*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời vào mùa hè bao giờ cũng mọc rất sớm, mới sáu giờ mà sáng vầng thái dương đã treo chói chang trên bầu trời, sưởi nắng vạn vật trở nên lười nhác. Lâm Khinh Chu mua nhang đèn, tiền giấy ở một cửa tiệm nhỏ gần homestay, đựng trong ba lô đen đeo bên mình.
Nếu nhớ không nhầm, mười năm trước cửa tiệm này đã buôn bán ở đây, chủ tiệm lúc đấy là một ông lão họ Tôn, mùa hè thích mặc áo ba lỗ trắng với quần cộc đen, tay lúc nào cũng cầm quạt hương bồ bị rách một lỗ, phe tới phẩy lui.
Lâm Khinh Chu thích kem đậu xanh của tiệm ông, là một hiệu rất hiếm thấy, ở tiệm khác không mua được, cậu và Lý Hải Dương thường ghé qua mua, một tệ một cây.
Về sau Tần Việt đến, người cùng cậu đến mua kem que liền biến thành Tần Việt, nhưng so với kem đậu xanh, Tần Việt thích ăn sữa lắc vani hơn. Cho dù biết vani có khả năng là lấy từ phân và nước tiểu động vật, anh cũng vẫn thích.
Chạng vạng mỗi hôm, sau khi Tần Việt làm việc xong, hai người thường một đứa một cây kem đậu xanh, một đứa một ly sữa lắc vani, vừa ăn vừa đi lang thang men đường quanh đảo, đôi khi tới bờ biển, đôi khi vào trong núi.
Khi đó Lâm Khinh Chu cảm thấy trên người anh cậu lúc nào cũng thơm, có mùi hương rất thơm, có một dạo còn nghi là do anh ăn sữa lắc vani.
Mà bây giờ không ngờ cửa tiệm nho nhỏ này vẫn còn, chỉ có điều người trông tiệm không còn là ông Tôn áo ba lỗ trắng quần cộc đen nữa. Nhìn tướng tá của chủ tiệm, giống con trai của ông Tôn.
"Ông chủ, có sữa lắc vani không, nếu có cho tôi một ly."
Lúc đến dưới núi vừa khéo ăn xong ly sữa lắc, Lâm Khinh Chu cắn que gỗ trong miệng, lục ra một cái túi nhựa trong ba lô, ném que gỗ và ly sữa lắc vào, sau đó chậm rãi leo lên núi.
Năm ngọn núi phía Bắc, mỗi ngọn đều có công dụng riêng, ngọn Lâm Khinh Chu hiện đang leo là "nghĩa trang" trên đảo, bà ngoại với ông ngoại được chôn cất trên ngọn núi này.
Sau khi Lâm Khinh Chu xuất ngoại chưa từng trở về đây, hai năm đầu là bận chữa bệnh và hòa nhập trường học mới, vào lúc đó Lâm Lung cũng đặt trọng tâm công việc ở nước ngoài, cả nhà dứt khoát di cư theo.
Thời gian ấy không phải Lâm Khinh Chu không muốn về thăm ông bà ngoại, nhưng Lâm Lung không yên tâm, sợ kích thích cậu, luôn bảo phải đợi bệnh tình cậu ổn định hơn rồi hẵng tính.
Sau này cậu không ngừng điều trị, không ngừng uống thuốc, bệnh tình đã ổn định, lòng cũng thờ ơ, rất ít khi nhớ đến chuyện trên đảo San Hô, ngay cả kí ức liên quan tới ông bà ngoại cũng bắt đầu mờ nhạt, ý định quay về cũng dần không còn mãnh liệt.
Đôi khi cậu còn cảm thấy mình đang sợ việc trở về, dẫu cho cậu cũng không rõ mình đang sợ cái gì.
Còn về phần mộ của ông bà ngoại, Lâm Lung đã nhờ người trên đảo cúng giúp, đối phương sẽ định kỳ gửi ít ảnh cho họ, Lâm Khinh Chu cũng xem qua mấy lần, người kia lo liệu rất có tâm.
Khi ấy Lâm Khinh Chu tưởng rằng đối phương là thân thích hoặc bạn bè có quan hệ không tệ của nhà họ, bây giờ nghĩ lại, người kia dám lắm là Tần Việt.
Qua mấy hôm nữa là giữa tháng bảy, người trên đảo rất chú trọng ngày này, dọc đường Lâm Khinh Chu lên, đã thấy có không ít hoa tươi và đồ cúng đặt trước bia mộ, thỉnh thoảng còn có vài tờ tiền giấy bất cẩn bị gió thổi bay.
