Dưới ánh đèn lung linh, thái tử Lục gia - Lục Diệp ngồi bắt chéo chân lười biếng, khuôn mặt tuấn tú vẫn như ba năm trước.
Chỉ khác là nhìn thờ ơ và xa cách hơn.
Tại bữa tiệc chiêu đãi do bạn tôi là Tô Đường Đường tổ chức nhân dịp tôi trở lại Trung Quốc, tôi tình cờ gặp Lục Diệp.
Thấy tôi ngây người, Lục Diệp hơi nhướng mày và ậm ừ một cách khó hiểu.
"Cuối cùng cũng chịu quay lại sao? Em tưởng thú vui nước ngoài khiến chị hạnh phúc đến mức chị không muốn quay về."
Tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt.
Lục Diệp dường như nhận ra điều mình nói hơi mờ ám liền kéo mũ xuống với vẻ mặt khó chịu.
Mọi người có mặt ở đây đều là người thông minh, họ nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Kiều Kiều có con mắt thật tinh tường, chiếc váy này rất hợp với cô."
"Chị Kiều Y dạo này ốm quá, chị đừng nhịn nữa, ăn bù đi."
"Chị Kiều Y có tiếp tục quay phim..."
Tôi giả vờ như không nhìn thấy đôi tai ửng hồng của Lục Diệp, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Trở thành diễn viên là ước mơ cả đời của tôi, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ nó."
Ngay cả khi đã ba năm tôi chưa đóng phim. Sâu thẳm trong tôi, tôi vẫn là một diễn viên, tôi vẫn muốn gắn bó với phim ảnh.
Có người nói nhỏ: "Sao không nhờ anh Lục đây, anh ấy rất hào phóng, tài nguyên nào cho Tống Lệ cũng lên tới hàng triệu."
"Bộ phim truyền hình IP nổi tiếng "Nữ phụ phản công" đang quay được anh Lục đầu tư liền đưa cô ấy vào vai nữ phụ."
Tay cầm ly rượu của tôi khựng lại.
Tống Lệ.
Cái tên này, tôi liên tục được nghe từ khi trở về Trung Quốc.
Họ nói rằng Tống Lệ là người được Lục Diệp chống lưng, cô ấy giống tôi tới năm sáu phần.
Lục Diệp yêu cô ấy đến tận xương tủy, khiến cô ấy nổi tiếng bằng mọi giá.
Tống Lệ mơ hồ tiết lộ trong một chương trình rằng Lục Diệp sẽ cầu hôn cô ấy.
Vì vậy, khi tôi vừa trở lại Trung Quốc, tôi bất ngờ được đẩy lên hotsearch.
Vô số người đang chờ để xem trò cười của tôi. Xem tôi - người đã từng bỏ rơi thái tử vì tỷ tệ, sẽ quỳ xuống và cầu xin tha thứ như thế nào.
Tôi chưa kịp nói thì Lục Diệp đã lên tiếng trước, "Không, tôi chưa ghê gớm tới vậy. Dù sao thì hồi đó Kiều Y cũng rất vô tâm, vừa nói đi là đi, không để lại lời nào."
Anh vuốt v e hộp thuốc lá, cười nhạt.
Sau nhiều năm bên nhau, tôi biết rằng Lục Diệp không điềm tĩnh và lạnh lùng như vẻ ngoài.
Khi lo lắng, Lục Diệp thường hút thuốc.
Tôi có vấn đề về hô hấp, khói thuốc lá cũng khiến tôi khó thở nên em ấy bỏ thuốc, nhưng vẫn vô thức giữ thói quen cọ xát vỏ hộp thuốc lá.
Tôi cụp mắt cười, chạm vào ly rượu của Lục Diệp.
"Sao dám làm phiền Lục tổng, đạo diễn Chu vừa gọi điện thoại bảo tôi đi thử vai nữ chính."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chu Diên là đạo diễn trẻ tài năng nhất trong giới và đã giành được nhiều giải thưởng danh giá.
"Nữ Bác Sĩ Phản Công" là bộ phim nổi tiếng nhất năm do anh ấy quay.
Anh ấy khá kỳ lạ, nếu anh ấy không chắc chắn % về việc chọn ai đó, anh ấy sẽ không cho họ thử vai.
Lục Diệp hiểu ngụ ý của tôi, đập mạnh ly rượu xuống bàn, ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt của em ấy giống như một con sói đói.
Nhưng khóe mắt lại đỏ hoe đến bất ngờ.
Sau bữa tiệc, Lục Diệp đứng trước mặt tôi như người vệ sĩ.
Tô Đường Đường không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ em ấy chở tôi về.
Dưới cơn gió đêm thổi qua, đầu óc choáng váng sau khi uống rượu cuối cùng cũng trở nên minh mẫn hơn.
Lục Diệp tự nhiên mở ghế lái phụ và dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi lên xe.
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Vì Lục Diệp từng nói ghế lái phụ chỉ dành riêng cho vợ em ấy.
Ba năm trước, khi tôi còn là bạn gái, tôi vẫn có thể ngồi ở đó.
Nhưng bây giờ, Tống Lệ là người duy nhất có tư cách.
Thấy dáng vẻ mời chào không bỏ cuộc của Lục Diệp, tôi thở dài, đi vòng qua và mở cửa sau.
Khi tôi ngồi xuống, Lục Diệp đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, khàn giọng nói: “Tô Kiều Y, chị thực sự ghét em tới vậy sao?”
Em ấy lại vội vàng nói: “Em là gia chủ tương lai của Lục gia, có biết bao người muốn em mở cửa mà không được."
Bộ dạng của Lục Diệp làm tôi nhớ đến con mèo mà chúng tôi cùng nhau nuôi năm đó, với hàm răng và móng vuốt sắc, kiêu ngạo nhưng vụng về.
Nó vô tình cào tôi, nhưng nó vẫn cứ ngẩng đầu kiêu hãnh. Vừa cắn ống quần tôi vừa kéo kéo tôi.
Tôi vừa giận vừa buồn cười, đành ôm nó cam chịu. Nó chỉ lim láp tôi một cách tội lỗi và cọ tới cọ lui trong cánh tay tôi.
Giống như Lục Diệp, hai bọn họ đều là những con hổ giấy.
Tôi bịa ra một lý do, "Chị bị say xe khi ngồi ghế phó lái."
Lý do này chẳng thuyết phục chút nào.
Lục Diệp siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn tôi với ánh mắt đau buồn.
Nhưng trước kia tôi đã quyết định rời khỏi em ấy.
Không lâu sau, Lục Diệp đóng sầm cửa xe và khởi động động cơ.
Bài hát quen thuộc vang lên.
Đây là một trong những bài hát yêu thích của tôi.
Nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt Lục Diệp trắng bệch.
Khẽ nguyền rủa một tiếng, Lục Diệp vội vàng chuyển sang bài hát tiếp theo, và nói với vẻ không mấy chắc chắn:
"Đừng hiểu lầm, là hệ thống tự động đề xuất."
Tôi mỉm cười và cũng không chọc em ấy.
Bởi vì bài hát tiếp theo cũng là bài hát yêu thích của tôi.
"Yên tâm Lục Diệp, chị tự biết."
Tôi tìm một vị trí thoải mái, "Sở thích của ai cũng sẽ thay đổi. Ví dụ, chị bây giờ không thích bài hát vừa rồi."
Lục Diệp ngay lập tức trở nên xấu hổ.
Em ấy muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại lái xe đi mà không nói một lời nào.
Dọc đường không một tiếng động.
Cơn buồn ngủ nặng nề bao trùm lấy tôi.
Sau khi trở về Trung Quốc, tôi đã dành ba ngày liên tục trong phòng thu và công ty môi giới.
Tiếp xúc, bàn giao công việc, thảo luận về kế hoạch phát triển trong tương lai… cái gì cũng quan trọng.
Tôi mệt quá.
Tôi đã quá mệt đến nỗi dù tôi nghe được tiếng Lục Diệp gọi tôi, nhưng tôi không đủ sức để đáp lại em ấy.
Sau một tiếng sột soạt, một mùi thơm êm dịu ập đến.
Lục Diệp ngồi bên cạnh tôi, đưa tay sờ trán tôi, "Tô Kiều Y, chị không sao chứ?"
Tôi gần như không thể không ôm lấy em ấy.
Nhưng không!
Tôi đã hứa với bà Lục rằng tôi sẽ không làm phiền em ấy nữa.
Tôi kiềm chế rồi tựa đầu vào vai Lục Diệp, thì thầm: “Để chị dựa một chút”.
Cơ thể Lục Diệp dần trở nên cứng đờ, nhưng em ấy không đẩy tôi ra.
Tôi nhắm mắt chìm vào hương thơm quen thuộc.
Tôi có thể ngửi thấy, nước hoa trên người Lục Diệp là do tôi tặng em ấy——
Quà tặng ngày lễ tình nhân.
Khi bước xuống xe, chiếc áo sơ mi của Lục Diệp nhăn nheo.
Lục Diệp nhìn tôi xoay người đi lên lầu.
Mãi cho đến khi tôi bật đèn nhà, tiếng động cơ từ dưới nhà mới phát ra.
Có một tin nhắn gửi đến từ Chu Diên chưa được xem.
Anh ấy nhắn rằng: “Kiều Y, vai Lâm Thư Dao trong “Nữ Phụ Phản Công” là dành cho em.
Em có nhớ khi tụi mình còn ở trong trại trẻ mồ côi không? Để lấy lại cuốn truyện mà anh bị mất, em đã đánh nhau tới nỗi viện trưởng cũng không thể thuyết phục.
Em có sự kiên cường và không khuất phục của Lâm Thư Dao, không có ai phù hợp với cô ấy hơn em cả. "
Tôi gõ đi gõ lại tin nhắn trả lời, cuối cùng chỉ để lại một từ.
"Vâng."
Trực giác và ánh mắt của Chu Diên luôn nhạy bén.
Quá trình thử vai diễn ra rất suôn sẻ, tôi được nhận xét rất nhiều.
Trợ lý đạo diễn và biên kịch hài lòng gật đầu.
Biên kịch là một cô gái trẻ hoạt bát, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, "Không ngờ chị Tô lại diễn Dao Dao tốt như vậy! Lúc trước tôi hơi có ý kiến, mong chị Tô đừng để ý."
Tôi biết họ đang lo lắng điều gì.
Rốt cuộc, với tư cách là một diễn viên, tôi đã không đóng phim trong ba năm.
Tôi bắt tay cô ấy, cười nói: “Cảm ơn cô đã ủng hộ, rất vui được hợp tác.”
Lâm Thư Dao là vai diễn được xác nhận cuối cùng. Ngày hôm sau, bắt đầu buổi chụp hình quảng bá.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Lệ.
Cô ấy thực sự xinh đẹp, đôi mắt của cô ấy rất giống với tôi. Nhưng cô ấy năng động hơn tôi rất nhiều, bay nhảy khắp phim trường như một con chim sẻ, ngọt ngào gọi anh chị.
Sau khi rửa tay, tôi nhìn thấy khuôn mặt đắc thắng của cô ấy trong gương.
Tống Lệ xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, khoe khoang: "Chị Tô, cái này là anh Diệp mua cho em."
Tôi liếc nhìn nó, rồi tiếp tục lau tay một cách thờ ơ.
Nhưng cô ấy trở nên lo lắng và va vào tôi một cách đầy khiêu khích.
"Đều là bạch nguyệt quang và nốt chu sa. Chị Tô đoán xem, anh Diệp rốt cuộc sẽ chọn ai, chọn hạt gạo trắng thơm ngon hay là… ruồi bọ ghê tởm?"
Tôi lịch sự giữ khoảng cách với cô ấy, "Cô Tống, tôi không nghĩ mình có nghĩa vụ phải trả lời cho sự lựa chọn nhàm chán của cô."
Tống Lệ tức giận đá vào thùng rác và bước tới chặn đường tôi.
"Vậy xin chị Tô tự trọng, đừng làm phiền anh Diệp nữa. Anh Diệp đã đưa chị về nhà tối qua, đúng chứ? Anh ấy đều rất tốt với mọi người, đừng có suy nghĩ không đúng đắn và phá hoại tình cảm của người khác! "
Lục Diệp đối xử tốt với mọi người?
Tôi còn nhớ lần đầu tiên anh đưa tôi đi dự tiệc, một ông lớn đã lợi dụng lúc anh đi vắng chặn tôi ngoài ban công rồi nói lời tục tĩu.
Đó là lần đầu tiên Lục Diệp nổi giận ở ngoài.
Anh ấy đánh người đàn ông đến chảy máu khóe miệng, đe dọa: "Còn dám đụng tới cô ấy, tao mày."
Bắt gặp ánh mắt sắp ăn thịt người của Tống Lệ, tôi mỉm cười.
"Cô không cần nhắc tôi, tôi tự biết rõ."
Trước khi ra ngoài, tôi vô tình nhắc nhở cô ấy: “Cái vòng tay của cô có nền màu trắng, chắc là hàng giả rồi.”
"Lục tổng thật là, muốn lấy lòng mỹ nhân... nhưng lại không để ý chút nào."
Qua khe cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Tống Lệ và những tiếng đập phá dữ dội.
Cuối cùng là phỏng vấn.
Ngay khi tôi nhìn thấy MC, tôi liền cảm thấy mình xong rồi.
Cô ấy được công nhận là cái gai trong giới giải trí, thích hỏi một số câu hỏi lố lăng để thu hút sự chú ý và nổi tiếng.
Và cô ấy là bạn thân nhất của Tống Lệ.
Không ngoài dự đoán.
Khi hỏi câu hỏi thứ ba, cô ấy đã lộ chiếc răng nanh hung dữ của mình.
"Chị Tô trước kia cùng thái tử nhà họ Lục có quan hệ, tại sao cuối cùng lại chia tay?"
Tôi trả lời mà không lúng túng: “Tính cách không hợp, nên chúng tôi đã chia tay trong hòa bình”.
Cô ấy vẫn khăng khăng: “Nghe nói cô nhận được triệu tệ rồi mới đơn phương đề nghị chia tay”.
Tôi lạnh cả người, đụng phải ánh mắt đầy ác ý của cô ấy.
Thường thì các cuộc phỏng vấn không được chỉnh sửa và được đăng công khai.
Tống Lệ muốn buộc tội tôi tôn thờ đồng tiền và tàn nhẫn, để tôi bị dư luận tấn công.
Tôi chớp mắt nhìn MC không hài lòng, khẽ cười nói: "Chuyện này cô nghe ở đâu vậy? Cô không có sao kê tài khoản ngân hàng của tôi, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy tôi lấy triệu tệ tiền mặt, nếu cô không có chứng cứ, đây sẽ bị coi là lan truyền tin đồn và phỉ báng, tôi có thể kiện.”
Tôi cũng phải cảm ơn bà Lục, để không làm tổn hại thanh danh của nhà họ Lục, bà ấy đã gửi tiền vào tài khoản người đại diện của tôi.
Cô ta không nói nên lời, liếc nhìn phía sau tôi và thay đổi chủ đề.
"Vậy cô Tô, cô nghĩ mình sẽ quay lại với thái tử Lục chứ?"
Đối với vấn đề này, phóng viên đã thức trắng đêm và chuẩn bị nhiều kịch bản.
Tôi lắc đầu, "Người ta nói ngựa tốt không quay đầu, người cũ tốt xem như đã chết. Đương nhiên, nếu anh Lục chịu hạ mình tiếp xúc với tôi, chúng tôi vẫn sẽ làm bạn bình thường."
Bỗng, có tiếng động lớn từ phía sau.
Tôi lần theo âm thanh và thấy người quản lý hậu trường đang vội vàng nhấc tấm phản quang lên vì sợ rơi trúng những người bên cạnh.
Tôi không biết Lục Diệp đến khi nào, áp suất không khí xung quanh em ấy thấp đến đáng sợ.
Lục Diệp tức giận nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hiện lên sự bất bình kìm nén đã lâu, giống như một chú cún con ướt sũng bị chủ bỏ rơi bên vệ đường.
Em nghiến răng, "Tô Kiều Y, chị thực sự rất tàn nhẫn."
Giọng của Lục Diệp không lớn, nhưng các phóng viên ở hàng ghế đầu đều nghe thấy.
Họ hào hứng nháy đèn flash vào chúng tôi, ánh đèn liên tục nhấp nháy.
Ánh mắt tôi dừng trên người Lục Diệp đứng cách đó không xa, mắt em ấy đỏ hoe.
Chỗ ghi hình không lớn, khoảng cách giữa chúng tôi nhiều nhất là mười bước.
Tôi chợt nhớ ra rất nhiều.
Vào ngày sinh nhật của Lục Diệp, tôi đã khắc khuy tay cho em ấy cả đêm, những ngón tay của tôi đầy những vết phồng rộp.
Lục Diệp nói, đó là món quà quý giá nhất mà em ấy từng nhận được.
Em ấy thà vứt bộ vest bị mất khuy còn hơn là lấy nó ra dùng.
Vào ngày kỷ niệm, tôi từ chối mọi lịch trình và nấu một bàn các món ăn ngon để tạo sự bất ngờ.
Lục Diệp kén ăn, nhưng đây là lần đầu tiên em ấy ăn hết tất cả các món ăn.
Em ấy cũng nửa đùa nửa thật rằng nhà hàng nhìn ra biển và pháo hoa hoành tráng mà em ấy chuẩn bị rất lãng mạn và quyến rũ.
Đó là ngày kỷ niệm đặc biệt.
...
Lục Diệp và tôi dường như sống ở hai tầng mây khác nhau.
Tôi phải ngước lên mới nhìn thấy em ấy.
Nền tảng gia đình, tầm nhìn, lý tưởng, mọi thứ đều là trở ngại.
Vì vậy, tôi bắt đầu lo lắng về những gì được và mất, muốn hoà nhập với cuộc sống em ấy như điên.
Vào lúc đó, Lục Diệp đầy kiêu ngạo và nghĩ rằng những lo lắng của tôi là vô lý.
Phương pháp dỗ dành của em ấy trực tiếp và thô lỗ, đó là ném tiền.
Nhưng tiền không thể lấp đầy những vết nứt trong tình yêu.
Cuối cùng, mọi mâu thuẫn kết thúc khi quỹ của cô nhi viện thiếu hụt và bà Lục ném tôi triệu tệ một cách nhẹ nhàng.
Tôi nhận ra rằng có hàng ngàn ngọn núi và dòng sông giữa tôi và Lục Diệp.
Tiếng máy ảnh vẫn không ngừng.
Tôi cười nhẹ, “Người ta luôn muốn nhìn về phía trước phải không?”
Vừa lúc đó, một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt tôi.
Lục Diệp tức giận giật khuy áo, quay đầu đi mà không nhìn lại.
Lòng tôi chợt trống vắng lạ thường