Minh Nguyệt đi dạo cùng Trần Chiêu quanh sân thể dục vài vòng, cô biết Trần Chiêu đang đè nén bực bội trong lòng.
Cậu đút tay trong túi, nắm chặt hộp thuốc lá, vì có Minh Nguyệt ở đây, cậu kiềm chế cơn nghiện thuốc lại.
Minh Nguyệt mím môi, nói: “Cậu muốn đánh nhau không?”
Trần Chiêu tưởng mình nghe nhầm, cậu dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Gì cơ?”
Minh Nguyệt hỏi thế là vì cô nhớ Lâm Thính từng nói, lúc Trần Chiêu mới tới Vân Thành, tâm trạng của cậu không tốt chút nào, Lâm Thính dẫn Hà Chu và Tôn Hạo Vũ đi đánh nhau với Trần Chiêu, đánh nhau nhiều thì cậu mới vui vẻ hơn, rồi sau đó người chơi thân với nhau.
Tuy Minh Nguyệt không tin tưởng lý do này lắm, nhưng cô không biết cách an ủi người khác, không biết nên nói gì với Trần Chiêu, đành phải thử một lần.
Nhưng cô thấy phản ứng của Trần Chiêu không đúng lắm, thế nên vội vàng phủ nhận: “Không có gì.”
Trần Chiêu híp mắt, cười như không cười nhìn cô: “Cậu định đánh nhau với tôi à?”
Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu, vẻ mặt của cậu là kiểu: Một cú đấm của cậu bằng mấy lần cô đấm cậu cộng lại.
Cô lắc đầu lia lịa: “Không muốn.”
Cô dừng lại mấy giây, nhỏ giọng nói: “Thật ra, ý tôi là cậu có thể đánh vào không khí, dù sao giờ cũng không có ai, học sinh lớp đang xem biểu diễn, anh chị lớp thì đang học tiết tự học buổi tối… Cậu cứ phát tiết đi.”
Dứt lời, cô tưởng tượng ra cảnh này, không nhịn được cười, đôi mắt cong cong: “Đương nhiên, nếu cậu thấy ngại vì có tôi ở đây thì tôi có thể tránh sang chỗ khác, không quấy rầy cậu nữa.”
Advertisement
Trần Chiêu: “…”
Cậu cúi người sát gần Minh Nguyệt, nhẹ nhàng véo má cô, giọng điệu lười nhác, bảo: “Bạn nhỏ này, cậu hư thật đấy.”
“Cậu đừng…”
Nói được chữ, cô lại nuốt lời định nói lại.
Trần Chiêu nhướng mày: “Sao?”
Lông mi Minh Nguyệt run lên, nghiêm túc an ủi cậu: “Cậu đừng buồn nữa nhé, được không?”
Trần Chiêu nhìn cô chằm chằm, khẽ cười, đáp: “Được.”
Tết năm nay tới sớm, sau kì nghỉ Tết dương ngày qua đi, học sinh Tứ Trung lao đầu vào ôn tập chuẩn bị thi cuối kì.
Trong kì thi này, các trường cấp sẽ dùng chung đề.
Môn thi cuối cùng vào thứ sáu, buổi chiều thi Tiếng Anh xong thì tan học. Minh Nguyệt về lớp thu dọn bàn học rồi đi ra ngoài cùng Lâm Thính và Phùng Thư Nhã.
Ra tới cổng trường, Lâm Thính nhớ tới chuyện quan trọng, lấy hai tờ giấy từ trong túi áo đưa cho Minh Nguyệt và Phùng Thư Nhã: “Chủ nhật tuần này là sinh nhật tớ, các cậu nhớ tới đón sinh nhật với tớ nhé, thời gian và địa điểm tớ viết trong giấy rồi đấy.”
Phùng Thư Nhã nhìn thoáng qua, giả vờ bình tĩnh, hỏi: “…Có những ai thế?”
Lâm Thính cười bảo: “Có mấy đứa bọn mình thôi, tối nay ba mẹ tớ ăn sinh nhật với tớ rồi, chắc hai người họ cũng chờ lâu rồi, tớ đi trước đây, bái bai.”
Tới khi Lâm Thính về rồi, Minh Nguyệt và Phùng Thư Nhã bàn bạc, hai người hẹn giờ sáng mai gặp nhau ở cổng trường rồi đi mua quà cho Lâm Thính.
Sáng hôm sau, trước khi Minh Nguyệt ra ngoài, Minh Hướng Ngu đang giặt quần áo ở sân sau, bà gọi: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay là cuối tuần mà, con không ở nhà học mà lại đi đâu đấy?”
Đây là lần đầu tiên cô nói dối mẹ: “Con có bài khó, định đi hỏi Trình Bắc Diên.”
Vẻ mặt Minh Hướng Ngu dịu đi, bà không nói gì nữa, tiếp tục giặt quần áo.
Tiệc sinh nhật của Lâm Thính bắt đầu lúc giờ, chiều chủ nhật, Minh Nguyệt ở nhà, rối rắm hồi lâu, không biết nên nói thẳng với mẹ là mình đi ăn sinh nhật bạn hay là lấy cớ khác. Cô không muốn lừa Minh Hướng Ngu, nhưng cô sợ mẹ sẽ không vui.
Thời gian chầm chậm qua đi, Minh Nguyệt không biết làm thế nào, đột nhiên nghe thấy giọng nói vui mừng của Minh Hướng Ngu: “Diên Diên, sao cháu lại tới đây?”
Trình Bắc Diên lễ phép trả lời: “Cô ơi, cháu hẹn Minh Nguyệt tí nữa đi hiệu sách.”
Minh Nguyệt thở phào một hơi, ôm balo chạy ra khỏi phòng.
Trình Bắc Diên thấy cô mặc chiếc áo mỏng manh, cậu nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp, ngoài trời lạnh lắm, cậu mặc thêm áo đi.”
Minh Nguyệt gật đầu, vội vàng chạy về phòng lấy áo khoác.
Nhà Lâm Thính ở khu biệt thự của người giàu ở lưng chừng núi, Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên tới nơi thì trời cũng sẩm tối, hoàng hôn bao trùm cảnh vật, khu biệt thự gần đó bật đèn sáng chói.
Bảo vệ thấy có người tới, ông mở cửa ra, đưa Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên tới nhà Lâm Thính.
Trong phòng, Trần Chiêu, Tôn Hạo Vũ và Hà Chu đang chơi bài, thấy cô và Trình Bắc Diên tới, cả đám đều nhìn sang.
Chỉ có Tôn Hạo Vũ nhìn Trình Bắc Diên: “Lão Trình, cậu mà không tới thì tôi sẽ bị hai người họ dồn tới đường cùng luôn, cậu không biết đâu, hai cậu ấy quá đáng lắm…”
Phùng Thư Nhã nhìn Minh Nguyệt, chạy tới khẽ nói với cô: “Hiuhiu Ánh Trăng, nhà Lâm Thính giàu quá, đẹp thật đấy, sao bỗng dưng tớ run thế nhỉ?”
Minh Nguyệt liếc qua Trần Chiêu.
Trần Chiêu lười biếng dựa vào sô pha, cậu cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Cô mím môi, thì thầm với Phùng Thư Nhã: “Bọn mình ra sân một tí đi.”
Phùng Thư Nhã gật đầu: “Ok.”
Sân nhà Lâm Thính rất to, trang trí nhiều chỗ, có vài loại cây quý, còn có bể bơi ngoài trời.
Hai người đi dạo quanh bể bơi một lát, Minh Nguyệt hỏi: “À này, Thính Thính đâu?”
“Cậu ấy bảo hôm nay phải là tiên nữ đẹp nhất trần gian, vẫn đang trang điểm trên lầu.” Phùng Thư Nhã đáp.
Minh Nguyệt gật đầu, đang định hỏi nghỉ đông cô nàng sẽ làm gì, nhưng cô lại thấy Trần Chiêu cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cậu cúi đầu, hình như không nhìn thấy cô và Phùng Thư Nhã, ánh sáng trong sân mờ mờ, cả hai cách nhau một quãng đường, Minh Nguyệt không nhìn rõ gương mặt cậu.
Trần Chiêu đi trước, đứng cạnh bể bơi, quay lưng về phía cô, ấn nghe điện thoại.
Giọng cậu lạnh như băng, không có chút ấm áp nào.
“Tôi đã nói với bà rồi cơ mà, nếu bà muốn tôi tha thứ cho bà thì đừng gọi cho tôi nữa. Không phải bà và Trần Vệ Sâm đều coi tôi như người chết rồi ư? Bây giờ ý bà là sao?”
Người phụ nữ nghe thấy cậu nói thế, giọng bà nghẹn ngào, nói: “Chiêu Chiêu, mẹ rất yêu con…”
Trần Chiêu cười lạnh ngắt lời bà ta, giọng điệu chán ghét tới cùng cực: “Lúc bà và người đàn ông kia chuyển đi chỗ khác sao lại không nhớ mình còn có đứa con trai tuổi? Bây giờ bà bảo bà yêu tôi chỉ càng làm tôi thấy ghê tởm hơn thôi.”
Mấy năm nay, so với Trần Vệ Sâm, Trần Chiêu càng hận Nguyễn Phương Hoa hơn.
Trước khi Trần Chiêu tuổi, cậu nghĩ mẹ yêu mình, sau khi ba mẹ cậu ly hôn, Trần Vệ Sâm cưới người khác, tháng sau thì có thêm một cô con gái.
Ít ra Nguyễn Phương Hoa còn nuôi dưỡng cậu.
Nhưng dần dần cậu mới hiểu ra, mẹ không muốn nuôi cậu, chỉ là tòa án phán quyết cậu ở với mẹ mà thôi.
Thế nên sau khi ly hôn, một ngày tiếng, Nguyễn Phương Hoa đều ở phòng vẽ, Trần Chiêu còn nhỏ bị bảo mẫu ngược đãi.
Sau đó, Nguyễn Phương Hoa phải lòng một người con trai tuổi, hai người họ đi du học ở châu Âu, không sống với cậu nữa, vì không muốn gặp cậu, ngay cả tang lễ của ông ngoại mà bà ta cũng không về.
Nguyễn Phương Hoa im lặng một lát, giọng nói khàn đặc: “Chiêu Chiêu, mẹ xin lỗi con, mẹ thừa nhận, lúc ấy mẹ quá mù quáng, bị tình yêu che mờ con mắt…”
Trần Chiêu cúp máy, cậu cười khẩy.
Yêu ư?
Vậy còn cậu thì sao?
Trên thế gian này chỉ có ông ngoại yêu cậu.
Nhưng ông ngoại nuôi dưỡng Trần Chiêu năm thì mất.
Trần Chiêu nhắm mắt lại, để mặc bản thân rơi xuống dòng nước lạnh lẽo, cậu từ từ chìm xuống cho tới khi mặt nước không dao động nữa.
Phùng Thư Nhã còn chưa tiêu hóa hết những lời mình nghe thấy, vẫn còn mờ mịt không hiểu gì, cô nàng cả kinh, tròn mắt nói: “Đm, Trần Chiêu sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?”
Cô nàng định kéo Minh Nguyệt chạy vào nhà gọi mọi người thì nghe thấy tiếng nước, nước dưới bể bơi bắn tung tóe, làm ướt áo cô nàng.