Lâm Khinh Chu chỉ mới đến trước mộ bà ngoại một lần, chính là vào ngày bà ngoại hạ táng. Lúc đó đầu óc của Lâm Khinh Chu không còn tỉnh táo mấy, rất nhiều chi tiết mơ mơ hồ hồ, giống như cách một tấm vải mỏng. Đam Mỹ H Văn
Cậu chỉ nhớ hôm ấy trời đổ một trận mưa rất rất to, cậu đờ đẫn đứng trước mộ, mọi người xung quanh đều đang khóc, Lâm Lung khóc thương tâm nhất, gần lên bổ nhào lên trên bia mộ.
Nhưng cậu như không có cảm giác gì, tiếp thu những âm thanh ồn ào bên ngoài kia một cách trì trệ và bị động. Cuối cùng hai mắt tối đen, trực tiếp ngất xỉu trước mộ.
Chẳng qua bà ngoại và ông ngoại chôn cùng một nơi, vậy nên Lâm Khinh Chu vẫn tìm thấy hai bia mộ ấy rất dễ.
Hệt như cậu nhìn thấy nhiều lần trên ảnh, xung quanh được lo liệu rất sạch sẽ, không có lấy một cây cỏ dại, bia mộ cũng sạch tinh tươm, có thể thấy là được lau chùi thường xuyên.
Lâm Khinh Chu lấy trái cây trong ba lô ra, do không có dĩa nên đặt cả túi trên đất:
"Bà ngoại, ông ngoại, con biết hai người không chú trọng cái này, hai người sẽ không trách con chứ? Con xin lỗi, qua nhiều năm như vậy mới đến thăm hai người, có phải hai người cảm thấy nuôi đứa cháu trai như con uổng công không?"
"Nhưng con cũng không cố ý đâu, con mắc bệnh, quên mất rất nhiều thứ, mãi chẳng dám quay về..."
Lúc ra ngoài ánh nắng rất gắt, Lâm Khinh Chu còn trang bị đầy đủ đội nón, đeo khẩu trang, thế mà một lát sau trời liền âm u, mây đen kéo đến từng cục từng cục to, che kín mặt trời, nhưng nhiệt độ vẫn hanh khô, đè ép con người ta không thở nổi.
[Bà ngoại.]
Lâm Khinh Chu gọi một tiếng trong lòng. Kéo khóe môi, nở một nụ cười với bức ảnh trên bia mộ.
Bà ngoại trên tấm ảnh vẫn như xưa, trông dịu dàng hiền hậu, luôn mỉm cười và dễ nói chuyện. Chỉ khi dạy dỗ Lâm Khinh Chu mới cố tình nghiêm mặt, lộ vẻ hung dữ, nhưng không kiên trì được mấy phút là bị Lâm Khinh Chu chọc cười, bó tay với cậu.
[Bà ngoại, con xin lỗi.]
Trái cổ lăn lên xuống, Lâm Khinh Chu mím chặt môi thành một đường.
Cậu cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trên thực tế, ngoại trừ tiếng xin lỗi, cậu bỗng không biết mình còn có thể nói gì.
Người say giấc đã mang tâm trạng thế nào rơi vào giấc ngủ nghìn thu, cậu đã không tài nào biết được, người kẹt lại nơi đây lại ôm nỗi hổ thẹn ra sao sống tiếp, cậu cũng không cách nào tỏ tường.
Chỉ có bản thân cậu trốn trong lần mất trí nhớ kéo dài mười năm, sống yên dạ yên lòng, vô tri vô giác.
Tiếc nuối năm xưa đã chẳng thể vãn hồi, thậm chí cậu không thể viện được cớ gì cho mình, bởi vì từ đầu chí cuối cậu vẫn cảm thấy sự ra đi của bà ngoại có liên quan rất lớn tới cậu và Tần Việt.
Nhưng bây giờ cậu đã về, không chỉ không nhận thức được sai lầm, còn muốn cùng Tần Việt đi tiếp trên con đường bao phủ đầy gai, sơ suất chút thôi là có thể ngã tan xương nát thịt.
Nếu bà ngoại nằm đây nghe thấy được tiếng lòng của cậu, phỏng chừng có thể sống lại đích thân đánh chết cậu.
Nhưng cậu yêu Tần Việt.
Người khó khăn lắm mới tìm về được, không thể mất thêm một lần nào.
Vậy nên cậu chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với bà ngoại. Xin lỗi đã khiến ngoại lo lắng, xin lỗi vì không tiếp nhận ý tốt của bà.
"Ông ngoại, con biết ông thương con nhất, thế nên ông ở dưới khuyên bà ngoại giúp con, bảo bà cụ đừng trách con."
"Nếu mà bà giận thật, vậy thì cứ trút lên con, đừng giận Tần Việt, anh ấy đã sống khổ lắm rồi, con không muốn... không muốn anh ấy chịu khổ nữa, xin hai người nhất định phải phù hộ anh ấy."
Nếu như có báo ứng, cũng nhằm vào con, đừng tìm Tần Việt.
"Bà ngoại, ông ngoại, vậy con về trước đây, vài ngày nữa lại tới thăm hai người."
Trên đường xuống núi, trú nắng một hồi lại ra, gay gắt đến mức không mở nổi mắt, tiếng ve râm ran đợt này hơn đợt khác.
Trên con đường mòn bên cạnh đột nhiên có một con chó đen cao gầy lủi ra, lè lưỡi lướt qua người Lâm Khinh Chu, cái đuôi ấm nóng vừa khéo quét lên cẳng chân cậu, làm cho cậu run bắn lên.
May mà con chó kia nhanh chóng chạy đi mất.
Lúc sắp đến chân núi gặp được người ngoài ý muốn, hai người chạy trời không khỏi nắng, đều sửng sốt.
"Cậu Lâm từ trên núi xuống?" Tần Việt dừng mắt trên người cậu vài giây ngắn ngủi, rồi chuyển sang nhìn ngọn núi phía sau, đầu mày bất giác hơi chau lại.
"Ừm, tôi chỉ đi loanh quanh, không ngờ đến trên núi là..." Cậu không nói tiếp phía sau, lặng lẽ nhìn Tần Việt.
Người kia còn biết giả vờ hơn cậu, bình thản nói, "Cũng trách tôi, chưa nhắc cậu Lâm, mấy ngọn núi bên này có vài ngọn đừng lên tùy tiện."
"Sao có thể trách ông chủ Tần được, có điều ông chủ Tần anh cũng muốn lên núi?" Lâm Khinh Chu đi tới sau lưng anh, tự nhiên đặt tay lên xe lăn, "Đường núi không dễ đi, không thì tôi lên cùng anh?"
Trên chân Tần Việt đặt một cái túi bảo vệ môi trường, có thể đoán được bên trong túi là cái gì, nhưng anh lại từ chối thẳng thừng: "Không cần phiền cậu Lâm, chỉ ra ngoài đi dạo đây đó thôi, không phải muốn lên núi."
"Là thế à, vậy xem ra tôi đã hiểu lầm." Lâm Khinh Chu nói, "Có điều nếu chúng ta đều ra ngoài đi dạo loanh quanh, vậy tôi có thể mời ông chủ Tần đồng hành với tôi, để tôi đỡ phải lạc vào nơi nào không tiện đi nữa không?"
Tần Việt ngước mắt nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó chuyển tầm mắt, bình tĩnh nói: "Cũng được."
Dưới núi có suối nhỏ uốn lượn, hai người men ven suối đi rất xa, suối nhỏ dần hẹp lại, cuối cùng họp thành dòng chảy chầm chậm, chảy một mạch qua ngọn núi khác. Hai bên suối cỏ dại mọc thành bụi, các loại cây và thực vật không gọi được tên phân bố rậm rạp, chằng chịt.
Có hòn đá lởm chởm nhô ra từ trong suối, đủ hình đủ dạng, đủ các sắc màu, ánh mặt trời rọi xuống, mặt suối phản chiếu lấp lánh trong veo, những hòn đá ngập trong nước suối cũng ánh lên ánh sáng như bảo thạch, cực kỳ đẹp.
Thỉnh thoảng còn có một hai con cá nhảy lên từ lòng nước, lại bơi về phía trước theo dòng suối.
Tần Việt nhìn một chỗ nào đó rất lâu, kế đến nghiêng đầu nói với Lâm Khinh Chu: "Cậu Lâm, có thể phiền cậu đẩy tôi tới bên đó không?"
Anh chỉ một nơi nào đó. Cách họ rất gần, cũng chỉ hai ba mét, nhưng xe lăn anh bị Lâm Khinh Chu kiểm soát, không tự di chuyển được, đành nhờ người này giúp.
"Được." Lâm Khinh Chu đẩy anh qua.