Phương Mãn cảm thấy như đang gặp Hannibal.
Khổng Khuyết chống gậy, bước từng bước lại gần Phương Mãn.
“Đừng tới đây, tôi muốn nôn!”
Bụng dạ Phương Mãn vẫn đau quằn quại, muốn ói không ói được, đành phải nín thở lùi về sau đẩy cửa sổ kính ra. Không khí ẩm ướt tràn vào nhất thời làm loãng đi mùi máu trên người Khổng Khuyết.
Phương Mãn hít một hơi, nghĩ thầm mùi máu của Khổng Khuyết quá đặc khiến gã chỉ muốn nôn hết mật xanh mật vàng. Phương Mãn lấy khẩu trang rồi nhanh lẹ bịt mũi.
Nói chung là mùi trên cơ thể một người càng nồng chứng tỏ tâm trạng người đó càng tệ. Mùi Khổng Khuyết lúc này không giống mùi vui vẻ cho lắm.
Phương Mãn nghĩ, lúc Khổng Khuyết vui hình như có mùi như rượu vang.
Khổng Khuyết từng bước lại gần Phương Mãn, mặc cho mũi dao gọt hoa quả trong tay Phương Mãn đã dí gần vào trái tim hắn.
Khổng Khuyết cười hỏi: “Phương Mãn à, anh có nhớ tôi không?”
Lúc nói ra câu này, mùi máu của Khổng Khuyết đã dao động như thể hắn đang chờ mong một điều gì đó.
Phương Mãn hít gấp gáp vài cái, cân nhắc xong mới đáp: “Thú thật là… cũng thường xuyên nhớ cậu.”
Như nhớ đến bóng ma tâm lý xua mãi không đi.
Khổng Khuyết nghe vậy thì hơi mở to mắt, khóe miệng nhếch lên sung sướng, thân trên đột nhiên ngả về trước làm Phương Mãn sợ phải rụt phắt con dao lại. Nếu gã phản ứng chậm hơn chút thôi thì con dao này đã xiên vào tim Khổng Khuyết.
Phương Mãn: “Vãi lờ, cậu làm cái quái gì đấy!”
Khổng Khuyết chẳng buồn quan tâm đến chuyện suýt bị thọc chết vừa rồi. Hắn chống hai tay xuống đầu cây ba-toong, hơi chúi người về trước và nhón chân nhổng mông, ngửa đầu hỏi: “Anh nhớ gì của tôi?”
Phương Mãn nắm chặt dao, vừa lo vừa sợ, đáp: “Thì… nhớ cậu thôi.”
Khổng Khuyết nhìn hau háu Phương Mãn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh cũng nhớ tôi như tôi nhớ anh ư?”
“Tôi nhớ đôi mắt của anh, nhớ lông mi của anh, nhớ nốt ruồi son trên mũi anh. Tôi muốn hôn anh, muốn uống máu của anh.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết liếm môi, chậm rãi dí sát vào mặt Phương Mãn. Phương Mãn rú lên một tiếng rồi sút bay Khổng Khuyết, sau đó lộn ra ngoài cửa sổ theo kế hoạch tẩu thoát ban đầu.
Cú rơi tự do chỉ diễn ra trong tích tắc. Với một tiếng uỳnh thật lớn, Phương Mãn ngã ngửa đập lưng vào mái tôn nóc nhà để xe. Những hạt mưa tí tách nện vào mặt gã, màn trời đen kịt bị góc mái tòa cao ốc khoét đi một mảng, ánh đèn nê-ông chớp lóa như những vì sao, bỗng xuất hiện một bóng đen. Không biết Khổng Khuyết ăn phải bả gì mà cũng nhảy theo xuống.
Phương Mãn tức tốc lật mình, Khổng Khuyết ngã vào lưng gã, hai người cùng lăn xuống đất.
Phương Mãn ngã nổ đom đóm mắt, làm đệm thịt cho Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết chống tay đè trên người Phương Mãn, tì đầu ba-toong vào cằm buộc Phương Mãn phải ngước cổ. Phương Mãn cầm dao gọt hoa quả chĩa thẳng mũi vào yết hầu Khổng Khuyết.
Hai người giằng co trong mưa, Phương Mãn trợn mắt trừng Khổng Khuyết: “Đừng đè lên người tôi, xuống mau!”
Khổng Khuyết nhếch miệng, chầm chập dí người xuống mũi dao. Lần này Phương Mãn không rụt tay về. Mũi dao xuyên qua lớp da mỏng, máu tươi rớm ra, nhanh chóng bị nước mưa hòa tan. Đây là một canh bạc thầm lặng, Phương Mãn cược Khổng Khuyết sợ chết, còn Khổng Khuyết thì cược Phương Mãn sẽ không giết mình.
Mưa lạnh tạt vào mặt Phương Mãn, một giọt mưa hòa lẫn máu tươi rơi vào miệng gã.
“Ọe…” Phương Mãn nôn khan, rụt tay cầm dao về như điện giật, nổi cơn tam bành: “Đừng đến chỗ tôi tìm chết nữa được không hả?!”
Khổng Khuyết thắng.
Khổng Khuyết vui vẻ, giơ tay vuốt ngược mái tóc ướt nhẹp ra sau, cụp mắt hỏi: “Sao anh không thích món quà tôi tặng?”
Phương Mãn hơi ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt của Khổng Khuyết trông càng rõ nét hơn trong màn đêm.
Những giọt mưa nhỏ xuống trán, lướt trên xương mày rồi xuống sống mũi và điểm đáp cuối là quai hàm của hắn, chiếc kính gọng bạc không biết đã rơi đi đâu lúc hắn nhảy xuống. Đôi đồng tử đen đẫm nước và sáng lấp lánh, hắn nhìn chằm chằm Phương Mãn, chực chờ câu trả lời của gã. Hơi thở biến thái đã dịu đi khá nhiều.
Phương Mãn nghĩ, nếu Khổng Khuyết lột lớp vest lụa là và gạt đi mắt kính, thì dù có tròng ngay bộ đồng phục học sinh rồi đi thẳng đến trường thi đại học trông cũng chẳng có gì vô lý cả.
Phương Mãn hít mạnh một hơi, kiềm nén nói: “Vì đây không phải là quà. Vừa mở mắt ra con mèo nhà cậu đã đặt xác con chuột trên gối cậu, cậu có muốn không?”
Khổng Khuyết nghiêm túc nghĩ, lát sau đáp: “Nếu con chuột đó làm anh bị thương thì sao.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết chậm rãi tháo khẩu trang của Phương Mãn, cất giọng dịu dàng, “Nó đánh anh, tôi giận lắm. Anh bị nó đánh, tôi càng giận hơn, anh không biết bảo vệ khuôn mặt của mình.”
Túm cái quần xì, Khổng Khuyết tức giận là vì khuôn mặt giống Ánh Trăng Sáng của mình đã bị thằng khác gây thương tích, ngay cả điệu bộ ngả ngớn lúc này cũng không phải để trút giận! Chỉ là hắn coi gã như vật sở hữu cá nhân thôi.
Phương Mãn tường tỏ cái lời bóng gió của Khổng Khuyết, cáu kỉnh đập mạnh tay xuống đất làm nước bắn tung tóe, “Ý mày là lần sau cạo râu, ông mà lỡ xoẹt một phát vào mặt thì cũng chặt tay ông đi luôn???”
Khổng Khuyết khó hiểu hỏi: “Sao anh nghĩ tôi ác thế? Tôi không những không chặt tay anh mà còn sẽ trả toàn bộ chi phí xóa sẹo cho anh.”
Phương Mãn: “Ồ thế thì cảm ơn nhé. Nhưng tôi không phải của cậu, ok?”
Khổng Khuyết bướng bỉnh nói: “Anh là của tôi.”
Phương Mãn: “Không phải.”
Viên đá lạnh lẽo khảm trên đầu ba-toong càng tì cộm vào cằm Phương Mãn. Khổng Khuyết cười dịu dàng, “Tôi nói, anh là của tôi.”
Phương Mãn cứng người. Tuy Khổng Khuyết cười đến là dịu dàng đấy, nhưng mùi máu đang không ngừng đậm lên của hắn cho biết là hắn lại nổi giận rồi.
Phương Mãn rén, làm một con chó trưởng thành ổn trọng là phải biết khéo léo đổi chủ đề trong lúc nước sôi lửa bỏng: “Ok, cái này để sau bàn tiếp. Ban nãy cậu bảo đói phải không? Muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn…” Khổng Khuyết moi từ túi trong của áo vest một viên kẹo rồi lóng ngóng xé vỏ, nhét kẹo vào giữa hai răng cửa, nói không rõ chữ: “Ạc à.”
Phương Mãn: “… Gì cơ?”
Cho đến khi Khổng Khuyết cúi xuống hôn gã, Phương Mãn mới biết Khổng Khuyết nói gì.
Hắn nói là bạc hà.
Kẹo mà Khổng Khuyết muốn ăn là kẹo bạc hà.
Nụ hôn nhớp dính và lành lạnh. Phương Mãn ngâm mình trong làn mưa lạnh giá, vị the mát của bạc hà trong miệng từ từ thẩm thấu vào ngũ tạng, gột rửa sạch sẽ suy nghĩ của gã. Gã nghe thấy tiếng ken két khi Khổng Khuyết cắn kẹo, giây tiếp theo, môi dưới truyền đến một cơn đau nhói.
Bi kịch của nụ hôn trong thang máy lần trước tái diễn, Khổng Khuyết lại cắn môi gã.
Phương Mãn túm ngay tóc Khổng Khuyết rồi trở mình áp hắn xuống, gào lên giận dữ: “Đệt mẹ cái nết đâu ra thế! Đã cưỡng hôn thì hôn cmn hẳn hoi lại còn cắn nữa!”
Khổng Khuyết nhai kẹo: ken két ken két ken két.
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết nhai xong kẹo bạc hà bèn liếm môi một cái. Hắn biết Phương Mãn không thích đau nên hắn đã phải tốn rất nhiều sức để kiềm chế bản thân đấy: “Tôi không cắn mạnh mà.”
Nếu nếm thử giọng điệu của hắn một cách cẩn thận, còn có thể cảm nhận được một chút tự hào nữa cơ.
Phương Mãn lau miệng, đứng lên, hừ lạnh nói: “Ô hô, ra thế ha, có cần tôi phát giấy khen cho không?”
Khổng Khuyết ngồi dưới đất, tay chống má nói đến là thỏa mãn: “Có!”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn ngồi xổm xuống, nghiêm túc bảo: “Khổng Khuyết, đừng động vào Trịnh Doanh Doanh và bạn trai nó.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Anh ra lệnh cho tôi?”
Phương Mãn lựa lời bảo: “Tôi nào dám, tôi kính nhờ cậu thôi. Tôi không muốn giết ai dù là trực tiếp hay gián tiếp.”
“Ha ha!” Khổng Khuyết tựa hồ cảm thấy buồn cười, bật cười nói: “Anh thú vị thật đấy! Còn nhớ trò chơi của chúng ta không?”
Lần đó trong thang máy, Khổng Khuyết đã đề xuất một trò chơi với Phương Mãn, đó là ai sẽ giết đối phương trước. Khổng Khuyết sẽ cho gã cơ hội giết mình, nếu gã không xử xong Khổng Khuyết trước khi hắn chán gã thì người chết sẽ là gã.
Khổng Khuyết nói: “Nếu anh không muốn giết người thì sao chơi được đây.”
Phương Mãn đứng dậy, vuốt nước trên mặt đi: “Đừng đùa, tôi sắp bị cậu ép phát điên rồi đấy.”
Khổng Khuyết chống gậy đứng lên. Hắn thấp hơn Phương Mãn tầm mười mấy centi nên khi nhìn gã, hắn sẽ phải hơi ngẩng đầu.
Khổng Khuyết nhón chân và nói với vẻ mong đợi, “Phương Mãn à, mình chơi trò tuẫn tình đi!”
Khổng Khuyết nói xong còn tự trao cho mình giấy khen. Hắn luôn cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, nhưng hắn cũng muốn biết “tình yêu” mà mẹ hắn bảo hắn sẽ không bao giờ có được nó là gì.
Tự tử vì tình, đồng nghĩa với việc hắn có thể đồng thời nhận được cái chết và tình yêu. Quả là một ý tưởng siêu cấp thiên tài.
Dĩ nhiên, trong mắt Phương Mãn thì đây chỉ là một chủ ý óc chó: “Tuẫn tình? Cậu thử nghĩ xem, Osamu Dazai đã tuẫn tình như nào? Người ta là nhờ cái khí chất u buồn quyến rũ thần sầu xuống hoàng tuyền cùng bạn gái, trọng điểm là cả hai đều CAM TÂM TÌNH NGUYỆN. Cậu nghĩ tôi sẽ cam tâm tình nguyện chết cùng cậu?”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Anh cứ thử đi. Chơi game là luôn có kẻ thắng người thua.”
Phương Mãn rất tự tin vào chính mình, “Một năm, nếu tôi không tuẫn tình cùng cậu thì cậu phải cút xéo khỏi cuộc đời tôi. Nếu cậu chấp nhận điều kiện này, tôi sẽ chơi với cậu.”
Khổng Khuyết đẩy kính theo thói quen, không thấy gì, bấy giờ hắn mới nhận ra kính mình đã mất, trên sống mũi trống không.
Phương Mãn nói khích: “Chần chừ gì? Không dám?”
Khổng Khuyết bật cười: “Ok, chơi như anh bảo đi.”
Phương Mãn không dám tin Khổng Khuyết lại dễ nói chuyện thế. Gã xác nhận lại: “Cho nên bây giờ cậu sẽ không tính giết tôi nữa đúng chứ?”
Khổng Khuyết cười mỉm gật đầu, “Phải, lần sau gặp tôi đừng chạy nữa.”
Tấm lưng căng cứng nãy giờ của Phương Mãn thoáng thả lỏng, gã hắt hơi một cái, xoa mũi hỏi: “Thế cái tay kia bao giờ cậu xử lý?”
Khổng Khuyết: “Bây giờ. Anh lên phòng ném hộp quà xuống cho tôi.”
So với việc Khổng Khuyết cùng về với gã để lấy hộp quà thì hành động này hiển nhiên khiến Phương Mãn yên tâm hơn. Phương Mãn không có bất kỳ dị nghị, lật đật chạy về phòng khách sạn. Nhìn qua khung cửa sổ thấy Khổng Khuyết vẫn đứng thẳng tắp trong màn mưa.
Phương Mãn lấy ruy băng quấn chặt hộp quà, thắt nơ con bướm thật chắc rồi ném xuống chỗ Khổng Khuyết. Khổng Khuyết không tránh mà giơ ba-toong khều đúng nút thắt nhỏ của nơ con bướm, động tác nhẹ nhàng hời hợt song đẹp tuyệt vời.
Phương Mãn nghĩ thầm, nếu là gã thì nhất định sẽ trốn thật xa, đợi cái hộp rơi xuống đất xong mới quay lại nhặt chứ không điềm nhiên lấy gậy đỡ như Khổng Khuyết. Phương Mãn cầm cảm thán, Khổng Khuyết đúng là bậc nam nhi thở ra hai chữ “làm màu”.
Khổng Khuyết tao nhã vẫy tay với Phương Mãn, chiếc khẩu trang đen móc trong ngón tay hắn trông như lá cờ đen nhỏ.
Ớ, khẩu trang của gã treo trên tay Khổng Khuyết từ khi nào vậy?
Phương Mãn vô thức cằm, chợt cảm thấy chỗ đeo khẩu trang có hơi ngứa một tí. Gã cúi xuống, khóe mắt thoáng liếc thấy ánh bạc lóe lên.
Là kính của Khổng Khuyết.
Lúc cả hai ngã xuống, nó đã bị văng ra và rơi xuống cục nóng điều hòa ngoài cửa sổ.
“Ê…” Phương Mãn tính gọi Khổng Khuyết lại, nhưng vừa ngẩng lên đã không còn thấy tăm hơi Khổng Khuyết đâu nữa. Bên dưới không một bóng người, chỉ có những hạt mưa nện xối xả như những sợi chỉ bạc.
Phương Mãn với lấy cái kính gọng bạc rồi đeo thử.
Hơi chật, gọng kính gò sát thái dương, chắc là do mặt Khổng Khuyết nhỏ hơn mặt gã.
“Không có độ… là đồ trang trí. Ồ trông giống chim phết, tinh xảo ghê.”
Phương Mãn tháo kính, tiện tay đặt nó lên những cánh hoa hồng và tấm thiệp Surprise mà Khổng Khuyết gửi đến.