Ánh Trăng Trong Lòng Quân

chương 19-2: tự mình đa tình (phần 2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi thực hành lần này kết thúc trong mỹ mãn, Tịnh Vô Nê dẫn chúng đệ tử trở về Trai Tâm Nham. Mặc dù tích đầy một bụng tức, nhưng bọn họ đều đã thoát ra khỏi cảm giác bị đả kích sâu sắc trong lần đầu ra đời.

Con đường vì đạo dài dằng dặc không điểm cuối, về sau những chuyện kiểu này sẽ trở thành vô thưởng vô phạt, không thể tránh khỏi, sớm làm quen cũng tốt.

Húc Họa đi giữa đám đệ tử, Hướng Mang và Đường Khác vây quanh nàng hỏi này hỏi nọ. Trong số đệ tử ngoại môn năm nay, gia thế của hai vị tiểu công tử này là mạnh nhất, có bọn họ ở bên cạnh nàng, đám đệ tử còn lại liền không dám tới gần.

Thiên Cù Tử đi đầu, dỏng tai lắng nghe nàng kiên nhẫn trả lời thắc mắc của hai tên kia, lòng không vui mà chẳng thể nói ra. Thân là chưởng viện, chàng liếc mắt một cái cũng cần lý do.

Mà khắp Tiên tông Cửu Uyên, khi hay về chuyện Thiên Cù Từ bỗng cao thêm hai tấc một cách ly kỳ, ánh mắt mọi người đều lộ vẻ quái dị.

Một nam nhân, một gốc cây già nghìn năm, giờ đột nhiên bắt đầu để ý đến vẻ ngoài của mình, e là có gió xuân quét qua rồi nha.

Đối mặt với đủ loại ánh mắt dò xét, Thiên Cù Tử đương nhiên vẫn giữ im lặng không nói gì.

Hôm sau, chưởng viện của chín nhánh Tiên tông Cửu Uyên nhận được thiếp mời từ Giang Hà kiếm phái. Lần trước Thiên Cù Tử đích thân ra tay bắt giữ cựu chưởng môn Hạ Tâm Bích của bọn họ, trên dưới Giang Hà kiếm phái đều lâm vào khủng hoảng.

Bây giờ Hạ Tâm Bích đã bị xử tử, bọn họ đương nhiên vẫn hy vọng được Cửu Uyên tha thứ, nhất là với tân chưởng môn vừa được bầu chọn, bất kể thế nào cũng muốn có thể được Cửu Uyên công nhận. Môn phái nhỏ như họ, thật sự không đắc tội nổi với đại tông Huyền môn là Cửu Uyên.

Thiên Cù Tử tất nhiên phải đi, bằng không e rằng sẽ khiến trên dưới Giang Hà kiếm phái thấp thỏm bất an, chưa biết chừng sẽ lại sinh ra chuyện gì chẳng hay.

Cũng may không chỉ có một tấm thiếp mời được gửi đến, vì vậy khi trời vừa hừng sáng, nơi Thiên Cù Tử ở xuất hiện mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang đến gần.

Bên ngoài Khổ Trúc Lâm, Ngọc Lam Tảo, Bất Động Bồ Đề và Mộc Cuồng Dương cùng nhau mà đến. Mộc Cuồng Dương giữ chặt vai Thiên Cù Tử không cho chàng giãy ra, thản nhiên nói: “Lần trước Hạ Tâm Bích muốn giết đệ tử dưới trướng ngươi, lần này e rằng Giang Hà kiếm pháp chỉ muốn mời ngươi là chủ yếu. Nhưng chúng ta là chỗ bằng hữu thân thiết, vui cùng hưởng, giận cùng chia, cho nên bọn ta quyết định tháp tùng ngươi đi một chuyến tới đó.”

Thiên Cù Tử chau mày, “Giang Hà kiếm phái cũng là một thế lực của Huyền môn, đồng đạo đã mời, chúng ta đương nhiên phải tới. Mời Mộc chưởng viện buông tay.”

