Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn neon sáng chói rực rỡ khắp con đường, từng chùm ánh sáng xâu lại với nhau thành hàng dài vô tận, hòa vào ánh trăng trong veo.
Cục cảnh sát thành phố A.
Sau hai ngày thức đêm bắt tội phạm bắt cóc trẻ em, đám cảnh sát trẻ không vội về nhà ngủ bù, túm tụm lại trong căn tin, thì thầm bàn tán về đội trưởng mới nhậm chức còn chưa gặp mặt.
“Không biết hôm nay có gặp đội trưởng mới không nhỉ?”
“Đội trưởng mới thảm thật đấy, vừa được điều tới thì bị cục trưởng Lư gọi vào nói chuyện, mà nói gì tận tiếng đồng hồ, có khi nghe nhiều quá tai thành kén luôn rồi ấy.”
“Chắc là bây giờ đội trưởng hối hận vì tới đây lắm, sao lại không ở cục cảnh sát ở thủ đô nhỉ?”
“Xì, cậu tưởng thủ đô là nơi nào chứ, muốn ở lại là được à?”
“Ầy đừng nói thế, anh ấy ở lại thủ đô được đó, tôi có ông bạn làm trong cục cảnh sát thủ đô, cậu ta bảo đội trưởng chủ động xin tới đây, lãnh đạo bên đó dây dưa mãi nửa năm mới cho đi đấy.”
“Đm, lai lịch thế nào mà kinh thế?”
“Đầu năm ngoái, cảnh sát thủ đô phối hợp giúp cảnh sát Vân Thành phá được vụ buôn lậu ma tú/y quy mô lớn, tiêu diệt tập đoàn buôn lậu ma t/úy xuyên quốc gia hoạt động hơn năm ở vùng biên giới Tây Nam nước mình, còn bắt được tội phạm bị truy nã số vào năm trước ở sân bay Vân Thành nữa chứ… Thấy bảo đội trưởng có công lớn nhất đó.”
“Ai mà không nhớ vụ năm ngoái chứ, tin tức còn lên báo nữa đấy, nhưng mà vụ tội phạm truy nã số ở sân bay Vân Thành là như thế nào? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Đương nhiên là cậu không biết rồi, năm cậu bao nhiêu tuổi, mới học cấp đúng không? Tôi cũng chỉ nghe…”
Anh cảnh sát còn chưa nói xong thì nhìn ra cửa căn tin, âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Mọi người nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy cục trưởng khó tính hay càu nhàu dẫn một chàng trai trẻ tuổi tới.
Cả đám bỏ đũa xuống, đứng dậy chào nghiêm chỉnh: “Cục trưởng Lư!”
Lư Minh Sâm gật đầu, vỗ vai chàng trai bên cạnh: “Làm quen đi, đây là đội trưởng Trần của các cậu đấy.”
Đám cảnh sát trẻ nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Đây là đội trưởng mới đến á?
Không phải là nghệ sĩ nào đó chứ?
Lư Minh Sâm: “Trần đội biết các cậu tăng ca làm việc để phá án cho nhanh nên muốn khao các cậu một chầu, coi như là ăn liên hoan mừng công luôn…”
Ông nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn sắp bị quét sạch, nói tiếp: “Nếu các cậu ăn gần xong rồi thì thôi vậy, với cả hôm nay Trần đội mới từ thủ đô tới đây, đường sá xa xôi tốn nhiều thời gian, chắc cũng mệt rồi…”
Lư Minh Sâm nói rất chậm, vì thế đám cảnh sát trẻ ngơ ngẩn cuối cùng cũng nhận ra ý ông, cục trưởng Lư muốn nhân cơ hội này để thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ và đội trưởng mới tới, cười hì hì bảo: “Đừng mà cục trưởng, bọn cháu chỉ ăn lót dạ trước thôi, đang đợi Trần đội để đón gió tẩy trần đó. Với cả bọn cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi tối ăn nhiều cũng không sao.”
Lư Minh Sâm: “Bớt lảm nhảm đi, để xem Trần đội của các cậu có đồng ý không đã.”
Trần Chiêu thản nhiên đáp: “Không thành vấn đề.”
Bệnh viện nhân dân số thành phố A.
Ca phẫu thuật thứ tiến hành thuận lợi, Trần Minh Nguyệt bước ra khỏi phòng mổ, đi thẳng tới phòng thay đồ.
Cô vứt găng tay dính máu vào thùng rác, rửa tay khử trùng xong xuôi, thay quần áo, khoác thêm chiếc áo blouse trắng bên ngoài.
Trần Minh Nguyệt về khoa tim mạch, mấy bác sĩ thực tập và y tá đang chờ cô đi kiểm tra phòng.
Tới lúc kiểm tra xong thì ngoài trời cũng tối hẳn, Trần Minh Nguyệt bảo bọn họ về trường trước, cô tới phòng ICU xem hai bệnh nhân vừa phẫu thuật hôm nay, thấy các chỉ số đều ổn định cô mới nhìn đồng hồ, sắp giờ rồi.
Trần Minh Nguyệt về phòng làm việc thu dọn đồ đạc, vừa nghĩ xem tối nay làm gì vừa cầm túi ra khỏi bệnh viện.
Lúc cô vừa bước tới cổng chính của khu nội trú, đang định tới bãi đậu xe thì có người gọi.
“Cô giáo Trần.”
Thấy Trần Minh Nguyệt nhìn mình, Giang Viễn mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh.
Trong số những bác sĩ thực tập Trần Minh Nguyệt dẫn dắt, Giang Viễn là người thông minh và chăm chỉ nhất, Trần Minh Nguyệt có ấn tượng tốt về cậu, cười bảo: “Sao cậu còn chưa về trường?”
Giang Viễn lấy hết can đảm, hỏi: “Cô Trần, bây giờ cô có thời gian không ạ? Em muốn mời cô ăn bữa cơm được không?”
Trần Minh Nguyệt ngẩn người, cô muốn từ chối, nhưng Giang Viễn không đợi cô mở miệng, cậu gãi đầu, ngượng ngùng nói tiếp: “Hôm nay em quan sát ca mổ, có vài chỗ muốn hỏi cô ạ.”
Trần Minh Nguyệt nhận ra mình hiểu lầm, ho một tiếng: “Tôi với cậu cũng chỉ hơn kém nhau vài tuổi thôi, cậu không cần khách sáo câu nệ thế đâu, cứ gọi tôi là đàn chị cũng được, cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, nếu có thời gian tôi nhất định sẽ trả lời, không cần phải mời cơm đâu.”
Giang Viễn nghe xong, ánh mắt thoáng ảm đạm vài phần, cậu cười nói: “Đàn chị, vậy em không mời chị ăn cơm nữa, nhưng em với chị cùng đi ăn cơm có được không ạ? Trong thời gian này em có nhiều vấn đề muốn hỏi lắm, em sợ hỏi xong thì bữa tối lại thành bữa khuya mất.”
Trần Minh Nguyệt bật cười, ăn chung cũng được, cô cũng không khách sáo nữa, gật đầu nói: “Cậu muốn ăn gì?”
Từ lâu Giang Viễn đã hỏi các chị y tá trong khoa xem Trần Minh Nguyệt thích ăn gì, nhưng cậu không muốn thể hiện quá rõ ràng, xem điện thoại rồi hỏi: “Đàn chị, gần đây có một quán ăn Chiết Giang được review cao lắm, bọn mình ăn ở đó được không ạ?”
Trần Minh Nguyệt hơi đói, cô không nghĩ nhiều, đáp: “Được.”
Quán ăn đó tên là “Giang Nam Yên”, chi nhánh gần nhất ở số gần quảng trường, đây là khu phố nhộn nhịp, có nhiều quán bar, các quán ăn khác nhau, là địa điểm hàng đầu để người dân thành phố A liên hoan vui chơi.
Trần Minh Nguyệt lái xe tới gần đó, tìm một chỗ để đỗ xe, đi bộ với Giang Viễn tới quán ăn.
Tầm giờ này không đông người, quảng trường khá yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran đằng xa, hai người không nói gì.
Thỉnh thoảng Giang Viễn lén nhìn Trần Minh Nguyệt đi bên cạnh.
Dáng cô cao gầy, da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp thanh tú, cô mặc áo len ngắn màu vàng nhạt và quần jean ống đứng màu đen, không buộc tóc đuôi ngựa như lúc làm việc, mái tóc dài mềm mại đen nhánh xõa trên vai, trông cô càng dịu dàng hơn.
Tim Giang Viễn đập thình thịch, nói suy nghĩ giấu trong lòng ra: “Đàn chị, chị đã có người trong lòng chưa?”
Trần Minh Nguyệt dừng bước, cô cúi đầu khiến người khác không biết cô nghĩ gì.
Câu hỏi này tựa như công tắc trên người Trần Minh Nguyệt, dáng vẻ chàng thiếu niên mà cô cố gắng muốn quên đi lại hiện lên trong đầu.
Vừa hỏi xong thì Giang Viễn hối hận, thấy phản ứng khác lạ của cô, cậu trách mình không nên bộp chộp như thế, đang định chuyển đề tài thì Trần Minh Nguyệt lại mở lời.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, câu trả lời bị gió thổi vào không trung: “… Có.”
Giang Viễn không nghe rõ, đang định hỏi lại. Mà cách đó không xa, trước cửa nhà hàng vang lên giọng nói hùng hậu: “Trần đội, anh đang nhìn gì thế?”
Mặt Trần Chiêu đen sì, ánh mắt kiềm chế, hờ hững đáp: “Không có gì.”
Giọng nói trầm thấp bất ngờ rơi vào trong tai Trần Minh Nguyệt, cô vô thức nhìn qua.
Biển quảng cáo Giang Nam Yên sáng chói, có chàng trai đứng trầm mặc ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, quanh người như tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, sáng ngời rực rỡ trong màn đêm.
Dáng người cao ráo nhưng lại gầy, bờ vai thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú như chạm ngọc, năm tháng dài dằng dặc mài giũa, đường nét càng thêm sắc bén rõ ràng.
Dáng vẻ thiếu niên thong dong tài hoa vừa xuất hiện trong tâm trí Trần Minh Nguyệt lại biến mất, chỉ còn lại bóng người cao ngạo lạnh lùng, tựa như lưỡi kiếm sắc bén ẩn dưới lớp vỏ cứng rắn.
Trái tim Trần Minh Nguyệt nhói lên.
Một giây sau, nước mắt cô lăn dài trên má.
Hóa ra, chớp mắt một cái mà đã là mười năm.