Cũng may, sau khi Thời Nghiễn Lễ đi gần hai năm điện thoại của anh vẫn còn sử dụng được, nó còn kiên cường hơn cả chủ nhân của nó.
May mắn hơn là số điện thoại của anh vẫn còn, trong thẻ cũng còn một số tiền lớn.
Trong lúc đợi we.chat cập nhật, tôi cầm chiếc hộp nhỏ ở góc bàn lên lau chùi.
Tôi nhớ mình đã mua nó ở chợ đồ cũ, tuy không đáng t//iền nhưng với một đứa nghèo rớt mồng tơi như tôi thuở ấy mà nói cũng coi như là một số t//iền kha khá rồi.
Đành thôi, tôi không nhìn nổi căn nhà trống huơ trống hoác của anh nên thường hay nổi hứng âm thầm mua mấy đồ nho nhỏ về trang trí.
Thời Nghiễn Lễ thích đồ cũ, nên cái hộp gỗ này đã được anh đặt lên trên bàn làm việc.
Khi ấy anh còn rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn em Phương Di, tôi sẽ trân trọng nó.”
Thái độ nghiêm túc của anh có thêm vài phần ngây thơ, anh lẩm bẩm: “Dùng nó đựng mấy đồ quan trọng là được.”
Rõ ràng, cuộc sống của anh đơn giản đến mức buồn tẻ, với anh mà nói thứ gì mới quan trọng đây.
Vì vậy trong suốt một khoảng thời gian dài, chiếc hộp đó vẫn trống không.
Lần này khi mở ra, tôi bàng hoàng phát hiện ra trong chiếc hộp có hai bức thư.
Một trong số đó là bức thư tình tôi viết cho anh ngày tốt nghiệp năm ấy.
Trong thời đại công nghệ số, do chịu ảnh hưởng từ Thời Nghiễn Lễ nên tôi cũng thích mấy thứ xưa cũ, thích một cuộc sống chậm rãi, giữ lại chút lãng mạn nhỏ thời xa xưa.
Viết một bức thư từng con chữ thơm mùi mực viết, chậm rãi gửi đến tay anh, câu từ tỏ tình đơn giản xúc tích nhưng tình yêu lại đong đầy.
Bên dưới bức thư tỏ tình của tôi là bức thư hồi âm của Thời Nghiễn Lễ.
Tôi cầm bức thư đã ố vàng, lòng nặng trĩu.
Thì ra thư hồi âm của anh nằm ở đây.
Kéo rèm cửa sổ, tôi ngồi trên chiếc ghế gần đó rồi mở bức thư của anh ra.
Ánh mặt trời chiếu vào qua song cửa sổ, nhưng hạt bụi nhỏ nhảy múa trong không khí, mở thư ra, bên trong là lời hồi âm ẩn mình trong năm tháng của anh.
"Em Phương Di, mong em sẽ vui khi đọc được bức thư này.
Cửa ban công đang mở, cây cối bên ngoài đã cao gần đến lan can rồi, thời tiết hôm nay rất đẹp, và tôi đã ngồi ở đây viết thư hồi âm cho em.
Tôi đã đọc đi đọc lại bức thư em gửi, từng con chữ như được khắc sâu trong tim.
Hạnh phúc vì cả hai đều dành tình cảm cho nhau, nhưng tiếc là không thể chung đường, đắn đo suy nghĩ rất lâu, sau cùng vẫn không biết phải làm sao.
Con đường sắp tới của tôi, tình yêu đi vào ngõ cụt, còn nói lời yêu thì sẽ không thể nào tha thứ được.
Nghe nói em sắp đi du học, tương lai rực rỡ gấm hoa, tôi vui lắm.
Em Phương Di, thiên sứ xuống nhân gian sẽ luôn có khiếm khuyết, thế nên em đừng cảm thấy buồn vì điều ấy.
Chắc chắn con đường phía trước sẽ rất xán lạn, hoa tươi ven đường cũng sẽ nở rộ vì em.
Ở đây tôi sống rất tốt, gặp mặt nói lời tạm biệt với bạn bè, đêm qua tôi còn uống chai r//ượu mình đã cất giữ bấy lâu nay nữa.
