Phương Mãn: “… Mỗi thế?”
Khổng Khuyết: “… Ừm.”
Phương Mãn cạn mẹ nó lời: “Tao hỏi là sao mày biết tao ngửi được mùi gì?”
Khổng Khuyết chừng như cảm thấy nóng, giơ tay cởi một cúc áo sơ mi, ôn tồn đáp: “Vì tôi có thể cộng cảm với anh.”
Phương Mãn sững sờ mất lúc, “cộng cảm” sao nghe giống phép thuật tu tiên vậy, nghe còn ảo hơn thuật đọc tâm.
Phương Mãn cau mày hỏi: “Cộng cảm cái gì?”
“Cảm giác của anh.” Khổng Khuyết lâng lâng nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể cộng hưởng với anh.”
Phương Mãn sững người, gằn từng chữ: “Ý mày là sao?”
“Anh giả ngu hay ngu thật đấy?” Khổng Khuyết cười, “Khó hiểu lắm à? Tức là tôi có thể ngửi được mùi của tôi thông qua mũi của anh. Nhưng đừng lo, trong phần lớn trường hợp, tôi chỉ có thể cộng cảm suy nghĩ được thôi. Lúc anh nhìn tôi anh đã nghĩ tôi có mùi giống hiện trường giết người, nên tôi mới biết.”
Những lời của Khổng Khuyết nghe rất ảo ma, song lại có thể giải thích được về mặt logic.
Phương Mãn suy tính chốc lát, lên tiếng: “Nói cách khác là mày chỉ cần nhìn tao vài lần là sẽ biết tao nghĩ gì? Vậy những thứ khác mày cộng hưởng kiểu gì? Theo cách nào?”
Khổng Khuyết nói ngắn gọn: “Thông qua trao đổi dịch thể.”
“Đó là lý do sao mày lại muốn tao hôn?” Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Phương Mãn, nhưng gã không thể nắm bắt được vì miệng đang quá đau, “Fuck, tao còn tưởng mày yêu tao chứ!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn lập tức nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn: “Vậy thì sao tao lại… khụ khụ… cũng như bị chích thuốc kích dục thế?”
“Ha…” Khổng Khuyết bật cười, “Cộng cảm đấy, tôi có thể cộng hưởng anh thì anh cũng cộng hưởng với tôi được thôi. Ban nãy cảm xúc tôi hơi loạn, khống chế không kịp.”
Phương Mãn đã hiểu chút ít.
Cảm xúc và cảm giác của Khổng Khuyết cũng có thể ảnh hưởng ngược lại đến gã, chỉ cần hắn muốn. Đối với Khổng Khuyết, gã giống như một tệp tin đang mở, cực an toàn và vô hại, chỉ cần click đúp chuột là có thể mở ngay. Còn Khổng Khuyết thuộc loại tệp virus, bình thường làm nào cũng không mở được ra, song một khi mất kiểm soát, nó sẽ lập tức chui vào đầu não của bạn, muốn xóa cũng không xóa được, không cẩn thận còn khiến bạn chết luôn máy.
“Mày… là người người ngoài hành tinh hả?”
Khổng Khuyết nhoẻn cười, “Không.”
Với khả năng ngửi được mùi lạ của mình thì Phương Mãn có thể chấp nhận được cái “cộng cảm” kỳ dị của Khổng Khuyết, chỉ cái là gã càng sợ Khổng Khuyết thêm thôi.
“Anh còn câu hỏi nào khác không?” Giọng Khổng Khuyết hiền hòa như một nhà giáo tận tụy với nhân dân, song động tác lại như một con rắn độc muốn trườn lên người Phương Mãn đang không còn tí sức nào.
Người Phương Mãn nhũn nhào như say rượu, duy có một chỗ là vẫn hiên ngang chọc trời. Gã vặn vẹo quát: “Đệch, đừng có dính lại đây, tránh xa tao ra!”
Bàn tay lạnh lẽo của Khổng Khuyết áp lên mặt Phương Mãn, hắn nói: “Ha, nếu ý đồ của anh là muốn khống chế tôi thì anh thành công rồi. Cha tôi thông minh thật đấy!”
Trong bóng tối vô tận, Phương Mãn moi trong túi ra khẩu súng vừa cướp được từ Khổng Khuyết rồi dí vào bụng hắn, khàn giọng gằn: “Tao đã nói nhiều lần, tao đéo phải do cha mày phái đến giết mày. Bị điên thì mời đến trại thương điên, đừng làm hại người trái đất tuân thủ pháp luật như tao nữa!”
Khổng Khuyết bất động, cười nói: “Bắn đi, giết tôi.”
Phương Mãn: “…”
Trước hôm nay, Phương Mãn chưa từng đụng đến súng, bây giờ thậm chí gã còn không biết chốt an toàn đã mở hay chưa, hơn nữa kẻ mà gã đang chĩa súng vào là một người sống sờ sờ.
Đối mặt với biến thái, người bình thường chính là kẻ thất bại!
Khổng Khuyết cười ha hả, nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Phương Mãn.”
Phương Mãn sợ đến mướt mồ hôi lạnh, đây là lời chúc mừng sinh nhật đáng sợ nhất mà gã từng được nghe. Gã khó nhọc hỏi: “Mày nghĩ tao vui được chắc?”
Khổng Khuyết trầm tư một lúc, sau đó chợt hiểu ra: “Là do tôi không tặng anh quà sao?!”
Phương Mãn: “…”
“Anh thích gì nào?”
Phương Mãn: “… thả tao ra.”
“Hửm…” Khổng Khuyết suy nghĩ chốc lát, kế tiếp nhoẻn cười: “Được. Giết tôi rồi anh có thể đi.”
Phương Mãn thử dùng suy nghĩ như thằng thần kinh để đối thoại với Khổng Khuyết, gã giễu cợt: “Người khác là tặng quà cho tao, còn mày lại tặng tao cái chết. Khổng Khuyết à, mày đâu có thật lòng chúc mừng sinh nhật tao!”
Khổng Khuyết thoáng nghiêng đầu hỏi: “Sao lại thế?”
Phương Mãn đáp: “Vì nếu tao giết mày, phần đời còn lại của tao sẽ phải ăn cơm tù chứ sao.”
Khổng Khuyết bật cười: “Nếu đã thế, hay bọn mình chơi một trò đi?”
“Anh ở lại bên tôi rồi tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay giết tôi, như vậy sẽ không cần lo phải ngồi tù.”
“Mà sau khi chán anh, tôi cũng sẽ giết anh.”
“Chúng ta có thể so tài xem ai sẽ chết trước.”
“… Ý cụ là tôi còn phải ở bên cụ kiếm cơ hội giết cụ?” Phương Mãn cười khẩy, lau vết máu mà cười, “Tao bị rảnh à?”
“Chơi đi, ” Khổng Khuyết thích thú hừ tiếng, “Thú vị mà.”
“Phá game, không chơi.”
Khổng Khuyết bừng bừng phấn khởi nói: “Thế anh nổ súng đi.”
Trán Phương Mãn hằn lên gân xanh, gã nghiến răng nghiến lợi quát: “Đừng tưởng tao không dám giết mày.”
“Giết đi.”
Phương Mãn đặt ngón trỏ lên cò súng, chỉ cần gã bóp nó, “đoàng” một tiếng, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Một tuần nay gã đã quá mệt mỏi rồi, nếu Khổng Khuyết và gã chỉ có thể sống sót một, tất nhiên gã sẽ chọn mình.
Giết hắn, sẽ không còn phải ngày ngày thấp thỏm trong sợ hãi nữa.
Giết hắn, giết hắn!
“Ding Dong!”
Cùng với âm thanh nhắc nhở này, một chùm ánh sáng trắng thoáng cái xuất hiện trước mắt Phương Mãn – thang máy đã có điện.
Đồng tử Phương Mãn co rút lại, ngón tay bóp cò súng thình lình buông lỏng. Gã trông thấy dưới ánh đèn trắng lóa, đôi môi của Khổng Khuyết bê bết máu và đang nhếch lên đầy mê hoặc, nhìn gã bằng ánh mắt vừa ngây ngô vừa biến thái.
Phương Mãn nhanh chóng thở hổn hển, vẫn còn đang sốc.
Vừa rồi suýt chút nữa gã đã giết người!
“Ha…” Khổng Khuyết bật cười tiếc nuối.
Hồi nãy hắn và Phương Mãn đã cộng hưởng “sát khí”, nhưng ngay lúc đèn sáng lên, Phương Mãn đột nhiên bừng tỉnh không bắn nữa, quả thực quá đáng tiếc. Nếu không, hắn đã có thể tận hưởng cảm giác đau mà Phương Mãn đem lại cho mình rồi.
Cửa thang máy mở ra, Lý Bí dắt Lươn Văn Chó đứng ở cửa, trông thấy ngài Khổng đang ngồi trên đùi Phương Mãn. Cả hai đều áo quần xốc xếch, môi sưng đỏ bừng, có thể tưởng tượng trong thang máy đã xảy ra chuyện nồng cháy gì rồi.
Phương Mãn quả không hổ là người vẫn sống sót sau khi cưỡng hôn ngài Khổng bằng cái miệng sặc mùi cá trích!
Lý Bí lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên thái dương, không khỏi liếc sang Kiền Thiên Ý. Mới hồi nãy Kiền Thiên Ý còn lo sốt vó cho an nguy của Khổng Khuyết, nhất định đòi cạy cửa thang máy. Giờ trông thấy cảnh tượng này, không biết vị tình nhân đang được sủng ái nhất của Khổng Khuyết sẽ cảm thấy thế nào.
Bầu không khí trở nên ngượng ngập trong giây lát, Phương Mãn là người phản ứng đầu tiên. Gã lập tức giơ súng chĩa vào thái dương Khổng Khuyết, nói: “Lý Bí, đưa chó của tôi đến đây! Nếu không cái mạng nhỏ của ngài Khổng nhà anh coi như đứt!”
Khổng Khuyết cười nói: “Đưa anh ta đi. Không sao.”
Lý Bí buông dây xích nhưng Lươn Văn Chó lại không lao về phía Phương Mãn như dự liệu mà lại co rúm người nằm ẹp xuống sàn, sợ Khổng Khuyết đến mức không nhấc nổi chân.
Phương Mãn: “Lươn Văn Chó, lại đây, đừng sợ!”
Lươn Văn Chó: Giả chết.
Phương Mãn nghiến răng nghĩ, nếu mặc kệ Lươn Văn Chó, gã có thể bắt Khổng Khuyết làm con tin và đưa thẳng đến đồn công an. Thà vào tù ngồi tạm còn hơn ở bên cạnh Khổng Khuyết. Gã tin Lý Bí sẽ không đến nỗi làm khó một con chó.
Nhưng nếu có ngộ nhỡ thì sao? Lươn Văn Chó đổi chủ thành chó thả lẩu thì làm sao bây giờ?
Phương Mãn mải mê suy nghĩ, bàn tay đang nắm chặt cổ Khổng Khuyết càng ra sức, nghe Khổng Khuyết bật ho một tiếng mới bừng tỉnh khỏi mộng mà thả tay.
Khổng Khuyết chỉnh lại kính, khàn giọng nói: “Được rồi, tôi thả anh đi.”
Phương Mãn rất sợ có tay bắn tỉa đang ngắm mình, ngó chung quanh hỏi: “Sao tao thấy không tin lắm nhỉ?”
Lý Bí cất chiếc khăn tay nhỏ, sốt ruột nói: “Phương Mãn, mau thả ngài Khổng ra! Ngài Khổng luôn giữ lời đó giờ, nói được làm được!”
Khổng Khuyết: “Nếu không tin có thể mang tôi về nhà anh.”
Phương Mãn nghe xong thì thả Khổng Khuyết ra vội, hô lên: “Đừng có theo về nhà tao.”
Khổng Khuyết xốc lại cổ áo, quay người lịch sự hỏi han: “Cần tôi đưa về không?”
Giờ Phương Mãn chỉ hận không thể vọt phát lên cung trăng, nói như chém định chặt sắt: “Không cần!”
Khổng Khuyết gật đầu, hỏi tiếp: “Giờ anh đã vui chưa?”
Phương Mãn đáp rất chi là dè dặt: “… chắc vui.”
Khổng Khuyết nhoẻn cười tỏ vẻ mình cũng đang vui, hòa nhã nói: “Tôi sẽ đến tìm anh chơi game.”
Phương Mãn: “…”
Một đám người ôm lấy Khổng Khuyết lũ lượt rời đi, để lại Phương Mãn dắt Lươn Văn Chó và Kiền Thiên Ý trố mắt nhìn nhau.
Kiền Thiên Ý moi trong túi ra tệ, bảo: “Đạo – diễn – Phương – cầm – lấy – mà – bắt – taxi. Nhớ – trả – lại.”
Phương Mãn nhận tiền, nói: “Chắc chắn rồi, nào về tôi sẽ trả cậu qua WeChat. Cậu vẫn dùng tài khoản cũ chứ?”
Kiền Thiên Ý chầm chậm gật đầu.
Phương Mãn do dự hỏi: “Cậu…”
Phương Mãn cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Gã không thích drama đờ ra mủng, càng không quan tâm đến đời tư của người khác. Gã chỉ muốn hỏi xem Kiền Thiên Ý và Khổng Khuyết đã xảy ra chuyện gì thôi, song xoắn xuýt mãi vẫn chẳng thốt ra câu.
Có điều Kiền Thiên Ý dường như biết gã muốn hỏi gì, bèn chậm rì rì đáp: “Tôi – không – sao. Đạo – diễn – Phương – bảo – trọng.”
Nói rồi, Kiền Thiên Ý lấy tốc độ x. bay đi.
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết lên tầng , bước lên tấm thảm ướt nhẹp và đi ngang qua bức tường bị thiêu cháy rụi. Lý Bí nơm nớp báo cáo: “Tổng thiệt hại khoảng , triệu, chủ yếu là đồ cổ trang trí và thảm trải sàn. Không có thương vong về người, dự tính mai là sửa xong ạ.”
Khổng Khuyết nói: “Không cần sửa, giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Lý Bí còn muốn hỏi có cần chú ý Phương Mãn thêm không, nhưng đã thấy Khổng Khuyết giơ tay vẫy vẫy rồi đi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ của Khổng Khuyết có một bức chân dung của Nam Thần Ánh Trăng, phía trên đầu bức tranh được treo một ngọn đèn như vầng trăng sáng.
Khổng Khuyết ngồi trên thảm, ôm gối ngửa đầu ngắm bức họa, bắt đầu gặm móng tay, “Anh ơi, hôm nay em ăn kẹo.”
“… Cuối cùng em cũng biết cô-ca anh cho em có vị như nào rồi!”
“Em muốn giết Phương Mãn, bởi một khi buông thả dục vọng ắt sẽ bị dục vọng khống chế. Em chưa bao giờ mất tự chủ. Nếu giết hắn em sẽ không còn khát vọng nữa, vậy là sẽ giải quyết được tận gốc vấn đề.”
Thật lâu sau, Khổng Khuyết khẽ nhếch môi, khẽ bảo: “Nhưng em thất bại rồi.”
“… Em còn muốn biết vị chua và đắng là như nào.”
————
Phương Mãn lên taxi, đầu tiên là nghi thần nghi quỷ mà ngửi mùi của tài xế, xác nhận không phải người của Khổng Khuyết, rồi đợi đến khi cách xa khách sạn đến gần nhà mình, gã mới dám thả lỏng chân tay mà đổ vật ra ghế.
Tài xế: “Chọc bạn gái giận à nhóc?”
Phương Mãn bơ phờ bảo: “Sao chú biết được hay vậy?”
Tài xế: “Môi rách thế kia còn gì. Sao, đêm giao thừa tặng nhầm quà à?”
Phương Mãn: “…”
Tài xế: “Vốn là chú không chở chó to đâu, nhưng trông mày chán đời quá nên chú mới cho lên đấy.”
Phương Mãn: “… Vầng, cảm ơn chú.”
Chán đời ư?
Phương Mãn sờ mặt mình, nhìn khuôn mặt bảnh giai nhức nách này mà có thể phun được ra hai chữ chán đời ư?
Chẳng lẽ nếp nhăn chui ra hết rồi?
Đêm giao thừa, ánh đèn ở Bắc Kinh vẫn phồn hoa là thế song lại chẳng có cuộc sống về đêm như bao tỉnh thành khác. Hầu hết các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa, cả con đường chìm trong sương khói, trắng lóa cả mắt.
Công ty hẳn là không thể về, vắng mặt nhiều ngày không có lý do, Giám đốc ắt không dễ dàng buông tha cho gã.
Với lại không thể ở Bắc Kinh được rồi, Khổng Khuyết đã tuyên bố sẽ tiếp tục tìm gã “chơi game”. Gã không dám về lại nhà nữa.
Chạy, phải chạy.
Phương Mãn giơ tay xoa mặt, xoa sạch vẻ chán đời rồi lạc quan vỗ đầu chó.
Hôm nay là sinh nhật, gã sẽ cho mình một khoảng thời gian tự do.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tay trắng, chí ít gã vẫn còn tự do. Sang năm mới và cuộc sống mới, cùng Lươn Văn Chó lang bạt kì hồ đi!
Phương Mãn dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý tất cả mọi thứ mình có ở Bắc Kinh, sau đó giả vờ chụp hàng trăm bức ảnh rồi khoác ba lô dắt Lươn Văn Chó đi du lịch.
Gã đưa Lươn Văn Chó đến Nga để tham gia cuộc thi chó kéo xe hàng năm do gia đình Vladimir tổ chức. Không may Lươn Văn Chó đã bị rớt xuống lớp tuyết trắng dày hơn chục mét.
Kế tiếp là về quê đón Tết với mẹ, dưới sự bao bọc trong tình yêu thương của mẹ, gã đã thành công mất đi cơ bụng. Ăn Tết xong liền ký gởi Lươn Văn Chó cho mẹ già ở quê.
Gã lên núi Thái Sơn quét đất mấy tuần, đợi dáng ngon nghẻ xong lại đi Vân Nam hái trà, tự xao cho mình mấy bịch trà đủ uống cho một năm.
Kế đó đi tập bắn súng, cận chiến và các kỹ năng sinh tồn khác để đề phòng bất trắc.
Đi rồi lại đi, Phương Mãn đi tuốt tuột đến tận mùa xuân mới dừng lại, phần vì Khổng Khuyết không có hành động biến thái nào khác với gã, phần vì cháy túi.
Phương Mãn đăng lên vòng bạn bè: Đang tìm việc, có ai thiếu người làm không?
Không lâu sau, Phương Mãn nhận được tin nhắn: Hey cậu cả Phương, có hứng thú quay phim không?
Người gửi: Ngụy Lai.
———