Lâm Khinh Chu lén liếc nhìn anh nó, nụ cười của người kia đông cứng nơi đầu môi, môi mím thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh băng, lạnh đến mức Lâm Khinh Chu bị chọc một một cái, né tránh không dám nhìn nữa.
"Anh, em không biết..." Nó hoảng loạn lẫn bất lực giải thích, "Em không biết sẽ là, là cái này..."
Tần Việt dường như đã nhìn nó, nhưng lại như không, thấp giọng trả lời, "Ừ."
"Anh, em..." Lâm Khinh Chu còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại reo lên không đúng lúc, là điện thoại của mẹ nó. Tần Việt cũng thấy, đứng dậy, không nói gì mà đi thẳng vào phòng.
Lâm Khinh Chu nắm chặt mép điện thoại, dõi theo bóng lưng của anh nó, trong lòng như trúng một trận mưa tên, bị bắn đầy lỗ hổng.
Cho đến khi Đậu Hiểu Hoa nhắc nhở nó "Điện thoại của ai đó, sao không nhận?" nó mới ấn phím trả lời.
Đầu dây bên kia rất ồn, nghe có rất nhiều tiếng của trẻ con, giống như đang ở công viên trò chơi hoặc sở thú đại loại.
Giọng mẹ nó khá vui: "Tiểu Chu, nửa tháng gần đây mẹ rảnh, hai ngày nữa sẽ đón con về nhà, sau đó cả nhà chúng ta cùng đi du lịch, coi như chúc mừng con thi đại học xong, con thấy sao?"
Chẳng sao cả, Lâm Khinh Chu không hề muốn cùng đi chơi với cậu em trai và cha dượng kia chút nào, bọn họ mới là người một nhà thân mật thắm thiết, nó không phải.
Bây giờ tâm trạng nó không tốt, nói chuyện cũng không che giấu: "Mẹ, cả gia đình mà ngài nói là gia đình nào."
Quả nhiên Lâm Lung nghẹn họng, "Bà ngoại con năm nay đã lớn tuổi, du lịch có lẽ không chịu nổi, bà cũng không thích ra ngoài, vậy nên..."
"Con muốn ở đảo San Hô, không muốn đi."
"Nhưng mà tiểu Chu --"
"Mẹ! Mẹ! Con muốn chơi cái này! Chừng nào mẹ mới nói chuyện điện thoại xong..."
"Được, lát mẹ đi với con, con ăn kem trước đi, đợi mẹ nói đôi câu với anh trai..."
Song Lâm Khinh Chu không muốn nghe nữa, trực tiếp gác máy, sợ mẹ nó gọi lại, thậm chí còn tắt tiếng.
Đậu Hiểu Hoa cũng nghe ra cú điện thoại này nó nhận không vui, không hỏi gì, chỉ bảo: "Đi, vào với ngoại, chúng ta ăn sầu riêng."
Có lẽ đứng dậy vội, bước chân của bà không được vững, loạng choạng chúi về trước mấy bước, Lâm Khinh Chu sợ hết hồn: "Ngoại, người không sao chứ!"
"Không đáng ngại, do ngồi lâu quá nên hơi hoa mắt, từ từ là ổn thôi." Đậu Hiểu Hoa xua tay, tùy ý nói, "Đi, vào thôi."
Tần Việt đang cầm giẻ lau lau giá sách, Lâm Khinh Chu muốn đi qua nhưng không dám, muốn chờ Tần Việt phát hiện nó trước, kêu nó trước, tuy nhiên Tần Việt cụp mắt suốt, không biết là không nhìn thấy nó thật hay là giả vờ không nhìn thấy.
Lâm Khinh Chu cảm thấy là vế sau. Nó với bà ngoại hai người to đùng như vậy vào, sao có thể không nhận thấy gì được.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn là nó không nhịn được, đi tới gọi một tiếng thăm dò: "Anh."
Ai bảo người làm sai là nó.
Tần Việt nặng nề đáp lại: "Ừ."
"Anh tức giận ạ?" Lâm Khinh Chu lại hỏi.
Tần Việt vẫn giữ điệu bộ ấy, nói: "Không có."
Nhưng Lâm Khinh Chu không tin, không giận còn lâu mới thế này. Ngón tay nó khựi giá sách, trong lòng vô cùng ấm ức.
Thật ra bộ phim vừa rồi nó cố tình để vào, chính vì để thử anh nó, mà anh nó cũng thật sự chọn bộ đó như nó dự liệu.
Nhưng kết quả của cuộc thăm dò hoàn toàn không như kỳ vọng, anh nó bài xích đồng tính luyến ái. Cực kỳ.
Chuyện này xét đến cùng phải trách lão khốn nạn Chu Chính Tắc, nếu không dựa vào tính cách của anh nó thì không đến nỗi này. Lâm Khinh Chu vừa tức vừa tủi, lòng thầm hỏi thăm tổ tiên của lão khốn nạn và lão khốn nạn.
"Đừng khựi nữa, khựi nữa chảy máu bây giờ." Tần Việt nhắc nhở.
"Hả?"
"Tay."
Bấy giờ Lâm Khinh Chu mới nhận ra trong vô tình nó đã dùng lực rất lớn, móng tay bật ra một miếng nhỏ, trên bụng ngón tay còn bị dằm đâm.
Ban nãy không cảm thấy, nhưng bây giờ thấy đau tê tái.
Nó giơ móng tay tới trước mặt Tần Việt, uất ức nói: "Đau quá."
Tần Việt hơi bất đắc dĩ, dí nhẹ ngón trỏ vào giữa trán nó: "Bớt làm bộ đáng thương, qua kia ngồi đi, chờ anh rửa tay..."
Thật ra dằm đâm không sâu, Lâm Khinh Chu cũng có thể tự nhổ, nhưng nó ỷ vào chút "vết thương" này, làm cho anh nó thương xót. Mà Tần Việt cũng vui vẻ chiều nó, nhổ dằm xong còn dùng tăm bông khử trùng lau nhẹ. "Xong rồi."
Lâm Khinh Chu sờ ngón tay, cẩn thận hỏi: "Anh, cho nên anh không giận nữa chứ?"
Vốn dĩ Tần Việt không có giận nó, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, không chấp nhận được tình cảm này, cũng không chấp nhận được những hình ảnh có sức công kích lớn ấy, nhưng đó không phải lỗi của Lâm Khinh Chu.
Thậm chí không phải lỗi của bộ phim, hoàn toàn là vấn đề của chính anh.
"Thật sự không giận."
Lâm Khinh Chu nhìn lén mấy lần, phát hiện vẻ mặt anh nó không tệ bằng hồi nãy nữa, lá gan lại phình lên, trước khi đối phương rút về ôm lấy lòng bàn tay đang cầm tăm bông khử trùng, mắt hạnh cong thành một khe hở:
"Anh, sắp sinh nhật rồi, tụi mình đón thế nào?"
Sở dĩ nói tụi mình, là bởi vì ngày này là sinh nhật của hai người Tần Việt và Lâm Khinh Chu. Cũng không phải trùng hợp, sinh nhật ban đầu của Tần Việt đương nhiên không phải ngày này, mà là ngày anh vào viện phúc lợi, sau khi Lâm Khinh Chu biết chê xúi quẩy, nhất quyết muốn sửa sinh nhật cả hai chung một ngày.
Có điều lúc nó biết chuyện này đã là năm thứ hai họ quen nhau, ngay ngày sinh nhật nó, bởi vì chưa từng nghe Tần Việt nhắc chuyện sinh nhật, nên thuận miệng hỏi đối phương một câu.
Khi ấy Lâm Khinh Chu rất khó chịu, nó không muốn để Tần Việt đón sinh nhật vào ngày đó, sinh nhật thì phải vui vẻ mới đúng. Vậy nên nó canh cánh chuyện này mãi trong lòng, trằn trọc cả một tuần.
Sau cùng, nó cũng nghĩ ra một cách -- mặc dù thời gian trên chứng minh thư không sửa được, nhưng bọn họ có thể tự sửa thời gian đón sinh nhật.
Vậy nên vào cái hôm nghĩ ra biện pháp này, nó đã mua bánh kem giỏ hoa, để cho Tần Việt ăn một bữa sinh nhật, đồng thời tuyên bố ngày này về sau chính là sinh nhật chung của cả hai người họ.
Nó muốn để Tần Việt nhớ nó, nhớ bánh kem giỏ hoa bọn họ cùng ăn, kỷ niệm cùng ngắm vỏ sò xinh đẹp, chứ không phải lão súc sinh Chu Chính Tắc.
Mà bản thân Tần Việt thấy có đón sinh nhật gì đó hay không sao cũng được, nếu cậu nhỏ đã nói như vậy, anh bèn đồng ý, vậy nên mấy năm nay bọn họ đều đón sinh nhật chung ngày.
Năm nay đã là năm thứ tư.
Hôm đó, Tần Việt sáu giờ rưỡi thức dậy như thường lệ, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản thì chuẩn bị tới nhà bếp làm bữa sáng.
Hai ngày nay khách đặt trước bữa sáng không nhiều, việc xử lí cũng đơn giản, nên anh tự mình lo liệu, để bà ngoại ngủ nhiều hơn.
Lúc trước bà cụ bị cảm, cứ ho liên tục, mãi không thấy khoẻ lên, Tần Việt muốn đưa bà tới bệnh viện khám thử, nhưng bà ngoại không đồng ý, nhất quyết nói mình không sao. Tần Việt không lay chuyển được bà, chỉ có thể tự quan sát tình hình trước.
"...Yo, tiểu Việt à, chào buổi sáng." Vừa vào tiền sảnh, đã chạm mặt với chú Lâm mở tiệm hoa phía Tây, cũng chính là cha của Lâm Thông.
Trong tay chú Lâm ôm giỏ hoa hồng xanh xen trắng, trông là muốn chuyển đến chỗ quầy lễ tân.
Tần Việt ngước nhìn, phát hiện nơi đó đã đặt hai giỏ. Mà Lâm Khinh Chu đang ngồi xổm trước một giỏ trong số, như đang xem hoa có tươi không. Nghe thấy tiếng động phía sau, nó quay đầu, cong mắt kêu anh: "Anh!"
Mặt Trời mọc đằng Tây rồi, cậu nhỏ quen ngủ nướng vậy mà lại dậy sớm hơn anh.
"Chú Lâm, đây là..."
"Ồ, hoa này hả, là tiểu Chu đặt mấy hôm trước đấy." Lâm Quốc Bân giải thích, sau đó đặt giỏ hoa trong tay bên cạnh hai giỏ khác, nói với Lâm Khinh Chu, "Được rồi, thêm giỏ này là xong."
Lâm Khinh Chu nói rất ngọt: "Cảm ơn chú Lâm, chú vất vả rồi!"
Lâm Quốc Bân lấy khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi, xua tay bảo: "Xời, khách sáo với chú làm gì, nếu không còn việc gì chú đi trước đây."
Lâm Khinh Chu tiễn người tới cổng sân: "Dạ, tạm biệt chú Lâm!"
Lúc quay người trở vào, liền thấy Tần Việt nhìn chằm chằm nó bằng vẻ mặt cổ quái: "Em đang giở trò gì vậy, mua nhiều hoa thế làm chi?"
Lâm Khinh Chu nở nụ cười thần bí: "Không có gì, tặng khách." Lại hỏi, "Anh, anh cảm thấy hoa hồng này có đẹp không?"
Tất nhiên là đẹp, đó giờ Tần Việt chưa nhìn thấy hoa hồng xanh bao giờ, hoặc nói, Tần Việt không hề biết hoa hồng còn có màu xanh.
Màu xanh này tương tự bầu trời trên đảo, cho người ta cảm giác trong và tinh khiết. Cũng tựa như nước biển của đảo San Hô.
"Nó có một cái tên rất hay, tên là vụn băng xanh." Lâm Khinh Chu vừa nói vừa rút một cành từ trong giỏ, đưa về phía Tần Việt.
Người kia nhận lấy, nhưng nhìn nó càng quái lạ hơn, lúc muốn hỏi thêm, bị Lâm Khinh Chu chống hông đẩy vào nhà bếp: "Chao ôi anh ơi, em đói rồi, muốn ăn mì sa tế."
"Vậy em ra ngoài đợi đi, đừng càn quấy, coi chừng ngoại lại nhắc em."
Mì sa tế được chuẩn bị mỗi sáng, đại đa số du khách lên đảo du lịch đều thích nếm thử mì sa tế chính tông. Vậy nên Tần Việt nhanh chóng làm xong, ngoài ra còn xào một dĩa rau xanh.
Đến khi anh bưng thức ăn ra, Lâm Khinh Chu đang ngồi ở quầy lễ tân, chống cằm ngủ gà ngủ gật, đầu gật lên gật xuống, mấy lần suýt đập lên mặt bàn.
"Dậy đi em, ăn bữa sáng, ăn xong lên ngủ thêm lát."
"Anh." Lâm Khinh Chu ngáp cái ngáp to, giọng nghe như đang nhõng nhẽo, "Anh chậm quá."
Tần Việt liếc đồng hồ treo trên tường, thật ra mới nửa tiếng, rõ ràng đủ nhanh rồi.
"Là em không nhẫn nại." Anh nói.
"Ưm." Lâm Khinh Chu nửa híp mắt, hai tay nắm lấy lòng bàn tay anh, dán lên mặt mình dụi, "Sinh nhật vui vẻ, Tần Việt."
Không biết có phải ảo giác của Tần Việt không, anh cứ cảm thấy môi của Lâm Khinh Chu như đã cọ vào lòng bàn tay anh, khiến cái chạm này giống như một...nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Anh rất lạ mình tự dưng lại có ảo giác thế này, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc kỳ lạ nào đó, ngón tay co lại theo bản năng.
Ngay lúc này cầu thang gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, có người xuống lầu. Tần Việt thoắt rút tay về, vỗ lên đầu cậu nhỏ, "Ăn lẹ lên."
Xuống lầu là hai sinh viên vào ở tối hôm kia, nhìn thấy hai anh em liền rẽ qua chào hỏi, rồi nói với Tần Việt: "Anh trai, nghe nói hôm nay là sinh nhật anh, sinh nhật vui vẻ."
Tần Việt sửng sốt, gật đầu: "Cảm ơn."
Đối phương mỉm cười, mỗi người lấy một đoá trong mấy giỏ hoa hồng, đi ra ngoài.
Với việc đối phương biết sinh nhật mình, trong lòng Tần Việt hoài nghi: "Lâm Khinh Chu?"
"Em không biết gì hết!" Lâm Khinh Chu cười khà khà mấy tiếng, ôm chén chạy như bay, "Anh, em về phòng ăn!"
Nhìn bóng lưng chạy hối hả của nó, rồi nhìn lại mấy giỏ vụn băng xanh, Tần Việt bóp mạnh ấn đường, cảm giác cả ngày hôm nay sẽ không bình yên.