Vừa tiến thêm được vài bước, sau lưng đã lại vang lên tiếng hét chói tai, Khổng Khuyết vội túm lấy cạp quần mình theo phản xạ.
Y như rằng, Sơ Ân lại ôm rịt lấy đùi hắn: “Aaaa!!! Có người kéo em!!!”
Phương Mãn lại túm lấy cổ áo Khổng Khuyết, rống to hơn: “Cả đội mau ôm nhau!”
Khổng Khuyết: “…”
Ngụy Lai phát hiện bàn tay đặt trên vai mình của Kiền Thiên Ý đã biến mất, lập tức khua khoắng khắp nơi: “Ối! Ối! Ối!! Kiền Thiên Ý, cậu đâu rồi???”
Kiền Thiên Ý chậm rãi đi theo NPC, “Là – nhiệm – vụ – đơn, gặp – lại – sau – nhé.”
Ngụy Lai vội nhích lên trên, “Chó, Phương chó, cho tui theo với!!!”
Sơ Ân túm lấy bàn tay đang khua khoắng loạn xạ của Ngụy Lai rồi vén vạt áo anh ta lên, chui tọt đầu vào trong, “Uhu Ngụy tú bà kéo em với! i i i TAT!”
“Không, Sơ Ân, cưng mới đáng sợ nhất ấy! Ha ha buồn, này, đừng cù tôi!”
Và thế là hai cục “i i” bự chảng liền thể đã bị NPC kéo đi. Phương Mãn lặng lẽ đổi vị trí với Khổng Khuyết, giờ thành Khổng Khuyết đi trước, Phương Mãn béo khỏe béo đẹp co rúm nép vào lưng hắn, như số to đùng nhát cáy đi phía sau.
“Khuyết er,” Đầu Phương Mãn bỗng nảy số, bèn hỏi: “Ải tiếp theo là gì?”
Khổng Khuyết đáp: “Không biết.”
Phương Mãn: “Á đù, anh tưởng cậu biết nên mới đi mà… cậu trêu anh đúng không?”
Khổng Khuyết: “… Không.”
Phương Mãn: “Ôi!”
Khổng Khuyết không biết thật. Hắn chỉ cung cấp thiết kế địa điểm và concept chủ đề, còn quá trình cụ thể đương nhiên giao cho đội sản xuất thực hiện. Mà sau khi nơi này xây dựng xong, đây là lần đầu tiên hắn bước chân đến.
Ai ngờ lần đầu tiên đến đã suýt bị tụt quần.
Ra đây là cách con người bình thường thể hiện khi đối mặt với sợ hãi.
Khổng Khuyết ra chiều ngẫm nghĩ: Thú vị thật.
Quãng đường ngắn ngủi mất có hai phút đi mà hai người phải mất tận mười phút. Phương Mãn cảm thấy bọn họ đã đi vào một nơi sáng rực và có nhiệt độ thấp, bên tai vang lên tiếng xích sắt leng keng, còn có người nắm lấy tay gã kéo về sau.
Trí tưởng tượng của Phương Mãn lúc bấy giờ nó là như này: Có một thế lực tà ác muốn tách gã ra khỏi trạng thái liền thể với Khổng Khuyết. Không, gã và Khổng Khuyết không được tách nhau ra, gã phải liều chết túm chặt lấy Khổng Khuyết!
Khổng Khuyết sợ rằng nếu cứ để Phương Mãn kéo thế thêm lúc nữa chắc toàn bộ khuy áo cũng bị giật hết mất. Thế là hắn bèn chủ động tách khỏi Phương Mãn. NPC mướt mồ hôi trói tay hai người ra sau lưng rồi lặng lẽ đóng cửa.
Phương Mãn ngửi thấy mùi của NPC càng ngày càng nhạt thì kinh hãi hô lên: “Ê đừng đi, đã tháo bịt mắt đâu, ơ kìa?!”
Cạch, tiếng đóng cửa vô tình vọng đến.
Phương Mãn nhăn mặt phồng má: “Đù thật, cái phòng kín quỷ gì…”
“Phương Mãn.” Khổng Khuyết hơi ngẩng đầu, “Ngồi xuống, tôi cắn bịt mắt gỡ ra cho.”
Phương Mãn nghĩ hành động này có vẻ khả thi, bèn ước lượng chiều cao của Khổng Khuyết rồi khuỵu chân ngồi xổm xuống. Hương vang đỏ ấm áp xộc vào mũi, Khổng Khuyết há miệng ngậm lấy chụp mắt rồi kéo sang bên.
Phương Mãn lấy lại được ánh sáng, đồng tử nhất thời co rút lại. Ánh sáng trắng chiếu xuống gạch sứ trắng càng thêm chói mắt, sát hai bên tường có hai cái giường sắt nhỏ cực đơn giản, trên thép tấm đặt mỗi cái gối màu trắng. Bên góc tường đặt một cái tủ lạnh nhỏ, ngoài ra trong phòng không còn gì khác.
“Phương Mãn.” Khổng Khuyết ngẩng mặt, tỏ ý bảo Phương Mãn tháo bịt mắt giúp mình.
Bấy giờ Phương Mãn mới ngó sang Khổng Khuyết, thoắt cái sững sờ. Khổng Khuyết đeo một chiếc bịt mắt bằng lụa màu đen, do mặt hắn nhỏ nên cái bịt gần như che đi gần nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú và đôi môi mỏng hồng nhuận. Áo sơ mi đã mất hai cúc, xốc xếch trên người, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Cảnh này rù quyến quá đi mất.
Yết hầu Phương Mãn di chuyển lên xuống, nói: “Sao quần áo cậu lại ra nông nỗi này…”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Bị anh xé đấy.”
Phương Mãn: “…”
Ở một phòng khác, tổ đội Sơ Ân và Ngụy Lai cũng đang giúp đỡ lẫn nhau. Tay cả hai cũng bị trói sau lưng, đang duỗi cổ ra để dúi đầu vào nhau. Sơ Ân nhanh nhẹn dụi mặt vào mặt Ngụy Lai rồi xoa như mèo, đồng thời dụi rớt cả bịt mắt của mình.
Ngụy Lai hô lên: “Ê! Xoa rớt cả phấn nền của người ta rồi đây này.”
Sơ Ân: “Đến nhà ma mà cũng makeup nữa, đồ tú bà mưu mô!”
Ngụy Lai: “Chứ sao? Chế có chết cũng phải chết một cách đẹp nhất.”
Còn đồng chí Kiền Thiên Ý đang đơn côi ở phòng bên cạnh thì đối mặt bức tường mà dùng sức ma sát, chậm rãi xoa rớt miếng bịt mắt.