Mộc Cuồng Dương cất tiếng cười sang sảng như tiếng chuông đồng, “Mà sao ngươi lại đột nhiên cao lên thế? Chà chà… gốc cây già nghìn năm bất chợt chú ý ngoại hình của mình, xuân tâm nhộn nhạo à?” Thiên Cù Tử nhăn mặt không vui, cô nàng vẫn cười vô cùng gian manh, vỗ vai chàng bôm bốp, “Mà này, ngươi vừa mới xuất quan, thương thế đã khỏi hẳn chưa đó? Khi nào mệt không đi nổi thì cứ nói để ta bồng.”

Mộc Cuồng Dương chính là Đao tu tuyệt đỉnh, tiện tay vỗ nhẹ cái cũng đủ sập một bức tường. Toàn bộ trận pháp hộ thân của Thiên Cù Tử gần như đều dồn cục ở bả vai chàng, Tái Sương Quy từ xa tít tắp đã nhìn thấy cô nàng đang tra tấn học trò cưng của mình, thế là trầm giọng nhắc khéo: “Vân Giai, sao còn không mau đến chào Mộc chưởng viện?”

Hề Vân Giai đi sau lưng ông đành phải nhắm mắt tiến lên thi lễ, “Mộc… Mộc chưởng viện.”

Liếc thấy tiểu sư điệt tươi non mơn mởn, Mộc Cuồng Dương lập tức thả Thiên Cù Tử ra, hùng hổ đi tới, “Tiểu Vân Giai, dạo này tu luyện công pháp tới đâu rồi?” Cô nàng hết sờ sờ cằm Hề Vân Giai lại nắm bóp cánh tay cậu, “Hôm nào tới Đao tông đi, sư thúc sẽ chỉ dẫn cho ngươi một hai chiêu hay.”

Hề Vân Giai cảm thấy cánh tay giống bị kìm sắt kẹp vặn bẻ mà không dám phản kháng, lông mày và lông mi run run liên hồi, trông như muốn òa khóc tới nơi.

Trẻ nhỏ nào có tội tình gì chứ!!

Hề chưởng viện rốt cuộc cũng thương xót đồ đệ nhà mình, thở dài chuyển đề tài, “Chính sự quan trọng, chúng ta nên lên đường càng sớm càng tốt.”

Mộc Cuồng Dương nghe vậy mới buông tha cho đại đệ tử đáng thương của Hề chưởng viện, quay lại ôm vai chàng mời chào: “À này, ngươi xem đi, lần này ngươi bị thương mà bên người đến một nữ nhân biết nóng biết lạnh cũng không có. Ta biết trong số nữ tu Tiên môn rất khó tìm được ai xứng với ngươi, nhưng bây giờ có một ứng viên thích hợp đến không thể thích hợp hơn đang đứng trước mặt ngươi…”

Nghe cô nàng trắng trợn tự khen bản thân một tràng, Thiên Cù Tử không khỏi co giật mí mắt, gần như duy trì hết nổi vẻ ngoài phong độ thong dong muôn thuở của mình.

Cũng may Bất Động Bồ Đề và Ngọc Lam Tảo đều biết bây giờ thời gian quý hơn vàng, vội vàng triệu thuyền tốc độ tới để cả bốn lên đường, Giang Hà kiếm phái rốt cuộc cũng hiện ra trong tầm mắt.

Để tránh phiền phức, cả đoàn đến nơi cũng không cho thông báo mà theo người dẫn đường đi tới sảnh chính. Từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ, ngoài ra còn bị ngăn cản bởi trận pháp được che giấu cực kỳ khéo léo, tất cả đều không hẹn mà cùng dừng bước. Người có tu vi cấp bậc chưởng viện, đương nhiên cực kỳ mẫn cảm với trận pháp, nếu là tranh chấp bình thường thì không nói, nhưng đến mức phải thiết lập trận pháp thì thật sự khiến bọn bọ phải cảnh giác lưu ý hơn.

Chưởng môn cũ của Giang Hà kiếm phái đã đền tội, chưởng môn mới vẫn chưa được xác định, ai đang ở đây lớn tiếng cãi vã như vậy?

Cả nhóm quay đầu nhìn nhau một thoáng, sau đó chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào trận pháp. Khung cảnh trước mắt càng lúc càng tiêu điều, ngô đồng buông rũ thê lương, gió thổi kêu xào xạc, trước cổng treo rợp màn hiếu, chính giữa là một chữ ‘Điếu’ thật to đập vào mắt.

Màn hiếu = màn treo trước linh cữu

Nhìn quang cảnh, nơi này rõ ràng là một linh đường, và không cần phỏng đoán nhiều, cả nhóm cũng biết linh cữu của ai đặt ở đây… Hạ Tâm Bích.

Tính ra Hạ Tâm Bích cũng được xem là dạng làm liều ăn lớn. Buôn bán Ma khôi là loại giao dịch chẳng cần vốn nhưng lại cực lời, những năm qua e rằng Giang Hà kiếm phái đã vơ vét được không ít, cứ nhìn sảnh chính thì biết, rộng lớn gấp mấy lần lúc xưa, hoàn toàn không còn dáng vẻ của môn phái nhỏ cần liệu mắm gắp cơm nữa.

Dẫn dắt hai trăm môn đồ đưa Giang Hà kiếm phái đến vị trí hùng cứ một phương như bây giờ, quả thật không thể không kể tới công lao của Hạ Tâm Bích. Người trong tông môn từng nhận ân huệ từ gã thật sự không ít, vậy mà giờ đến một người tới dâng hương tế bái cũng không có.

Nói chung đều bởi vì gã đắc tội người không nên đắc tội, cho nên chẳng ai muốn có chút dính dáng gì với gã cả.

Bốn người đảo mắt nhìn quanh linh đường một vòng, bên tai bỗng nghe thấy một giọng nữ nức nở: “Hài cốt cha ta còn chưa lạnh, ngươi lại muốn làm chuyện cầm thú như vậy, ngươi rốt cuộc có phải là người không?!”

Có giọng nam nói: “Hừ, cha cô chết ngắc rồi, việc quái gì ta phải sợ. Mà cô có biết ông ta đắc tội với ai không? Hề chưởng viện của Tiên tông Cửu Uyên đấy! Cô dẹp điệu bộ thiên kim tiểu thư đáng tởm của cô đi, Nếu không phải vì hôn ước giữ ta và cô còn hiệu lực, ta đây thèm đụng tới một đầu ngón tay của cô à?”

Giọng nữ phẫn nộ quát: “Quý Kiêu Sương! Huyền môn có quy định, tội ai người nấy chịu, không liên quan đến vợ con! Cha ta phạm sai lầm và đã bị trừng phạt, ta còn phải chịu tội lây ư? Và hôn ước mà ngươi nói là ý của sư bá ta, ông ta lấy quyền gì mà quyết định chuyện chung thân của ta?! Ta vốn không hề đồng ý! Ngươi cút cho ta!”

“Cô không đồng ý?” Giọng nam cười khẩy, lại có tiếng lôi kéo xé áo vang lên, “Bọn họ đang tranh nhau lên làm chưởng môn, đều hận không thể lập tức tống cổ cô ra ngoài kia kìa. Chẳng phải cô đang tự hỏi sao người bỗng nhiên mất hết sức lực, và vì sao ta lại xuất hiện ở đây ư?”

“Ngươi! Không thể nào… Hài cốt cha ta chưa lạnh, làm sao bọn họ có thể đối xử với ông ấy như vậy… Cầm thú! Cầm thú!” Giọng nữ đầy sự ngỡ ngàng không dám tin.

Giọng nam cười ha hả, “Đến nước này mà cô còn không biết ngoan ngoãn lấy lòng ông đây thì thật sự quá ngu xuẩn.”

Bốn vị chưởng viện đều nhíu mày, Ngọc Lam Tảo nói: “Hạ Chi Lan, con gái của Hạ Tâm Bích. Còn nam là… con trai của Quý cung chủ Bốc Thiên cung.”

Ngọc Lam Tảo không nói gì thêm, mà thật sự cũng không cần nói nhiều. Hạ Tâm Bích chết rồi, Giang Hà kiếm phái thấy gã đắc tội chưởng viện Cửu Uyên liền hận không thể lập tức phân rõ ranh giới với gã. Hạ Chi Lan rõ ràng chính là chậu nước bẩn trên dưới Giang Hà kiếm phái nóng lòng hắt ra ngoài.

Cho nên bọn họ mới vội vội vàng vàng gán cho nàng một hôn ước, mặc kệ nàng vẫn khoác áo tang trên người,. Thậm chí vì phòng ngừa nàng phản kháng, bọn họ còn xếp đặt trận pháp ngay tại linh đường, nhốt nàng ở cùng một chỗ với Quý Kiêu Sương, mục đích là gì không cần nói cũng hiểu.

Ngọc Lam Tảo vừa dứt lời thì trước mắt bỗng hoa lên, Bất Động Bồ Đề ở bên cạnh đã biến mất.

Ngay sau đó, trận pháp quanh linh đường bị một quyền đập nát. Cuồng phong không dừng lại ở đó, Quý Kiêu Sương vừa ngẩng đầu lên cũng chỉ kịp nhìn thấy một thiết quyền ập thẳng vào mặt. Trong đầu kêu ầm một tiếng, rồi cả người hắn bay thẳng ra ngoài làm bạn với mặt đất đầy bùn, bất tỉnh nhân sự.

Hạ Chi Lan cũng cảm thấy cuồng phong muốn đập vào mặt mình, nhưng ngay tại khắc nàng cho rằng mình sắp biến thành một vũng máu thì lại được một cánh tay dịu dàng kéo sang một bên, lọt vào một lồng ngực vững chãi.

Mùi đàn hương xông vào mũi, thiết quyền chỉ xẹt qua gò má, không mảy may thương tổn gì nàng. Đầu óc choáng váng, thật lâu sau Hạ Chi Lan mới ngẩng đầu lên nhìn, người vừa ra quyền cầm chùy hàng ma trong tay, chùy này có tên là Từ Bi Thần Dụ, xung quanh có treo chuông vàng, tiếng chuông trong trẻo như gió. Hạ Chi Lan ngây người, nàng vẫn đang tựa trong lòng một người khác, tay y vòng quanh eo nàng, chỉ để bảo vệ, không hề chạm vào da thịt nàng. Kình khí hộ thân của y ngăn cản cuồng phong, thân như núi cao, vững vàng trước mọi phong ba bão táp.

Thiên Cù Tử khẽ nhíu mày, ngay lập tức buông tay ra, không dấu vết cách xa Hạ Chi Lan. Ngọc Lam Tảo nói nhỏ bên tai Bất Động Bồ Đề: “Lấy quyền cước phục người đâu phải là tác phong của người tu hành!”

Mộc Cuồng Dương gật đầu tán thành, “Phải đó, người xuất gia động thủ động cước trông không trang trọng lắm.” Cô nàng rút đao Nhật Nguyệt Càn Khôn dài khoảng sáu thước vẫn đeo sau lưng ra, nói: “Để ta chém chết hắn luôn cho gọn.”

Ngọc Lam Tảo nhanh chóng ngăn cản cô nàng lại, Thiên Cù Tử tiến lên đá Quý Kiêu Sương dậy. Uy lực từ một quyền của Bất Động Bồ Đề đã đập pháp bảo hộ thân của quý công tử Bốc Thiên cung thành bột phấn, bây giờ hắn trông như một mớ giẻ bẩn thỉu.

Thiên Cù Tử nhíu mày, rốt cuộc vẫn nể mặt Bốc Thiên cung, cho nên nói với Quý Kiêu Sương: “Đã may mắn có được cơ hội cưới Hạ cô nương thì phải biết tôn trọng bảo vệ người ta. Bốc Thiên cung cũng được coi là danh môn, chớ làm xấu mặt Tiên môn.”

Giọng chàng ôn hòa trầm tĩnh, nhưng vẻ uy nghi trên người đủ khiến người khác không dám thở mạnh.

Áo bào thêu chín ám văn giao thoa, tung hoành hỗ trợ lẫn nhau, tượng trưng cho chín nhánh Cửu Uyên; hông đeo ngọc bội song ngư âm dương, lưng đeo đàn và bảo kiếm. Quý Kiêu Sương có đần độn tới mấy cũng nhận ra người trước mặt mình là ai. Huống hồ một quyền lôi đình vừa rồi của Bất Động Bồ Đề hoàn toàn đủ khiến hắn ghi nhớ trọn đời. Ở trước mặt bốn chưởng viện của Tiên tông Cửu Uyên, sức nặng của Bốc Thiên cung còn chẳng bằng cọng lông gà. Hắn nào dám ngụy biện, chỉ biết cuống quýt dập đầu vâng dạ luôn miệng.

Thiên Cù Tử nói: “Đi đi.”

Sau khi Quý Kiêu Sương rời khỏi hiện trường, Hạ Chi Lan mới quỳ xuống khấu tạ. Bất Động Bồ Đề hỏi: “Ngươi đã không muốn, vậy cần gì phải gả cho hắn?”

Hạ Chi Lan cúi đầu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ta…” Mới nói một chữ, hốc mắt nàng đã đỏ ửng, không cách nào mở miệng tiếp nữa. Phụ thân đắc tội chưởng viện Cửu Uyên, nàng bây giờ như con gái của tội thần mạo phạm thiên uy vậy, chỉ trong một ngày mà thiên đường địa ngục đã đổi chỗ cho nhau.

Ngọc Lam Tảo xua tay, “Được rồi được rồi, dẫn đường cho bọn ta đi, tuy Hạ Tâm Bích tội nặng đáng chết, nhưng nói thế nào cũng là người can đảm hiếm có, chúng ta không nên ở đây quấy nhiễu linh đường của hắn.” Đương nhiên là can đảm hiếm có rồi, trên đời có bao nhiêu người dám quyết đoán hạ sát thủ với nhị đệ tử Hề Vân Thanh của Hề chưởng viện chứ?

Hạ Chi Lan bất an nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử… phụ thân nàng đắc tội người này mới trong một đêm từ chưởng môn một phái thành tội đồ, nàng và mẫu thân cũng vì vậy mà thất vọng cực cùng về ông.

Nàng đứng dậy, vén áo thi lễ với bốn người, sau đó dẫn họ ra khỏi linh đường.

Với thận phận hiện giờ, Hạ Tâm Bích đương nhiên không nhận nổi hương nhan tế bái của chưởng viện Cửu Uyên, cho nên bốn người chỉ từ xa đứng nhìn rồi thôi.

Ra khỏi linh đường, Bất Động Bồ Đề bỗng lên tiếng hỏi: “Giữa ngươi và Hạ Tâm Bích có thù sâu lắm sao?”

Câu này của y đương nhiên là hỏi Thiên Cù Tử, thật ra mọi người đều hiểu, với địa vị và thân phận của bọ, thù hận gì với hạng tiểu tốt như Hạ Tâm Bích chứ? Thiên Cù Tử quả nhiên cau mày nói: “Không đến nỗi.”

Bất Động Bồ Đề lại hỏi: “Huyền môn có quy định, ai làm nấy chịu, không liên quan đến vợ con. Chuyện bất bình như vậy, Tiên tông Cửu Uyên thật sự đứng yên không quản à?”

Ngọc Lam Tảo nói: “Quản kiểu gì giờ? Hạ Tâm Bích là do Thiên Cù Tử xử tử đấy, chưa kể nói cho cùng Hạ Chi Lan vẫn là chuyện nhà của Giang Hà kiếm phái.”

Bất Động Bồ Đề tỏ vẻ không đồng ý, “Chuyện nhà cũng là chuyện thiên hạ, vì sao không thể quản?”

Ngọc Lam Tảo: “Sao hả? Bằng không ngươi cưới người ta đi. Chà…” Dường như cảm thấy ý kiến của mình vô cùng tuyệt diệu, y đắc ý nói: “Biện pháp này tốt đấy. Ngươi mà cưới nàng ta, chẳng những Bốc Thiên cung không dám tới quấy rầy, nói không chừng nàng ta còn có thể kế nhiệm vị trí chưởng môn của Giang Hà kiếm phái nữa cơ, ngươi lại lời được một kiều thê, vẹn toàn đôi bên!”

Bất Động Bồ Đề mặc kệ không thèm để ý tới Ngọc Lam Tảo, Mộc Cuồng Dương thắc mắc: “Nếu Bất Động Bồ Đề cưới vợ, y còn có thể thống lĩnh Phật tông sao?”

Ngọc Lam Tảo vui vẻ nói: “Nói không chừng mở tiền lệ được phép cưới vợ cho Phật môn đấy.”

Đã quen bị hai tên này trêu đùa, Bất Động Bồ Đề nhắm mắt làm lơ. Thiên Cù Tử cũng không mặn mà gì với trò đùa này.

Từ xa có mấy ứng viên chưởng môn của Giang Hà kiếm phái đến đón, bốn vị chưởng viện lập tức nghiêm mặt, đi giải quyết chính sự.

Đến khi trời sập tối, tại linh đường.

Hạ Chi Lan vừa canh quan tài của phụ thân vừa đốt giấy, vành mắt sưng đỏ. Bên tai bỗng vang lên tiếng chuông leng keng, nàng giật mình, cho rằng mình nghe nhầm, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy Bất Động Bồ Đề đứng ở cửa ra vào. Nàng cuống quýt đứng lên hành lễ, “Tôn giả.”

Bất Động Bồ Đề nói: “Nhân sinh muôn vàn khổ ải, nhưng chỉ cần trai tâm thủ chính thì nhất định có thể mây tan trăng sáng. Ta sẽ truyền cho ngươi chín chân pháp Bồ Đề, ngộ được nhiều hay ít còn phải xem tạo hóa của ngươi.”

Dứt lời y thật sự bắt đầu cất giọng giảng chân pháp Bồ Đề, trong không gian bàng bạc ánh trăng, cà sa của y trông như mây như khói, phiêu dật vô hạn, vẻ trang nghiêm toát ra từ tận căn cốt.

Hạ Chi Lan theo phụ thân tu luyện từ thuở nhỏ, coi như cũng có nền tảng vững chắc, tuy trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nhưng nàng vẫn nghi nhớ lấy khẩu quyết vừa nghe.

Đến khi thuộc xong khẩu quyết cuối cùng, nàng đang muốn nói lời cảm tạ thì bỗng như vừa ra khỏi một giấc mộng.

Tia nắng đầu tiên rọi vào mắt nàng, linh đường lạnh lẽo, Bất Động Bồ Đề cứ như chưa hề đặt chân tới đây vậy.

Ba ngày sau, Hạ Chi Lan kiên quyết xóa bỏ hôn ước với thiếu cung chủ Bốc Thiên cung, chẳng phải chuyện gì to tát hết, bởi vì đây dù sao cũng là chuyện riêng của hai môn phái nhỏ. Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó mới là chấn động, một Hạ Chi Lan vốn chỉ có tu vi thường thường bậc trung, khi đối mặt với thiếu cung chủ Bốc Thiên cung thẹn quá hóa giận tới quấy nhiễu và nhóm trưởng lão trong sư môn ầm ĩ dồn ép lại bỗng nhiên tung ra chân pháp Bồ Đề.

Mà thiếu cung chủ Bốc Thiên cung chưa hề quên ban đầu là ai giải vây cho nàng.

Chưa được mấy ngày khắp Tiên môn bắt đầu lan truyền tin đồn giữa Bất Động Bồ Đề và Hạ Chi Lan nhất định có quan hệ khó thể tả bằng lời.

Lời đồn càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì Hạ Chi Lan sử dụng chân pháp Bồ Đề là chuyện rõ rành rành ra đấy.

Mới đầu Ngọc Lam Tảo và Mộc Cuồng Dương còn ngồi cắn hạt dưa hóng chuyện, về sau cũng bồn chồn ngồi không yên. Ngọc Lam Tảo vừa châm trà cho Bất Động Bồ Đề vừa hỏi: “Đại sư, đừng bảo ngươi thật sự vụng trộm làm chuyện gì không thể nói ra đấy? Ta nói này, ngươi muốn làm cũng được, nhưng chớ nên lưu lại dấu vết rõ ràng vậy được không? Ngươi dạy cho người ta cái gì không dạy, lại đi dạy chân pháp Bồ Đề! Giờ ta biết tẩy trắng cho ngươi kiểu gì đây!”

Bất Động Bồ Đề nhấp một hớp trà thơm, nói: “Thời gian không nhiều, chỉ Bồ Đề chân pháp là có hiệu quả nhanh nhất. Huống chi biển khổ cuồn cuộn, nếu có thể cứu một người, được chê hay khen với ta không quá quan trọng.”

Mộc Cuồng Dương vỗ vai y, khen: “Cao thượng! Đời chê hay khen không quá quan trọng, nhưng Tiên tông Cửu Uyên chê hay khen cũng không quan trọng sao?”

Bất Động Bồ Đề khẽ thở dài, “Nếu chỉ vì hư danh mà bỏ mặc chúng sinh đau khổ, vậy Phật còn ngự trên thế gian để làm gì?”

Giới luật của Phật tu cực kỳ nghiêm ngặt, Tiên tông Cửu Uyên cũng lo âu vì lời đồn này, đến mức Tái Sương Quy phải cùng đại trưởng lão Bộ Phạn Liên của Phật tông mật đàm nhiều lần. Đương nhiên có thể bảo Hạ Chi Lan ra mặt nói rõ, nhưng sẽ có bao người tin đây? Ngộ nhỡ càng tô càng đen thì biết làm sao?

Cùng lúc đó, nhờ chân pháp Bồ Đề, tình cảnh của Hạ Chi Lan lại xảy ra thay đổi vô cùng vi diệu, số đệ tử theo phe Hạ Tâm Bích lúc trước quan sát hướng gió xong liền ủng hộ nàng lập môn phái riêng.

Hạ Chi Lan cắn môi suy nghĩ, cuối cùng mặc kệ mặt mũi chưởng môn tân nhiệm của Giang Hà kiếm phái, tự lập ra Giang Hà khí tông.

Tân chưởng môn đương nhiên không cho phép, đùng đùng dẫn người tới trừ ‘phản nghịch’ ngay tại ngày Giang Hà khí tông tuyên bố thành lập. Cứ tưởng một trận đổ máu sắp diễn ra, ai ngờ Âm Dương viện của Tiên tông Cửu Uyên bỗng gửi thiệp mời tới cho Giang Hà khí tông.

Là thiệp mời dự Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến. Hành động này chứng tỏ Âm Dương viện thừa nhận sự tồn tại của Giang Hà khí tông, Giang Hà kiếm phái ỉu xìu tức thì, không dám tự ý đánh bậy.

Thế là toàn bộ những lời đồn liên quan tới Hạ Chi Lan và Bất Động Bồ Đề lúc trước liền trở nên nhập nhằng khó hiểu. Theo diễn biến mới nhất thì xem ra Thiên Cù Tử mới là đối tượng có quan hệ khó miêu tả với Hạ Chi Lan cơ!

Thiên Cù Tử là chưởng viện Âm Dương viện, lại là bằng hữu thân thiết với Bất Động Bồ Đề, chàng hiểu biết chân pháp Bồ Đề rồi dạy cho Hạ Chi Lan đều là chuyện vô cùng có khả năng.

Ngay lập tức Tiên môn liền dậy sóng, bàn tán vô cùng hăng hái.

Vì vậy chuyện gần đây Hề chưởng viện bỗng nhiên cao lên lại lần nữa bị lôi ra làm đề tài lúc rảnh rỗi.

Xem ra lần này đại nhân vật xưa nay xa lánh đời của Huyền môn động phàm tâm thật rồi, chậc chậc.

Chuyện liên quan tới chưởng viện Âm Dương viện, Trai Tâm Nham đương nhiên hứng thú hơn ai hết. Húc Họa ngồi vắt vẻo trên dây trường xuân vắt ngang cành cổ thụ mọc phía sau giảng đường, phía dưới là Đường Khác và Hướng Mang, sau lưng còn có vài nam tu khác. Trai Tâm Nham hệt như tên của mình, nền là một tảng tham thạch cực lớn, bọn họ đang ở khu vực vùng rìa, Hướng Mang và Đường Khác cố bệnh dây mãi vẫn không xong, nàng cũng chỉ nhàn nhã ngồi nhìn.

Thì ra là thích con gái của Hạ Tâm Bích… Trưởng tộc Ma khôi thở phào, suýt chút nữa tự mình đa tình rồi.

“Nghe nói Hề chưởng viện và Hạ Chi Lan chỉ gặp nhau có một lần, phải vậy không?” Một nam tu nhỏ giọng hỏi.

Đường Khác lanh mồm lanh miệng đáp: “Vị Hạ tiểu thư kia lợi hại thật, chỉ một đêm đã xử gọn chưởng viện của chúng ta rồi.”

Cả đám ép giọng cười khúc khích, cảm thấy tám về chưởng viện nhà mình là chuyện vô cùng kích thích. Trưởng tộc Ma khôi hớp một ngụm Linh Ẩm, gió thổi tóc mai dính sát vào nửa bên mặt nàng, áo trắng dây leo xanh, tinh khôi sạch sẽ đến chói mắt.

Nghe bọn họ tám chuyện, nàng nói: “Có người quen biết đến già vẫn không hiểu được nhau, có người lần đầu gặp mặt lại như thân từ thuở nào. Giữa nam và nữ, thời gian không phải là thứ quyết định.”

Đường Khác nghe vậy, nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng, mặt ửng hồng. Hướng Mang cũng hơi lúng túng, đành chuyển đề tài: “Không biết Hạ tiểu thư xinh đẹp đến cỡ nào mà chưởng viện chúng ta vừa gặp đã cảm mến nữa.”

Húc Họa cười khẽ, “Ấy dà, khắp Huyền môn, nếu hỏi ai tu vi cao nhất còn khó bề khẳng định, nhưng luận nhạt nhẽo vô vị, chưởng viện các ngươi chắc chắn đứng đầu. Một lão nam nhân bảo thủ cứng đầu như y, trình độ thưởng thức có thể cao được tới đâu chứ?”

Hề chưởng viện nấp ở một nơi bí mật gần đó, thình lình bị lời của nàng tập kích, tim nhất thời như bị ám tiễn xuyên qua.

Khổ sở đến nói không nên lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio