tôi không biết, nếu không đã chẳng sống đến hôm nay. Nếu cô không tin thì có thể xem khẩu cung của họ, cồ có thể tìm ra tồi cũng có thể tìm ra bất cứ thứ gì cồ muốn thấy mà".

"Cô không nói sự thực với họ."

"Tôi biết cô hận tôi nhưng trong chuyện này, tôi cũng là người bị hại."

Hướng Viễn cười: "Tôi hận cô? Cô xứng để tôi hận à? Cho dù cô từng là người của Thôi Mẫn Hàng thì tôi muốn bóp chết cô cũng không khó hơn bóp chết một con kiến. Cô có biết tại sao tôi chưa đụng đến cô không?"

Bởi vì tôi hận sự bất tài của người đàn ông ấy chứ không liên quan đến cô. Cô là người bán thân, ai bỏ tiền thì cô theo người đó nên tôi sẽ không so đo với cô. Nhưng hôm nay tôi có thể báo cô biết, nếu Diệp Khiên Trạch có mệnh hệ nào thì tôi sẽ bắt cô phải đền mạng!".

Viên Tú chớp mắt, nụ cười yểu điệu mang tính nghề nghiệp xuất hiện trên mát, lại thêm đôi mắt không có chút tình cảm kia toát lên nét kỳ dị rất lạ. "Diệp Khiên Trạch sợ cô nhưng tôi không sợ." Côta cẩn thận dịch ghế ngồi về phía Hướng Viễn, tiếp tục: "Như cô đã nói, tôi là người bán thân, có trăm ngàn gã đàn ông đã đè lên người tôi. Đã trải qua những điều đó nên chết tôi còn không sợ thì còn sợ gì chứ?".

"Cô sợ nghèo. Cô không sợ chết nhưng sợ sự khó nhọc khi phải sống", Hướng Viễn mỉa mai.

"Khó nhọc khi sống?", Viên Tú ngẩn người, lẩm nhẩm lặp lại.

"Diệp Khiên Trạch là người thế nào, chắc cô cũng biết. Anh ấy chắc chắn không bạc đãi cô, cô cần tiền có tiền, tại sao còn làm khó anh ấy?"

"Tôi không!" Viên Tú như sực tỉnh mộng: "Tôi không thiếu tiền. Thôi Mẫn Hàng có thể nuôi tôi, nếu muốn tìm người giàu có thì tôi còn có thề tìm Thẩm Cư An".

"Nực cười, trong mắt Thôi Mẫn Hàng cô là một con chó. Thẩm Cư An không quên cô được nhưng anh ấy sáng suốt hơn cô. Anh ấy là người thong minh như thế, cô mà theo anh ta thì đến xương cũng chẳng còn. Đây chẳng phải là nguyên nhân cồ theo Diệp Khiên Trạch à? Ai ngu hơn ai nào? Cô đã gặp vô số người nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải một kẻ ngu ngốc như Diệp Khiên Trạch đúng không? Anh ấy cho cô tiền, cho cô an toàn, cho cô tương lai, cho cô từ bi, cô còn muốn gì? cần danh phận? Không, cô không ngốc đến thế, bộ quần áo rách đó không phải thứ cô muốn. Cô chẳng qua chỉ cần một sự ồn định. Nẻ tình anh ấy đã cho cồ mọi thứ, cô hãy buông tha anh ấy đi."

Những lời này của Hướng Viễn đã khiến đôi mắt Viên Tú dậy sóng: "Phải, anh ấy là người tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp một người tốt như thế nhưng tôi cũng chưa bao giờ muốn hại anh ấy".

"Nếu Diệp gia không có đủ tiền thì anh ấy sẽ chết."

"Không đâu, Diệp gia các người sẽ có đủ tiền."

"Tốt thôi, ngay cả cô cũng biết tôi có rất nhiều tiền mà. Viên Tú, cô còn dám nói chuyện này không chút liên quan đến cô à? Các người đã cài bẫy sẵn, chỉ đợi người ngu ngốc như anh ấy nhảy vào!" Chuyện cô dự đoán đã được chứng thực nhưng nó không hề khiến Hướng Viễn thấy khá hơn chút nào.

Viên Tú biết mình lỡ lời nên không tranh cãi nữa, gương mặt nhuốm mùi sương gió chỉ còn lại nỗi buồn: "Hướng Viễn, cứu anh ấy... Tôi không còn cách nào khác".

"Cô tưởng Diệp gia là kho vàng, lấy ra không hết, dùng cũng không cạn à? Anh ấy không giàu như cô nghĩ đâu. Cô thì khá lắm, đạp anh ấy xuống tàu bọn cướp rồi bảo tôi cứu à?"

"Đó không phải chuyện tôi muốn thấy vì trong kế hoạch ban đầu của họ, mục tiêu là tôi. Họ đã nhận lời rằng chỉ cần tồi chịu phối hợp, khi Diệp Khiên Trạch giao tiền thì từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Nhưng trên tàu, Diệp Khiên Trạch bảo anh cần thời gian để góp nhặt tiền, những người đó không tin rồi... anh ấy lại đề nghị làm con tin thay tôi, chỉ cần họ tha cho tôi và... Tôi không ngờ anh ấy lại làm thế, họ cũng không ngờ nhưng vẫn nhận lời. Những gì phải cầu cứu tôi đã cầu cứu rồi nhưng không tác dụng, vô ích thôi..."

Lúc Viên Tú nói những lời này, cô ta không hề để tâm đến nỗi bàng hoàng của Hướng Viễn.

"Tất nhiên là vô dụng nhưng như thế chẳng tốt hơn cho mọi người à? Diệp Khiên Trạch nói không có tiền vì tôi mới là kẻ giàu có nhất. Thì ra là thế... Anh ấy vĩ đại quá!" Hướng Viễn như già đi trong tích tắc. Thứ có thể hủy diệt hoàn toàn một người phụ nữ không phải nghèo khó mà là đố kỵ, sự đố kỵ điên cuồng.

Sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy? Diệp Khiên Trạch, anh buông tha tất cả mọi người, từ bi với cả thế giới, thậm chí không tiếc thân mình để làm vật thế thân thay một con đĩ mà anh thấy tội nghiệp nhưng lại quên cô. Quân không cho người phụ nữ là vợ của anh chút thương xót nào.

Hướng Viễn nghĩ, kiếp trước thì không biết nhưng kiếp này tôi không hề nợ anh, Diệp Khiên Trạch.

Cô bắt đầu hối hận vì đã đến gặp Viên Tú vì khi nghe được "chân tướng" sự việc từ chính miệng Viên Tú nói ra, cồ cảm thấy bàng hoàng đến mức ruột gan đau thắt hơn cả khi biết tin Diệp Khiên Trạch bị bắt cóc. Anh kiên quyết như thế, bất chấp cả bản thân để cứu cô ta, từ đầu đến cuối, người ngu muội nhất không phải ai khác mà là Hướng Viễn vốn luôn thông minh sáng suốt.

Mỗi câu Hướng Viễn nói đều không giống những lời phát ra từ chính miệng mình: "Chủng cần tiền, hoàn toàn không cần phải phí công như thế, chỉ cần cồ mở lời, anh ấy có gì mà không cho cô chứ? Thì ra cô cũng không biết, Diệp Khiên Trạch đang bán đi số cổ phần và tài sản cố định của mình, tôi nghĩ, anh ấy sẽ không định để lại cho tôi đâu. Anh ấy nói anh ấy có thể giao tiền nhưng cần thời gian góp nhặt là sự thật, có lẽ anh ấy đã biết không dễ dàng đưa cô thoát thân nên mới sắp đặt từ trước rồi. Người khác không tin nhưng tại sao cồ cũng không tin?".

Viên Tú bỗng run bắn mình, nước mắt đột ngột tuồn rơi khi nghe những lời này của Hướng Viễn. Nếu có thề trở lại lần nữa, liệu cồ có tin rằng, tương lai mà Diệp Khiên Trạch đã hứa hẹn "buông cần trên sông biển, mãi mãi đến khi già" không phải là ảo mộng? Cô đã trải qua quá nhiều song gió, sự quay lưng đầy thực tế của người yêu đầu, dục vọng chiếm hữu của người khác được gọi là "ân nhân" và vô số những lần tác chiến chốn hoan lạc... Kết quả là, một anh chàng ngốc nghếch như thế, mang đến một tương lai và đứng trước mặt cồ thì cô lại không dám đưa tay ra nhận lấy mà lại nhận lời giúp kẻ khác cướp đoạt. Hoang đường, quá hoang đường! Màn hay nhất của màn kịch nhân sinh cũ rích chính là cả thế giới đã biết rõ nội dung mà chỉ có những diễn viên đáng thương là không mảy may hay biết, còn nhất mực tuân theo kịch bản sẵn có để diễn mãi, diễn mãi.

"Tôi hỏi cô thêm lân nữa, anh ây đang ở đâu?", Hướng Viễn phớt lờ nước mắt của Viên Tú bởi nước mắt tự cô cũng có nhưng nó không rơi.

Viên Tú cũng không lau vệt nước mắt loang lố trên mặt, tâm trạng bình ồn trở lại: "Tồi trả lời cồ thêm lần nữa, tồi không biết. Bọn họ cũng đề phòng tôi nên lúc xuống thuyền tồi thực sự đã bị bịt mắt. Cồ cũng đừng mong chờ tôi sẽ đi tố cáo bất kỳ ai, tôi có thề nói rõ ra hơn là, tôi sẽ không nói, cho dù tồi không sợ chết nhưng hiện giờ vẫn không thể chết, hơn nữa cô rất rõ là cả tôi và cô đều không có chứng cứ".

Hướng Viễn không ép cô ta: "Tôi chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Trong đám người tham gia vào chuyện này có nội gián trong Giang Nguyên hay không?".

Diệp Quân đứng đợi ngoài cửa, nói cười vài câu với cô cảnh sát, sau đó phát hiện ra mình quả thực không còn tâm trạng nào nữa vì cậu quá chú tâm đến tất cả những gì đang xảy ra sau cánh cửa kia, đến nỗi khi cửa mở ra, cậu cảm thấy lâu đến nỗi như đã cách đấy ba kiếp.

"Hướng Viễn, thế nào rồi, cô ta đã nói gì?", Diệp Quân bám sát theo sau.

Hướng Viễn vẫn bước đi như không nghe thấy gì, cậu cuống lên, lao đến trước mặt cản cồ lại: "Cồ ta đã nói gì? Chị không thể giấu em, chuyện của anh, em cũng có quyền được biết".

Hướng Viễn nở một nụ cười vồ cùng kỳ quặc: "Cồ ta khen anh trai em là người tốt".

Buổi chiều ở Diệp gia rất âm u lạnh lẽo, người thì bảo do hướng căn nhà có vấn đề, người lại nói do trong vườn có quá nhiều cây cối nhưng cho dù là vì điều gì thì ngay cả tiếng đồng hồ cũng lạnh lẽo như gió mùa thu.

Đằng Vân là người luồn đúng giờ, khi ánh nắng ban chiều chếch về góc trái của khung cửa sổ, trong chiếc áo sơ mi cách điệu màu xanh dương nhạt anh ta đã mỉm cười xuất hiện trước mặt dì Dương ra mở cửa.

Anh ta và Hướng Viễn có quan hệ khá tốt nhưng đến thăm Diệp gia lại là lần đầu nên dì Dương không quen, chỉ biết là khách của Hướng Viễn, gương mặt anh lại chững chạc sáng láng, thế là được dì Dương dẫn vào trong rất là lịch sự.

Vừa nhìn thấy Hướng Viễn ngồi ở một đầu salon không biết đang vờn nghịch thứ gì, Đằng Vân đã hít một hơi sâu, mùi cà phê mandheling quen thuộc khiến anh ta cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta bước từng bước vững chắc lại gần, cười nói: "Cà phê này mùi thơm thật".

Hướng Viễn liếc nhìn anh ta một cái, lúc cùi đầu xuống, Đằng Vân thấy hình như cô đang cười và thứ cô đang cầm trong tay, giống như một mặt dây chuyền bằng ngọc.

"Ngồi!", Hướng Viễn lạnh nhạt.

"Bảo tôi đến, lẽ nào là uống cốc cà phê này? Cồ thấy rảnh rỗi an nhàn từ lúc nào thế?", Đằng Vân ngồi xuống nói. Hai tay cầm cốc lên, uống một ngụm nhỏ rồi nói: "Vừa ngon, không ngọt lắm, chỉ với một người bạn quá hiểu mình thì cà phê mới có vị ngon vừa đúng thế này. Được rồi, có chuyện gì muốn nói với tôi phải không? Khí sắc của cồ không được tốt lắm .

Hướng Viễn cười rạng rỡ: "Hiện giờ anh cũng không rảnh rỗi, tận nơi xa xôi mà đã đến sớm như vậy chắc chắn là cố gì cần nói".

"Mong cô cứ nói rõ ra." Đằng Vân vừa dứt lời, đặt cốc cà phê xuống thì "chát" một tiếng, cơ thể đổ nghiêng sang một bên, cặp mắt kính rơi xuống, trên gò má hiện ra dấu năm ngón tay rất rõ ràng.

"Đây chính là điều tồi muốn nói với anh." Tay Hướng Viễn thực ra cũng đỏ lên rồi, cái tát tai này của cồ rất mạnh, Đằng Vân đã cảm nhận được mùi tanh ngón ngọt trong miệng. Anh ta chẳng nói gì, lẳng lặng nhặt cặp kính lên, gương mặt sưng phồng, lại uống một ngụm cà phê đã sánh ra ngoài gần nửa.

"Tôi biết cô sẽ nói câu này." Lúc nói đã động đến chỗ đau, anh ta không nén được hít hà một hơi.

Mặt Hướng Viễn lạnh như tiền: "Anh nói xem, mấy năm nay tôi không bạc đãi anh. Sao anh lại ăn cháo đá bát như thế chứ?".

"Tôi đã nói rồi, tôi cần tiền." Thần sắc Đằng Vân bình thản một câu trơ trẽn đến cực độ, câu nói thốt ra từ miệng anh ta với vẻ tự nhiên vồ cùng khiến cho nó biến thành một đạo lý hiển nhiên.

"Anh cần tiền thì chẳng lẽ tôi khoanh tay làm ngơ? Tại sao phải ép tôi như vậy?" Tay Hướng Viễn vẫn đang run lên vì đau và tức giận. Những người đó là loại người gì vậy? Sao quanh cô đều là sói đội lốt người như vậy chứ?

"Tôi biết cô sẽ giúp tôi, cám ơn, Hướng Viễn. Nhưng cái tôi cần không phải là một số tiền nhỏ. Viện kiềm soát đã điều tra bên anh ấy đến cùng. Anh ấy chỉ là một viên chức bình thường mà giờ lại phải gánh vác tất cả những tội lỗi ấy, tôi không thể nhìn anh ấy ngồi tù cả đời, chúng tôi bắt buộc phải có một số tiền lớn mới có thể thoát thân ở cửa này."

"Hai người định đi với nhau. Xin hỏi anh ta có mang theo vị hồn thê không?", Hướng Viễn ác ý phơi bày nỗi đau mà Đằng Vân không muốn người khác biết. Anh ta nói, cà phê do một người bạn quá hiểu mình pha mới ngon, thực ra, họng súng lạnh lẽo mà một người bạn như thế nhắm đến mới khiến ta thương tồn nặng nề.

Đằng Vân chậm rãi gật đầu: "Anh ấy cần phụ nữ, cần hôn nhân nhưng lúc này anh ấy chỉ có tồi. Hướng Viễn, anh ấy có thể không cần đến tôi nhưng không có anh ấy thì tôi không sống được. Huống hồ sự tồn tại của người phụ nữ kia chỉ là một nhu cầu cho cuộc sống bình thường của anh ấy. Hiện giờ anh ấy đã nhận lời đi với tôi, chỉ có hai chủng tôi, cả đời cũng không bao giờ quay lại nữa".

Hướng Viễn vỗ vỗ bàn tay vẫn còn hơi đau: "Cảm động quá, thời đại này mà vẫn không thiếu những kẻ đa tình. Nhưng hai người cùng bay với nhau, tại sao còn đạp lên đầu chúng tôi để xuất phát?".

