Hình như Phương Mãn đã đoán được gì đó, lập tức lôi di động ra bấm bấm.
Khổng Khuyết đoán Phương Mãn chắc định nhắn tin vào wechat Lý Bí, nếu di động hắn kêu thì chắc chắn chuyện hắn giả Lý Bí nói chuyện với Phương Mãn sẽ lộ ngay.
“Em… đi vệ sinh.” Chưa kịp nói xong, di động Khổng Khuyết đã rung lên. Hắn đứng thẳng tắp, mở cửa rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Chỉ còn lại hương rượu trái cây trong không khí nói với Phương Mãn rằng Khổng Khuyết đang hoảng.
Phương Mãn không nhịn được phì cười thành tiếng. Gã không định lột mặt nạ của Khổng Khuyết mà tính để đấy, lâu lâu lại lôi ra trêu cho vui.
Khổng Khuyết đến chỗ Phương Mãn không nhìn thấy rồi lôi điện thoại ra xem thông báo: Bạn có hai bông hoa nhỏ fafa cần hái – Khuyết er hái hoa kí.
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết mở game và cất hai đóa fafa vào túi, không biết phải quay về đối mặt với Phương Mãn thế nào.
Tuy Khổng Khuyết có rất nhiều mặt nạ, song tất cả đều được hắn tự mình lột xuống đúng lúc, để tạo ra hiệu ứng siêu ngầu lòi và nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên hắn lỡ miệng để lộ thông tin thế này.
Khổng Khuyết phát ra câu hỏi tự tận đáy lòng: Mình bị ngu rồi à?
Đợi mấy phút, vẫn chưa thấy Khổng Khuyết quay lại, Phương Mãn đành ra ngoài tìm, liếc ngay thấy Khổng Khuyết đang đứng dưới tấm biển tên quán, mỉm cười nhìn vào hư không, trông như trai đẹp vãi cả đạn mà KFC thuê về để PR.
“Khuyết er?”
Phương Mãn vô thức căng thẳng khi thấy Khổng Khuyết mỉm cười nhìn không khí như vậy.
Gã sợ Khổng Khuyết lại gặp ảo giác của Y Sinh, và phát điên thêm lần nữa.
Khổng Khuyết ngoảnh lại, nhìn Phương Mãn bằng đôi mắt đen như mực, “Sao lại có bông hoa?”
Phương Mãn nắm tay Khổng Khuyết lúc lắc: “Một bông sáng em dắt Lươn Văn Chó đi dạo, một bông vì nãy đã ăn sáng rất ngoan.”
Khổng Khuyết bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Nếu mỗi ngày em ăn bữa cơm, dắt Lươn Văn Chó đi chơi lần thì có được bông hoa không?”
Phương Mãn phì cười: “Đương nhiên là không rồi. Em phải làm nhiệm vụ anh giao thì mới được fafa.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn quan tâm hỏi: “Vừa nãy em đứng đây làm gì thế?”
“Em…” Khổng Khuyết đẩy kính, nói một cách nghiêm túc, “Đang nghĩ xem có phải IQ của mình giảm rồi không.”
Phương Mãn kéo Khổng Khuyết đi, vui vẻ nói: “Em mà không thông minh thì chả ai thông minh nữa, đi thôi.”
Phương Mãn lái xe hơn phút đến công viên nước. Bãi đậu xe khá vắng, chứng tỏ hôm nay không quá đông, không cần xếp hàng quá lâu.
Trước khi xuống xe, Phương Mãn hỏi: “Muốn cởi áo khoác không Khuyết er? Ngoài trời nóng lắm đấy, với cây gậy đắt tiền của em nữa, để trong xe đi.”
Khổng Khuyết suy nghĩ giây lát, móc một khẩu súng lục dưới nách ra: “Nếu cởi áo sẽ không có chỗ cất súng.”
Phương Mãn: “??? Không không không, đừng mang theo súng!”
