Ngay gần sân bay Vân Thành có bệnh viện, lúc xe cứu thương tới nơi, Minh Nguyệt đang quỳ dưới mặt đất, Trần Chiêu an tĩnh nằm trong lòng cô, chiếc áo phông trên người cậu có mấy lỗ nhỏ, máu tươi không ngừng trào ra, chẳng mấy chốc quần áo đều đẫm máu.
Tay Minh Nguyệt lơ lửng giữa không trung, cô muốn bịt miệng vết thương, muốn cầm máu cho Trần Chiêu, nhưng cô không dám chạm vào người cậu, chỉ không ngừng gọi tên Trần Chiêu, bởi vì cô đang rất sợ, giọng nói run run, giọng nói như đang cầu xin: “Trần Chiêu…”
Cầu xin cậu đừng bỏ tôi lại…
Trần Chiêu nhắm mắt lại, cơ thể chỉ còn cảm giác đau đớn, dần dần không thở nổi, cậu nghe thấy tiếng Minh Nguyệt gọi mình, muốn an ủi trấn an cô rằng mình không sao nhưng cậu thử vài lần mà không nói được, cũng chẳng còn chút sức nào mở mắt nhìn cô.
Thậm chí ý thức của Trần Chiêu bắt đầu mơ hồ, tựa như quay về mùa đông lạnh giá hồi cậu còn nhỏ, xung quanh yên lặng tới mức đáng sợ, ngay cả tiếng tim đậm mỏng manh của cậu cũng chẳng nghe rõ.
Trần Chiêu chợt nhớ tới một chuyện, tối hôm đó ánh trăng sáng khắp bầu trời đêm, còn có cả vì sao…
Cậu nghĩ nhất định là có.
Chẳng qua là cậu bị vùi trong tuyết trắng, thế gian hoang vắng lạnh lẽo, vạn vật xa xôi không thể với tới, ánh trăng cũng không thể chiếu tới vết thương chồng chất trên người cậu.
Nhưng bây giờ cậu đã có ánh trăng của riêng mình, cô đang ở ngay bên người cậu, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào cô.
Cậu không cam lòng bị đẩy xuống địa ngục.
Cậu muốn đưa cô đi ngắm hoàng hôn biển rộng, muốn nắm tay cô bước vào lễ đường, muốn ở bên cô tới khi già đi.
Vì muốn cùng cô trải qua quãng đời còn lại, cậu đã rất cố gắng, bây giờ không thể từ bỏ được.
Sau khi Minh Nguyệt thanh toán tiền viện, cô đứng gần một tiếng ở trước cửa phòng cấp cứu, Minh Hướng Ngu và cảnh sát lần lượt chạy tới tìm cô.
Thấy trên người Minh Nguyệt toàn máu là máu, Minh Hướng Ngu suýt ngất.
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu với bà, muốn nói rằng con không sao, nhưng giọng cô nghẹn ngào, chỉ thốt lên được chữ “Con”, sau đó nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Minh Hướng Ngu ôm cô thật chặt, nhỏ giọng nỉ non: “Nguyệt Nguyệt, con có sao không? Con đừng dọa mẹ…”
Có mẹ ôm mình, nước mắt rơi lại càng nhiều hơn.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đi tới, hỏi qua vài câu rồi dẫn Minh Nguyệt về đồn lấy lời khai.
Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên, bọn họ thấy Minh Nguyệt đi ra, vội vàng cầm micro chạy tới phỏng vấn cô: “Em là Minh Nguyệt – thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh mình đúng không? Vừa nãy người bảo vệ em là Trần Chiêu đúng không? Cậu ấy là gì của em?”
Người Minh Nguyệt run rẩy, Minh Hướng Ngu ôm cô vào lòng, cảnh sát bảo vệ hai mẹ con, trong đó có một anh cảnh sát trẻ quát đám phóng viên: “Nạn nhân không thể tiếp nhận phỏng vấn! Nếu ai còn hỏi nữa thì sẽ bị tống vào đồn cảnh sát.”
Cục cảnh sát cách xa sân bay, tới lúc lấy khẩu cung xong thì cũng là giữa trưa, Minh Nguyệt kiên quyết muốn tới bệnh viện, Minh Hướng Ngu thở dài, dịu dàng khuyên cô: “Nguyệt Nguyệt, con về nhà ăn một chút được không, tắm rửa thay quần áo rồi mẹ lại tới bệnh viện với con nhé?”
Minh Nguyệt lắc đầu, giọng cô khàn đặc: “…Con không đói, mẹ về ăn cơm trước đi.”
Vừa nãy ở trong đồn cảnh sát, Minh Hướng Ngu xem camera theo dõi gần đó, lại nghe Minh Nguyệt kể lại toàn bộ sự việc, bà sợ hãi người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhất là lúc thấy người đàn bà kia chĩa súng thẳng vào người Minh Nguyệt, bà cảm thấy máu trong người mình như đông lại, hít thở cũng khó khăn.
Bà không dám rời khỏi Minh Nguyệt, cô không chịu về nhà, bà đành phải theo cô tới bệnh viện gần sân bay.
Không biết phóng viên về hết từ lúc nào, Minh Hướng Ngu yên tâm hơn, bà đưa cô tới trước cửa phòng cấp cứu rồi tới nhà ăn mua ít đồ cho cô.
Lúc Minh Nguyệt đi tới nơi, Trần Chiêu vẫn đang phẫu thuật, chỉ là bên ngoài có rất nhiều người.
Dễ thấy nhất là hai người đứng giữa, người đàn ông ở bên trái có gương mặt cứng nhắc, dáng người cao ráo, bộ vest trên người được may đo khéo léo vừa vặn, khí chất nghiêm nghị, mà người phụ nữ đứng bên phải trông rất xinh đẹp, mặc chiếc váy dài mềm mại màu xanh càng tôn lên đường cong cơ thể, trong hành lang tối tăm nhưng nước da trắng nõn sáng người.
Minh Nguyệt nhìn qua, thấy bọn họ trông rất quen.
Cô còn chưa kịp nhớ ra mình đã từng gặp hai người họ ở đâu thì nhanh chóng nhận ra có thể bọn họ là ba mẹ Trần Chiêu.
Bên cạnh còn có vài bác sĩ.
Trần Vệ Sâm nhìn ông bác sĩ có mái tóc bạc phơ: “Viện trưởng Chu, cũng muộn rồi, mọi người đi ăn cơm đi, có chúng tôi ở đây là được.”
Viện trưởng Chu gật đầu, an ủi Trần Vệ Sâm và Nguyễn Phương Hoa: “Người tốt ắt có phước lành” rồi dẫn nhóm bác sĩ khác rời đi.
Bọn họ vừa đi, Nguyễn Phương Hoa nhìn thấy Minh Nguyệt đứng cách đó không xa, bà ta bình tĩnh chất vấn cô: “Con tôi nằm trong đó vẫn chưa rõ sống chết, cô còn có mặt mũi tới đây à?”
Minh Nguyệt cúi đầu, khẽ đáp: “Cháu xin lỗi…”
Nguyễn Phương Hoa lạnh lùng nhìn cô thật kỹ: “Nó không chịu ra nước ngoài với tôi là vì cô đúng không? Cô dựa vào cái gì mà dám quyến rũ nó hả?”
Tuy cô gái trước mắt trông khá ưa nhìn nhưng không xinh tới mức động lòng người, bà ta không hiểu sao ánh mắt nhìn người của Trần Chiêu quá kém, bây giờ nghĩ lại, năm đó bà ta thích Trần Vệ Sâm chắc cũng vì ma xui quỷ khiến.
Trần Vệ Sâm nhớ năm đó Nguyễn Phương Hoa từng làm loạn ở công ty ông ta, trước mặt bao nhiêu nhân viên mà bà ta chất vấn ông ta và La Nghiên gian gian díu díu, xem ra bao nhiêu năm qua, ngoài dung mạo không thay đổi ra thì tính tính vẫn thế, chút áy náy của Trần Vệ Sâm dành cho Nguyễn Phương Hoa nhanh chóng biến mất.
Ông ta lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì tới con bé cả, cô bình tĩnh chút đi.”
Nguyễn Phương Hoa thoáng nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, trầm giọng nói: “Muốn tôi bình tĩnh cũng được thôi, trừ khi mấy người mau cút đi cho tôi.”
Trần Vệ Sâm híp mắt, ông đi tới chỗ Minh Nguyệt: “Cháu có thể nói chuyện với tôi một lát không?”
Minh Nguyệt gật đầu.
Hai người đi ra ngoài hành lang, Trần Vệ Sâm nói thẳng: “Mặc kệ hôm nay Trần Chiêu sống hay chết tôi cũng hy vọng cháu đừng xuất hiện trước mặt nó nữa, nếu cháu đồng ý, mai sau tất cả chi phí học đại học của cháu tôi sẽ chi trả hết, nếu cháu muốn đi du học tôi cũng có thể chu cấp cho cháu.”
Minh Nguyệt lắc đầu: “Cháu không làm được.”
Sắc mặt Trần Vệ Sâm thay đổi: “Thư kí đã nói gia thế của gia đình cháu cho tôi rồi, chuyện hôm nay không phải lỗi của cháu, nhưng Trần Chiêu vì cháu nên bây giờ tính mạng mới nguy hiểm thế này, chắc là cháu cũng đi lấy khẩu cung rồi, cảnh sát chưa nói thân phận của người đàn bà kia cho cháu ư?”
Minh Nguyệt cắn môi, cô chưa kịp nói gì thì Trần Vệ Sâm bảo: “Lúc tôi nhận được điện thoại của phía cảnh sát thì bọn họ cũng điều tra ra thân phận của bà ta rồi, nếu cháu không biết thì để tôi nói. Ba cháu từng phụ trách truy bắt gia đình họ, trong quá trình chạy trốn con trai bà ta bị ba cháu đánh gục, chồng bà ta và ba cháu cùng đồng quy vu tận, chỉ có bà ta nhảy xuống sông nên vẫn còn sống, cảnh sát đã điều tra hành tung một tháng nay của bà ta, phát hiện bà ta hay tới nhà cháu theo dõi, hơn nữa cũng đã chuẩn bị đường trốn ra nước ngoài từ lâu, cho nên cảnh sát kết luận hành vi của bà ta là vì muốn trả thù.”
Ông ta nói chậm lại, giọng nói như đang cầu xin cô: “Bây giờ bà ta trốn sang nước ngoài, rất khó bắt giữ, thậm chí có thể sẽ không về nước nữa, cũng vẫn sẽ uy hiếp an toàn của nhà cháu. Cho nên tôi hy vọng cháu đứng ở góc độ cha mẹ như chúng tôi, cũng là suy nghĩ cho Trần Chiêu.”
Mấy năm nay Trần Vệ Sâm vẫn muốn sinh thêm một đứa con trai nhưng không được như ý nguyện, lúc đầu còn tưởng là do La Nghiên, nhưng mấy năm trước ông ta đi kiểm tra, phát hiện mình không thể có con được nữa, cho nên ông ta chỉ có một người con trai là Trần Chiêu, sẽ không để cậu gặp phải nguy hiểm.
Sắc mặt Minh Nguyệt tái nhợt, cô nắm vạt áo đã nhuốm màu máu: “Cháu xin lỗi.”
Trần Vệ Sâm: “Không phải tôi muốn nghe lời xin lỗi của cháu mà là hy vọng con tôi được bình an.”
Minh Nguyệt cắn môi không đáp.
Cô cũng hy vọng cả đời này Trần Chiêu sẽ bình an, cô tình nguyện giờ phút này người nằm trong phòng phẫu thuật là cô chứ không phải cậu.
Khi Trần Chiêu nói cậu rất thích cô, lúc ấy Minh Nguyệt chưa hoàn toàn tin tưởng, vì cô thấy mình không xứng.
Mà hiện tại Minh Nguyệt lại càng thấy mình không xứng.
Thấy cô dao động, Trần Vệ Sâm nói tiếp: “Sau khi ba cháu mất, hai mẹ con cháu không biết nương tựa vào ai, bây giờ mẹ cháu cũng lớn tuổi rồi, cho nên mẹ cháu muốn cháu học hành chăm chỉ, mai sau có công việc ổn định, bây giờ chuyện cháu cần làm là gạt bỏ những thứ không liên quan, tập trung vào học hành.”
Giọng ông ta vẫn ôn hòa dịu dàng nhưng lại xen lẫn chút uy hiếp và cảnh cáo.