Ánh Trăng Mang Thư Đến

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() Vui lòng không chấm, không sp.oil.

Lỡ tay ấn đúp vào avt của crush đã qua đời, tôi cù vai “Thời Nghiễn Lễ” rồi nói “anh mau lao vào vòng tay em đi”.

Năm phút sau, crush rep lại một câu: “Chồng em không để ý sao?”

() Một chức năng trên we.chat.

Gần đến ngày tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết một bức thư tỏ tình cho Thời Nghiễn Lễ.

Hồi hộp, lo lắng chờ đợi suốt mấy ngày, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn của anh vào một đêm nào đó.

Bốn chữ vô cùng mập mờ: “Đến nhà tôi đi?”

Biết rõ lời mời này quá mức cợt nhả nhưng tôi vẫn đi, thậm chí tôi còn mặc chiếc váy đen gợi cảm tôi chưa bao giờ dám mặc.

Trên đường đi đến nhà anh, tôi như người bước trên mây, cả người cứ lâng lâng.

Nhưng lúc mở cửa nhà anh ra, tôi như ch//ết lặng.

Cánh đàn ông ngồi trong phòng khách đã uống quá ba tuần r//ượu rồi, ánh mắt họ nhìn tôi mang theo sự mờ ám.

Thời Nghiễn Lễ lười biếng tựa người lên cạnh quầy ba, ngón tay thon dài mân mê chai r//ượu, gương mặt anh dưới ánh đèn trông lạnh lùng, tao nhã.

Người đẹp kiễng chân tựa nửa người lên bả vai anh, sau đó cô ấy hất cằm nhìn tôi rồi nói: “Lễ, bạn gái mới hả?”

Giọng nói đầy vẻ xa cách của Thời Nghiễn Lễ vang lên: “Sinh viên làm thêm ở phòng thí nghiệm thôi.”

Đúng vậy, trong suốt bốn năm đại học thân phận của tôi chính là trợ lý trong phòng thí nghiệm của Thời Nghiễn Lễ, âm thầm theo anh như hình với bóng.

Thầm thương trộm nhớ là một liều th//uốc đ//ộc m.ãn t.ính, kinh niên, lặng lẽ ăn sâu vào trong x.ương t.ủy.

Sau cùng tôi vẫn cầm lòng chẳng đặng mà bày tỏ tình cảm của mình với anh.

Người đẹp nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi cười nói: “Nhìn cách ăn mặc này, trông không giống chỉ là suy nghĩ của một học trò đâu.”

Đứng dưới cái nhìn đánh giá của mọi người, tôi xấu hổ nắm chặt gấu váy.

Thời Nghiễn Lễ nhìn sang: “Em Phương Di, em dọn dẹp giúp tôi nhé?”

Ồ.

Thì ra anh gọi tôi đến nhà mình chỉ để bảo tôi thu dọn tàn cuộc sau tiệc r//ượu cho anh thôi.

“Vâng.” Tôi cúi đầu luống cuống đi vào trong phòng bếp.

Câu nói như biết tỏng của người phụ nữ từ đằng sau vọng tới: “Cô ấy thích anh đó.”

Cánh đàn ông hùa theo cười phá lên, tình cảm vụng về của tôi, bọn họ đều nhìn ra rồi.

Có người đàn ông nói đùa: “Cô bé đó thích cậu như thế, hay là cậu cứ thử xem.”

Tôi xấu hổ không còn mặt mũi, cúi đầu dùng sức rửa cốc chén, nhưng con tim lại đập liên hồi, tai thì vểnh lên căng thẳng lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Trong tiếng nước chảy ào ào, tôi đã loáng thoáng nghe thấy được tiếng cười của Thời Nghiễn Lễ: “Đừng viển vông nữa.”

Người đàn ông kia lại cười nói: “Trông cô bé đó cũng xinh xắn mà, trâu già gặm cỏ non cậu còn không thích sao?”

Thời Nghiễn Lễ chậm rãi lên tiếng hỏi vặn lại: “Ai sẽ thích một người khuyết t//ật đây?”

Tôi không biết mình đã rời khỏi nhà của Thời Nghiễn Lễ như thế nào, lòng đau như cắt ngồi sụp xuống bên đường khóc rất lâu.

Đúng vậy, tai trái của tôi không nghe thấy, khả năng nghe của tai phải cũng kém, phải phụ thuộc vào máy trợ thính.

Không lẽ người khuyết t//ật không xứng được người ta thích sao?

Lòng tự trọng bị Thời Nghiễn Lễ giẫm đạp dưới chân, tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng: Tôi sẽ không thích anh nữa.

Khoảng thời gian ấy tâm trạng của tôi cực kỳ tệ, anh tôi không yên tâm, ngày nào cũng tới trường đón tôi.

Số lần anh ấy đến ngày một nhiều, bỗng dưng trong khoa lại có thêm một tin đồn, nói tôi sắp kết hôn rồi.

Chuyện này quá mức hoang đường, tôi cũng chẳng buồn giải thích.

Sau khi nhận được offer của đại học Ivy League, tôi đã xuất ngoại.

Đã đi là đi năm năm liền, cho đến khi tôi nhận được lời mời từ trường cũ.

Sau khi chấp nhận giới thiệu nhân tài từ trường cũ, tôi quay trở về nước. Ngày chuyển vào văn phòng mới tôi đã nhìn thấy một tờ báo cũ trên kệ để đồ.

Sau năm năm, tin tức về Thời Nghiễn Lễ lại cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

Một dòng chữ bắt mắt xuất hiện trên tờ báo: “Ông Thời Nghiễn Lễ, một nhà vật lý học trẻ tuổi nổi tiếng đã qua đời lúc hai giờ sáng ở nhà riêng, hưởng dương tuổi."

Người trong bức ảnh đen trắng có gương mặt ôn hòa, ánh mắt biết cười, chỉ là nụ cười ấy như cách núi cách sông, lạnh lùng xa cách.

Sinh viên đang giúp tôi chuyển đồ sáp lại gần: “Chẳng phải là giáo sư Thời đây sao?”

Toàn thân tôi lạnh toát, run rẩy lên tiếng hỏi: “Sao… sao thầy ấy lại qua đời vậy?”

“Bị b.ệnh ạ.” Sinh viên nhớ lại rồi nói: “Em nghe nói là vì hoàn thành nghiên cứu nên thầy ấy đã không chịu nhập viện điều trị, cầm cự bằng th//uốc suốt mấy năm.”

Tôi chăm chú nhìn tờ báo trong tay mình, tiếng sinh viên vang lên bên tai dần trở nên mơ hồ.

“Khoảng hai năm trước, giáo sư Thời đã thành công nghiên cứu ra điện cực ốc tai, sau đó mấy ngày thì thầy ấy qua đời.”

“Giáo sư Phương, văn phòng này của cô là văn phòng ngày trước của giáo sư Thời đó ạ, thầy ấy mất nơi này cũng được khóa lại.”

Bỗng dưng ốc tai nhân tạo cấy trong tai vang lên những tiếng tít tít chói tai, tôi bịt tai lại: “Cô biết rồi.”

Em ấy cũng không nhiều lời nữa: “Em đã chuyển hết đồ lên đây rồi ạ, có việc gì cô cứ gọi chúng em.”

Sau khi cậu ấy rời đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Văn phòng vừa được dọn dẹp lại, trống trải, cây xanh đung đưa ngoài khung cửa, ánh mặt trời chiếu vào nhìn thấy được cả bụi.

Tôi ngồi dưới ánh nắng, nhưng tay chân lại lạnh toát.

Thú thật, mấy năm nay thỉnh thoảng nhớ tới Thời Nghiễn Lễ tôi vẫn luôn oán giận, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa.

Nhưng lúc này đây, khi ước nguyện trở thành sự thật rồi tôi lại cảm thấy đau lòng.

Thẫn thờ một lúc lâu, tôi mới cầm điện thoại lên mở xem we.chat của anh.

Tin nhắn cuối cùng trong boxchat chính là vào cái Tết năm thứ ba tôi du học, Thời Nghiễn Lễ lâu rồi không liên lạc gửi cho tôi một tin nhắn chúc tết.

"Em Phương Di, năm mới an lành, mọi chuyện thuận lợi."

Ngẫm lại, chắc hẳn đây là cái tết cuối cùng anh còn sống trên đời.

Nhưng khi ấy tôi đã cố kìm nén, hận anh oán anh nên cũng không muốn trả lời lại nửa chữ.

Tôi run run chạm vào bức ảnh trên avt của anh.

Biết sớm thế này tôi đã để ý đến anh rồi, hoặc là ít nhất cũng có thể gặp nhau một lần.

Đang lúc đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn không thể thoát ra được, bỗng dưng điện thoại của tôi rung lên liên tục.

Tôi ngạc nhiên phát hiện ra mình đã lỡ tay ấn đúp vào avt của anh.

Tôi cù vai “Thời Nghiễn Lễ” rồi nói “anh mau lao vào vòng tay em đi”.

Cảm xúc đau thương trong lòng còn chưa kịp hiện rõ thì tôi đã giật mình bởi câu nói “Anh mau lao vào vòng tay em đi” rồi.

Người dùng we.chat nào cũng biết, khi chúng ta ấn đúp vào avt của đối phương thì sẽ gửi cho họ một tin nhắn cù.

Nhưng nội dung “cù” là do đối phương cài đặt.

Cũng có nghĩa là, nội dung “cù” Thời Nghiễn Lễ cài đặt cho mình là: “Anh mau lao vào vòng tay em đi.”

Thời Nghiễn Lễ ghê thế sao?

Tôi còn chưa kịp thoát khỏi ngạc nhiên thì bỗng có một dòng chữ xuất hiện trong boxchat.

Thời Nghiễn Lễ: “Chồng em không để ý sao?”

Tôi run lên, người ch//ết cũng biết trả lời tin nhắn sao?

Không đúng, sao có thể chứ.

Thời Nghiễn Lễ đã mất gần hai năm rồi, khi ấy we.chat vẫn chưa có chức năng cù, sao anh có thể cài đặt nội dung cù được chứ?

Chắc chắn đã có người sử dụng điện thoại của anh sau khi anh qua đời.

Tôi nói ra nghi ngờ trong lòng: “Anh là ai?”

Đầu bên kia rep lại ngay: “Thời Nghiễn Lễ.”

Nói rồi, anh còn nhắn thêm một câu: “Em Phương Di, em không lưu tên tôi sao?”

Giọng điệu này, cách xưng hô này, đều quá đỗi quen thuộc.

Nhưng tôi không tin: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết chuyện Thời Nghiễn Lễ mất rồi, tại sao anh lại giả dạng thành anh ấy?”

Lần này, bên kia im lặng mất vài phút.

Tôi căng thẳng, lên tiếng thúc giục: “Nói đi chứ?”

Thời Nghiễn Lễ thong thả rep lại: “Em mong tôi ch//ết như thế à? Được, tôi ngả bài.”

Tôi: “???”

Thời Nghiễn Lễ: “Tôi là Thời Nghiễn Lễ, hiện giờ tôi đang nằm trong quan t//ài nói chuyện với em đó.”

Hình ảnh cười đùa của người đàn ông bỗng dưng hiện lên trong đầu tôi, ngực phập phồng.

Không lẽ, tôi gặp ma ư?

Thời Nghiễn Lễ lại còn nói thêm một câu: “Xung quanh tối như hũ nút, em sợ không?”

Tay tôi run lên, suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại.

Nếu như không phải có người dùng điện thoại của anh cố tình bày trò vậy thì đối phương là người hay là ma?

Tôi nhanh chóng ấn gọi video, vô cùng căng thẳng.

Cuối cùng anh cũng nghe máy.

Nhưng đầu dây bên kia im phăng phắc.

Như thể anh đang ở trong một không gian kín mít tăm tối, không có tiếng gió, không có tiếng người thật vậy.

Tôi run rẩy lên tiếng: “Thời Nghiễn Lễ?”

Giọng nói trầm trầm dịu dàng của anh từ đầu dây bên kia vọng tới: “Ừ, là tôi đây.”

Điện thoại trượt xuống, tôi vội nắm lấy.

Có lẽ Thời Nghiễn Lễ đã nhận ra, anh bật cười.

Ánh nắng ấm áp bao phủ lấy tôi, giữa ban ngày ban mặt tôi thật sự không thể tin nổi cách nói mình đã gặp ma này được.

Có vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, là một nhà vật lý học, tôi thà tin vào việc có thuyết thế giới song song hơn.

Tuy suy nghĩ này rất đ//iên rồ, nhưng tôi vẫn run run hỏi: “Thời Nghiễn Lễ, bên anh bây giờ là ngày mấy, tháng mấy, năm mấy.”

“Ngày //.”

Thời Nghiễn Lễ cạn lời trước tôi, anh đùa nhây: “Ngốc ạ, tôi đang ở trong quan t//ài, thời gian bên tôi giống bên em.”

Nghe thế, cuối cùng tôi cũng không kìm nén được nữa, khóe mắt cay cay.

Không giống nhau.

Anh đang ở năm , còn tôi đang ở năm .

Giữa chúng tôi, cách nhau ba năm.

“Thời Nghiễn Lễ, nếu như em nói em là Phương Di của năm thì anh có tin không?”

Đầu bên kia vọng tới vài tiếng tít tít tít rồi tắt máy.

Tôi lòng rối như tơ vò nhìn boxchat đã yên tĩnh trở lại, anh coi tôi là kẻ đ//iên rồi sao.

Dù sao thì chuyện quái lạ thế này, ai mà tin nổi chứ?

Sau khoảng mười mấy phút, Thời Nghiễn Lễ hài hước gửi tin nhắn đến: “Xin lỗi, tín hiệu trong quan t//ài không được tốt lắm.”

Nhất thời tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Trong trí nhớ của tôi, trước mặt người khác anh luôn là một Thời Nghiễn Lễ mang vẻ ngoài lịch sự, ăn sâu vào trong m//áu nhưng trước mặt tôi anh lại không ngại để lộ ra tật xấu của mình.

Trong tật xấu đó cũng có đôi chút hài hước, vì vậy ngày trước tôi vẫn luôn nghĩ với anh có chút gì đó khang khác với tôi.

Về sau tôi mới biết, ẩn trong thái độ đó của anh suy cho cùng cũng chỉ là lạnh lẽo.

Cố dằn cảm giác khổ sở trong lòng mình lại, tôi hỏi: “Anh có tin không?”

Thời Nghiễn Lễ: “Tin.”

Tôi: “Tại sao?”

Boxchat hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng mãi lâu sau tôi cũng không thấy được câu trả lời của Thời Nghiễn Lễ.

Tôi cứ tưởng nhà vật lý học, giáo sư Thời sẽ viết một cái sớ dài giảng giải cho tôi hiểu về nguyên lý nói chuyện vượt thời gian và không gian, kiểu thế.

Nhưng không ngờ, sau một lúc lâu anh chỉ gửi tới một tin nhắn chỉ với vài chữ ngắn ngủn.

“Em Phương Di nói gì tôi cũng tin hết.”

Tôi chăm chú nhìn vào câu trả lời này, sau đó nhắn lại, lời lẽ sắc bén: “Hừ, lời người khuyết t//ật nói mà anh cũng tin.”

Thời Nghiễn Lễ lại im lặng nữa.

Đang lúc tôi nghĩ rằng anh sẽ bơ mình thì anh lại đổi đề tài: “Phương Di của tuổi sống có tốt không.”

Tôi giận dỗi rep lại: “Tốt lắm, học hành thành tài, không chỉ nhận được giới thiệu nhân tài của trường cũ quay trở về nước mà còn chiếm luôn văn phòng của anh nữa.”

Thời Nghiễn Lễ: “Ừ, có t//iền đồ rồi.”

Đầu ngón tay tôi lướt trên màn hình điện thoại, cuối cùng tôi cũng không kìm lòng được nữa.

Tức giận dỗi gõ một dòng chữ: “Thời Nghiễn Lễ, anh nhìn đi, người khuyết t//ật cũng có thể tỏa sáng, cũng sẽ có người thích.”

Sau cùng, Thời Nghiễn Lễ nói: “Xin được mạo muội hỏi một câu, số trúng thưởng x//ổ số hôm sau là gì đấy?”

Tôi: “...”

Mẹ nó, còn là người không vậy?

Đồ tồi, đừng có hòng.

Tôi tức giận mắng anh: “Thời Nghiễn Lễ, quả nhiên anh không phải là người.”

Tối đó tôi rủ bạn thân Du Tịnh đi uống r//ượu giải sầu.

Vừa uống tôi vừa nức nở: “Lúc ấy tớ đau lòng như thế mà anh ấy còn hỏi số trúng thưởng x//ổ số là gì.”

Tôi thật sự rất buồn, nước mắt giàn giụa: “Tức hơn cả là, tuy tớ mạnh miệng m.ắng anh ấy nhưng sau đấy tớ lại cảm thấy hối hận, nghĩ xem có phải anh cần t//iền thật không?”

Biết được chuyện tôi và Thời Nghiễn Lễ cách không gian thời gian nói chuyện với nhau, sau khi ngạc nhiên qua đi, Du Tịnh gật đầu nói: “Xem ra, cậu mềm lòng thật sự.”

“Có tác dụng gì đâu, anh ấy cũng không thấy được.”

Thời Nghiễn Lễ của năm , chắc là anh vẫn chưa biết một năm sau mình sẽ mất đâu nhỉ.

Suốt mấy năm nay tôi vẫn luôn có một chấp niệm trong lòng. Tôi liều mạng để trở nên tài giỏi, đ//iên cuồng đuổi theo bước chân của anh, với hy vọng sẽ có một ngày anh tự thừa nhận rằng bản thân mình ngày ấy mắt m//ù.

Nhưng, anh lại mất rồi.

Du Tịnh bất lực thở dài thườn thượt, ngẫm nghĩ một lúc cô ấy lại lên tiếng: “Chẳng phải do anh ấy bị b//ệnh cũng không chịu nhập viện điều trị sao? Có thể là ngoài đam mê nghiên cứu ra, anh ấy cũng thiếu t//iền thật.”

Tôi cầm chai r//ượu, thẫn thờ.

“Nếu như, tớ nói nếu như thôi nhé. Bây giờ cậu có thể bảo Thời Nghiễn Lễ của bốn năm về trước đi điều trị, nếu thuận lợi, có phải anh ấy sẽ sống được đến bây giờ không?”

“Nếu như thế, cậu sẽ có cơ hội gặp lại anh ấy?”

Tôi ngạc nhiên trước lời nói của Du Tịnh, dưới tác dụng của r//ượu, đầu óc tôi rối bời, không nghĩ được điều gì cả.

“Tất nhiên, cố gắng thay đổi quá khứ cũng có thể dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, tương lai sẽ trở nên thế nào cũng không ai biết trước được.” Cô ấy nói tiếp: “Hai người có thể gặp lại nhau hay không, cũng chưa dám chắc.”

Bỗng dưng, tôi thấy được một tia sáng từ trong mớ hỗn độn.

Tôi mừng như bắt được v.àng, vừa khóc vừa cười lướt màn hình điện thoại: “Tớ mặc kệ, tớ phải nói cho anh ấy biết số trúng thưởng x//ổ số.”

Sau khi tra được số trúng thưởng trên mạng, tôi bèn gửi nó cho Thời Nghiễn Lễ.

Nửa đêm nửa hôm, tôi sợ anh không kịp đọc được nên đã vội vàng gọi điện thoại cho anh.

May thay, anh đã bắt máy.

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì tôi đã nghẹn ngào nói: “Thời Nghiễn Lễ, em nói cho anh biết số trúng thưởng rồi đó, anh mau đi mua đi.”

Thời Nghiễn Lễ cạn lời.

Men say ngấm vào cơ thể, tôi như người bay giữa không trung, mặc kệ tất cả khóc càng dữ hơn.

“Có t//iền rồi, anh hãy đi chữa b//ệnh đi.”

Cứ nghĩ đến việc anh sẽ ch//ết, trái tim tôi lại quặn đau, bất lực lên tiếng cầu xin anh: “Anh đừng ch//ết, được không?”

Làn gió lạnh đầu thu lùa qua tòa nhà cao ốc, khiến ánh đèn phía xa xăm trở nên mờ ảo.

Xung quanh lặng như tờ, tiếng khóc của tôi vang lên không ngớt.

Thời Nghiễn Lễ khẽ thở dài: “Ngốc lắm.”

“Em ngốc nghếch, ngốc nghếch không nhận ra anh chê em, ngốc nghếch thích anh nhiều năm như thế.”

Thú thật tôi không phải là một người giỏi ăn nói, thậm chí còn kiệm lời trông có vẻ trầm tĩnh.

Chỉ khi uống r//ượu tôi mới dám bộc bạch.

Tôi ôm ngực, nức nở: “Thời Nghiễn Lễ, xin anh, đừng ch//ết.”

Dù cho anh có thật sự xem thường tôi là một đứa khuyết t//ật thì tôi cũng muốn anh sống, sống thật tốt.

Có lẽ Thời Nghiễn Lễ đã để điện thoại ra xa, tôi loáng thoáng nghe được tiếng ho ở đầu dây bên kia.

Lúc anh lên tiếng, giọng đã khàn hẳn đi, rất dễ nhận ra như thể bị đau đớn xé rách vậy.

Có điều giọng điệu của anh lại quá đỗi dịu dàng, ấm áp: “Đừng khóc, em khóc tôi sẽ càng đau hơn đấy.”

Hẫng mất một nhịp, tôi vội hỏi: “Đau chỗ nào.”

“Đau ở tim.”

Sáng hôm sau thức dậy, nhìn lịch sử trò chuyện trên we.chat, tôi loáng thoáng nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi tối hôm qua, chán nản đến mức muốn tát vào mặt mình mấy cái.