"Tôi đã nói tôi sẽ không hãm hại cô, cho dù tôi không còn nơi dung thân nhưng chưa bao giờ lừa dối bạn bè. Mục tiêu của tôi là Diệp Khiên Trạch. Không kịp nữa rồi, tôi bắt buộc phải có được số tiền đó thật nhanh, sau khi xong việc, tôi chỉ cần một nửa là có thề rời khỏi nơi này. Chẳng phải anh ta cũng định bỏ ra một số tiền lớn cho con đĩ đó sao? Vậy thì bắt anh ta trả giá thôi. Tôi chỉ không ngờ rằng, Diệp đại thiếu gia không chỉ nhiều tiền mà còn đa tình. Khi anh ta nói hãy giữ anh ta lại, thả cho con đĩ ấy đi, Hướng Viễn, tôi thật sự thấy đau lòng thay cô."

Hướng Viễn cười lạnh, ngón tay quấn lấy một sợi dây đỏ đã sẫm đen: "Các người đều là người tốt".

"Thế cũng không sai, chắc cô cũng đã ra tay rồi nhỉ? cổ phiếu của Diệp Khiên Trạch không phải do cô đứng sau à, tôi không tin Diệp Bỉnh Văn dám lấy. Diệp Khiên Trạch tình nguyện làm con tin, vậy thì làm một người vợ tận tình với chồng như cồ thì có ai dám nghi ngờ gì? Tiền chuộc cồ bỏ ra chẳng qua cũng là tiền anh ta cả, chỉ là một kế nhỏ thôi mà, cô sẽ làm được. Đến lúc đó, mọi người đều đứng về phía cô, anh ta và con điếm kia cùng lắm chỉ lén lút qua lại nhưng sẽ chẳng có ai dám nói cồ làm sai cả." Đằng Vân xoa xoa gò má sưng đỏ, nói tiếp: "Chẳng lẽ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tặng cái tát tai này cho Diệp thiếu gia, hay là đến bỏ tiền ra cho anh ta cô cũng thấy tiếc? Không ngại nói cho cô biết, số tiền đó không có phần của cồ đâu, vì ... Diệp thiếu gia sắp làm cha rồi nhưng tiếc là người chuẩn bị làm mẹ lại không phải cồ!".

"Anh nói gì?" Lúc đứng dậy, Hướng Viễn gần như muốn lật đồ cả trà kỷ. "Anh nói lại xem!"

"Viên Tú đã có thai ba tháng rồi. Sao, cô không nhìn ra à? Cô bảo đứa trẻ đó là con ai? Nếu không thì Diệp thiếu gia sao lại bất chấp nguy hiểm cũng phải bảo vệ cho mẹ con cô ta được bình an? Tôi đã nói rồi, Giang Nguyên phải nhân cơ hội đối chủ từ lâu rồi, không thể chần chừ nếu không thì hậu họa sẽ khó lường. Hướng Viễn, cồ cứ nhu nhược ở điểm này, không chịu nghe lời tôi. Cho dù bây giờ Diệp gia là do cồ duy trì thì sao nào? Tự cồ tính thử xem, cổ phần dưới danh nghĩa chính thức của cồ rốt cuộc được là bao nhiêu? Sauk hi đứa trẻ ra đời, cái đang chờ đợi cồ là việc tốt hay là kết thúc đây? Đó chính là huyết thống duy nhất của Diệp gia, là cháu nội của Diệp Bỉnh Lâm, cho dù họ không chấp nhận mẹ đứa trẻ nhưng có bạc đãi được cốt nhục của nhà mình không? Cuối cùng người chịu thiệt nhất là cô. Cô có bản lĩnh đá họ đi nhưng khó đảm bảo là không có thương tích, Giang Nguyên bây giờ có chịu nồi sóng gió không? Là ai đã bảo tôi, đừng để ân nghĩa biến thành một sợi dây trói buộc chính mình. Bây giờ cô lại để nó trói buộc chính mình như vậy. Cô có tình có nghĩa với Diệp Khiên Trạch nhưng anh ta thì sao chứ? Có biết thương xót cô không? Đó chính là điểm tôi ghét người đàn ông này nhất, ai dám bảo đảm chuyện anh ta thay Viên Tủ làm con tin là không có mưu kế gì? Tiền của cồ bỏ ra, còn ba người nhà anh ta mới gọi là người có tiền."

Mặt Quan Âm trong tay Hướng Viễn "rắc" một tiếng, gãy đôi, tiếng động sắc nhọn bị lấp trong bàn tay, không còn chút âm thanh nào nữa. Lúc quay đầu, cô đã nhìn thấy một gương mặt vì thù hận mà trở nên méo mò trong tấm kính cửa sổ. Đó mới là Hướng Viễn thật sự ư? Đó chính là sự thù hận kỳ thực luôn tồn tại, tích lũy qua từng ngày từng tháng, đè nén cô rất mệt mỏi, lúc nào cũng muốn thoát ra. Chính Diệp Khiên Trạch nuôi lớn nó từng ngày để đến hôm nay, nó đã theo dã tâm và dục vọng có sẵn trong người mà phá vỡ lớp vỏ, chui ra ngoài. Đoa hoa độc ấy đang đón gió và nở bung.

Lúc này, Đằng Vân mới thong thả lôi một chiếc bút ghi âm nhỏ xinh từ trong túi ra. "Cô đã bảo là muốn nghe giọng anh ta, đúng không? Tôi biết cô tìm tôi là vì cái gì mà", anh ta nói.

Hướng Viễn đang bất động thì Đằng Vân bấm nút play.

Giọng Diệp Khiên Trạch vang lên trong tiếng lạo xạo khiến đồi mắt Hướng Viễn đỏ lên. Anh đang đọc bản tin trang nhất của "Nhật báo Nam Đô" ngày hôm nay, ngữ khí bình thản như nước, chất giọng dịu dàng ấm áp, không chút sợ hãi và hoảng loạn.

Giọng nói ấy mãi mãi cô cũng không quên được, lời thì thầm khi quấn quýt bên nhau, dịu dàng vào mỗi buổi sáng thức dậy như thế vẫn là hôm qua, anh nói: "Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau".

Bên tay Hướng Viễn là một tờ báo ban sáng được đưa đến, anh đọc không sai chữ nào, thế thì ít nhất cũng có thể chứng minh, cho đến sáng nay, anh vẫn bình an vồ sự. Đọc đến câu cuối, Diệp Khiên Trạch ngừng lại trong chốc lát, bỗng gọi một tiếng: "Hướng Viễn!".

Hướng Viễn không thể thở nổi, cô gập lưng xuống dù biết rõ đây chỉ là một đoạn ghi âm.

"Hướng Viễn, hình như anh lại gây phiền phức cho em rồi. Hy vọng đây là lần cuối cùng... Còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta không? Em nói sẽ cho anh ba nguyện vọng, gặp được em là may mắn cả đời của anh. Lời thỉnh cầu thứ ba của anh, nếu như em vẫn lưu tâm, đó là mong em đừng làm hại Viên Tú. Cô ấy không sai, người có tội là anh. Nếu anh chết rồi, xin hãy rắc hài cốt của A Linh ở nơi anh vùi xác."

Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc, Đằng Vân nhìn người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo đang cúi người che mặt nghẹn ngào nhưng không một giọt nước mắt nào trào ra.

Nguyện vọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch, có Viên Tú, có Diệp Linh, có anh, chỉ riêng Hướng Viễn là không. Đương nhiên, Hướng Viễn chỉ là người thực hiện nguyện vọng cho anh mà thôi.

"Có cần nghe thêm nữa không? Ngày mai trước khi trao đổi, nếu cô muốn, có thể nghe tiếp anh ta đọc bản tin sáng hôm đó." Đằng Vân nói xong, thu cây bút ghi âm lại, nói tiếp: "Hướng Viễn, tôi phải đi đây, những việc còn lại tự cô suy nghĩ vậy. Cô trách tôi thì có thể báo cảnh sát bắt, tôi sẽ không phản kháng nhưng Diệp Khiên Trạch thì bắt buộc phải chết. Chúng tôi sẽ gửi tài khoản ngân hang vào di động cho cô, nếu như cô vẫn tin những lời nói trước kia của tôi là thật thì chỉ cần tiền đến nơi thì người đàn ông ấy sẽ bình an trở về. Đến lúc đó yêu hay hận thì tùy cô."

Lúc anh ta uống cạn những giọt cà phê còn lại, Hướng Viễn đã ưỡn thẳng sống lưng dậy.

Đằng Vân đang chờ đợi quyết định cuối cùng của cô.

"Tôi sẽ đưa tiền cho anh nhưng anh và "anh ấy" của anh phải đi ngay lập tức, đi càng xa càng tốt."

"Cám ơn!" Đôi mắt Đăng Vân sau cặp kính như láp loáng nước, anh ta nói câu này rất thành thật: "Tôi bảo đảm Diệp Khiên Trạch sẽ không có bất kỳ tổn hại nào".

"Anh nhầm rồi, lấy được tiền, tôi muốn các anh bội tín."

Câu nói này nhỏ như một lời thì thầm nhưng Đằng Vân nghe rất rỗ. Anh ta đứng sững sờ ở đó như đang quan sát người trước mặt thêm lần nữa. Trong mắt Hướng Viễn, sóng gió đã qua, sau sự tàn phá, chỉ còn lại cánh điêu tàn thê lương.

Hồi lâu sau, Đằng Vân cười một tiếng, cũng hạ giọng thì thầm: "Được, tôi biết cô không tin ai cả. Chuyện này tôi sẽ tự tay làm cho cô, yên tâm. Chỉ xin cô một chuyện...".

"Nếu như anh xảy ra chuyện, ít nhất tôi sẽ bảo đảm "anh ấy" bình an ra đi."

Hướng viễn biết Đằng Vân xin điều gì. Cho dù là lần phó thác cuối cùng, anh ta vẫn lưu luyến không chịu buông tay. Khi nhận lời giúp anh ta, co lẽ cô đã thấy ngưỡng mộ anh ta chăng, vì nếu cô ở bên bờ hiểm nguy thì ai sẽ nắm lấy tay cô không nỡ rời xa?

Cuối cùng cô đã có thể buông tay. Người nhặt được chiếc bình đã dùng hết nguyện vọng của mình, bùa chú tình cảm niêm phong cũng hóa thành bụi trần. Diệp Quân từng hỏi cô, khi ba nguyện vọng đó được dùng hết thì kết cục câu chuyện sẽ thế nào? Bây giờ cô đã hiểu, mọi hy vọng của yêu tinh trong bình đã tiêu tan trong sự mong chờ nên việc đầu tiên khi nó đập vỡ bình chui ra chính là giết chết người đã nhặt được nó.

Từ trước đến nay, Đằng Vân chưa bao giờ làm việc gì mà lại khiến Hướng Viễn thất vọng, Hướng Viễn bây giờ cũng không sợ thất vọng. Cô giao tiền cho Đằng Vân, hoàn toàn không vì muốn Diệp Khiên Trạch chết, bởi nếu cô không chịu giao ra một xu, thì Diệp Khiên Trạch cũng chết, hơn mười triệu đó, chỉ là tặng cho Đằng Vân. Cồ có lạnh lùng tàn nhẫn đến mấy thì trong những năm qua, Đằng Vân cũng là người cô tín nhiệm nhất, và nay cồ vẫn tin anh ta, còn hơn cả người cồ từng yêu. Cho dù Đằng Vân bỗng dưng quay lại cắn ngược một phát rất bất ngờ thì Hướng Viễn cũng không quan tâm vì sự đã đến nước này, trong trò chơi áy, con cờ của đối phương đã trở nên vô giá trị, cồ mới là người nắm đằng chuôi. Cùng lắm thì hy sinh một con cá chết, cồ còn gì mà thua được? Nhưng Đằng Vân thì khác, anh ta vẫn còn có thứ lưu luyến không nỡ rời, ai lưu luyến ai thì sẽ bị người khác nắm trong tay. Trước kia Hướng Viễn cũng thế, nhưng từ nay về sau cô sẽ không bao giờ như thế nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio