*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thế nên năm nào các cô cũng thế này sao, hoa hồng và mousse sô cô la?" Lâm Khinh Chu đã rây xong ca cao, trên bao tay sơ ý dính một ít, liếm vào, là vị đắng.
"Ừm, ông chủ không thích tiếp xúc với người khác, trừ mỗi sáng ra ngoài đi dạo, thời gian còn lại cơ bản đều ở trong homestay, không phải đọc sách thì là ngủ trong phòng, có điều năm nay có anh Lâm, chắc sẽ náo nhiệt hơn nhiều."
Đặt vào mười năm trước, có lẽ Lâm Khinh Chu không sao ngờ được sẽ có một ngày cậu muốn hiểu rõ chuyện của Tần Việt, phải cần hỏi bóng hỏi gió từ chỗ của người khác.
Lẽ ra cậu nên bổ nhào vào lòng Tần Việt, nằm ỳ trên người Tần Việt, cùng Tần Việt trải qua những việc này.
Nhưng cậu đã thất hứa. Cậu trốn ở nước ngoài mười năm, để Tần Việt bơ vơ ở lại đảo, chờ một người có khả năng sẽ mãi chẳng trở về, nhớ một chiếc bánh kem đã ngưng sản xuất.
Chỉ cần nghĩ đến những việc này, trái tim của Lâm Khinh Chu như bị dao cứa, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Cậu không chống đỡ được nữa: "Tiểu Yểu, xin lỗi, tôi thấy hơi không thoải mái, muốn về phòng nghỉ ngơi..."
Tiểu Yểu đang đổ mousse vào trong khuôn, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Khinh Chu mặt tái mét, đầu đầy mồ hôi lạnh, hết hồn: "Sắc mặt anh sao khó coi vậy, không sao chứ?"
"Không sao, nghỉ một một lát là ổn."
"Được, vậy anh đi nghỉ mau đi, có việc gì cứ gọi em!"
Trạng thái của cậu trông rất tệ, tiểu Yểu không yên tâm, nhìn suốt một đường, song cô phát hiện Lâm Khinh Chu không lên tầng hai, mà rẽ vào hành lang của tầng một, đẩy cửa vào phòng của Tần Việt.
Tiểu Yểu há hốc mồm ngay tại trận: "Không phải...tình huống gì đây."
Cô cũng không có bụng dạ làm bánh kem nữa, theo tới nghe ngóng động tĩnh một hồi, chẳng nghe được gì, nhưng lại không thấy Lâm Khinh Chu đi ra, chỉ có thể đội dấu chấm hỏi quay về bàn ăn.
Mà Lâm Khinh Chu bên kia, không chỉ mò vào phòng ông chủ Tần, còn mò lên giường của ông chủ Tần.
Do uống thuốc, Tần Việt ngủ rất say, đầu mày đang nhíu, như trong mơ cũng bị phiền muộn quấy rầy, ngủ không yên ổn.
Lâm Khinh Chu nằm nghiêng bên cạnh anh, áp bụng ngón trỏ lên, dịu dàng vuốt phẳng hai hàng lông mày.
Sau đó cẩn thận hôn lên gương mặt cậu hằng nhớ mong. Từ vầng trán, đến mắt, đến mũi, miệng, cuối cùng dừng trên trái cổ nhô lên, nhẹ nhàng ngậm lấy, không nỡ buông ra, nhưng cũng không đành cắn. Chỉ liếm, cọ sát.
Không lâu sau mảng da ấy đã nhuộm màu.
"Tần Việt."
"Anh."
Cậu nhỏ giọng gọi, lặp đi lặp lại, tựa như muốn bổ sung hết mọi lầm lỡ bao năm qua.
Kế đến, đôi tay cậu vòng qua, một tay ôm eo Tần Việt, một tay đỡ đầu anh, vùi mặt mình lên ngực đối phương.
Hơi thở của Tần Việt hơi dồn dập, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, Lâm Khinh Chu có thể cảm nhận rõ trái tim bên dưới đập từng hồi từng hồi.
Rất mạnh. Rất nhanh.
Nhưng cũng khiến người ta an lòng.
Vừa nãy ở trong đại sảnh, cậu lại suýt mất kiểm soát, nhưng giờ đây nghe tiếng thở của Tần Việt, tâm trạng cậu bất giác bình tĩnh lại, lồng ngực lên rồi xuống theo nhịp tim Tần Việt.
Giống như hai người nối liền một trái tim.
Lâm Khinh Chu ôm người trong lòng chặt thêm, ngửa đầu lên, đổi thành vùi vào cổ Tần Việt.
Biết bao năm trôi qua, loại sữa tắm Tần Việt dùng dường như vẫn là loại trước đây, là hương chanh bạc hà rất nhạt, rất thơm.
Lâm Khinh Chu hít sâu một hơi, để mùi hương mà cậu quen thuộc lấp đầy cả xoang mũi, lại hít vào phế tạng, khắc vào tận sâu linh hồn.
"Anh."
"Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy."
"Nhưng xin anh đừng không cần em."
"Đừng bỏ rơi em..."
"Khó lắm em mới...tìm được anh."
Tần Việt ngủ một giấc mê mệt, mơ thấy người đã lâu không mơ thấy, mùa hè, gió biển, sinh tố dưa hấu ngọt ngào, cậu nhỏ ôm ghi-ta ngồi trong sân ca hát.
Em hát những năm tháng từ nay về sau, hát trăng tròn rồi khuyết có thủy có chung, cũng hát kết thúc của câu chuyện.
Cõi mơ quá đẹp, Tần Việt không nỡ tỉnh.
Song vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy người trong mộng rúc trong lòng anh, nhắm mắt ngủ say. Có lẽ đã thầm khóc, mũi đỏ bừng, khoé mắt còn vương vệt nước.
Cậu ôm anh rất chặt, nửa cơ thể đè trên người anh, đè đến mức bả vai Tần Việt tê rần, nhưng bọn họ không thân mật thế này đã quá lâu, lần trước ôm nhau tỉnh dậy vẫn là mùa hè mười năm trước, cái hôm Lâm Khinh Chu rời đảo về Đông thành.
Buổi tối trước hôm ấy, ban đầu hai người ngủ trong phòng riêng, Tần Việt hiếm khi mất ngủ, đến một giờ mấy sáng vẫn chưa ngủ.
Thứ nhất là vì khoảng thời gian ấy chuyện xảy ra quá nhiều, quá rối loạn, đè nặng trái tim anh trùng trùng điệp điệp, đến lúc đó mới giải quyết hết toàn bộ, khiến anh vô cớ sinh ra một số cảm giác không chân thật, buổi tối khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó là ngày hôm sau Lâm Khinh Chu phải đi rồi, anh rất lưu luyến. Bọn họ mới tỏ rõ lòng nhau, đã gặp phải chia ly, cho dù anh có an ủi Lâm Khinh Chu ra sao, trong lòng bản thân cũng chẳng nỡ.
Ngay lúc anh nghĩ lung tung, cửa phòng đột nhiên bị vặn mở, có người lén la lén lút vào, rón rén lên giường anh. Là Lâm Khinh Chu mặc áo ngủ bò sữa.
Thiếu niên mới lên giường liền ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh dụi lấy dụi để: "Anh, em không muốn đi, em không nỡ rời xa anh..."
Giọng cậu mềm mại, ngữ điệu cũng đầy ấm ức, từng tiếng "anh" tựa như lưỡi câu, câu Tần Việt mất kiểm soát, tóm gáy người kia hôn rất lâu, bấy giờ mới ôm nhau thiếp đi.
Nhưng chưa tới bảy giờ, Lâm Khinh Chu đã tỉnh, rón rén về phòng mình trên lầu.
Nếu như biết đó sẽ là đêm cuối cùng giữa họ, Tần Việt nghĩ, có lẽ anh sẽ giữ Lâm Khinh Chu lại lâu thêm một chút, hôn lâu thêm một chút, sẽ không vì Lâm Khinh Chu xin tha mà buông tha cậu dễ dàng...
Tần Việt nhìn Lâm Khinh Chu hồi lâu, tình cảm trong mắt cuộn cuộn như thủy triều, sau đó không kiềm được lại nhớ đến đêm giao thừa năm đó.
Lòng anh chộn rộn, muốn tiếp tục nụ hôn bị ngắt ngang, cũng muốn tiếp tục mười năm dang dở của bọn họ.
Nhưng không được.
Không thể.
Lâm Khinh Chu đúng lúc này tỉnh lại, đã lâu rồi cậu chưa ngủ được một giấc yên ổn, đến mức khi tỉnh lại ngờ nghệch, không phân biệt được đêm nay là đêm nào, tưởng rằng mình vẫn còn ở mười năm trước, giống như buổi sáng của vô số mùa hạ, ôm lấy anh cậu tỉnh dậy từ cơn mơ.
Cậu kề mặt lên cằm Tần Việt, dụi như cún con: "Anh, anh mọc râu rồi, ngứa quá."
Giọng nói vừa ngủ dậy nặng âm mũi, có hơi khàn. Đôi tay để bên người của Tần Việt siết chặt.
Thế nhưng Lâm Khinh Chu vẫn không hề hay biết, mặt từ cằm tựa vào ngực anh, mềm mại làm nũng: "Anh ơi, sao tim anh đột nhiên đập nhanh vậy?"
"Cậu Lâm." Tần Việt không thể nhịn được thêm, giơ cánh tay, nắm bả vai cậu, không cho cậu dụi bừa nữa, giọng còn khàn hơn cả Lâm Khinh Chu, "Cậu mớ ngủ rồi."
Xưng hô lạnh nhạt xa cách này lập tức kéo Lâm Khinh Chu từ trong ngọt ngào trở về hiện thực, con ngươi cậu co lại, kéo quần áo Tần Việt theo bản năng.
Ngập ngừng, ngờ vực gọi một tiếng: "Anh?"
Tần Việt buông tay ra, hai tay chống nệm, có vẻ muốn ngồi dậy, nhưng nửa người Lâm Khinh Chu vẫn còn đè trên người anh, hơn nữa hai chân không dùng được lực, vậy nên động tác này hơi khó khăn với anh.
Lúc này đầu óc của Lâm Khinh Chu đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cảm xúc hãy còn lún trong quá khứ, đến đỗi cơ thể như bị tách thành đôi nửa, một nửa say đắm chuyện xưa, một nửa đau khổ tại hiện thực.
Hai tay cậu dìu cánh tay của Tần Việt, đỡ người dậy tựa vào đầu giường, lòng thắt lại, xoắn chặt, rối tung rối mù.
Kể từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện, cậu luôn cố thuyết phục mình không được nóng vội, cho Tần Việt thời gian, cũng cho bản thân thời gian, dù sao Tần Việt ở ngay đây, cậu đã tìm được anh rồi.
Giữa bọn họ cách khoảng cách mười năm, có lẽ vẫn còn hiểu lầm và tiếc nuối, vậy nên cậu phải từ từ.
Nhưng hôm nay, nghe Tần Việt nói lời kia, rồi lại nghe tiểu Yểu nói nhiều chuyện cũ, cậu chợt cảm thấy mình không đợi tiếp được, cậu đã bỏ lỡ Tần Việt mười năm, vì sao phải tiếp tục chờ đợi, vì sao phải tiếp tục dối lừa.
Cậu thật sự không đợi được thêm phút nào nữa.
"Cậu Lâm, tại sao cậu ở trên giường tôi?"
Mái tóc dài của Tần Việt rất mềm mượt, cho dù mới ngủ dậy chưa kịp chải chuốt, cũng xõa xuống men theo sườn mặt, che khuất nửa khuôn mặt nhỏ của anh, cũng giấu đi tất cả cảm xúc của anh ở bên dưới.
Anh giơ tay bóp ấn đường, lúc nhìn lại Lâm Khinh Chu là vẻ lạnh nhạt.
Mà lúc này Lâm Khinh Chu không hề muốn thấy điệu bộ này của anh: "Bởi vì...em muốn hôn anh..."