Nghĩ tới câu nói “đau ở tim” của Thời Nghiễn Lễ, lòng tôi lại ngổn ngang trăm mối.

Người đàn ông này, tôi ngày càng không hiểu được anh.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi Thời Nghiễn Lễ: “Anh mua x//ổ số chưa?”

Anh rep lại tôi rất nhanh: “Sao vậy, muốn chia t//iền hả?”

Ý tốt tối hôm qua biến mất ngay lập tức, tôi cạn lời.

Tồi.

Rõ ràng tối hôm qua anh còn tỏ ra mập mờ với tôi, chớp mắt lại đổi sang thái độ cợt nhả như không có gì xảy ra, như thể mọi chuyện tối qua là một giấc mộng vậy.

Tôi thật sự tức giận nên mấy ngày liền cũng không tìm anh.

Tất nhiên, Thời Nghiễn Lễ cũng không chủ động tìm tôi, we.chat im phăng phắc.

Cho đến buổi chiều hôm ấy sau khi kết thúc buổi học, tôi đang thu dọn giáo án chuẩn bị về thì có sinh viên sáp lại gần, em ấy tò mò hỏi tôi: “Giáo sư Phương, em nghe nói cô là học trò của giáo sư Thời, có thật không ạ?”

Tôi dừng việc đang làm lại: “Ừ, có nghe thầy ấy giảng vài tiết.”

Thời Nghiễn Lễ là giáo sư đặc biệt, tiết dạy của anh không nhiều lắm, nhưng lần nào anh lên lớp cũng đông như trẩy hội.

Thậm chí hồi đấy giành lớp của giáo sư Thời còn trở thành trend, lần nào we.b trường cũng sập.

“Vậy em có thể hỏi cô một vấn đề riêng không ạ.” Em ấy hơi ngại, ấp úng mãi mới nói: “Các bạn đều đang rỉ tai nhau, họ nói giáo sư Phương mới đến là người yêu của giáo sư Thời, đúng không ạ.”

Ồ, tôi hiểu rồi.

Thì ra nhóc con này muốn tới hóng chuyện.

Tôi bật cười, lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.”

Rõ ràng nữ sinh không tin: “Hả, sao có thể chứ?”

Tôi mỉm cười: “Có vẻ như… em khá thất vọng nhỉ?”

Sau khi tự mình tìm hiểu, tôi còn biết được có rất nhiều sinh viên đều đang âm thầm phỏng đoán về mối quan hệ giữa tôi và Nghiên Thời Lễ.

Không có gì mà họ cũng dám hỏi.

Em ấy vội vàng lấy bằng chứng ra nhằm thuyết phục tôi: “Chắc chắn cô đang l//ừa em, đàn anh với đàn chị trong trường đều nói, vì cô nên ốc nhĩ điện tử mới trở thành dự án nghiên cứu cuối cùng của thầy ấy.”

“Hơn nữa thầy ấy còn lấy tên của cô để đặt cho nó nữa.”

Sinh viên trong lớp lục tục rời đi, không gian trở nên rộng hơn, gió lùa qua song cửa khiến lòng người dậy sóng.

Tôi vội hỏi: “Tên là gì?”

“Di Thanh ạ, cô không biết sao?”

“Trên we.b trường còn có người viết bài về cô và giáo sư Thời nữa, hình như tên là Món quà sinh mệnh - m thanh của Phương Di.”

Em ấy nói liến thoắng, tự dưng tôi laj cảm thấy ốc tai trong tai như có dòng điện tít tít chói tai, đau không chịu nổi.

Cảm giác đau đớn này kéo dài rất lâu, lúc về đến nhà cơ thể tôi như bị rút cạn sức lực.

Thẫn thờ hồi lâu, tôi mở we.chat của Thời Nghiễn Lễ ra, sau nhiều lần do dự, hết viết rồi lại xóa đi.

Cuối cùng, tôi cũng không biết nói sao cho phải.

Dường như có rất nhiều chuyện ẩn giấu trong những năm tháng không ai hay này, giấu kín, không chút dấu vết khiến người ta không biết nên mở lời từ đâu.

Kỳ lạ là, bên này tôi còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Thời Nghiễn Lễ thì anh ở bên kia đã gửi tin nhắn đến rồi.

Vẫn là thái độ cợt nhả ấy: “Khó mở lời thế sao, em định hỏi tôi chia t//iền thật đấy hả?”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio