Năm giờ sáng, Khổng Khuyết mở mắt, trông thấy một cái đầu chó to xù lông đang gác trên ngực mình, nóng hầm hập, còn ngáy khò khè nghe chừng ngủ rất ngon.
Phản ứng đầu tiên của hắn là Phương Mãn cuối cùng đã hiện nguyên hình, biến thành một con chó. Hắn nhắm lại mắt, đúng ba giây sau thần trí đã quay về, phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà, dưới người lót chiếu trúc, trên người đắp một con chó béo ục ịch.
Khổng Khuyết ngồi dậy, đẩy Lươn Văn Chó ra. Lươn Văn Chó hồn nhiên không hay rằng đã ngủ với người nó sợ nhất cả đêm, lật mình chổng vó lên trời, há miệng ngủ vắt lưỡi.
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết đứng dậy, thấy Phương Mãn đang ngủ say trên giường, phơi cái bụng mềm, trắng nõn.
Khổng Khuyết liếc toàn thân Phương Mãn từ trên xuống dưới, lấy mỏ chim công ở đầu ba-toong chọc vào cúc cu Phương Mãn.
Ba mươi giây sau, Phương Mãn bị mùi thúi của Khổng Khuyết đánh thức.
“Ọe…” Phương Mãn vội bịt mũi, súc người về sau: “Vãi đạn, định giết anh à Khuyết er.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Chịu đi.”
Phương Mãn lăn người tới bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, quay đầu bịt mũi hỏi: “Sao mới sáng sớm đã biến khắm vậy hả?”
Khổng Khuyết cười hỏi: “Sao em lại ở dưới đất?”
Phương Mãn: “…”
Toàn bộ quá trình suy tính của Phương Mãn nó là dư vầy: Đầu tiên là gã phải ngủ trên giường. Dẫu sao gã cũng là thằng sĩ diện, sẽ không bao giờ bắt mình phải ngủ sàn nhà. Thứ hai, gã với Khổng Khuyết cùng ngủ trên giường thì lại chật quá, mà nếu ngủ với Lươn Văn Chó và ném Khổng Khuyết dưới sàn một mình thì lại xin là xin vĩnh biệt cụ. Thế nên chốt là cho cả Lươn Văn Chó và Khổng Khuyết cùng ngủ dưới sàn lót chiếu trúc mới là lựa chọn tốt nhất.
Chiếu trúc vừa mát vừa cứng, giống cái giường sắt của Khổng Khuyết quá còn gì.
Lúc lông mi mở ra khép lại đâu đó tầm dăm ba cái, Phương Mãn đã nghĩ xong đối sách, nói đến là hùng hồn: “Ủa anh ôm em ngủ mà, có mà em ngủ không ngoan nên ngã xuống thì có.”
Khổng Khuyết: “Em ngủ rất ngoan.”
Phương Mãn: “… Thế chắc là bị anh đá xuống.”
Nghe thấy mình bị Phương Mãn đá, mùi Khổng Khuyết mới thơm hơn tí tẹo. Hắn đeo kính gọng bạc vào, bảo: “Lần sau anh cứ trói em vào giường, thế là không đá xuống được nữa.”
Phương Mãn dở khóc dở cười: “Sếp thông minh ghê.”
Khổng Khuyết cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sửa sang lại mũ chùm đầu, cười lịch sự: “Em về đây.”
Phương Mãn cau mày, vỗ vỗ bụng mình, nói dửng dưng: “Nghe giọng sếp như kiểu đến đá phò xong về ấy.”
Khổng Khuyết: “Em đâu có trả tiền.”
Phương Mãn hớn hở nói: “Hê hê, phò free!”
Khổng Khuyết bước ra ban công định trèo ống nước xuống. Rốt cục Phương Mãn cũng hết chịu nổi, kéo Khổng Khuyết lại: “Đi cửa chính, ban ngày ban mặt bị người ta nhìn thấy thể nào cũng hô ăn trộm hoặc ông Vương hàng xóm đấy.”
Khổng Khuyết không hiểu “ông Vương hàng xóm” có nghĩa gì, bèn hỏi: “… Ông Vương hàng xóm thường xuyên trèo ống nước nhà anh à?”
Phương Mãn ho khù khụ: “Ờ, ông Vương hàng xóm ý chỉ mấy tên yêu râu xanh chuyên dòm ngó vợ người khác ấy… Hầy, đừng quan tâm đến những chi tiết này. Dù sao cũng đừng trèo, ra anh tặng quà.”
“Quà?” Khổng Khuyết nghiêng đầu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh khôn khéo, song cơ thể thì thành thực hơn nhiều, lập tức thơm phức như chai vang bị đánh đổ.
Phương Mãn sẽ tặng mình cái gì? Khổng Khuyết nắm ba-toong, nhớ lại quà mà mình từng tặng, có nhà, đất, cổ phần, xế hộp,… hắn không muốn những thứ này, may mà Phương Mãn không mua được chúng.
Khổng Khuyết ngẫm nghĩ, thấy mình chẳng muốn gì cả, vì hắn đâu có thiếu gì, chỉ cần Phương Mãn ở bên hắn thôi là đủ. Nghĩ vậy, nhịp tim vì quá hưng phấn cuối cùng cũng chậm lại.
Phương Mãn kéo Khổng Khuyết ngồi xuống ghế, còn mình chống tay ngồi xuống bàn, cầm điện thoại lắc lắc.
“Món quà này anh đã chuẩn bị từ hôm em xuất viện.”
Khổng Khuyết hỏi: “Anh tự làm à?”
Phương Mãn cào mái tóc dày của mình, đáp: “Ừ… thuê đội làm xuyên đêm đó, cơ mà dùng tiền em cho. Anh chỉ vẽ vài cái thôi.”
Khổng Khuyết đẩy kính lên và nghĩ, vẽ tranh se.x à? Tranh se.x nhân vật chính là hắn và Phương Mãn?
Phương Mãn mở di động, bấm vào một biểu tượng app, đưa cho Khổng Khuyết, cười bảo: “Thử xem?”
Khổng Khuyết nhận điện thoại của Phương Mãn, và thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một bức ảnh chibi của hắn và Phương Mãn. Hai người ngồi trên sô pha, một người tròn ủn, tay cầm cái bình giữ nhiệt, chân giẫm lên một con Alaska. Người còn lại mặc vest và đeo kính, cười cong mắt, ôm một con mèo lưng đen chân trắng.
Khổng Khuyết thoáng thất vọng, xem ra không phải tranh se.x.
Thanh tiến trình trượt đến %, giao diện thay đổi, chuyển sang nền hoa anh đào màu hồng phấn. Bên trên có hai nhân vật phiên bản tí hon, một là Phương Mãn mũm mĩm và người kia là hắn trong bộ vest đen.
“Chọt thử vào anh.” Phương Mãn hướng dẫn.
“Game à?” Khổng Khuyết chọt Phương Mãn, thấy phiên bản tí hon của mình nhảy một bước lớn, giống một con cáo bắc cực đang săn mồi, chồm đến chỗ Phương Mãn.
Khổng Khuyết: “…”
“Há há há há há coi giống em chưa, xưa toàn một bước nhảy đến chỗ anh như thế đấy há há.” Phương Mãn vỗ đùi bem bép, hớn hở nói: “Chọt anh cái nữa đi!”
Khổng Khuyết ngoan ngoãn chọt phiên bản tí hon của Mãn béo, thấy trên đầu Mãn béo nhô lên một bông hoa.
Khổng Khuyết tự chọt vào bông hoa mà không cần ai phải chỉ, game phát lên nhạc tí tì tì tí tì tì, hiện thông báo mười bông hoa đã được gửi vào túi.
“Trong điểm đây rồi,” Phương Mãn xoa xoa tay, “Em có thể dùng hoa đổi thưởng, mười bông được một lần rút quà.”
“Không phải lúc trước anh phạt em sao, thưởng phạt rõ ràng, nếu ngoan em sẽ được thưởng. Hiện tại phần thưởng có hôn, ôm, ngủ chung, đánh rắm,…vân vân. Cứ mười bông đổi một thẻ rút. Chung kết là anh vui sẽ cho em hoa, em chọt anh là được.”
Khổng Khuyết nhìn chòng chọc phiên bản tí hon của Phương Mãn, kế đó ngẩng lên nhìn Phương Mãn đang ngồi trên bàn.
“Cảm ơn.” Khổng Khuyết mỉm cười lịch sự.
Khổng Khuyết trông rất bình tĩnh, song Phương Mãn ngửi thấy hắn thơm phức, hiển nhiên là đang vui vẻ, thậm chí không thể khống chế được khả năng cộng cảm ngược của mình, cảm xúc vui sướng truyền vào trái tim Phương Mãn như luồng nước chảy.
Đây là lần đầu tiên Phương Mãn cảm nhận được chân thực cảm xúc của Khổng Khuyết, tức khắc nghĩ mình vì làm game này đến mức rụng cả tóc là quá đáng giá.
Khổng Khuyết hít sâu một hơi, đợi nhịp tim bình tĩnh lại một chút, mới hỏi: “Bây giờ em rút thưởng được chưa?”
“Em tải app về đã.”
Game dành riêng cho Khổng Khuyết này có tên là “Khuyết er hái hoa kí”. Khổng Khuyết tải về rồi cài đặt, nóng lòng vào game đổi thưởng.
Về phần rút thưởng này thì Phương Mãn đã tham khảo cách rút thẻ của Âm Dương Sư, là có thể tự mình viết quà mà mình muốn. Còn về việc có rút được trúng nó hay không là phụ thuộc vào vận “đô-la” của Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết trịnh trọng viết xuống: Hôn.
Mười bông hoa nhỏ rơi xuống ao, và một tấm thiệp cổ điển nhô lên khỏi mặt nước.
Là ảnh một người que tát mông người que khác.
“Tét đít cái!” Phương Mãn cười há há: “Quá đỉnh luôn Khuyết er!”
Khổng Khuyết lập tức đứng dậy nhào lên giường Phương Mãn, cong người tạo dáng Or một cách điêu luyện.
Khổng Khuyết ngoảnh đầu lại nhấn mạnh: “Cả hai bên.”
Phương Mãn tét hai phát, Khổng Khuyết không vừa ý, nói ngay: “Mạnh lên.”
Phương Mãn vận sức lực đánh trống, vỗ mông Khổng Khuyết bôm bốp như đánh bóng bàn.
Đương lúc tét hăng say, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cánh cửa bật mở.
“A Mãn?” Chu Văn Nhã thò đầu vào.
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết: “…”
Chu Văn Nhã: “Hai đứa tiếp tục đi.”
Cạch. Cửa bị đóng cái rầm.
Lươn Văn Chó bị đánh thức, ngẩng đầu lên, nhìn Phương Mãn, rồi lại nhìn Khổng Khuyết, sủa gâu gâu.