Cậu sáp đến, trực tiếp đè Tần Việt trên ván giường, âm đuôi của chữ cuối cùng tan biến trong hơi thở khi môi răng hai người chạm nhau.
Hành động này vượt ngoài dự liệu của Tần Việt, anh chưa kịp phản ứng gì, đã bị Lâm Khinh Chu giữ sau đầu, bị động tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo của đối phương.
"Ưm...cậu Lâ...ưm..." Lâm Khinh Chu có vẻ bất mãn với cách gọi của đối phương, răng dùng chút lực, cắn một cái lên môi Tần Việt như trừng phạt, lòng bàn tay trượt xuống đến gáy anh, xoa bóp không nặng cũng chẳng nhẹ.
Người cậu đè lên Tần Việt, nửa trói buộc anh trong lòng mình. Tần Việt không thể không ngẩng đầu, khuôn cằm cứng đờ, và cần cổ thon dài nối thành một đường thẳng mượt mà xinh đẹp. đam mỹ hài
Mà nụ hôn của Lâm Khinh Chu cũng chầm chậm rơi xuống, môi cọ làn da anh, từ môi lướt dọc đến cổ. Cậu hôn chậm rãi dịu dàng, nhưng không có nụ hôn nào đáp lên da thịt, mà là ma sát như có như không.
Song lại khiến Tần Việt bỏng rát như bị lửa liếm, muốn điên tới nơi.
Trong vô số nụ hôn trước đây, anh luôn là người nắm quyền chủ động, nhưng hiện tại, anh lại bị Lâm Khinh Chu kiểm soát một cách dễ dàng, ngay cả tránh cũng không tránh được.
Khó mà chịu nổi.
"Anh."
"Tần Việt."
"Em đến tìm anh đòi một lời hứa của mười năm về."
Vừa dứt lời, con ngươi của Tần Việt đột ngột dãn to.
Lâm Khinh Chu nhận ra sự thất thố của anh, buông tay đồng thời cúi đầu hôn khoé mắt anh, lúc mở miệng giọng mang chút tủi hờn, như thể người đè người ta ra hôn ban nãy không phải cậu.
"Anh, em mất trí nhớ, vậy nên không nhớ được anh, vậy anh thì sao, tại sao anh không thừa nhận em, anh cũng mất trí nhớ luôn ư?"
Tần Việt lập tức nghẹn lời, quay mặt đi không nhìn cậu. Một giây sau, môi của Lâm Khinh Chu đuổi tới, "Anh, nhìn em này, tại sao anh không nhận em, anh không cần em nữa sao?"
Tần Việt đã tránh, đã né lâu nay, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc đối mặt với giờ phút này. Dường như có một cảm xúc vô cùng phức tạp đang đè nén trái tim anh, ép anh không thở nổi.
"Anh cho rằng em đã quên anh." Anh khẽ nói.
Nghe Tần Việt nói như vậy, Lâm Khinh Chu cười bất lực, đúng vậy, cậu đã quên thật, nhưng đó không phải là lãng quên trên tình cảm, mà là trên ý nghĩa vật lý.
Cậu ngỡ Tần Việt đã chết, cậu không chấp nhận được, nó quá đau khổ, vậy nên cậu khép kín bản thân, trốn tránh mười năm như một con đà điểu.
Như thể chỉ cần không tồn tại người mang tên Tần Việt, vậy thì cậu sẽ không đau khổ.
Nhưng lẩn trốn cũng chẳng ích gì, vào cái lúc mà cậu nhớ lại, hết thảy chỉ tổ đớn đau gấp bội phần.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Hôm nay có tính là đường không? Cũng hôn luôn rồi!
Đợi hai đứa nói ra, bé Lâm làm rõ chân tướng mười năm trước, thì chua chua ngọt ngọt, có điều sẽ không có bánh ngọt bự ngay tắp lự, bởi vì anh trai tự ti với tsundere, giỏi nhất là khẩu thị tâm phi, cần bé Lâm cạy vỏ sò ra từng chút.
@yu: giờ raw đang là c94, đợi khi nào hai đứa làm rõ hết với ông chủ Tần mở lòng hoàn toàn tui sẽ đăng một thể nha 🍻