Giác quan thứ sáu của Lí Lệ ngửi thấy mùi không ổn.
Dung Kiến không nhìn cậu ta nữa, đi thẳng tới trước mặt Ngô Chung Sùng, nửa cố ý nửa vô tình chắn trước mặt Minh Dã, dường như đã đấu tranh tâm lý một hồi mới do dự nói: “Thầy Ngô, thật ra em mới vừa nhìn thấy.”
Ngô Chung Sùng sửng sốt một khắc, trên mặt lại trở về dáng vẻ mỉm cười hòa ái, nhỏ nhẹ hỏi: “Bạn học Dung Kiến nhìn thấy gì? Không sao, em có thể nói, đây là phòng giáo vụ, không ai có thể bắt nạt em.”
Mãi tới lúc ông ta nói ra câu này Dung Kiến mới có vẻ an tâm, nói tiếp: “Em nhìn thấy cảnh bọn họ đánh nhau.”
Cậu dừng một chút, nghiêng đầu sang chỉ vào Lí Lệ, sống lưng cậu thẳng tắp, lại hơi run nhè nhẹ, trông rất giống một cô gái nhỏ sợ vướng vào chuyện phiền phức, khả năng diễn xuất rất thật trân, dùng khuôn mặt thật thà để xạo sự: “Là bạn học này động tay trước ạ, rồi còn bảo mấy bạn khác lên cùng.”
Ngô Chung Sùng còn chưa kịp nói gì, Lí Lệ đã không nén được cơn giận trước, lớn giọng ồn ào: “Thưa thầy, cô ta không hề có mặt ở đó lúc ấy, sao mà nhìn thấy được chứ!”
Dung Kiến bị tiếng hô của cậu ta làm giật mình.
Ánh mắt Minh Dã rơi trên người Dung Kiến, tựa như phát hiện được chuyện gì đó rất thú vị, nhẹ nhàng cười nhạt.
Lão Trương kích động vỗ bàn: “Chắc chắn là vậy! Minh Dã là kiểu học sinh sẽ không khiêu khích bạn học khác, sẽ không cố tình đánh nhau.”
Ngô Chung Sùng liếc sang Lí Lệ, trong mắt tràn đầy sự phản đối.
Dung Kiến ngẩng đầu lên, hai mắt đã ngập nước, dường như rất oan ức sợ sệt: “Sức khỏe của em không tốt, không dám tiếp xúc với chỗ đang đánh nhau, em chỉ đứng khuất ở một gốc, nhìn thấy rồi chạy đi. Có lẽ vì vậy mà bạn học này không nhìn thấy em.”
Lí Lệ tức giận vỗ tay xuống bàn: “Cô nói dối trắng trợn!”
Mới đầu Ngô Chung Sùng còn nghe theo lời Lí Lệ nói, nhưng bây giờ lại ngược lại, có Dung Kiến chứng minh, tất nhiên là hữu hiệu hơn tất cả kẻ khác.
Ai sẽ hoài nghi một cô bé xinh đẹp, yếu đuối, gia cảnh ưu tú, thành tích xuất sắc sẽ nói dối trắng trợn chứ?
Phong cách nói chuyện của Ngô Chung Sùng lật như bánh tráng, đầu tiên an ủi Dung Kiến đôi ba câu rồi bắt đầu giảng hòa: “Bạn bè mâu thuẫn dẫn đến thượng cẳng chân hạ cẳng tay là chuyện bình thường, tất cả đều là bạn bè, thông cảm cho nhau, xin lỗi lẫn nhau rồi xí xóa nhé?”
Đây là kết quả thỏa hiệp nhất rồi, ban đầu Ngô Chung Sùng còn muốn ghi tội cho Minh Dã.
Nhưng Dung Kiến không hài lòng với kết quả này, người cậu bảo kê sao có thể chịu uất ức chứ?
Không thể.
Vì vậy Dung Kiến vẫn đứng tại chỗ, thậm chí còn hơi cúi đầu mới có thể đối mắt với Ngô Chung Sùng: “Thầy Ngô, chẳng lẽ người khơi mào đánh nhau trước và người bị bắt nạt là tương đương nhau ạ? Vậy sau này nếu có mâu thuẫn với nhau cũng dùng tay chân để giải quyết ạ?”
Ngô Chung Sùng sững người, đường cùng, lão chỉ đành vung tay một cái, đoạn nói: “Bạn học Dung nói rất đúng, vậy Lí Lệ về viết bản kiểm điểm đi. Thứ hai chào cờ đứng trước toàn trường đọc.”
Lí Lệ trực tiếp phát nổ, mấy lời thô tục cũng tuôn ra khỏi miệng.
Ngô Chung Sùng đen mặt: “Xem ra bạn học Lí Lệ không hề biết hối lỗi. Vậy thứ hai chào cờ sẽ xin lỗi bạn học trước toàn trường, nếu không làm được thì gọi điện cho gia đình tới giải quyết.”
Dung Kiến vừa lòng.
Đến đây Lí Lệ cũng phải ngậm miệng. Chỉ cần là học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường thì gần như đều sợ bị gọi phụ huynh.
Nhân vật ban đầu là trung tâm của cuộc mâu thuẫn, Minh Dã, đã thoát khỏi lùm xùm.
Minh Dã và Dung Kiến chân trước chân sau ra khỏi phòng giáo vụ, Dung Kiến đi trước, bước chân so với trước đây nhanh hơn một chút. Cậu không tự chủ nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn Minh Dã, hỏi: “Cậu một mình đánh với năm người bọn chúng có bị thương không? Có cần vào phòng y tế khám không?”
Minh Dã dừng bước, nhấc mi, đôi mắt hắn đen kịt không chút ánh sáng, hỏi ngược lại: “Sao lại làm bằng chứng giả cho tôi?”
Dung Kiến nín thở, không nghĩ tới lời nói dối của mình không qua mặt được Minh Dã, cũng không nghĩ tới Minh Dã sẽ hỏi vấn đề này.
Minh Dã tiến gần thêm vài bước, hắn tựa như vô cùng nghiêm túc hỏi: “Không phải tiểu thư luôn muốn tránh xa tôi sao? Tại sao lại làm vậy?”
Tim Dung Kiến đập thình thịch, không dám nhìn vào mắt Minh Dã, cậu không có cách nào trả lời vấn đề này, cũng không có cách nào để giải thích logic hành động của mình.
Xuyên sách bằng ấy ngày qua, Dung Kiến hình như sinh ra một ảo giác. Hiện giờ Minh Dã làm việc rất khéo léo, tiến lui thỏa đáng, không tò mò nhiều lời, cũng không hỏi han linh tinh.
Tựa như đã quên mất nam chính trong sách như thế nào.
Minh Dã không hề từ bỏ chỉ vì Dung Kiến đang im lặng, tựa như phải nắm bằng được chân tướng.
Dung Kiến, kể từ ngày xuyên sách đến giờ, lần đầu tiên vướng phải nguy hiểm lớn nhất.
May mắn thay, nguy hiểm này bị tạm thời gạt sang.
Lí Lệ dẫn bốn tên đàn em từ trên cầu thang đi xuống, lúc đi ngang qua hai người họ còn nguýt một cái, thô lỗ mắng: “Hai con chó không biết xấu hổ, thông đồng chơi tao chứ gì? Tao không nương tay nữa đâu.”
Minh Dã vì câu nói này mà rời tầm mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, Dung Kiến thậm chí muốn cảm ơn Lí Lệ, là thật tâm biết ơn cảm tạ.
Minh Dã cau mày, đi về phía Lí Lệ.
Nếu đã đánh một lần, vậy đánh thêm lần nữa cũng như nhau.
Lí Lệ ăn mấy đòn của Minh Dã lúc nãy nên rén rồi, không dám tự mình ra trận, chạy tót ra sau đám đàn em để trốn, chỉ huy ba tên khác xông trận quây Minh Dã lại.
Dung Kiến quay sang nhìn Minh Dã, không hề lo lắng nam chính sẽ ăn thiệt.
Kế hoạch của Lí Lệ là trốn sau lưng đàn em khỏe mạnh, xuất khẩu không xuất thủ, quái dị nói: “Không cha không mẹ không giáo dục, mồm toàn ba hoa bốc phét.”
Không điểm tên chỉ họ, lời mắng hướng về Minh Dã, nhưng lại nhiều thêm một người đồng cảnh ngộ, Dung Kiến.
Dung Kiến có thể không quan tâm Lí Lệ mắng ai, nhưng cha mẹ là giới hạn cuối cùng của cậu, hiện tại cậu chỉ muốn Lí Lệ phải chết.
Không ai chú ý tới Dung Kiến rút ba bước thành hai bước tới trước người Lí Lệ, kéo cậu ta từ đằng sau đàn em lên phía trước, nhấc chân dùng sức đạp một cú, hai cú, rồi ba cú, mãi cho đến khi đầu gối cậu ta khuỵu xuống đất.
Sau đó lại nhanh gọn túm lấy gáy Lí Lệ, ấn thẳng vào cái cây bên cạnh.
Dung Kiến biết mình biết ta, bản thân không còn như xưa nữa, đánh dai là điều không thể, chỉ có thể sử dụng chiêu tốc chiến tốc thắng, trong nháy mắt, lực tay phát ra cực hạn.
Lí Lệ thậm chí còn nghe thấy bên tai phần phật tiếng gió, trán gần như bị dán vào vỏ cây, rồi đột nhiên bị kéo cổ ra sau, dừng lại.
Tựa như nhặt về một mang.
Dung Kiến không quan tâm ánh nhìn xung quanh, thậm chí chẳng lo lắng Lí Lệ còn đang giãy dụa, ung dung đổi một tay khác. Cậu xắn ống tay áo có chút rộng lên, bởi động tác ban nãy mà trượt xuống che đi khuỷu tay gầy nhỏ.
Cũng chính đôi tay ấy vững vàng kéo cổ tay Lí Lệ lại, kéo cậu ta tới trước mặt Dung Kiến.
Dung Kiến vỗ mu bàn tay vào mặt Lí Lệ, dù không dùng sức nhưng phát ra tiếng rất kêu, cậu hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
Lí Lệ bị dọa cho vãi đái không dám động đậy, chỉ theo bản năng lắc đầu nguầy nguậy, tựa như đã lường trước nếu mình dám thở lại câu vừa rồi, Dung Kiến sẽ thực sự bứt đầu cậu ta vứt lên cành cây.
Dung Kiến cúi đầu, hơi híp mắt, nhìn động tác của cậu ta mà mỉm cười, gò má như ẩn như hiện núm đồng tiền nho nhỏ, nhưng ánh mắt cậu lại sắc bén lạnh lẽo, ung dung nói: “Được, lần này báo đi, nói là tôi đánh.”
Bốn bề tĩnh lặng, tất cả đều bị dọa đến choáng váng, Minh Dã cũng dừng tay, rùng mình một cái, nhìn về phía Dung Kiến.
Dung Kiến đẹp mà gầy, tựa như một bông hoa hồng mỏng manh nhỏ bé, cho dù có gai cũng chỉ làm nhói ngón tay.
Người như vậy một khi tức giận, mới có thể làm kẻ khác hoảng sợ.
Dung Kiến tiếp tục hỏi: “Cậu sẽ đi chứ?”
Lí Lệ vốn dĩ phải bảo vệ hình tượng trước mặt đàn em, nhưng bây giờ gồng không nổi, gánh nặng hình tượng này quá lớn, răng va vào môi run rẩy nói: “Em không đi, chắc chắn không đi!”
Từ nhỏ Dung Kiến đã như thế, bình thường hay cười lại tốt bụng, rất dễ làm thân, nhưng bản chất là kiểu người cậu không chọc tôi tôi không chọc cậu. Đây là kết cục của những kẻ dám đối đầu với cậu, nói điên có điên, nhưng vẫn có chừng mực.
Cậu thả tay, ném Lí Lệ sang một bên, năm kẻ vãi ra quần vừa bò vừa chạy té khói.
Dung Kiến không chịu được vẩy vẩy hai tay, vừa rồi dùng sức quá độ, hiện giờ cả tay cả chân đều tê rần, mất cảm giác.
Không chỉ vậy, cậu cảm thấy có chút choáng váng, hình như còn đứng không vững nữa.
A, đây chính là cái giá phải trả khi sống thân phận con gái mà, Dung Kiến tự trào phùng. Hiện giờ không giống ngày xưa được thoải mái dạy dỗ bọn rác rưởi, tự mình trêu đùa chúng đến sống dở chết dở.
Cậu dựa lưng vào thân cây cao, dựa vào nó chậm rãi trượt xuống dưới, cũng chẳng để ý hình tượng, trực tiếp ngồi trên đất.
Minh Dã vẫn đứng bên cạnh nhìn cậu.
Có vẻ như bị hạ đường huyết, Dung Kiến cảm giác não mình không được nhanh nhạy lắm, cậu nghĩ bâng quơ, đoạn nói với Minh Dã: “Tôi muốn ngắm trăng một mình một lát.”
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, trăng vẫn chưa lên. Đây là đoạn đường nhỏ, xa xa có ánh đèn mờ ảo.
Dung Kiến không nhìn rõ, chỉ có thể nghe được âm thanh Minh Dã từ trong bóng tối truyền đến.
Hắn nói: “Được.”
Sau đó là tiếng bước chân từ từ đi xa.
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm, mặc bản thân vùi đầu vào hai đầu gối, thở dốc từng hồi.
Thân thể hiện tại quá giòn, nhúc nhích thôi cũng muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn, bỗng nhiên lại nhớ nhung cơ thể ban đầu của mình.
Dung Kiến vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ mông lung, ví dụ như vấn đề nam chính vừa hỏi nên trả lời thế nào.
Có vẻ như trả lời sao cũng không xong.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân đánh ngắt suy nghĩ của Dung Kiến, còn nghe thấy cả tiếng túi nhựa ma sát vào nhau.
Dung Kiến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Dã rời đi vừa nãy đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình, lấy từ trong túi nhựa ra kẹo, bánh mì cùng đồ uống bổ sung đường.
Minh Dã mở túi kẹo, lấy ra mấy viên đặt trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: “Ăn không?”
Dung Kiến không còn sức để hỏi tại sao, cậu còn trẻ, không muốn đột tử, nhận lấy kẹo sữa thỏ trắng từ chỗ nam chính.
Lòng bàn tay Minh Dã cũng lạnh.
Dung Kiến ăn như hùm như sói kẹo và bánh mì, uống hơn nữa bình nước đường xong mới cảm thấy bản thân sống lại. Tuy hai tay và chân vẫn không có cảm giác, nhưng ít nhất vẫn có thể điều khiển được chúng.
Minh Dã gom rác vào túi nhựa, đột nhiên lên tiếng: “Dự báo thời tiết báo ngày mai có mưa, đêm nay sẽ không có trăng.”
Dung Kiến ngơ ngác nhìn Minh Dã, tựa như không hiểu ý nghĩa câu này.
Minh Dã dừng một chút, nói tiếp: “Cho nên, tiểu thư có muốn ngày mai mới đi xem không? Giờ tôi đưa cậu trở về, được chứ?”
Dung Kiến bấy giờ mới ngộ ra, Minh Dã không muốn chọc thủng lời nói dối của mình, mà còn giúp cậu bắc một bậc thang leo xuống.
Quả nhiên chỉ có nam chính của bọn họ là nam chính tốt nhất trên đời!
Dung Kiến gật đầu, có lẽ uống hơi nhiều nước đường nên cả giọng nói và lời phát ra đều ngọt hơn so với ngày thường một chút, cậu nghiêm túc nói: “Được, ngày mai lại xem.”
Đường về lớp không xa, nhưng Dung Kiến lết hai cái đùi nửa tàn phế lại thành ra vất vả.
Minh Dã không hỏi vấn đề làm Dung Kiến khó trả lời kia nữa, hắn trả lời câu hỏi của cậu: “Không bị thương. Bởi vì lúc đó tôi thấy chúng trên con đường đó trước.”
Dung Kiến hỏi: “Tại sao?”
Minh Dã nói: “Lần trước bọn chúng truyền những lời đồn kia, hình như đã làm phiền cậu.”
Dung Kiến không nghĩ tới nguyên do này, giọng của cậu rất thấp, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Dù sao ý tốt của người khác đều rất đáng quý.
Nhưng cậu không hiểu tại sao nam chính lại chọn con đường kia. Đó là đường nhỏ gần trường. Thường chỉ có những ai đi học buổi tối, hoặc là không muốn học ra ngoài giết thời gian, hoặc là trèo tường ra ngoài.
Minh Dã giải thích thêm: “Vì dạo gần đây có hứng thú với lập trình, muốn ra quán net thử một lần.”
Dung Kiến đã hiểu, trong sách gốc đề cập nam chính giỏi lập trình, cũng phải, từ năm cấp ba đã tiếp xúc rồi mà.
Còn cậu thì đang suy nghĩ cách âm thầm tặng cho nam chính một cái máy tính để lập trình.
Sau khi vất vả nghìn trùng bò được tới lớp học, Dung Kiến hao công tốn sức cất sách vở đi, định ôm cái cặp sách trông có vẻ không nặng lắm.
Không xách được.
Dung Kiến thầm mắng cái tay của mình, đúng là cái đồ vô dụng!
Minh Dã đang chờ ở bên ngoài đi thẳng tới bàn cuối cùng, “Để tôi xách.”
Sau đó ánh mắt của chúng bạn học hết hồn đến lạ, Minh Dã thì đã xách cặp của Dung Kiến đi, hai người sóng vai ra khỏi phòng học.