Minh Nguyệt lẳng lặng nhìn góc nghiêng góc cạnh của Trần Chiêu, thầm nói:
“Cậu là Trần Chiêu tốt nhất thế gian.”
“Nếu như không gặp được cậu, tôi vẫn sẽ tự hoài nghi chính bản thân mình, chỉ biết mình chẳng có gì tốt đẹp cả, nhát gan rụt rè trốn trong thế giới của mình.”
Cô khịt mũi, cúi đầu nhẽ nói: “Nhưng… nhưng cậu cũng chẳng tốt tới thế.”
Cô gái đứng trong lòng vừa mềm mại vừa thơm tho, cơ thể nóng rực phả vào người Trần Chiêu, xung quanh cậu tràn ngập trong mùi hương ngọt ngào từ người cô, Trần Chiêu lại càng căng thẳng hơn, cổ họng nghẹn lại.
Yết hầu Trần Chiêu khẽ động đậy, cậu nhìn cô, ánh mắt ngập trong d/ục vọng: “Gì cơ?”
Minh Nguyệt vừa lẩm bẩm gì đấy, giọng cô rất nhỏ, hơn nữa vừa nãy cậu căng thẳng quá nên không nghe rõ.
Minh Nguyệt cũng nhìn cậu, hàng lông mi run lên tựa như cánh bướm bay lượn trong không trung, bóng dáng cậu in lên con ngươi trong veo dịu dàng tựa ánh trăng, mười mấy giây sau Minh Nguyệt mới dè dặt bảo: “Cậu có thể… thích tôi hơn chút nữa không?”
Giọng cô mềm mại như bông, nghe như đang làm nũng lại xen lẫn chút buồn bã tủi thân, càng giống như cầu xin cậu hơn.
Trái tim Trần Chiêu như bị bàn tay vô hình bóp chặt lại.
Cậu phải làm sao bây giờ.
Lý trí cũng đã đầu hàng từ lâu.
Đáng ra tối nay cậu nên là người uống say mới đúng.
Trần Chiêu kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong ánh mắt, dịu dàng hỏi: “Bây giờ tôi buông cậu ra cậu có đứng ngay ngắn được không?”
… Cô lại bị từ chối đấy ư?
Minh Nguyệt dần dần tỉnh táo lại, trái tim lại nhói lên, nuốt nước bọt, gật đầu.
Nhưng chân cô còn chưa chạm xuống đất thì Trần Chiêu vừa buông cô ra lại ôm cô thật chặt, cánh tay vòng qua người cô càng thêm dùng sức, cậu mặc áo cộc mỏng manh, cô có thể cảm nhận được đường cong cơ thể Trần Chiêu, cũng ngửi thấy mùi hương thơm mát lành lạnh.
Một lúc lâu sau, Trần Chiêu thoáng lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Tay Minh Nguyệt vẫn để trên eo cậu, cô nắm chặt vạt áo Trần Chiêu, không chịu buông ra.
Trần Chiêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Môi cậu lành lạnh thoáng chạm vào vầng trán trơn bóng của Minh Nguyệt, nụ hôn mang theo dòng điện tê tê, giọng cậu hòa vào bóng đêm cuối xuân đầu hạ, hơi bồn chồn, khàn khàn trầm lắng: “Tôi rất thích cậu.”
Cậu dừng lại mấy giây, ánh mắt xen lẫn chút cảnh cáo, trông hơi nguy hiểm: “Mai sau lúc tôi không ở bên cạnh, cậu không được uống rượu đâu đấy.”
Trán Minh Nguyệt vương lại cảm giác tê dại, cơn say mới tản đi giờ lại cuốn lấy từng sợi dây thần kinh trong não, cô hoảng hốt bảo: “Cậu không sang nước ngoài ư?”
Trần Chiêu cúi đầu hôn lên má cô, giọng nói dịu dàng lưu luyến: “Ai bảo với cậu là tôi xuất ngoại hả?”
Cậu nói tiếp: “Học lại một năm rồi sẽ tới tìm cậu.”
Nhất định cậu sẽ theo kịp bước chân Minh Nguyệt, trở thành một người ưu tú, xứng đáng được ở bên cô.
Minh Nguyệt cựa người, hai tay ôm chặt Trần Chiêu, khẽ cọ mặt lên áo cậu: “Được, tôi chờ cậu.”
Sau khi tốt nghiệp, kì nghỉ hè của học sinh lớp rất dài, Minh Nguyệt tới hiệu sách mua vài quyển sách toán lý học ở đại học, mấy ngày đều ở trong nhà tổng hợp lại kiến thức, tới lúc mệt thì giở sách đại học ra xem.
Cuối tháng , một ngày trước khi có điểm, buổi sáng, Minh Hướng Ngu nhận được cuộc gọi từ đại học B gọi tới chiêu sinh, nghe đối phương thông báo điểm thi của Minh Nguyệt, bà sững sờ, điện thoại rơi xuống đất.
May mà điện thoại khá bền, bà lại nhặt lên, giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia vẫn dịu dàng như vừa nãy: “Chúng tôi rất hoan nghênh em Minh Nguyệt điền nguyện vọng ở đại học B.”
Sau khi cúp máy, Minh Hướng Ngu vẫn chưa bình tĩnh lại, thậm chí bà nghi ngờ không biết cuộc gọi vừa nãy có phải là lừa đảo hay không, sau đó thì bên Thanh Đại gọi tới.
Nghe máy xong, bà cũng chẳng còn tâm trí nào ra ngoài nữa, về phòng mình cầm món quà đã được chuẩn bị từ lâu rồi sang phòng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt dựa lưng vào đầu giường đọc sách, thấy Minh Hướng Ngu cầm một chiếc hộp giơ ra trước mặt cô.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ mua điện thoại cho con này, con xem có thích không?”
Minh Nguyệt mở chiếc hộp ra, chiếc điện thoại bên trong giống với cái Lâm Thính mới mua năm nay, chắc là cùng một hãng.
Cô đang định bảo cảm ơn thì Minh Hướng Ngu sờ đầu cô: “Nguyệt Nguyệt, chúc mừng con trở thành thủ khoa tỉnh năm nay.”
Minh Nguyệt sửng sốt, cô cúi đầu nhìn chiếc hộp điện thoại, mím môi nói: “Hóa ra là thế.”
Minh Hướng Ngu thấy sắc mặt cô không đúng lắm, vội vàng giải thích: “Con đừng hiểu lầm, mẹ mua điện thoại cho con từ lâu rồi, mẹ cũng bỏ sim vào rồi, con học đại học cũng cần phải có…”
Bà còn chưa nói xong thì nghe thấy giọng nói sốt ruột của Từ Bỉnh Huệ bên ngoài: “Hướng Ngu, cô vẫn chưa xong à?”
Bấy giờ Minh Hướng Ngu mới nhớ sáng nay mình hẹn Từ Bỉnh Huệ cùng tới bệnh viện khám, bà còn chưa ra khỏi phòng thì Từ Bỉnh Huệ đi tới, oán giận nói: “Khám sức khỏe miễn phí đó, đi muộn thì sẽ đông người lắm, chắc chắn phải đợi lâu cho xem, trưa nay tôi còn phải về sớm nấu cơm cho Diên Diên! Thằng bé sắp lên thủ đô học đại học rồi, thời gian ở nhà chẳng còn nhiều nữa…”
Bà ta dừng lại, nhớ tới chuyện gì đó, quan tâm hỏi: “Ngày mai có điểm thi rồi đấy, Nguyệt Nguyệt thi thố thế nào, liệu có đỗ đại học top đầu không?”
Minh Hướng Ngu thoáng nhìn Minh Nguyệt, cười bảo: “Vừa nãy đại học B với Thanh Đại gọi tới chiêu sinh, bọn họ đều bảo Nguyệt Nguyệt là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh ta.”
“Gì cơ?” Từ Bỉnh Huệ không tin nổi: “Thủ khoa tỉnh á? Minh Nguyệt nhà cô á?”
Dứt lời, Từ Bỉnh Huệ phát hiện phản ứng của mình quá dữ dội, vội vàng nói thêm: “Từ bé Minh Nguyệt đã thông minh rồi, đúng là đứa trẻ cô nhìn từ bé tới lúc trưởng thành có khác.”
Minh Nguyệt mỉm cười: “Thế ạ? Lúc cháu lên cấp , cô còn chê cháu học dốt nên chỉ thi đỗ Tứ Trung mà ạ?”
Từ Bỉnh Huệ giấu đi nỗi thất vọng trong ánh mắt, cười bảo: “Ôi cái đứa nhỏ này biết ăn nói lợi hại từ bao giờ thế, thảo nào lại là thủ khoa.”
Sau khi Minh Hướng Ngu và Từ Bỉnh Huệ ra ngoài, Minh Nguyệt đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch loạn xạ của mình, bấy giờ cô mới nhận ra mình đã làm được, cô cong môi cười, cầm điện thoại gọi điện.
Vài giây sau đối phương bắt máy, giọng nói trầm thấp êm tai truyền tới: “Ai đấy?”
Minh Nguyệt dịu dàng bảo: “Trần Chiêu, tôi biết điểm thi rồi.”
Trần Chiêu khẽ cười: “Ánh trăng nhỏ của tôi giỏi quá.”
Tai Minh Nguyệt tê tê, cô mím môi: “Tôi vẫn chưa bảo mình được bao nhiêu điểm mà.”
“Thông thường thủ khoa tỉnh sẽ biết điểm sớm hơn một ngày.”
Minh Nguyệt bừng tỉnh, khẽ khàng bảo: “Dạo này tôi rất rảnh nên tổng hợp lại mấy phần kiến thức của các môn cấp , có Tiếng Anh, Toán, Vật Lý, nhất là mấy phần dễ nhầm, chắc là trước thứ hai tuần sau sẽ xong, tuần sau cậu rảnh hôm nào, tôi… tôi đưa cho cậu nhé?”
“Cậu muốn gặp tôi thế à?” Trần Chiêu ngả ngớn, lười nhác hỏi.
Minh Nguyệt chợt nhớ hôm hai người làm hòa, cậu không chỉ ôm mà còn hôn cô, mỗi lần nhớ tới hôm đó cô lại nghĩ đây như một giấc mộng.
Mặt Minh Nguyệt đỏ lên, khẽ bảo: “Cậu nghiêm túc một chút được không?”
Trần Chiêu cười, “Cách một cái điện thoại thì tôi làm được gì chứ? Không đứng đắn chỗ nào?”
Minh Nguyệt im lặng không nói nữa.
Trần Chiều đành dỗ cô: “Thôi mà, tôi nghiêm túc là được mà, cậu đừng xấu hổ.”
Minh Nguyệt nhỏ giọng cãi: “Tôi có xấu hổ đâu, cậu trả lời đi chứ, tuần sau cậu rảnh hôm nào…”
Trần Chiêu cười đáp: “Trước thứ là xong à?”
“Ừ, chắc thế, còn một chút kiến thức Toán nữa thôi.”
“Vậy thứ hai được không?”
“Được.”
Cô cúp máy rồi nhắn tin cho Lâm Thính và Phùng Thư Nhã, bảo mình đã có điện thoại riêng.
Minh Nguyệt đăng kí tài khoản QQ, Phùng Thư Nhã add cô vào hai nhóm chat, một là nhóm lớp, hai là nhóm cô bạn thân, vì chênh lệch múi giờ nên mãi Lâm Thính mới nhắn lại.
Chiều hôm sau, điểm thi đại học ở Vân Thành được công bố, nhóm chat lớp Minh Nguyệt bùng nổ.
【Đại thần ơi, đề thi năm nay khó dã man mà cậu vẫn được điểm!!!】
【Tới lúc cậu phát tài rồi thì đừng quên bọn tôi nhé, đừng quên anh em lại bè lớp mình đó nhớ!】
【Thấy bảo Trình Bắc Diên được , cao nhất Nhất Trung đấy.】
【Chị Nguyệt đỉnh thế, cao hơn hẳn hơn điểm.】
【Chắc lão Dương sướng lắm cho xem.】
【Ôi ngoài lão Dương ra chắc thầy Ngô cũng vui lắm, có khi nằm mơ cũng cười ấy chứ.】
【Sao đại thần lại im lặng thế, tôi nhớ cậu ấy mới vào nhóm chat hôm qua mà!】
【@Ánh trăng.】
【@Ánh trăng.】
【…】
Minh Nguyệt đang tranh thủ tổng hợp lại kiến thức, điện thoại trên đầu giường không ngừng có tiếng thông báo, cô cũng không để ý lắm, tới khi Phùng Thư Nhã gọi tới bảo cô nhanh chóng đọc tin nhắn trong nhóm chat, đừng để bọn họ nhắn như spam.
【Tớ đây, các cậu đừng tag tên tớ nữa mà…】
【Thủ khoa tỉnh xuất hiện rồi này.】
【Nào nào, mau chúc mừng thủ khoa đi chứ!】
【Chúc mừng cậu nhá! 】
【Chúc mừng chúc mừng! 】
【…】
Minh Nguyệt cảm thấy cô không thể hoàn thành nhiệm vụ Phùng Thư Nhã giao cho, cô nhanh chóng rep lại: “Cảm ơn các cậu.” rồi vội vàng đăng xuất QQ.
Bởi vì thủ khoa năm nay sống ở huyện nghèo hẻo lánh ở Vân Thành, các đài truyền hình và các kênh truyền thông liên tục gọi cho Minh Hướng Ngu xin phỏng vấn Minh Nguyệt, hẹn thời gian phỏng vấn với bà.
Minh Hướng Ngu dứt khoát từ chối, nhưng nếu đối phương hỏi gì bà cũng trả lời qua loa một hai câu, chỉ là khi nhắc tới ba Minh Nguyệt thì bà sẽ cúp máy ngay.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Minh Nguyệt nổi tiếng khắp Vân Thành, ai ai cũng biết, tên Minh Nguyệt và điểm thi của cô xuất hiện trên khắp các trang báo chí trong tỉnh, cũng xuất hiện trên nhiều trang web có lượt truy cập cao như là Renren và Weibo.
Vì muốn tạo ra content mới mẻ để kiếm lời, có người còn xây dựng Minh Nguyệt thành thiên tài nhưng gặp nhiều khó khăn, bảo cô rất thông minh, từ bé tới lớn đều đứng hạng ; còn có người bảo cô cực kì chăm chỉ, mấy năm cấp ngày nào cũng chỉ được ngủ vài tiếng, hơn nữa ban ngày đi học cũng không ngủ bù, ước vọng học tập chiến thắng mọi thứ.
Ban đầu Minh Nguyệt còn đọc mấy thứ hư vinh phù phiếm viết về cô, lúc sau khi đã bình tĩnh lại, cô phát hiện mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, càng đọc nhiều sẽ lại càng hoài nghi bản thân mình, cô không động vào mấy trang tin tức liên quan tới mình nữa, dù tốt hay xấu cô cũng mặc kệ.
Cho tới khi cô đọc được bài báo với tiêu đề: “Kính ơn anh hùng!”
Mà bên dưới có ghi: “Ba của thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh Vân năm nay là cảnh sát phòng chống ma t/úy, không may hy sinh trong lúc truy đuổi người trong một gia đình buôn lậu.”
Ngón tay Minh Nguyệt run lên, cô ấn vào bài báo đó.