*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đó, tuy rằng Lâm Khinh Chu rất khó chịu, nhưng trong lòng vẫn còn trông chờ vào vận may, nó cảm thấy dù sao đảo San Hô ở ngay đây, anh nó cũng ở đây, đợi năm sau, hay hai năm sau, hoặc là dẫu đợi thêm một thời gian nữa, tóm lại anh nó và đảo San Hô vẫn sẽ luôn nơi đây, nó có thể trở về tìm anh nó bất cứ lúc nào.
Thế nhưng biến cố đến quá nhanh và đột ngột, nghiền nát tia hi vọng cuối cùng của nó --
Ngay khi tụi nó sắp sửa băng qua đường, đằng trước phía bên phải bỗng đâu lao ra một chiếc xe hàng con, xe hàng bật đèn pha, nhưng dường như không hề để ý thấy hai con người ở giữa đường, tốc độ lại càng ngày càng nhanh.
Ánh đèn quá chói mắt, hai người kinh hồn bạt vía hoàn toàn không kịp phản ứng, chiếc xe đã gần ngay trước mắt, mà Lâm Khinh Chu đang đứng gần phía chiếc xe hơn --
"Lâm Khinh Chu --"
"Anh?" Lâm Khinh Chu bị dọa chết điếng, sau đó liền cảm thấy một lực lớn đẩy nó về trước, nó theo bản năng nhìn về phía sau, mà chính cái nhìn ấy, để cho nó chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn nhất, đau đớn nhất đời này --
Nó trơ mắt nhìn Tần Việt bị chiếc xe hàng con kia tông vào hông, bay ra xa mấy mét, ngã trong vũng máu tràn lan.
Trên con đường ấy đọng tuyết vẫn chưa kịp tan, vốn là một màu trắng, thế rồi bị máu của Tần Việt nhuộm đỏ một mảng lớn.
"Anh?" Lâm Khinh Chu khẽ gọi một tiếng, Tần Việt trong vũng máu im lìm bất động. Dường như lúc này đây nó mới chậm chạp nhận ra đã xảy ra chuyện gì, gần như là vừa chạy vừa bò qua, "Anh --"
"Anh! Anh ơi anh sao vậy! Anh, anh đừng hù em..." Nó muốn ôm Tần Việt dậy, nhưng cả người Tần Việt toàn là máu, phần thắt lưng cơ hồ thấm đẫm máu tươi, đầu cũng vì va đập với mặt đất mà quẹt ra một vết thương rất lớn, máu chảy xuống từ trán, trượt qua nốt ruồi nhỏ dưới hốc mắt, nhuộm đỏ cả nốt ruồi.
"Anh ơi..." Lâm Khinh Chu thậm chí không dám lay anh.
"Mau -- Ở đây -- Ở đây có người bị đụng xe --"
Bởi vì ở ngay cổng bệnh viện, bảo vệ nhanh chóng phát hiện ra vụ tai nạn xe, lập tức liên lạc với nhân viên y tế, đồng thời báo cảnh sát, nhân viên y tế rất nhanh đã khiêng cáng cứu thương chạy ra.
"Bạn học nhỏ con tránh đường chút, để bọn chú đưa người bị thương lên cáng..."
"Bạn học nhỏ con không sao chứ, có bị thương chỗ nào, hay đau ở đâu không? Ở đây đau không? Còn đây thì sao?"
Lâm Khinh Chu cảm thấy như có ai đang ấn đầu gối và bả vai nó, nó muốn nói không sao, nó muốn đứng dậy, nhưng chẳng thể thốt ra lấy một lời, cơ thể hoàn toàn không động đậy được.
Trước mắt quay cuồng, dường như tất cả người và vật đều cách thật xa, hết thảy mọi thứ đều phai sắc, chỉ có Tần Việt và máu đỏ chói loá trên người anh hằn in trong tâm trí của Lâm Khinh Chu.
"Anh ơi..." Nó muốn vươn tay bắt lấy Tần Việt, song chỉ bắt được hư không, tiếp đó trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Lúc Lâm Khinh Chu tỉnh lại đã ở bệnh viện, khi đó đầu óc nó vẫn còn trì độn, nhìn trần nhà phòng bệnh, rồi nhìn Lâm Lung lo âu ngồi bên giường bệnh, thế mà không nghĩ ra tại sao mình lại ở đây.
Cho đến khi Lâm Lung kêu nó: "Tiểu Chu! Cuối cùng con cũng tỉnh, con làm mẹ sợ chết mất!"
Sau đấy nó mới chậm chạp nhớ ra tất cả: "Mẹ, anh con đâu! Tần Việt đâu! Tần Việt thế nào rồi!"
Trên tay nó vẫn đang tiêm kim truyền nước, Lâm Lung sợ nó làm gãy kim, vội vàng giữ cánh tay kia, nghe vậy chững động tác, kế đến quay mặt lau nước mắt.
Trái tim Lâm Khinh Chu dần dần chùng xuống, nó thấy mình như hoá thành một con cá sắp chết, mở to con mắt vô vọng nhìn mẹ nó, hỏi mẹ nó bằng giọng điệu bình tĩnh mà đến cả bản thân cũng bất ngờ:
"Mẹ, mẹ đừng khóc, tại sao mẹ lại khóc, anh con đâu, anh ấy ở đâu..."
"Tần Việt ở đâu, con muốn gặp Tần Việt, mẹ, anh con đang ở đâu..."
Lâm Lung ôm lấy nó, khóc không thành tiếng: "Tiểu Chu, con nghe mẹ nói, các con gặp tai nạn xe, tài xế kia uống ít rượu, nhầm chân ga thành thắng, tiểu Tần thằng bé..."
"Anh ấy thế nào?" Lâm Khinh Chu nắm chặt miếng vải trước ngực mẹ nó, cơ thể run rẩy đến mức nhìn gì cũng có bóng chồng, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Mẹ, anh ấy thế nào rồi..."
Trước mắt Lâm Khinh Chu lại hiện lên vũng máu to ấy, nhiều như vậy, đỏ thế kia, như chảy cạn hết máu trên người anh nó, nhỏ vào trong nền tuyết.
"Mẹ, mẹ nói cho con biết, Tần Việt anh ấy...sao rồi, mẹ, mẹ nói con biết đi..."
"Tiểu Chu con đừng như thế...... tiểu Tần nó, nó không cứu được..."
Lâm Khinh Chu đơ ra tại chỗ, nó từ từ buông bàn tay đang siết chặt ra, nhìn mẹ nó không nhúc nhích.
Thế nào là không thể cứu được?
Không cứu được là ý gì.
Nó không tin. Chắc chắn Tần Việt đang bắt tay với mẹ nó lừa nó.
Chắc chắn là lừa nó.
"Con không tin, mẹ, mẹ đang lừa con phải không?" Nó lau qua loa nước mắt trên mặt, thậm chí rặn ra chút nụ cười, "Mẹ, anh con đang trốn phải không, con phải đi tìm anh. Đúng, con phải đi tìm anh ấy!"
Nó là một đứa rất sợ đau, nhưng lúc này lại nhổ kim truyền dịch trên tay chẳng hề do dự, vừa lăn vừa bò lao ra ngoài phòng bệnh.
"Chu Chu, con đừng như thế, bình tĩnh lại, con nghe mẹ nói, đừng dọa mẹ mà..."
"Mẹ, người đang lừa con, có đúng không?" Lâm Khinh Chu căng chặt cơ thể, trên mu bàn tay nổi gân xanh, nơi bị tiêm kim còn rướm máu. "Con sẽ không tin, con muốn gặp anh con...... mẹ, xin người cho con gặp Tần Việt đi, con muốn gặp anh ấy..."
"Chu Chu, tiểu Tần đã mất rồi, con không gặp được nó nữa đâu, con -"
"Con không tin!" Cảm xúc Lâm Khinh Chu nín nhịn đến cực hạn hoàn toàn bùng nổ, "Nếu như không gặp được anh ấy con sẽ không tin! Con nhất định phải gặp được anh, bất kể anh ở nơi đâu, dù cho anh sống hay là...hay là..." Hai chữ cuối cùng nó không tài nào thốt ra, gần như nhìn mẹ nó với sự khẩn cầu, "Mẹ, con xin người, hãy cho con gặp anh ấy..."
Lâm Lung cũng lau nước mắt suốt, sau đó lấy ra một tờ giấy mỏng trong túi xách đắt tiền, đưa cho Lâm Khinh Chu: "Chu Chu, mẹ sẽ không lừa con, loại chuyện này, mẹ sao có thể lừa con, tại sao phải lừa con chứ..."
Lâm Khinh Chu gấp gáp nhận lấy tờ giấy, thế nhưng thứ nhận được lại là giấy báo tử của Tần Việt.
Giấy trắng mực đen, đóng con dấu của bệnh viện.
Lâm Khinh Chu nhìn tờ giấy ấy, nhìn lâu thật lâu, nhìn kĩ mỗi con chữ, từng dấu chấm câu, thậm chí là con dấu kia, tựa như in sâu vào trong đầu.
Nó bỗng cảm thấy dạ dày cuộn trào, chưa kịp xuống giường, đã lập tức nôn ra.
"Chu Chu --" Lâm Lung tới ôm nó, lau mặt, lau miệng cho nó, nhưng những cái chạm như thế khiến người ngợm Lâm Khinh Chu khó chịu hơn, nó đẩy mẹ nó ra, chân không lao vào nhà vệ sinh.
Một giây sau, dạ dày lại quằn quại, lòng bàn tay nó chống trên bục rửa tay bằng cẩm thạch, nôn rồi nôn, cho đến khi không nôn được gì, mới rã rời ngã trên sàn, lưng tựa bồn rửa tay, tay run rẩy, đọc lại tấm giấy báo tử kia một lần nữa.
Lâm Lung đứng ở cửa lo lắng nhìn nó: "Tiểu Chu..."
Mồ hôi lạnh sau lưng ướt rồi khô, khô rồi ướt, dính sát trên lưng, Lâm Khinh Chu ngẩng đầu lên một cách khó nhọc: "Mẹ, cho con gặp Tần Việt...con nhất định phải, phải gặp anh ấy..."
Hết thảy sau đó hỗn loạn và mơ hồ, Lâm Khinh Chu vẫn không thể nhớ hết, chỉ nhớ được mang máng là nó đứng ở cửa nhà xác lạnh lẽo, nó muốn bước qua, song hai chân không nghe sai khiến, như bị thứ gì đó đóng đinh tại chỗ.
Nó căn bản không dám đi qua, như chỉ cần nó không đối mặt, Tần Việt sẽ còn sống, nhưng chỉ cần nó đi xem, xác nhận, Tần Việt mới mất đi thật rồi.
Xin Lâm Lung dẫn nó tới là nó, cuối cùng trốn chạy cũng là nó. Lâm Khinh Chu ghét mình yếu đuối như thế, quỳ trước thùng rác cạnh thang máy nôn thốc nôn tháo.
Chưa tới hai ngày, bà ngoại cũng qua đời, Lâm Khinh Chu đã đi gặp bà cụ lần cuối, bà cụ nắm tay nó, dùng sức lực cuối cùng để lại cho nó một câu di ngôn: "Bé Chu, con và nhóc Tần, các con không thể ở bên nhau..."
