*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Khinh Chu theo cô đi tới quầy lễ tân, nhìn qua đã thấy bó hoa hồng xanh trắng xinh đẹp trên bàn.
Tiểu Yểu cầm bó hoa dúi vào lòng cậu, tươi cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, anh Lâm!"
"Cảm ơn." Từng cành hồng đều tươi thắm quyến rũ, Lâm Khinh Chu cúi đầu ngửi một lúc, cười tủm tỉm nói, "Có điều đây là truyền thống của homestay à, vị khách nào đón sinh nhật cũng có hoa?"
"Đâu có, một bó hoa hồng nhiều tiền lắm, nếu mà khách nào cũng có vậy chẳng phải tụi em uống gió Tây Bắc sao?" Tiểu Yểu dùng mu bàn tay che nửa bên mặt, tỏ vẻ thần bí nói: "Chỉ anh có thôi, ông chủ của tụi em đích thân đặt đó."
Tuy khoảnh khắc nhìn thấy hoa trong lòng đã có suy đoán, nhưng nghe tiểu Yểu nói ra như thế, vẫn như có thứ gì đó bất thình lình đâm vào buồng tim, nhói cơn đau nhẹ.
"Hơn nữa anh nói xem có trùng hợp không, anh với ông chủ tụi em lại cùng một ngày sinh nhật, em đối chiếu thông tin đặt phòng cho anh mà cũng không nhận ra, chẳng biết sao ông chủ của tụi em biết nữa, quái lạ ghê."
Không có gì lạ cả, Lâm Khinh Chu nghĩ, trước đây hai chúng tôi còn cùng ăn sinh nhật, sinh nhật ông chủ các cô cũng do tôi đặt cho, anh ấy không biết sao được.
Vả lại sinh nhật trên chứng minh thư của tôi không phải ngày này, cô không biết là phải.
Song không biểu hiện ra mặt, chỉ hỏi: "Vậy nên ông chủ của các cô đâu? Anh ấy có hoa không?"
"Ông chủ lại đi dạo rồi, ảnh cũng có, đã đặt ba bó đấy, bó của ảnh chắc mang vào phòng rồi, mỗi năm đều vậy." Tiểu Yểu nói.
"Ba bó?" Lâm Khinh Chu ngạc nhiên.
"Đúng vậy, mấy năm qua là hai bó, bó còn lại sẽ mang vào căn phòng kia." Tiểu Yểu chỉ căn phòng ở góc rẽ tầng hai, "Em đoán á, không chừng người ông chủ thích từng ở căn phòng đó, nên ông chủ mới không cho người khác vào..."
Lâm Khinh Chu: "..."
Thế cô đoán chuẩn thật.
Lúc này Lâm Khinh Chu thật sự khó có thể hình dung tâm trạng bây giờ của mình, chua, ngọt, đắng, chát...như tất cả cảm xúc trộn hết vào nhau, nấu chín, đun sôi trái tim cậu.
"Có lẽ thế." Cậu mỉm cười, "Ông chủ các cô đi bao lâu rồi?"
Tiểu Yểu liếc đồng hồ trên tường: "Bảy giờ mười lăm...chắc tầm mười phút."
Mười phút.
Bình thường Tần Việt sẽ dạo bên ngoài nửa tiếng mới về, nếu như bây giờ cậu ra ngoài, biết đâu có thể gặp đối phương trên đường.
Suy nghĩ thế này một khi nảy ra là không thu lại được, Lâm Khinh Chu đang ôm hoa: "Vậy tôi cũng ra ngoài đi dạo, hoa này...giữ giúp tôi một lát, đừng để ai đụng vào, của tôi đó!"
Thói quen buổi sáng nhất định phải ra ngoài đi dạo của Tần Việt không phải có từ đầu, mà là bắt đầu từ mùa hè sáu năm trước, ước chừng là vào thời điểm này, trước sau sinh nhật của anh và Lâm Khinh Chu.
Khi đó anh đã gần chấp nhận được chuyện cả đời mình không thể đứng dậy, dần dần không nghĩ đến một số thứ nữa, chỉ muốn ở trên đảo San Hô trông coi [Phù Bạch] đến hết quãng đời còn lại.
Nhưng tối hôm ấy anh đã mơ một giấc mơ, trong mơ anh trở lại đêm hè nào đó của rất nhiều năm về trước, anh và Lâm Khinh Chu ngồi trong sân ăn dưa hấu, bà ngoại cũng ở bên cạnh, thong thả phe phẩy quạt hương bồ.
Dưa hấu rất ngọt, Lâm Khinh Chu cười cũng rất ngọt ngào.
Ăn xong hơn nửa trái dưa, Lâm Khinh Chu ợ hơi, sau đó ôm ghi-ta kế bên lên, ca hát.
Là bài dân ca có giai điệu rất chậm, chậm rãi, trầm lắng, hệt như lời bài hát viết, khiến người nghe có cảm giác năm tháng bình lặng, muốn cứ thế gắn bó hết kiếp người.
Lâm Khinh Chu thường xuyên hát bài này, đến mức Tần Việt cũng thuộc, thỉnh thoảng sẽ ngân nga theo vài câu.
Tối đó là như thế, hát đến đoạn sau đã biến thành hai người song ca, Lâm Khinh Chu hát một câu, anh tiếp một câu, hát xong một bài, hai người nằm sấp trên bàn cười ngờ nghệch, hai bàn tay phía dưới bàn thậm thụt nắm lấy nhau, "làm việc riêng" ngay trước mặt bà ngoại.
Mộng đẹp đẽ bao nhiêu, hiện thực tỉnh giấc lại tàn nhẫn bấy nhiêu, Tần Việt nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà. Nỗi khổ sở không có đường nào trút ra, đến nỗi nảy sinh một chút ý nghĩ chán đời trong giây lát.
Sau khi thức dậy anh không ở lại homestay, cảm thấy đâu đâu cũng có hình bóng của Lâm Khinh Chu, bất luận là ở phòng, ở đại sảnh, hay là nhà bếp hoặc sân trong, anh đều có thể nghe thấy giọng nói của thiếu niên ấy, giòn giã gọi anh: "Anh!", "Tần Việt!"
Có lẽ xuất phát từ tâm lý trốn chạy, anh lăn xe lăn ra ngoài.
Nửa đêm hôm ấy trời đổ một trận mưa to, lúc Tần Việt ra ngoài mưa đã ngừng, không khí sau mưa rất trong lành, hít vào khoang phổi như có thể gột rửa hết thảy, có thể khiến người ta tạm quên đi muộn phiền.
Đã lâu rồi Tần Việt không ra khỏi cửa, nhưng hôm ấy dạo ở bên ngoài rất lâu, cũng tình cờ gặp rất nhiều người.
Đều là những gương mặt thân quen, thím Vương tiệm trà sữa kế bên, chú Lý bán hàu ốp lết, ông Vương trứng luộc nước trà, chú Lâm tiệm hoa phía Tây... những người này trước đây gặp anh ai cũng vui vẻ chào hỏi, nhưng giờ đây lảng tránh ánh mắt anh, vội vàng lướt qua người anh.
Dường như kể từ đêm tuyết ấy, cuộc sống của anh đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, tất cả mọi thứ biến mất sạch sẽ, và anh cũng trở thành "yêu ma" người người trên đảo kiêng kỵ.
Chỉ có trẻ con mù mờ mới chạy đến trước xe lăn của anh, ôm thắc mắc hỏi anh: "Anh ơi, chân của anh bị thương ạ?"
Sau đấy nhanh chóng bị người lớn kéo đi, nghiêm khắc cảnh cáo tụi nó: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lại gần cậu ta!"
Sau này Tần Việt lăn xe lăn đến bờ biển, hóng gió biển một hồi, lại bị tiểu Yểu ra ngoài tìm anh coi thành muốn tự sát, quỳ bên chân anh khóc rõ lâu, khóc đến mức Tần Việt nhức cả đầu.
Anh bèn nói với đối phương: "Tôi sẽ không chết, tôi sẽ ở lại đảo San Hô."
Trước đây anh đã nói qua lời này, nhưng rõ ràng tiểu Yểu không tin.
Về sau anh bắt đầu ra ngoài đi dạo mỗi buổi sớm, lúc đầu tiểu Yểu không yên tâm, theo sau anh cách một khoảng nhỏ trông nom, dần dần nhận ra anh không có luẩn quẩn trong lòng, chỉ ra ngoài dạo loanh quanh thật, mới chịu yên tâm để anh đi một mình.
Nhoáng một cái đã qua nhiều năm vậy rồi, mà người anh ngỡ rằng kiếp này không thể gặp lại cũng đến trước mặt anh. Như một món quà của số mệnh.
Anh vốn nên cảm thấy đủ, nhưng trong từng ngày sống chung lại sinh ra rất nhiều rất nhiều ý nghĩ ngông cuồng.
"Ông chủ Tần." Vào lúc Tần Việt nghĩ đến những việc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thân quen, Tần Việt nhìn quanh một vòng, không thấy ai, cho rằng lại là ảo giác do mình nghĩ ra.
Hôm nay anh đi một đoạn đường thì nghĩ ngợi cả đoạn, vậy mà đã đến ngọn núi phía Bắc lúc nào chẳng hay. Đương tính lăn xe lăn rời đi, giọng nói kia lại vang lên, "Ông chủ Tần!"
Lần này Tần Việt nghe rõ khởi nguồn của âm thanh, là truyền tới từ trên cái cây trước mặt. Cái cây đó phải cao tới mười mấy mét, mà Lâm Khinh Chu đang nằm sấp trên cành cây thô to chắc chắn, đang vẫy tay với anh.
Động tác đó quá nguy hiểm, sơ ý cái thôi là sẽ té từ trên cây xuống, mặc dù Lâm Khinh Chu không lên chỗ cao nhất, nhưng thế này mà ngã xuống, vẫn có khả năng bị thương. Tần Việt thấy vậy, trong lòng toát mồ hôi, sắc mặt vốn đã không đẹp đẽ trở nên lạnh hơn
"Cậu Lâm, cậu đang làm cái gì vậy?"
Lâm Khinh Chu lại nhích về trước, cho anh xem một nắm trái dại: "Tôi hái trái cây, chớ thấy trái này xấu, đem phơi nắng, dùng đường phèn nấu thành mứt hoa quả, ngon lắm ấy."
Bởi vì ngon, vậy nên hay không giữ được, trái cây còn chưa chín hẳn, là sẽ bị đám trẻ con trên đảo tranh hái, mà đứa tích cực nhất trong đám chắc chắn là Lâm Khinh Chu.
Cậu là "khỉ hoang" nổi danh trên đảo San Hô, động tác lên cây xuống cây thạo sánh ngang lên giường xuống giường, không đứa nào tranh lại cậu.
Tần Việt thích ăn trái dại nhỏ, nói ngon hơn mứt tiệm bán, đôi khi nấu được một hộp giữ tươi đầy ắp, anh có thể ăn một hơi hơn nửa hộp.
Vậy nên Lâm Khinh Chu liền trở thành trùm hái trái dại, khắc cả tên mình lên mấy cái cây kia, ai mà hái trái cây của cậu, cậu đánh người đó.
Đến mức danh tiếng trùm đảo San Hô nức tiếng gần xa hơn, hình tượng của cậu ở trong mắt người khác đều là ngang ngược vô lý. Nhưng bản thân cậu không để tâm, chăm chỉ hái trái dại ôm cho Tần Việt.
Lúc đó cậu vẫn chưa biết tấm lòng mình dành cho Tần Việt, mà đã muốn đem hết tất cả những thứ Tần Việt thích cho anh.
"Cậu xuống trước đi, trên cây nguy hiểm." Tần Việt cau chặt hai mày hơn.
Ai có ngờ được, mười mấy năm qua đi, họ là đàn ông ba mươi tuổi hết rồi, người này vẫn còn trèo cây hái trái dại.
Lúc ra ngoài Lâm Khinh Chu đương nhiên không nghĩ đến việc mình sẽ hái trái cây, cậu chỉ ra ngoài tìm người, thế nhưng không tìm được, đi một vòng thì tới nơi này, sau đó nhìn thấy cái cây này, cùng với trái cây đỏ mọng trên cây.
Đoán chừng đám trẻ bây giờ không thích ăn nữa, vậy nên trái chín cũng không ai hái.
Cậu ấm đầu liền trèo lên, nhưng hái rồi không có chỗ để, chỉ có thể một tay ôm trong lòng, hái mấy trái, lại rớt mấy trái, hái cả buổi trời cũng chỉ có chừng ấy.
Nhưng lại nhặt được Tần Việt tìm hoài không thấy ở dưới cây. Cũng coi như một niềm vui bất ngờ.
Cậu biết Tần Việt đang lo lắng, hồi đó người này đã thích nhọc lòng như vậy, mỗi lần cậu trèo cây về, ở đâu cọ xước, Tần Việt sẽ buồn bực không vui một chập, cậu phải dỗ hồi lâu mới nguôi ngoai.
Vậy nên bây giờ cậu cũng không dám nghịch quá, Tần Việt bảo cậu xuống, cậu liền ngoan ngoãn xuống.