Phương Mãn lên máy bay, ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn vào không trung. Trong đầu dường như có rất nhiều dây dợ đang quấn vào nhau, gã như đã tóm được đầu dây, song không thể xâu manh mối vào thành chuỗi.
Mùi của Khổng Khuyết bắt đầu thay đổi sau khi xem phim vào đêm hôm đó, hắn hỏi một câu rất kỳ lạ: Có phải bố gã bị bắn vào ấn đường không?
Cái chết của bố chẳng lẽ liên quan đến Khổng Khuyết… Phương Mãn dụi mắt, lúc bố mất Khổng Khuyết mới bảy tuổi mà, sao có thể liên quan được?
Phương Mãn hít một hơi thật sâu và buộc bản thân ngừng suy đoán lung tung. Những suy đoán này hoàn toàn vô nghĩa và chỉ tổ khiến gã thêm lo lắng mà thôi. Phương Mãn rút điện thoại ra, chuẩn bị xem phim để trấn an bản thân.
Vừa mới vào wifi của máy bay, Phương Mãn sực nhớ đến file lưu trữ phim mà Khổng Khuyết gửi cho gã.
Lúc đầu gã không muốn xem, tâm trạng của gã bây giờ đang duy trì một sự cân bằng rất mong manh, mà phong cách làm phim của Khổng Khuyết lại đẫm máu và quái đản, điều này thực sự không có lợi cho sự ổn định cảm xúc của gã.
Tuy nhiên, cơ thể của Phương Mãn lại thành thực mà chọn giải nén file.
Sau một ly nước, giải nén hoàn tất, bên trong có hai video và một tài liệu có tên là “father”.
Phương Mãn: “…”
Đối với gã, Khổng Khuyết giống một bức tranh nát vụn. Hồi ở Australia, gã tây ghép một tí, đông ghép một tẹo, ghép được ra cuộc đời chung của Khổng Khuyết, nhưng phần cốt yếu nhất vẫn còn thiếu.
Điều gì đã xảy ra với Y Sinh, kẻ đã lấy trẻ con làm thí nghiệm?
Phương Mãn mở tài liệu có tên “father” và thấy rằng đó là một kịch bản.
Y Sinh là kẻ trời sinh đã mang dã tâm trong người. Gã ta giàu có quyền thế, luôn mang trong mình lý tưởng cao cả, đó là thúc đẩy sự tiến hóa của nhân loại. Gã ta sẵn sàng trở thành bậc thang bị chà đạp trong lịch sử tiến hóa của loài người. Gã đã dành hơn mười năm để tạo ra đứa trẻ có năng lực đặc biệt, được đánh số thứ tự tương ứng từ A-Z.
Trong đám trẻ này, có đứa hợp nhất với gen cá sấu và có vảy cứng, cực kỳ khỏe; có đứa hợp nhất với gen báo, có bộ lông dày và chạy rất nhanh; có đứa bị bệnh võng mạc, có thể nhìn thấy ở cấp độ pixel…
Chỉ có K, ngoại hình không khác gì người bình thường, ngoại trừ lông mày và đôi mắt gần giống Y Sinh, thì nó gần như không có điểm gì đặc biệt.
Nhưng Y Sinh lại tin rằng K sẽ là tác phẩm hoàn hảo nhất của gã, chỉ cần nó được mài giũa và phát triển mà thôi.
Năm K lên tám, Y Sinh đã giết mẹ của K ngay trước mặt nó.
K quỳ trên vũng máu như không có cảm xúc, đối mặt với cái chết của mẹ. Nó không cảm thấy buồn cũng không vui, chỉ như nhìn chiếc lá lìa khỏi cành.
Sau đó ít phút, những người xung quanh gào thét thảm thiết rồi lần lượt tự tử.
Y Sinh biết năng lực của K là gì. Nó là nơi sinh sôi của sự tuyệt vọng và là con quỷ kéo người xuống vực sâu. Gã đặt tên cho khả năng của K là Khổng Tước Thiên Nhãn – diễm lệ và quỷ dị như khổng tước xòe đuôi, người bị những ánh mắt ấy chiếu rọi sẽ không có đường trốn thoát.
“Tôi sẽ giết ông.” K nói.
“Ta sẽ chờ ngày ấy đến.” Y Sinh cười đáp.
Mười năm sau, “T” đào tẩu. Không ai nhìn thấy “T”, nhưng trong suy nghĩ của Y Sinh, “T” rất nguy hiểm và quan trọng, quan trọng đến mức phải tổ chức một đội để truy lùng T.
Đây là một quyết định vô cùng sai lầm, những người này chưa từng hợp tác với nhau bao giờ, nên không ngừng lải nhải vì mấy chuyện vụn vặt trên đường. K thấy chúng ồn ào, liền giơ súng làm vài phát, thế giới yên tĩnh trở lại.
K đã phản bội vì ghét sự ầm ĩ.
Mấy ngày sau là đến Tết Đoan Ngọ, là ngày giỗ của mẹ K. K muốn tự tay giết Y Sinh vào hôm đó.
Vấn đề cốt yếu nhất là hắn không biết Y Sinh ở đâu.
K quyết định sử dụng bản thân làm mục tiêu sống, để Y Sinh cử người đến giết mình. Cho đến khi tất cả bọn họ bị giết sạch, chắc chắn sẽ tìm được Y Sinh.
Không bao lâu sau, một kẻ tự xưng là T chủ động liên lạc với K. T dường như biết rõ đường đi nước bước của Y Sinh như trở bàn tay, và đã chỉ dẫn từ xa cho K loại bỏ tất cả những ai có dính dáng lợi ích với Y Sinh.
Trận chiến quyết định giữa K và Y Sinh diễn ra trên một hòn đảo. Y Sinh mặc áo bluose trắng, đứng trên mép vách núi, mỉm cười ngạo nghễ nhìn K: “Khổng Tước à, cha đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Khổng Tước à, có phải con nghĩ ta chết rồi là mọi chuyện sẽ kết thúc không.” Y Sinh mỉm cười, “Ta sẽ không chết, chỉ cần con còn sống, ta sẽ không chết. Ta sẽ vĩnh viễn sống trong tâm trí của con, bởi vì con là ta, và ta chính là con.”
K: “Tôi sẽ không giết ông. Tôi sẽ tra tấn ông hàng ngày, đến lúc đó ông sẽ thấy rằng cái chết chính là một món quà, và sống mới là luyện ngục.”
Lẽ ra ở đây phải có một cuộc trò chuyện rất hấp dẫn, ấy nhưng điện thoại của K lại bỗng đổ chuông.
Trong âm thanh rè rè, Y Sinh chĩa súng về phía Khổng Khuyết, nhắm ngay ấn đường hắn.
K cũng giơ súng, bình thản nghe điện thoại, bên trong vẳng ra âm thanh như được kéo dài vô tận: “Bắn — không — trung.”
Như để khẳng định lời nói của T, một con ếch nhảy ra từ phía sau tảng đá và đập vào cổ tay Y Sinh.
Viên đạn găm vào vai K, và Y Sinh đã mất đi cơ hội tấn công – Gã nhìn thấy ánh mắt của K, nửa bàn chân đã chơi vơi nơi vực sâu ngàn trượng.
K nổ súng, viên đạn găm thẳng vào cổ họng gã khiến máu văng tung tóe. Y Sinh thoáng mỉm cười, lùi lại vài bước rồi ngã xuống biển.
“Khổng Tước, con chính là ta.”
Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, K nghi ngờ đây là bẫy do Y Sinh thiết kế, người rơi xuống vách núi không phải là Y Sinh thật, mà người ở đầu dây bên kia mới chính là gã.
“Anh là ai? Sao anh biết nhiều như vậy?” Trước lúc ngất đi, K hỏi người ở đầu dây bên kia.
“T.”
“… Danh hiệu và năng lực tiếng Trung của anh?”
Điện thoại bị cúp, vài giây sau, có tin nhắn gửi đến.
“Thiên Ý khó phá.”[] (Thiên ý = ý trời, vì sao trê để là thiên ý và chú thích thì xem giải thích cuối chương nhó)
“Yên tâm, tôi không phải kẻ thù. Tôi có thể ảnh hưởng đến tiềm thức của con người, vận mệnh chú định sẽ trở thành ý trời. Đây là khả năng của tôi.”
“Hãy sống và bạn sẽ tìm thấy những gì mình muốn.”
Đầu dây bên kia không còn tin tức gì nữa, K sống sót không phải do lời T nói mà vì không tìm thấy xác Y Sinh.
Kết thúc kịch bản, K mở mắt trên giường, phát hiện Y Sinh đang đứng ở đầu giường, cúi đầu cười với mình.
Đến đây, kịch bản kết thúc.
Phương Mãn trượt xuống, xác nhận phía sau không còn chữ gì nữa, mới ngơ ngác ngước mắt lên, xin tiếp viên hàng không một cốc nước.
Nói thật lòng thì theo kinh nghiệm đọc kịch bản nhiều năm của gã, kịch bản của Khổng Khuyết dở ẹc.
Nhưng kịch bản dở ẹc này lại chính là cuộc đời của Khổng Khuyết.
Nếu theo cách này, thì rất nhiều thứ sẽ được giải thích một cách thỏa đáng. Chẳng hạn như tại sao Khổng Khuyết bị ảo giác, một mặt là không thể thoát khỏi bóng dáng của Y Sinh, mặt khác là do không tìm thấy xác của Y Sinh.
Tất cả những gì hắn có trong quãng đời còn lại đều bị lấy để lấp đầy vực thẳm mà Y Sinh đã vạch ra cho hắn.
Phương Mãn uống một ngụm nước rồi nuốt xuống, miệng đắng ngắt.
Ngụy Lai ngồi bên cạnh nhìn Phương Mãn khóc nức nở từ lúc lên máy bay đến giờ, uống xong ngụm nước, nước mắt lại bắt đầu tuôn ào ào.
“Ai, cậu cả, bình tĩnh nào. Đợi uống rượu tráng dương của tui rồi quần quật với Khổng Khuyết một trận, đảm bảo hai người muốn cãi nhau lần nữa cũng khó.”
Phương Mãn nghẹn ngào nói: “Cảm ơn nha.”
Phương Mãn lau nước mắt, phồng má cố kìm những giọt nước mắt đang chực tuôn xuống.
Một giây tiếp theo, nước mắt lại ứa ra!
Ngụy Lai: “…”
Túm lại, Phương Mãn đã khóc suốt một đường đến cổng trang viên của Khổng Khuyết, khi ấy trời đã về đêm.
Trang viên của Khổng Khuyết tối thui, không có một tia ánh sáng nào.
“Khổng Khuyết!!!!”
Phương Mãn gào lên khiến vài con chim sợ hãi vỗ cánh lao vào màn đêm.
Ngụy Lai kinh ngạc nói: “Ui má ơi… vãi đạn, làm gì mà giàu thế!”
Phương Mãn đột nhiên nằm phịch xuống đất, giận dữ nói: “Ngụy gà, tìm khách sạn ngủ tạm một đêm đi.”
“Còn bồ?”
“Tôi sẽ nằm trước cổng nhà nó.” Phương Mãn vỗ bụng, “Giả chết ăn vạ.”
———
[]: Thiên ý ở đây vừa là ý trời vừa là tên bạn Kiền Thiên Ý đó các ông, ừm, bạn Kiền Thiên Ý chính là T, nên Trê mới để là Thiên Ý rồi chú thích chứ khum để là ý trời:))))))
———-