Khi đó nó rất khó chịu, hệt như Tần Việt đi rồi, cũng mang nó đi theo, thứ còn sót lại chỉ là một thân xác, vậy nên nó hỏi bà ngoại gần như bằng giọng điệu bình thản:
"Bà ngoại, con xin lỗi, lỗi đều do con, nhưng người hãy yên tâm, Tần Việt chết rồi, chúng con không thể ở bên nhau nữa, nhưng nếu như ngày nào đó con cũng chết đi, người có thể cho chúng con ở bên nhau không?"
Đến cuối cùng bà ngoại đã nói gì nó không còn nhớ rõ, nó cũng không nhớ mình ra khỏi phòng bệnh như thế nào, rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Trong một thời gian rất dài, hầu như nó đều ở trong trạng thái vô ý thức, không nghe được âm thanh bên ngoài, không nhìn thấy người và vật chung quanh, cũng không thể cảm nhận ấm, lạnh, no, đói và các cảm xúc khác, nó khép kín bản thân, mình không thể ra, người khác cũng chẳng vào được. Trở thành một người gỗ không có sức sống.
Đến khi nó bắt đầu phản ứng với mọi thứ bên ngoài, thì đã ở nước ngoài, khi tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là bác sĩ tâm lý của mình.
Đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng, không nhớ ra mình đến đây lúc nào, và vì sao lại ở đây, thậm chí sợ hãi việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài theo bản năng.
Cho đến khi trải qua một cuộc điều trị vừa dài dằng dặc lại vừa đau đớn, nó mới dần giống một người bình thường, nhưng vấn đề tâm lý vẫn rất nghiêm trọng, mỗi ngày phải dựa vào thuốc mới không khiến mình phát bệnh, hồ đồ, có thể giao lưu bình thường thầy cô bạn học.
Nó biết mình thiếu một phần kí ức, ban đầu đương nhiên rất khó chịu, chẳng ai thích cảm giác mờ mịt này cả, có điều về sau dần dần cảm thấy không đáng kể, dẫu sao phần kí ức ấy đã quá lâu, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì tới cuộc sống hiện tại của nó.
Bác sĩ tâm lý cũng nói: "Chuyện không nhớ ra chi bằng gác sang một bên, cứ mãi bận lòng ngược lại là một loại phiền não, Lin, đất nước các cậu có một câu thành ngữ là "Tùy ngộ nhi an", tôi cảm thấy rất chí lý, cậu nên thử làm như thế."
Về sau Lâm Khinh Chu cũng đã làm như vậy thật, những kí ức về đảo San Hô, bất kể là tốt hay xấu, nhớ ra hay không, đều bị cậu giữ kín tại nơi tâm khảm, không dám tùy tiện chạm vào.
Bởi vì chỉ cần nghĩ đến, cậu sẽ cảm thấy đau đớn buồn khổ, dần dà cơ thể cậu hình thành cơ chế bảo vệ, thật sự lãng quên những điều ấy, đến sau này khi cậu nghĩ lại, đã không còn cảm giác gì nữa.
Mùa hè tuổi mười tám đã trở thành một giấc mộng hão huyền, bị gió biển phất qua, tan biến.
Những vui sướng và khổ đau, máu đỏ cùng lời hứa, cũng tan theo giấc mộng ấy. Thậm chí cậu còn không nhớ mình đã từng tuyệt vọng và cố gắng yêu một người đến thế.
Nếu như không có sự cố này, có lẽ cậu sẽ chẳng thể nào nhớ ra.
Nhưng dù cho có nhớ hay chăng, vào cái nhìn đầu tiên khi gặp người ấy, trái tim của cậu đã nhận ra đối phương trước cả bản thân mình, nhắc nhở cậu một cách mãnh liệt và dữ dội.
Cậu yêu người này.
Hoá ra không phải vừa gặp đã yêu, mà là khắc cốt ghi tâm, là ngày đêm mong nhớ.
Là trái tim cậu cuối cùng đã có chốn về.
Cậu đã tìm thấy anh.