Đợi sau khi viết thư cho em xong, tôi định sẽ đi đến sạp hoa ven đường mua hoa hướng dương em vẫn hay mua.
Người đến người đi là chuyện rất đỗi bình thường, xin em đừng buồn vì sự ra đi của tôi.
Cái nắng mùa đông luôn làm con người ta cảm thấy mệt mỏi, lười biếng. Tôi hơi buồn ngủ, mắt cũng đã cay cay.
Vậy thì dừng bút ở đây thôi nhé.
Mong cho cô gái của tôi cả đời bình an, thuận buồm xuôi gió."
Thật ra thư không dài, cũng không khó hiểu nhưng tôi đã đọc nó rất lâu.
Từng câu từng chữ như có phong thái dịu dàng của anh, dư âm kéo dài.
Lúc trước gặp lại anh, tôi quá nóng nảy, cũng muốn quá nhiều thứ, cảm xúc cũng lên lên xuống xuống thất thường.
Đọc được thư hồi âm của anh, tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Ở anh có một sức hấp dẫn khiến người ta an lòng.
Tắm mình dưới ánh mặt trời, tôi mở we.chat của Thời Nghiễn Lễ ra, đúng như dự đoán tôi đã tìm thấy tên mình trong danh sách chặn của anh.
Thì ra những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, tương lai cũng chỉ có thể cố gắng chấp nhận.
Sau khi bỏ chặn, tôi đắc ý nhắn tin cho anh: “Thời Nghiễn Lễ, anh muốn thoát khỏi em ư, đừng hòng.”
Khoảng hơn một tiếng sau, Thời Nghiễn Lễ mới trả lời lại.
Một loạt dấu chấm: “...”
Thời Nghiễn Lễ rất thông minh, nháy mắt đã phản ứng lại, anh hỏi: “Em đang ở nhà tôi?”
Tôi: “Vâng, em đang ngồi trước ban công trong phòng làm việc của anh nhắn tin cho anh đó.”
Câu nói này quen quen, anh lại hỏi tôi: “Em đọc thư rồi sao?”
Anh đã có sẵn câu trả lời, vốn không cần hỏi tôi, sau đó anh lại gửi thêm một câu: “Quên nói chuyện này với em.”
Tôi: “Chuyện gì ạ?”
Thời Nghiễn Lễ: “Tôi mất ở chỗ em đang ngồi đấy.”
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp chốn nhưng căn nhà vẫn rất lạnh lẽo, tôi nhoẻn miệng cười: “Rồi sao?”
Thời Nghiễn Lễ tiếp tục dọa tôi: “Trong nhà có m.a đó.”
Tôi: “Vừa hay, anh bảo anh ấy ra đây đi.”
Ngừng lại một chút, nụ cười trên môi tôi vụt tắt: “Em rất nhớ anh.”
Phút chốc Thời Nghiễn Lễ trở nên nghèo nàn ngôn từ.
Tôi nhìn boxchat, cuối cùng cũng đợi được hai chữ.
“Tôi đây.”
Không cần phải mất công suy nghĩ, tôi đã hiểu ngay ý của anh. Nghĩ tới lúc này đây, anh đang ở trong một không gian thời gian khác, cũng đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài ban công.
Chúng tôi ở cùng một vị trí nhưng lại là hai không gian khác biệt.
Dù rất gần nhưng lại xa xôi không thể nào chạm tay tới.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ngọn cây đã cao hơn lan can một đoạn dài, đông đi xuân đến, thời gian trôi qua nhanh thật.
Dường như mọi thứ đều rất tốt, nhưng vắng bóng người ấy mọi thứ lại trở nên bất ổn.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, kiên định gõ một dòng chữ: “Thời Nghiễn Lễ, em sẽ luôn ở đây đợi anh.”
“Nếu như anh không tới, vậy thì em sẽ đi tìm anh.”
Thế giới này đẹp đẽ đến thế nhưng tôi chưa từng nghi ngờ, so với thế giới này anh xứng đáng được theo đuổi hơn.
Thời Nghiễn Lễ im lặng hồi lâu, tôi có thể tưởng tượng được, nhất định lúc này đây anh đang chau mày nhìn điện thoại, hoặc là lại thở dài.
Tôi bình tĩnh gõ từng chữ: “Đừng thử thuyết phục em, cũng đừng thở dài vì sự bướng bỉnh của em, xin anh hãy cố gắng sống tiếp.”
Ch//ết vì tình, không phải là truyền thuyết cổ, đó là xông lên.
Sau đó, Thời Nghiễn Lễ cũng không trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Nhưng tôi tin, anh sẽ hiểu.
Tôi dành cả một buổi chiều thu dọn sạch sẽ nhà anh xong rồi mới rời đi.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bên đường, hoa tươi được người ta bày biện trước cửa tiệm nở rất đẹp, hoa hướng dương màu vàng óng đón ánh mặt trời rực rỡ.
Bà chủ đứng trong tiệm ló nửa người ra, sau đó cô ấy ngạc nhiên thốt lên: “Là cô hả.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì cô ấy đã chỉ tay vào ven đường rồi nói: “Ngày trước tôi mở sạp bán ở ven đường, cô đã thường xuyên đến mua hoa hướng dương của tôi.”
“Tôi nhớ.” Tôi gật đầu.
Cô ấy vân vê tạp dề rồi cười tít mắt hỏi tôi: “Tôi nghe giáo sư Thời nói cô ra nước ngoài rồi, giờ về hẳn rồi hả?”
“Vâng, về rồi.” Nghe thấy cô ấy nhắc đến Thời Nghiễn Lễ, tôi hỏi dò: “Anh ấy hay đến đây mua hoa lắm sao?”
“Đúng vậy, có một dạo anh ấy hay đến lắm, sau này sức khỏe giảm sút nên đã bảo tôi mang đến nhà cho, hai năm trước anh ấy nói muốn đi chơi xa nên tôi cũng dừng không mang hoa tới đó nữa.”
Thấy không, con người của Thời Nghiễn Lễ, ngay cả lời nói dối của anh cũng ấm áp đến thế.
Tôi giơ tay lấy một bó hướng dương, cô ấy cười nói: “Cả cô và giáo sư Thời đều thích hoa hướng dương.”
“Anh ấy chọn, tôi cũng quen rồi.”
Cô ấy nói đầy ẩn ý: “Hoa hướng dương hợp tặng cho người mình thầm thương nhất, đó là một lời tỏ tình âm thầm, chắc hẳn anh ấy đã thích nhiều năm rồi.”
Tôi sững người, vừa khéo có khách bà chủ bận bán hàng nên tôi cũng không hỏi nữa.
Sau này trong lúc vô tình tôi đã đọc được ý nghĩa của hoa hướng dương, cuối cùng tôi cũng hiểu.
Thì ra trong mấy năm yêu thầm của tôi, trong năm tháng yên tĩnh dài đằng đẵng, anh đã lặng lẽ đáp lại rồi.
Tình yêu của chúng tôi âm thầm như thế, suốt nhiều năm.
Chủ đề về cái ch//ết và sự sống quá nặng nề, Thời Nghiễn Lễ có ý né tránh, chúng tôi cũng không nhắc đến đề tài ngày hôm ấy nữa.
Số lần liên lạc của hai đứa tính ra cũng khá nhiều.
Tôi là một đứa ghét những thứ nhỏ nhặt, nhưng ở bên anh tôi luôn muốn dông dài sẻ chia đủ thứ.
Vào một buổi chiều hoàng hôn, gió và nắng đều rất đỗi dịu dàng nào đó, tôi sẽ chụp ảnh rồi gửi cho anh xem.
Đọc được cuốn sách hay xem được bộ phim nào cảm động tôi cũng sẽ kể cho anh nghe.
Hỉ nộ ái ố, chuyện to chuyện bé tôi đều muốn nói với anh.
Phần lớn thời gian anh đều lắng nghe, tôi biết anh hiểu.
Tôi đang gắng sức nói cho anh biết: “Tôi và cả thế giới đẹp đẽ này đều đang đợi anh.”
Chúng tôi, không ai biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chúng tôi đều đang cố gắng.
Lịch trình mỗi ngày của Thời Nghiễn Lễ là ăn cơm, ngủ, và uống th//uốc đúng giờ.
Sợ tôi lo lắng, anh luôn làm mọi chuyện rất tốt.
Mỗi ngày ngủ giờ nào dậy giờ nào, uống thuốc lúc nào, lúc nào đi bệnh viện anh đều đúng giờ nhắn cho tôi.
Thời Nghiễn Lễ hay bông đùa rằng: “Em Phương Di, tôi đến điểm danh đây.”
Chúng tôi đều cố gắng không nhắc đến tương lai không biết trước kia, trân trọng từng khoảnh khắc khi còn có thể cảm nhận được đối phương.
Thời Nghiễn Lễ chưa từng cho tôi một lời hứa hẹn nhưng anh đang cố gắng chạy về phía tôi.
Cuối năm, anh tôi kết hôn.
Tôi gửi cho Thời Nghiễn Lễ một đoạn video đám cưới.
Nhớ tới lời trêu đùa ngày trước của anh, thế là tôi nghịch ngợm nói: “Chồng em lấy người khác mất rồi.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, có một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Xung quanh ồn ào, tôi cầm điện thoại nghiêm túc gõ từng chữ: “Vậy thì Thời Nghiễn Lễ, bây giờ anh có thể nhào vào lòng em không?”
Thời Nghiễn Lễ không nhớ đến câu bông đùa ngày ấy của anh, tôi mượn cớ đó nghịch ngợm thành ra lại làm khó anh.
Anh nhất thời im lặng, chắc là đang suy nghĩ nhiều lắm.
Kết thúc đám cưới, tôi vẫn không nhận được tin nhắn của anh.
Tôi thở dài, xem thời tiết trong quá khứ.
Sau đó nhắn tin cho anh: “Buổi tối chỗ anh sẽ có mưa, ra ngoài nhớ mang ô theo.”
Nhắn tin xong, tôi lái xe về nhà.
Tiếng nhạc trong xe du dương trầm bổng, lái xe lên đường vành đai ba, ban nãy gió còn hiu hiu thổi nay lại mưa như trút nước.
Nắng chiều dần biến mất thay vào đó là màn đêm buông xuống, tắc một đoạn đường dài, trong cơn mưa như thác đổ đèn pha nối đuôi nhau thành hàng.
Đúng lúc này Thời Nghiễn Lễ gọi điện tới.
Giọng nói trầm trầm của anh vang lên: “Mưa rồi, tắc đường ghê lắm.”
Tôi nhìn dòng xe kẹt cứng đằng trước, nói đùa: “Anh đang ở vành đai số ba hả?”
“Sao em biết?”
Không ngờ lại đoán trúng, tôi cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng đang ở đó.”
Giống như một hành động trong vô thức, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hiểu rõ, dù ở cùng một nơi thì chúng tôi cũng không thể nào gặp nhau.
Thời Nghiễn Lễ: “Đang nhìn ra ngoài cửa sổ hả?”
“Em tin rằng anh cũng như em.”
Rõ ràng chỉ là chuyện thường ngày nhưng lại có thêm vài phần đa cảm.
Cả hai đều nhận ra bầu không khí ấy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lúc anh cất tiếng giọng hơi khàn: “Em Phương Di này, về đáp án của câu hỏi đó.”
Với tính cách của Thời Nghiễn Lễ, có lẽ anh lại muốn nói đạo lý với tôi rồi.
Tôi cướp lời anh: “Khi nào gặp nhau, từ từ nói cho em nghe cũng được.”
Rồi sẽ gặp nhau thôi.
Bảy giờ tối trên đường vành đai số ba, cơn mưa xối xả lấn áp sự náo nhiệt của thế giới
Tôi nghe thấy anh nói: “Anh yêu em.”
Ngày đó trên đường lái xe về nhà, tôi đã kẹt xe rất lâu.
Mưa to như thác đổ, ánh đèn bên đường xuyên qua màn mưa, chiếu rọi con đường về nhà.
Trái tim của tôi cứ lửng lơ, như đang ở trên mây.
Bắt đầu từ năm thứ mười, người tôi thương có hồi đáp rồi.
Chuyện tình âm thầm cách thời gian không gian của chúng tôi.
Thế giới này rộng lớn, bằng một cách kỳ diệu nào đó cuộc đời sẽ ban tặng cho những người kiên trì hoa tươi và những tràng pháo tay.
Số lần tôi tới nhà Thời Nghiễn Lễ cũng nhiều hơn, buổi chiều sau khi bận rộn xong công việc tôi sẽ mở điện thoại gọi cho anh, khung cảnh ở đầu bên kia giống hệt chỗ tôi.
Rất kỳ diệu phải không, chúng tôi đang ở cùng một nơi, chỉ khác không gian, mỗi người bận việc của mình.
Đôi khi hai đứa nói chuyện, nói từ tây sang đông rồi dông dài đủ thứ. Đôi lúc lại yên tĩnh, anh đọc sách còn tôi xem phim, là trạng thái chung sống thoải mái nhất.
Có lần tôi đang xem phim, có lẽ do quá nhập tâm nên đã không ngó ngàng gì đến anh một lúc lâu.
Đến khi xem xong phim tôi mới nhận ra, không biết Thời Nghiễn Lễ đã nhìn mình được bao lâu rồi.
Tôi xấu hổ che mặt: “Anh đừng nhìn nữa, em xấu hổ lắm.”
Thời Nghiễn Lễ cúi đầu bật cười: “Vậy em cũng nhìn anh đi, chúng ta hòa nhau.”
Có lẽ khi đang đắm chìm trong tình yêu, con người đều trở nên khác thường như thế, tôi bĩu môi kiêu ngạo nói: “Không nhìn đâu, nhìn cũng không có được.”
Câu nói này có chút mập mờ, nếu như là một cặp đôi bình thường thì nó lại có ý khác.
Nhưng với tôi và Thời Nghiễn Lễ lại chỉ có xót xa.
Lời vừa thốt ra tôi đã ý thức được điều bất thường, quả nhiên đôi mắt sắc bén của Thời Nghiễn Lễ tối hẳn xuống.
“Xin lỗi em.”
Tôi ảo não gần ch//ết: “Đừng nói xin lỗi, anh là tốt nhất.”
Anh có làm gì có lỗi với tôi đâu, sự tồn tại của anh chính là ý nghĩa tốt đẹp nhất của tình yêu.
Thấy được vẻ sầu não trên gương mặt anh, cách một màn hình, tôi giơ tay ra xoa xoa, sau đó cười nói: “Xin đó, anh không cảm thấy chúng ta hẹn hò thế này rất ngầu sao?”
Thời Nghiễn Lễ không bao giờ để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác, vẻ sầu não lập tức biến mất như một làn khói.
Anh nhìn tôi rồi mỉm cười bất lực: “Ừ, siêu ngầu luôn.”
Trong suốt những tháng ngày không thể gặp, không thể ôm lấy nhau ấy, chúng tôi vẫn luôn cố gắng bày tỏ tình cảm của mình.
Vào một ngày nào đó, lúc tôi lại đến nhà Thời Nghiễn Lễ, bỗng có tiếng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, bà chủ tiệm hoa dưới tầng đang ôm một bó hoa hồng đứng ngoài hành lang: “Lần trước bận quá nên tôi quên béng mất, ngày trước trước lúc đi xa, giáo sư Thời có đặt hoa của tôi, bảo tôi khi nào cô về thì tặng cho cô.”
Tôi ngạc nhiên cầm hoa về chỗ đang call video với Thời Nghiễn Lễ: “Sao anh làm được hay vậy?”
“Ngốc ạ, Thời Nghiễn Lễ của năm đặt hoa cho Phương Di của năm cũng đâu phải chuyện gì khó.”
Tôi hiểu rồi.
Chỉ cần Thời Nghiễn Lễ đặt trước, chủ tiệm hoa bằng lòng thì dù có cách nhau bao nhiêu năm anh vẫn có thể tặng hoa cho tôi.
Nhìn đi, chỉ cần có lòng, người yêu bạn sẽ luôn có cách làm bạn hạnh phúc.
Tôi cảm động, nói đùa: “Watson, bị anh thấy được điểm m.ù rồi.”
Tất nhiên ông cụ dùng mạng G như anh sẽ không hiểu, trên mặt toàn là dấu hỏi đáng yêu.
Chớp được cơ hội, tôi đắc ý: “Vẫn còn có chuyện anh không biết hả, tuyệt thật.”
Thời Nghiễn Lễ bị tôi trêu, nụ cười trên môi có thêm vài phần gian xảo: “Watson nghe không hay lắm, hay em gọi anh là…”
Anh ngân giọng, tôi ngốc nghếch hỏi lại: “Gọi gì cơ?”
“Gọi chồng đi.”
() trong hai từ này đều có một chữ “sinh” nên Thời Nghiễn Lễ mới nói thế. Theo như t tìm hiểu thì câu này Sherlock Holmes hay nói với Watson.
Nụ cười trên môi anh trông rất gian xảo, nhất thời tôi chưa kịp phản ứng lại, là chồng this hay chồng that.
() 先生 (tiên sinh): có nhiều nghĩa nhưng t nghĩ trong trường hợp này nên dịch là chồng.
Tôi hờn dỗi: “Thời Nghiễn Lễ, anh gài em.”
Thời Nghiễn Lễ cười càng tươi hơn, còn tôi thì hai má đỏ bừng.
Từ khi thành công tặng hoa cách không gian và thời gian, Thời Nghiễn Lễ không còn rảnh rang nữa.
Bề ngoài trông anh giống một người nhạt nhẽo nhưng ẩn sâu bên trong lại là một người rất đỗi lãng mạn.
Ngoài việc tặng hoa mỗi ngày ra, anh còn luôn cẩn thận đặt quà tặng tôi vào những dịp lễ tết. Ngày nào tôi cũng nhận được vô số điều bất ngờ, ngày một rạng rỡ hơn.
Dường như, ngoài việc anh không thể mang mình đến bên tôi ra thì những việc khác anh đều có thể.
Cả hai đều đang cố gắng xóa nhòa tiếc nuối, vui vẻ yêu đương.
Lâu dần, nơi nào trong nhà tôi cũng có bóng dáng của những món quà nhỏ Thời Nghiễn Lễ tặng.
Có lần Du Tịnh đến nhà tôi chơi, trông thấy những thứ tôi coi là bảo vật đó thì không cầm lòng được mà trêu một câu.
“Cách yêu của hai người, đúng là có một trên đời đấy.”
“Tất nhiên.”
Du Tinh là người duy nhất biết chuyện của tôi và Thời Nghiễn Lễ, có rất nhiều câu chuyện ngọt ngào tôi đều không kìm được mà chia sẻ với cô ấy.
Rất tự hào, rất thỏa mãn, và rất muốn giới thiệu anh cho thế giới này.
“Đúng là rất đẹp, nhưng mà…” Du Tịnh nhìn gương mặt ngập tràn hạnh phúc của tôi, ngập ngừng mãi.
“Nhưng gì cơ?”
Suy nghĩ một lát, cô ấy vẫn nói ra: “Có thể mấy lời tớ nói hơi vô duyên, nhưng hai người thế này có một sự nguy hiểm mang tên uống r//ượu chẩm để giải khát.”
() Chẩm: Tên một loài chim, trong lông của nó có đ//ộc, câu này có nghĩa chỉ lo chuyện trước mắt mà không màng đến hậu quả về sau.
Không thể phủ nhận, những lời cô ấy nói như đ//âm trúng tim đen của tôi, con tim tôi run lên.
Đạo lý này, tôi vẫn luôn hiểu.
“Vừa tỉnh táo vừa trầm luân, cam tâm tình nguyên thì sẽ không còn sợ hãi tương lai không được như mong muốn nữa.”
Du Tịnh thở dài não nề, cô ấy giang tay ôm lấy tôi: “Tớ không khuyên cậu, tớ chỉ mong hai người được như ý muốn thôi.”
Mối duyên này còn chưa có kết quả, cả tôi và Thời Nghiễn Lễ đều đang cố gắng chạy đến cuối con đường.