Trưởng thành chính là dù đêm trước hôn nhau bao lâu dưới trời mưa, dù là sáng nay ốm nặng như thế nào cũng phải cố gắng lết xác tới bệnh viện trực ban.
Trước khi đi làm, Trần Minh Nguyệt ăn một bát cháo, uống thêm viên thuốc hạ sốt, khi tới bệnh viện đầu vẫn ong ong đau như búa bổ, cô thay áo blouse trắng, vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo.
Sau khi dẫn thực tập sinh kiểm tra phòng bệnh xong, Trần Minh Nguyệt về phòng làm việc, ghi lại báo cáo theo dõi hằng ngày của bệnh nhân, đang định nằm xuống bàn ngủ một lát thì bên ngoài có người gõ cửa.
Trần Minh Nguyệt hắng giọng: “Mời vào.”
Giang Viễn cầm một cốc nước đi tới, đôi tai đỏ bừng, nói: “Đàn chị, có phải chị không khỏe đúng không ạ, em mua trà gừng đường đỏ…”
Trần Minh Nguyệt phát hiện cậu hiểu lầm, cô ho một tiếng, đáp: “Ừ, dạo này giao mùa, chị ốm chút thôi.”
Giang Viễn sửng sốt, tai lại càng đỏ hơn, “Trà gừng có thể chữa cảm đó ạ, đàn chị, chị mau uống đi.”
“Cảm ơn em.”
Trần Minh Nguyệt mở cốc ra, uống một ngụm trà, vị ngọt của đường đỏ át đi vị cay của trà.
Cô chợt nhớ tới nụ hôn hôm qua.
Khắp môi răng đều là hơi thở của Trần Chiêu, lạnh lùng lãnh đạm, còn vương chút ngọt ngào như hương hoa hồng.
Sắc mặt nhợt nhạt của Trần Minh Nguyệt thoáng đỏ lên.
Cô vội vàng gạt suy nghĩ vớ vẩn này sang một bên, hỏi Giang Viễn: “Không phải chủ nhiệm Lý cho thực tập sinh nghỉ rồi ư? Sao em vẫn chưa về nhà?”
Giọng cô hơi khàn.
Giang Viễn mỉm cười, “Chị em bảo sẽ tới thành phố A thăm em, à chị ơi, trưa nay chị có rảnh không ạ, chị em bảo sẽ tới đây, còn dặn tới dặn lui bảo em mời chị ăn cùng hai chị em em một bữa.”
Trần Minh Nguyệt nhớ mùa hè năm , Phùng Thư Nhã tới thành phố B chơi, lúc ấy cô nàng còn nhắc tới Giang Vãn Ý.
Nghe nói nghỉ hè năm , Giang Vãn Ý làm người mẫu, được nhân viên công ty giải trí chiêu mộ, không bao lâu sau thì trở thành nữ chính trong một bộ phim cổ trang, bộ phim đó rất nổi, Giang Vãn Ý trở thành minh tinh nổi tiếng.
Trần Minh Nguyệt gật đầu, “Được.”
Giữa trưa, Trần Minh Nguyệt thay quần áo, bước ra cửa phòng đang định đi ra ngoài, đứng từ xa thấy Giang Viên và một cô gái cao gầy đeo khẩu trang và kính râm kín mít đi tới chỗ mình.
Cô gái ấy còn xách rất nhiều đồ.
Giang Vãn Ý lại gần, cô nàng tháo kính xuống, cười bảo: “Minh Nguyệt.”
Trần Minh Nguyệt cong môi cười, nghiêng người mời Giang Vãn Ý và Giang Viễn vào phòng.
Giang Vãn Ý đặt đồ trong tay xuống: “Lâu rồi bọn mình không gặp, đáng ra tớ phải mời cậu ăn ở nhà hàng mới đúng, nhưng mà đúng ngày nghỉ, khách khứa đông lắm, tớ không được tùy ý đến nơi đông người, sợ sẽ gây rắc rối cho cậu và Tiểu Viễn, thiệt cho cậu rồi.”
Trần Minh Nguyệt thoáng nhìn qua logo trên hộp đồ ăn, lắc đầu đáp: “Có thiệt gì đâu chứ, từng ngày cũng xứng để nghệ sĩ nổi tiếng vung tiền rồi.”
Đây là nhà hàng sao michelin, không phải là nhà hàng ngon nhất ở thành phố A nhưng chắc chắn là nơi đắt nhất.
Giang Vãn Ý chớp mắt, “Ôi trời, Minh Nguyệt, bây giờ cậu không những càng ngày càng xinh mà còn biết cách trêu người khác nữa chứ.”
Trần Minh Nguyệt bật cười, “Tớ nói thật mà.”
Ăn cơm xong, Giang Vãn Ý kéo Trần Minh Nguyệt ra sô pha ngồi, Giang Viễn đang thu dọn bàn.
“Tiểu Viễn, em dọn xong thì cứ đi trước đi, chị với Minh Nguyệt nói chuyện một lát.”
Giang Viễn bảo vâng, nhét tất cả hộp thức ăn vào chiếc túi to mang ra ngoài.
Giang Vãn Ý do dự một lát, hỏi: “Tớ nghe Tiểu Viễn nói bọn cậu gặp Trần Chiêu ở thành phố A à?”
Minh Nguyệt còn chưa trả lời, cô nàng nói tiếp, “Hồi cấp tớ có nghe được ít chuyện của hai cậu, sau đó gặp lại cậu tớ còn thấy xấu hổ lắm.”
Trần Minh Nguyệt hoang mang, “Sao cơ?”
Giang Vãn Ý bình tĩnh nhìn cô, “Các cậu đều biết tớ thích Trần Chiêu đúng không? Bây giờ tớ cũng không cần giấu giếm nữa, hồi đấy tớ từng tỏ tình lần, lần đầu cậu ấy từ chối tớ, nói mình không yêu sớm, lần thứ thì bảo không thích học sinh giỏi. Không bao lâu sau tớ nghe các bạn ở Tứ Trung nói hai cậu yêu nhau, lúc ấy tớ tức lắm, rõ ràng cậu ấy thích cậu mà còn gạt tớ bảo là không thích học sinh giỏi cơ đấy. Suýt nữa tớ làm ra chuyện không hay rồi.”
Trần Minh Nguyệt chỉ biết sau đại hội thể thao năm lớp Giang Vãn Ý không tới tìm Trần Chiêu nữa.
Nhưng cô không hề biết chuyện này.
Trần Minh Nguyệt mím môi, “Bây giờ cậu vẫn độc thân hay là yêu đương rồi?”
Giang Vãn Ý nói đùa, “Sao cậu lại hỏi thế, nếu tớ độc thân sẽ làm cậu thấy nguy hiểm hả? Cậu yên tâm đi, tớ không thích Trần Chiêu từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ tớ không còn hứng thú gì với con trai hết, một lòng một dạ chỉ muốn kiếm tiền.”
Lát sau, cô nàng lơ đãng hỏi: “À, Tôn Hạo Vũ với Phùng Thư Nhã yêu nhau à?”
Trần Minh Nguyệt lắc đầu.
Giang Vãn Ý không cười nữa, thấp giọng đáp, “Không yêu nhau hả? Tớ còn tưởng…”
Trần Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Ý tớ là tớ không biết.”
Bấy giờ Giang Vãn Ý mới nhận ra mình bị nhìn thấu tâm tư, “Người ta nói ‘Sĩ cách tam nhật, quát mục tương khán’ (), cậu thực sự khác hồi cấp quá.”
() Sĩ cách tam nhật, quát mục tương khán – 士隔三日,刮目相看: Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác
Dừng một chút, cô nàng nghiêm túc nói: “Nói thật nhé, bây giờ cậu không chỉ ưu tú hơn mà còn tự tin ung dung hơn ngày xưa nhiều.”
Trần Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Giang Vãn Ý: “Cậu cũng thế.”
Giang Vãn Ý cười đứng dậy, “Thăm hỏi thế thôi, chiều nay tớ còn có việc, bọn mình kết bạn Wechat đi, sau này có chuyện gì thì cậu cứ tìm tớ.”
Tiễn Giang Vãn Ý về, nhiệt độ người Trần Minh Nguyệt cũng hạ bớt, ℃, giảm độ so với lúc sáng.
Cô uống một cốc nước ấm, lấy chăn trong ngăn tủ đang định ngủ trên sô pha một lát.
Nhưng vừa nhắm mắt lại thì bên tai văng vẳng lời của Giang Vãn Ý.
Vậy nên Trần Chiêu thích cô từ hồi đại hội thể thao năm lớp ư?
Cô lại nhớ chuyện tối qua, khi mưa tạnh, cô chỉ bảo: “Cậu mau về thay quần áo đi.” rồi vội vàng chạy lên lầu, tới bây giờ hai người còn chưa add Wechat.
Trần Minh Nguyệt đang suy nghĩ miên man thì y tá trực ban gõ cửa, “Bác sĩ Trần, bệnh nhân số lại nói vết mổ bị rách, hay là cô qua xem đi?”
Lông mày Trần Minh Nguyệt vương chút mệt mỏi, thỉnh thoảng bệnh nhân số lại nói thế, cô hít một hơi, “Tôi tới ngay đây.”
Tới khi thăm hỏi bệnh nhân xong thì cơn buồn ngủ cũng không còn nữa, cô đành phải tiếp tục làm việc.
Tới giờ, bác sĩ trực đêm tới, Trần Minh Nguyệt tan làm, cô đi ra cổng bệnh viện, hôm nay cô không lái xe, định bắt xe về thì phát hiện trời đang mưa.
Trần Minh Nguyệt không dám dầm mưa nữa, kể cả mai là ngày nghỉ của cô.
Cô định lên lầu lấy ô thì thấy có bóng người cao ráo đi tới từ tòa khám bệnh bên kia.
Anh mặc áo khoác đen, cầm chiếc ô họa tiết caro màu đỏ, làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Người đàn ông trước mắt giống hệt chàng trai năm ấy trong trí nhớ của cô.
Giống như giữa bọn họ không có mười năm đằng đẵng.
Tựa như chưa từng chia xa.
Trần Minh Nguyệt nhìn anh chậm rãi bước tới đứng trước mặt cô, hàng lông mi run lên: “Sao cậu lại tới đây?
Trần Chiêu nhướng mày, hai mắt trợn lên, cười lạnh, “Lại đây hỏi xem em hôn anh rồi thì định chịu trách nhiệm thế nào?”
Cổ họng Minh Nguyệt hơi khó chịu, cô nuốt nước bọt, khẽ đáp, “Tôi đang nghĩ xem nên theo đuổi cậu thế…”
Trần Chiêu cong môi, đang định hỏi tiếp thì lại thấy sắc mặt tái nhợt của cô.
Anh cau mày, giơ tay chạm lên trán cô, trầm giọng lạnh lùng hỏi: “Em biết mình đang ốm không?”
Trần Minh Nguyệt gật đầu, “Biết, sáng nay uống thuốc rồi, bây giờ đỡ hơn nhiều.”
Trần Chiêu tặc lưỡi: “Chưa ăn gì mà đã uống thuốc à?”
Trần Minh Nguyệt sửng sốt, đáp: “Không phải.”
Trần Chiêu nhét ô vào tay Trần Minh Nguyệt, cởi áo khoác trên người mình rồi khoác lên người cô: “Biết mình đang ốm sao còn ăn mặc mỏng manh thế?”
Trần Minh Nguyệt cúi đầu nhìn, cô mặc áo sơ mi và quần jean màu xanh nhạt, có mỏng manh đâu.
Cô cong môi cười, cũng chẳng thèm cãi lạnh anh.
Trần Chiêu lái xe đi qua, vốn dĩ anh định đưa cô đi ăn hải sản, nhưng biết cô bị ốm nên đổi thành ăn lẩu cháo niêu như hôm qua rồi đưa cô về nhà.
Trước khi vào nhà, Trần Minh Nguyệt mở điện thoại, giơ mã QR Wechat ra trước mặt Trần Chiêu, “Bọn mình kết bạn đi?”
Trần Chiêu bật cười, “Chờ em tán được anh rồi tính.”
Trần Minh Nguyệt: “…”