Khổng Khuyết mỉm cười nói: “Sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Phương Mãn sờ mũi, gã cảm thấy nguy hiểm mà Khổng Khuyết nói chẳng qua là ảo giác của Y Sinh và nỗi bất an sâu thẳm trong lòng, bèn an ủi: “Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em!”
Khổng Khuyết: “… Nếu em nghe lời thì có hoa không?”
Phương Mãn: “Có!”
Thế là Khổng Khuyết cởi áo khoác và để ba-toong lại trong xe, chỉ mặc áo sơ mi màu đỏ rượu rồi ngoan ngoãn xuống xe.
Phương Mãn đeo khẩu trang, đưa balo cho Khổng Khuyết: “Nay giao lương thực cho em bảo vệ!”
Khổng Khuyết nhận lấy cái balo đen rồi khoác lên vai, cảm thấy có phần lạ lẫm, hỏi: “Đây là túi gì?”
“Balo đựng sách hồi cấp ba của anh đó. Còn mới nhỉ, vì anh có hay đeo đâu.” Phương Mãn tự hào ưỡn căng cơ ngực: “Anh chưa bao giờ phải mang bài tập về nhà làm nhớ. Trong balo chưa từng có quá quyển sách, đeo để làm cảnh thôi.”
Khổng Khuyết kéo dây đeo balo, cố tưởng tượng dáng vẻ Phương Mãn đeo balo đi học cấp ba, song hắn chỉ có thể nghĩ được một vài bóng đen mơ hồ.
Khổng Khuyết chưa từng đi học ở trường, hắn hiểu quá trình đến trường, nhưng không thể mô tả chi tiết được nó.
“Trường cấp ba anh tối thứ sáu mới được nghỉ, xong chủ nhật đã phải về trường luôn rồi, nên thứ bảy phải tranh thủ chơi cho đã.” Phương Mãn khoác vai Khổng Khuyết, nhảy tung tăng đến cổng soát vé: “Giống như này này, giả vờ khoác balo ra ngoài học, thực ra là phắn đi chơi mất xác.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Rất thú vị.”
“Thoải mái đi nào,” Phương Mãn lắc vai Khổng Khuyết: “Đây là đi chơi, không phải chủ tịch đi thị sát công trình xây dựng khu vui chơi.”
Khổng Khuyết cuộn dây balo lên rồi lại thả xuống, theo Phương Mãn vào trong. Đi qua cửa soát vé là một mái vòm kính khổng lồ, bên trong có đủ các loại động vật biển đang bơi tạo nên những gợn sóng nhiều màu sắc, phản chiếu xuống hai người.
Phương Mãn lôi di động ra tự sướng mấy phát với Khổng Khuyết, rú lên: “Vãi đạn, đéo gì hai đứa mình bảnh giai thế cơ chứ?!”
Khổng Khuyết đâm vỡ bong bóng ảo tưởng của Phương Mãn một cách phũ phàng: “Vì dạo này anh gầy hơn rồi.”
Phương Mãn: “Nếu lần đầu bọn mình gặp nhau anh đã nặng một tạ, liệu em còn bao nuôi anh không?”
Khổng Khuyết trả lời kiểu đếch muốn sống nữa, rất thành thật: “Không.”
Phương Mãn: “… Đệt.”
Phương Mãn tức giận đúng ba giây, sau lại không khỏi đổi vị trí mà nghĩ, nếu lần đầu gặp mặt gã biết Khổng Khuyết là một thằng biến thái level thượng thừa, chắc chắn gã sẽ bỏ trốn ngay và luôn đêm đó, thế là chả có chuyện sau này, end truyện.
Đúng như Chu Văn Nhã bảo khả năng chiều sẽ mưa. Lúc này bầu trời khá âm u, tuy tối nhưng trời khá là mát.
Phương Mãn đứng trong làn gió mát rười rượi, nhìn chiếc tàu lượn đang lao vút qua: Rén.
Tàu lượn mà gã chơi hồi nhỏ bé lắm, gọi là Sóc bay, mà giờ mới sửa lại nên quy mô cũng tăng theo, thậm chí có chỗ đường ray còn thẳng đứng cơ.
Khổng Khuyết ngửa đầu nhìn tàu lượn, hai tay giữ dây đeo cặp, vẻ đầy háo hức chờ chuyến tàu lượn của mình.
Phương Mãn nghiến răng, lên tàu với Khổng Khuyết.
Đầu tàu đuôi tàu là hai nơi Phương Mãn tuyệt không dám ngồi, thế là ngồi ở giữa tàu với Khổng Khuyết, trước sau là hai đôi tình nhân trẻ đang tán tỉnh nhau.
Phương Mãn kiểm tra song sắt an toàn của hai người, chìa tay đặt phía dưới: “Nắm tay không?”
Khổng Khuyết: “Anh sợ à?”
Phương Mãn: “Không, sợ đếch gì.”
Khổng Khuyết nắm tay Phương Mãn, bàn tay hắn nhỏ hơn Phương Mãn khá nhiều, trắng trẻo mảnh khảnh, trông như một viên ngọc thạch nắm chặt tay là có thể bóp vỡ. Phương Mãn rụt tay về, cảnh giác nói: “Không, anh cảm thấy không được an toàn cho lắm, hay cứ nắm song an toàn đi.”
Khổng Khuyết: “…”
Nhân viên an ninh xác nhận các thanh an toàn của mọi người đã được khóa xong thì tiến vào bàn điều khiển. Một lúc sau, tàu lượn từ từ di chuyển về phía trước.
Khởi đầu là giai đoạn leo chậm, đối với Phương Mãn thì đó là sự bình lặng trước cơn giông tố, trong lòng căng thẳng như mực nước dâng, khi lên đến đỉnh cao nhất thì gần như vỡ đê.
Rầm rầm ——
Tàu lượn đến điểm cao nhất rồi bất ngờ lao vụt xuống theo phương gần như thẳng đứng.
“Aaaa!!!!!”
“Ốiiiiiiiii!!!!”
Giống như một con rồng thép khổng lồ lao xuống biển, gây ra vô số tiếng thét gào thét. Phương Mãn như ngừng tim ngay tại khoảnh khắc không trọng lương, gào hét inh tỏi, khoác cứng cánh tay Khổng Khuyết, hai mắt nhắm chặt, rúc đầu vào hõm vai Khổng Khuyết.
“Aaaaaaaaaa!!!”
Khi tàu lượn cua sẽ phát ra tiếng động lạch cạch, như sắp mất kiểm soát và trật bánh, Phương Mãn hú hét inh óc: “Vãi vãi vãi chết mất chết mất!!!”
Khổng Khuyết không sợ chết cũng chẳng sợ độ cao, nên bình tĩnh hơn Phương Mãn rất nhiều. Gã lắng nghe tiếng thở dồn dập và tiếng la hét hoảng loạn của Phương Mãn, nghe đến sướng hết cả người.
Gã rất hưởng thụ sự sợ hãi của mọi người, và la hét như vậy khiến hắn rất phấn khích.
Khổng Khuyết nghiêng đầu sang nói: “Phương Mãn, đừng hét nữa.”
Phương Mãn hé một mắt nhìn khung cảnh đang lướt vèo qua, sau đó nhắm ngay lại và gào lên: “Hả??? Nói gì cơ? To lên!”
Khổng Khuyết đành nói to hơn: “Phương Mãn, anh thở nghe quyến rũ quá, em muốn thủ dâm với anh!”
Khổng Khuyết nói xong, định thực hiện bước thủ dâm đầu tiên là kéo khóa quần Phương Mãn.
Phương Mãn vội túm tay Khổng Khuyết rồi ghì chặt trong lòng bàn tay mình, hét lên: “Aaaaa, đệt mẹ nhịn ngay cho anh!!! Với cả đừng gọi tên anh, anh còn cần mặt mũi!!!”
Tuy Khổng Khuyết không được thủ dâm nhưng được nắm tay Phương Mãn thì cũng miễn cưỡng hài lòng. Hắn liếm môi, cẩn thận lắng nghe tiếng thở của Phương Mãn.
Lúc Phương Mãn xuống tàu lượn như kiểu hồn vía lên mây, lâng lâng ngồi trên băng ghế. Khổng Khuyết ngồi xuống cạnh gã, trên vai có một vết bẩn màu xám.
Phương Mãn thử lấy ngón tay di nó, không bay, còn làm nhòe thêm: “Vãi, hình như anh dụi lông mày vào áo em rồi.”
“Lông mày?” Khổng Khuyết nghiêng đầu nhìn, “Làm gì có lông.”
Phương Mãn tháo khẩu trang, bật camera trước của di động lên để kiểm tra dung nhan của mình, “Trước khi đi chơi, anh đã cất công gội đầu, uốn tóc cả kẻ lông mày đấy.”
Ở trong lòng Khổng Khuyết, Phương Mãn là một người luộm thuộm, nếu quan tâm đến ngoại hình thì đã chẳng bỏ mặc bản thân thành tên béo thế này, không khỏi tự hỏi: “Tại sao?”
Phương Mãn vỗ bụng: “Lần đầu hẹn hò phải ngắm vuốt lồng lộn chứ.”
Hẹn hò hẹn hò hẹn hò.
Hẹn hò dành cho các cặp đôi!
Có yêu mới thành đôi!
Khổng Khuyết xốc balo lên, lại cuộn dây thòng lòng, hỏi: “Chúng ta là một đôi à?”
Phương Mãn: “Nói chính xác là không phải.”
Khổng Khuyết: Biến khắm!
“Tại sao?”
Phương Mãn ngồi dậy, nhìn đăm đăm Khổng Khuyết, nói một cách nghiêm túc: “Nếu em sa thải hơn thế thân kia thì anh mới thành đôi với em. Em là người duy nhất của anh, nên anh cũng muốn là người duy nhất của em.”
Khổng Khuyết gật đầu nói ngay: “Được. Trong vòng ba ngày, em sẽ cho anh kết quả.”
Và thế là hết, chỉ với một câu nói, số người thất nghiệp đã tăng lên hơn trăm người. Phương Mãn lập tức vọt thẳng lên làm Hoàng hậu cô đơn.
Tuy Tết Đoan Ngọ sang năm sẽ không được chiêm ngưỡng đại hội trai đẹp nữa, song Phương Mãn vẫn rất vui vẻ, hạnh phúc dựa vào lưng ghế, nói: “Haaaa, phê quá. Thưởng em fafa~”
Khổng Khuyết cầm điện thoại hái hoa, một phát hái được tận năm bông hoa, bỗng nhiên còn thơm hơn vạn bông hoa thật: “Em có bảy bông rồi!”
Phương Mãn cười bảo: “Đi, bọn mình chơi Tàu Hải Tặc đê.”
Phương Mãn chìa tay với Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết đưa tay ra, chạm vào đầu ngón tay Phương Mãn, rồi nắm lấy lòng bàn tay ấm áp đầy thịt của gã.
Hai người nắm tay nhau, phía trước là một cặp tình nhân trẻ, phía trước bên trái là một cặp bố mẹ đang dắt tay con gái. Vài đứa nhỏ từ đằng sau ùa lên, lặng lẽ quay lại liếc gã và Phương Mãn rồi nhoẻn cười, tiếng cười thân thiện vọng vang trong không khí.
Khổng Khuyết đứng bên Phương Mãn, nhìn mọi thứ xung quanh, chợt nhớ đến lời mẹ nói.
“Đừng trở thành quái vật.”
“Đi tìm tình yêu.”
“Trở thành con người.”