Ánh Trăng Trong Lòng Quân

chương 23: cao thủ quyết đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Húc Họa ngồi bên cạnh Mộc Cuồng Dương, hai người lại thỉnh thoảng châu đầu thì thầm với nhau. Ánh mắt của mấy vị chưởng viện gần như không hẹn mà đồng thời tụ tập trên người cả hai, Ngọc Lam Tảo hỏi: “Sao cô gái đó trông quen quen nhỉ?”

Bất Động Bồ Đề gật đầu, ánh mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc. Tái Sương Quy nghe vậy cũng biết chuyện này không giấu được lâu. Húc Họa chính là chú đom đóm, đi tới đâu sẽ phát sáng đến đấy.

Ông đành lên tiếng giải thích: “Trưởng tộc Húc Họa của Ma khôi, đang làm khách ở Âm Dương viện.”

Mấy vị chưởng viện và trưởng lão nghe xong, ánh mắt đều thay đổi.

Đại trưởng lão Đao tông Phó Thuần Phong lên tiếng thắc mắc đầu tiên: “Vì sao chúng ta hoàn toàn không hề hay biết chuyện Khôi thủ Họa Thành đến Cửu Uyên vậy?”

Tái Sương Quy cũng là một lão hồ ly sỏi đời, đương nhiên lờ đi sự bất mãn trong giọng nói của đối phương, chỉ dùng một câu đã chặn hết mọi chất vấn: “Trưởng tộc và Thiên Cù Tử là chỗ bạn bè thân tình, nếu nàng ấy đã không muốn để lộ thân phận, Thiên Cù Tử hẳn cũng không tiện nhiều lời.”

Phó Thuần Phong nghẹn họng, dĩ nhiên rồi, Thiên Cù Tử muốn lưu bạn tốt ở tạm tại Âm Dương viện, chẳng lẽ còn cần chưởng viện nhánh khác cho phép sao?

Nhưng đây là Khôi thủ Họa Thành đấy, thân phận đâu giống như người khác.

Phó Thuần Phong hỏi: “Trước đây Hề chưởng viện phải chịu ba trăm thước Thất Hiền vì tội dùng cấm thuật, nguyên nhân phải chăng là chuyện này?”

Nghe y nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt đám người lại khó tránh khỏi thay đổi. Bây giờ thần thức của tông chủ vẫn chưa thức tỉnh, chín chưởng viện nhánh nào tự quản nhánh nấy, xem như cũng hòa hợp. Nhưng nếu chuyện lập tông chủ mới bị đặt lên mặt bàn, e rằng tình huống sẽ khác ngay.

Chưởng viện chín nhánh thì thôi, chẳng người nào có lòng tranh danh đoạt lợi cả, nhưng các trưởng lão đứng sau bọn họ thì không nghĩ vậy. Ai không hy vọng đệ tử của mình có thể tiến thêm một bước, thống nhất Cửu Uyên, đứng trên đỉnh cao nhất Huyền môn chứ?

Phó Thuần Phong hỏi như vậy, Thiên Cù Tử liền trở thành người trăm phương nghìn kế mưu lợi. Tái Sương Quy còn đang trầm ngâm, Bất Động Bồ Đề bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Thiên Cù Tử cứu Khôi thủ Ma khôi chính là một lòng nghĩ cho tông môn, thật sự không đáng nhận hình phạt đánh bằng thước Thất Hiền.”

Phó Thuần Phong hơi giật mình, đại trưởng lão Phật tông là Bộ Phạn Liên bên cạnh Bất Động Bồ Đề cũng không mở miệng, xem ra Phật tông đứng về phía Thiên Cù Tử rồi. Ngọc Lam Tảo cạnh đó cũng mỉm cười nói: “Phải đấy, lại nói, năm nay Đạo tông chẳng thu được một người đệ tử ngoại môn nào. Về sau nếu tộc Ma khôi có thể quy về dưới trướng Cửu Uyên, Âm Dương viện phải ưu tiên cho Đạo tông đấy.”

Y vừa nói vậy, những người khác liền có ý kiến ngay. Khí tông Cửu Trản Đăng chất vấn: “Ngọc chưởng viện nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tình thế bên Khí tông không nguy cấp bằng bên Đạo tông sao?”

Diệu Âm tông Bái Tinh đứng cách đám người xa nhất, đến nước này mới vừa lau tay vừa lên tiếng: “Diệu Âm tông có khá hơn sao? Tái trưởng lão, đều là đồng môn với nhau, đối xử bình đẳng là chuyện nên làm.” Tuy xưa nay chẳng quá thân thiện với các chưởng viện còn lại, nhưng y đương nhiên không muốn để phe mình bị tuột lại đằng sau.

Ma khôi có quan hệ mật thiết với việc truyền thừa của tông môn, nếu cả chuyện này cũng không để tâm thì còn làm chưởng viện hay trưởng lão kiểu gì nữa.

Nghe tới đây, các trưởng lão khác cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức vứt thắc mắc về dụng ý của Thiên Cù Tử sang một bên, rối rít tranh cãi về vấn đề phân chia Ma khôi.

Bọn họ cách khá xa, lại được Liên Hành che chắn, cho nên Húc Họa không hề hay biết nội dung của cuộc nói chuyện này. Nàng và Mộc Cuồng Dương đều say sưa theo dõi tình hình trong sân đấu luyện.

Hôm nay nắng yếu nên không đến nỗi quá nóng, Thiên Cù Tử vừa ra ba chiêu đao cực nhanh, Điển Xuân Y cũng không dám lơ là, trong ba chiêu đao này y đã kết được bảy trận.

Húc Họa thán phục: “Khả năng nắm giữ thời cơ kết trận của Điển Xuân Y quả thật hoàn hảo không có kẽ hở.”

Thời gian kết từng trận dài hay ngắn, sử dụng linh lực nhiều hay ít, phạm vi rộng hay hẹp, toàn bộ đều nằm trong dự liệu. Bảy trận phụ trợ lẫn nhau, có công có thủ, đúng là không chê được điểm nào.

Mộc Cuồng Dương hừ lạnh, “Ra khỏi sân đấu luyện sẽ còn hoành tráng hơn, bị cái lồng kia bó tay bó chân, ai cũng ghét.”

Húc Họa gật đầu, thực chiến đương nhiên đặc sắc hơn đấu luyện nhiều, nhưng nếu ra khỏi sân đấu, hai người kia quyết đấu nhất định sẽ có xảy ra thương tật tổn hao, e rằng sẽ không được phép.

Mộc Cuồng Dường ghé đầu nói với nàng: “Thiên Cù Tử không được bình thường cho lắm.”

Húc Họa lại đưa mắt nhìn vào trong sân, Thiên Cù Tử liên tục sử dụng công kích nhanh, từng chiêu thức Đao tông được thi triển vô cùng lưu loát. Nhìn thêm được một lúc, Húc Họa bỗng nhíu mày, nói: “Điển Xuân Y sắp thất thế rồi.”

Mộc Cuồng Dương căng mắt ra nhìn, “Đâu, sao cô biết?”

Húc Họa giơ ngón tay ngọc chỉ cho Mộc Cuồng Dương xem, “Thiên Cù Tử đã bố trí sẵn ba cạm bẫy, cốt lao của Khí tông, chú băng tù của Đạo tông và thuật thủy cấm của Trận tông. Cả ba đều là công pháp hạn chế cử động của đối thủ. Ây nha, Điển Xuân Y không nên sử dụng thủy trận, thuật pháp Diệu Âm tông có thể khiến thủy trận phản ngược.”

Mộc Cuồng Dương lộ vẻ mặt buồn nôn, nói: “Âm Dương viện cái gì, nên đổi tên thành giáo phái Ghê Tởm thì đúng hơn.”

Húc Họa cười khẽ, thế rồi sau lưng nàng bỗng xuất hiện hơn mười vị trưởng lão.

Người này nói: “Trưởng tộc giá lâm núi Dung Thiên mà chúng ta lại không hề hay biết, thật sự thất lễ.”

Người kia nói: “Trưởng tộc phong thái khuynh thành, Điển chưởng viện luôn cực kỳ hâm mộ, cả hai lại đều là Trận tu tuyệt đỉnh, chẳng hay xế chiều có thể mời ngài đến viện của Trận tông, để chúng ta có thể tận tình tỏ lòng hiếu khách không?”

Lại có người nói: “Khí tông mới chế được mấy món pháp bảo tinh diệu, nghe nói pháp bảo của Khôi thủ đã bị hỏng, không bằng qua đó một chuyến xem thử?”

Mộc Cuồng Dương chỉ cảm thấy sọ đau não nhức, những vị trưởng lão này ở trong mắt cô nàng đã biến thành mấy con ruồi lớn vo ve nghe hơi tanh mà đến. Ngược lại Húc Họa vẫn giữ nụ cười trên môi, đáp lời từng người một. Mỹ nhân eo liễu thân trúc, mỉm cười nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tiêu sái tự nhiên.

Mộc Cuồng Dương biết trong lòng Húc Họa chỉ muốn quay lại tiếp tục theo dõi trận đấu mà thôi, nếu đối thủ của Thiên Cù Tử trong sân đấu luyện là Đao tu tuyệt đỉnh, ai dám đến quấy nhiễu cô nàng, cô nàng nhất định sẽ chém kẻ đó ngay. Thế là cô nàng quyết định giải vây cho bạn tốt của mình, vừa nhấc tay liền tóm được một vị trưởng lão, xòe cả năm ngón tay án lên lưng đối phương rồi vận lực, “Chà chà, dạo gần đây dáng người của Huyền trưởng lão đúng là càng ngày càng tốt.” Nàng nhìn chằm chằm ngực của đại trưởng lão Diệu Âm tông là Huyền Ngưng Tuyệt.

Diệu Âm tông chuộng y phục mỏng để tăng thêm phần phiêu dật, bị nàng kéo một cái, mặt của Huyền Ngưng Tuyệt liền tái mét, ông ta giãy giụa mấy cái mới thoát được, nhưng dưới lớp áo mỏng đã in rõ dấu tay năm ngón rồi. Ông ta đã có đạo lữ rồi đấy!!! Nếu dấu tay này bị phát hiện, ông ta biết ăn nói kiểu gì với đạo lữ đây?!!

Sau khi thoát khỏi ma trảo của Mộc Cuồng Dương, Huyền Ngưng Tuyệt cố nở nụ cười gượng, “Mộc chưởng viện quá khen, quá khen.” Dứt lời ông ta quay sang nhìn sân đấu luyện, nói: “Trận đấu luyện kỳ này đúng là đặc sắc tuyệt luân, ta xin lui về chỉ đạo đệ tử đây, cáo từ, cáo từ…” Mẹ nó, lưng đau quá đi, đừng nói bị Mộc Cuồng Dương đánh đến nội thương rồi đấy…

Huyền Ngưng Tuyệt vội vàng bỏ đi, Mộc chưởng viện lại cúi đầu hít hà phần cổ của một vị đại trưởng lão khác, nói: “Người Hành Hương Tử trưởng lão quả nhiên vẫn thơm như vậy, đúng là khiến người ta ý say thần mê…”

Trán đại trưởng lão Hành Hương Tử của Đạo tông lập tức rịn mồ hôi, ông ta nghiêng đầu tránh né môi của Mộc Cuồng Dương, mặt rõ ràng đã xám ngoét song vẫn còn muốn duy trì vẻ ngoài khách khí, cho nên cười nói: “Mộc chưởng viện đùa quá lời, trận chiến này không thể bỏ lỡ, ta sẽ không quấy nhiễu nhã hứng của Mộc chưởng viện nữa.” Dứt lời ông ta cũng gần như vắt giò lên cổ mà chạy.

Các đại trưởng lão còn lại có bài học trước mắt, đều không dám nấn ná nữa, đồng loạt chắp tay, “Cáo từ, cáo từ.”

Ngay cả Phó Thuần Phong cũng không có lại đây, nói thế nào thì ở trước mặt mọi người bị đồ đệ sàm sỡ thật sự là chuyện quá tổn hại đến tôn nghiêm…

Thế là Húc Họa có thể yên tĩnh tiếp tục theo dõi trận đấu, lúc nãy nàng cho rằng Điển Xuân Y phạm sai lầm, ai ngờ đó lại là cái bẫy y dụ Thiên Cù Tử tấn công. Đúng là thuật pháp Diệu Âm tông dễ dàng có thể khống chế thủy trận, nhưng khi trận chủ có kim trận tương trợ mà mạo muội công kích thì được không bù nổi mất.

Trong sân đấu luyện, Điển Xuân Y đứng giữa đủ loại quang ảnh đan xen, khung cảnh đẹp như ảo mộng, mà Thiên Cù Tử chính là người phá mộng. Thế công của chàng khi thì nhanh khi lại chậm, hai người giống như đang đánh cờ, thế cờ chậm rãi hiện hình sau mỗi nước cờ, biến thành vũ khí lợi hại khống chế hay chiêu dụ kẻ địch.

Húc Họa nhìn không chớp mắt, phong thái khuynh thế của hai vị chưởng viện đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại các loại thuật pháp nền tảng và quỹ tích của chiêu thức mà thôi. Công kích thì mãnh liệt dữ dội, phòng thủ lại chặt chẽ giọt nước không lọt, cao thủ quyết đấu quả nhiên thong dong lưu loát tựa như nước chảy mây trôi, xem sướng vô cùng.

Húc Họa không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, sau trận chiến này, lý giải về trận pháp của nàng lại được nâng cao thêm một bậc.

Trên sân đấu luyện, Điển Xuân Y cắn chặt răng, giao đấu với Thiên Cù Tử đúng là chuyện kiệt quệ tâm trí và sức lực. Y lui vào trong trận pháp, bốn trận phong, lôi, địa, hỏa bỗng phát nổ cùng một lúc, chỉ nháy mắt liền chôn vùi sân đấu luyện trong âm thanh chói tai và bụi mù. Liên Hành chấn động, toàn bộ núi Dung Thiên đều hơi rung chuyển.

Tất cả giật nảy mình, bình thường để tăng hiệu quả quan sát cho quần chúng, các chưởng viện rất ít khi sử dụng chiêu thức ảnh hưởng đến thị giác như vậy. Vì sao hôm nay Điển Xuân Y lại làm ngược với thường lệ?

Điển Xuân Y có nỗi khổ chẳng nói được đấy có biết không? Thiên Cù Tử hôm nay đổi phong cách, trước kia người này là một tảng đá không lạnh không nóng, làm gì chắc nấy, căn bản chẳng quan tâm có hao tốn thời gian hay không. Nhưng hôm nay Thiên Cù Tử lại như bị điên, từng bước ép sát không tha, nếu y không bạo trận tự cứu, e rằng đã bị phù chú của đối phương đập nát đầu rồi.

Mặc dù trong sân đấu luyện sẽ không bị tổn thất gì quá lớn, nhưng ở trước mặt đông đảo quần chúng, y lại đường đường là chưởng viện Trận tông, làm sao có thể bỏ mặc thể diện chứ?

Chẳng qua y biết rất rõ, lần bạo trận tự cứu này chỉ là khởi đầu của thất bại.

Quả nhiên, huyền âm của Thiên Cù Tử nhanh chóng phá vỡ lớp khói mù, cắt đứt một góc vạt áo y.

Dấu hiệu bại trận đã hiện, nhưng Điển Xuân Y vẫn kiên cường chống đỡ. Húc Họa nín thở theo dõi, trình tự bài bố thuật pháp của Thiên Cù Tử chậm rãi liên kết với nhau trong đầu nàng. Từ lúc hai bên bắt đầu gia thủ thì mầm họa dẫn đến việc Điển Xuân Y phải bạo trận đã được gieo rồi. Thiên Cù Tử tựa như một thợ săn kiên nhẫn nhất, chậm rãi kích hoạt bẫy rập này.

Tư duy nhạy bén, ra tay quả quyết, thật sự đáng sợ.

Húc Họa không khỏi tấm tắc tán thưởng, Mộc Cuồng Dương nói: “Điển Xuân Y đánh xong trận này, chắc sẽ bị buồn nôn mất cả năm.”

Húc Họa cười khẽ, “Điển chưởng viện cũng không tầm thường.” Mộc Cuồng Dương cười ha ha, Húc Họa lại đột nhiên thở dài, “Đáng tiếc khi đến cấp độ này, đích đến sẽ không còn là bất phàm nữa.”

Mộc Cuồng Dương thu lại nụ cười trên mặt. Đương nhiên rồi, giờ bên ngoài là một thế giới nào chứ? Thiên đạo rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Vượt qua thiên kiếp thật sự chính là thần sao? Thần có sức mạnh to lớn đến đâu?

Có phải lên được đỉnh Huyền môn thì sẽ có thể nhìn thấy một cảnh giới mới?

Một khi lên đến cấp độ này, con người làm sao còn có thể yên phận với hai chữ ‘bất phàm’ nữa chứ?

Lúc Điển Xuân Y bị Thiên Cù Tử xén mất ba góc áo thứ ba thì đại trưởng lão Trận tông cũng tìm được Tái Sương Quy. Tái Sương Quy gần như không chờ ông ta mở miệng, lập tức đóng mắt trận quan sát của sân đấu luyện lại, sau đó nói với chúng đệ tử: “Đấu luyện hôm nay dừng ở đây. Sau khi trở về, tất cả phải viết bài luận dài ít nhất một nghìn chữ nộp cho đại trưởng lão.”

Chúng đệ tử chưa phát giác ra chỗ khác thường, rối rít vâng dạ rồi rời khỏi sân đấu luyện.

Húc Họa cũng chuẩn bị đi, vừa quay người thì trông thấy Hạ Chi Lan đi đằng sau đám đông. Hạ Chi Lan đeo bảo kiếm ngang eo, ngũ quan có vài phần tương tự Hạ Tâm Bích, đôi môi hơi mím khiến nàng trông cứng cỏi kiên cường hơn.

Mộc Cuồng Dương cũng nhìn thấy Hạ Chi Lan, khẽ nói: “Ồ, tình nhân bé nhỏ của Thiên Cù Tử kìa.”

Húc Họa liếc mắt đánh giá Hạ Chi Lan từ trên xuống dưới, chuyện liên quan tới Hạ Chi Lan, trước đó Thiên Cù Tử từng giải thích rồi, nhưng y chỉ giải thích cho một mình nàng biết khiến chuyện này có ý nghĩa sâu xa hơn. Húc Họa là người giỏi bảo vệ bí mật của người khác, cho nên chỉ ừm một tiếng.

Tính nhiều chuyện của Mộc Cuồng Dương bắt đầu trỗi dậy, “Cô có biết hai người họ làm sao quen nhau không?”

Húc Họa thật sự không biết rõ tình hình, “Làm sao?”

Mộc Cuồng Dương cười khì khì, “Tại linh đường đấy, phụ thân của vị tiểu muội muội này chính là Hạ Tâm Bích…” Cô nàng bắt đầu kể lại Thiên Cù Tử gặp Hạ Chi Lan thế nào, đương nhiên cũng thêm mắm dặm muối vào không ít.

Húc Họa vừa nghe vừa theo cô nàng rời khỏi sân đấu luyện, nghe xong thì phán: “Quen biết kiểu đó dường như cực kỳ thường thấy ha.”

Mộc Cuồng Dương vỗ vỗ đầu nàng, “Húc mỹ nhân ngây thơ quá, ta nghe nói, về sau Thiên Cù Tử còn âm thầm chạy trở về linh đường, Hạ Chi Lan cũng là nhân vật lợi hại, dám điên đảo với Thiên Cù Tử ngay tại linh đường luôn…”

“…” Khẩu vị có nặng quá mức rồi không? Húc Họa nói: “Trông Hề chưởng viện không giống dạng người như vậy.”

Mộc Cuồng Dương, “Bởi mới nói cô ngây thơ. Với nam giới chỉ dựa vào bề ngoài thì làm sao nhìn ra được? Chớ thấy tên kia bình thường lãnh đạm, lúc nào cũng đeo bộ mặt đứng đắn mà lầm, chưa biết chừng gan phèo y còn vàng hơn cả chất thải ấy!”

“…” Gan phèo Thiên Cù Tử là màu gì, Húc Họa không biết, nhưng nghe xong lời này, nàng bỗng thấy cả người mình đều bẩn.

Trong sân đấu luyện, trận chiến đương nhiên vẫn còn tiếp tục. Hơn mười vị trưởng lão đều đeo sắc mặt nghiêm trọng, ai cũng chăm chú ghi chép lại chiêu thức và thuật pháp hai bên tung ra. Điển Xuân Y tuy ở thế bất lợi, nhưng tốc độ tung chiêu vẫn vô cùng ổn định. Đáng tiếc, đối thủ của y lại là Thiên Cù Tử.

Tái Sương Quy trên danh nghĩa là sư tôn của Thiên Cù Tử, song Thiên Cù Tử mới là người luôn được tông chủ Thủy Không Tú vô cùng xem trọng. Từ khi chàng đảm nhiệm vị trí chưởng viện Âm Dương viện đến nay, luôn duy trì một đặc điểm, đó chính là… chưa bao giờ phạm sai lầm khi đối chiến.

Điển Xuân Y chống đỡ đến mức này, cũng biết bại trận là kết cục chắc chắn, nhưng dẫu thế vẫn không thể đầu hàng.

Cuối cùng y cho nổ toàn bộ pháp trận mình đã thiết lập trên sân đấu luyện, dùng tính mạng của trận chủ để đánh đổi. Đáng tiếc, Thiên Cù Tử dường như đã lường trước chuyện này, Kim Thân La Hán của Phật tông và thần chú Kim Quang của Đạo tông được chàng giữ lại đến khắc cuối cùng mới sử dụng. Hai đại công pháp hộ thân đã thay chủ nhân đỡ hết phần lớn sức công phá, chàng lùi lại một bước, chỉ bị một vết thương nhỏ không đáng kể.

Thắng bại đã rõ, sân đấu luyện khép lại.

Các đại trưởng lão lập tức tiến lên, Điển Xuân Y khuỵu một gối quỳ trong sân, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi đến cực độ, cả đầu ngón tay cũng không muốn động. Bốn vị trưởng lão của Trận tông chạy tới trước tiên, muốn truyền linh lực tương trợ, y phất tay từ chối rồi chỉ vào mặt Thiên Cù Tử, nghiến răng nói: “Ngươi nhớ đó.”

Thiên Cù Tử rũ mắt nhìn, thấy y mồ hôi đầm đìa cả người thì rốt cuộc cũng có chút áy náy lương tâm, cho nên nói: “Ngày mai chờ ngươi báo thù.”

Điển Xuân Y cố vét chút khí lực còn lại hét lên: “Cút!”

Thiên Cù Tử cút thật, nhưng là cút đến Trai Tâm Nham.

Tịnh Vô Nê vẫn cho đệ tử ngoại môn lên lớp, nhưng giáo trình đổi thành tự do thảo luận, đề tài là trận đấu luyện lúc nãy. Mặc dù đối với đệ tử ngoại môn mà nói, thuật pháp cao thâm cỡ đó bọn họ cũng chỉ có thể xem góp vui mà thôi, nhưng trải qua trận này, e rằng chẳng ai có thể tĩnh tâm nghe giảng bài nữa.

Tịnh Vô Nê vốn muốn để Húc Họa phân tích về trận đấu này, nhưng bây giờ ông đã biết Húc Họa có thân phận gì, Khôi thủ Ma khôi… cái bánh thơm toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên đều thèm thuồng đấy, ông ta đương nhiên không dám sai bảo nàng nữa.

Húc Họa không tham gia thảo luận, tu vi chênh lệch quá lớn, nàng thảo luận kiểu gì về trận quyết đấu giữa hai cao thủ đặc sắc như vậy với đệ tử ngoại môn chỉ mới nhập học được hơn nửa tháng bây giờ?

Húc Họa đang cúi đầu vẽ lại chiêu thức công thủ của hai nhân vật chính trong trận đấu khi nãy thì ngoài cửa sổ bỗng nhiên có hòn đá nhỏ bay vào, rơi xuống trên bàn nàng ngồi. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Cù Tử đang ở ngoài vẫy vẫy tay với mình.

Húc Họa chỉ chỉ Tịnh Vô Nê đang ngồi trong góc cho chàng thấy, Thiên Cù Tử ra dấu bảo nàng âm thầm trốn ra.

Sau khi đến Trai Tâm Nham, Húc Họa luôn là một học trò ngoan tuân thủ quy định. Nhưng hôm nay là chưởng viện các ngươi dạy ta đấy nha.

Nàng khẽ niệm chú, trong nháy mắt đã ra khỏi giảng đường.

Thiên Cù Tử dẫn nàng đi sâu vào rừng dây leo, đến khi thấy sẽ không có ai vào tận đây mới dừng bước. Bây giờ đã là gần giữa trưa, Húc Họa ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Thiên Cù Tử, biết được người này vừa rời khỏi sân đấu luyện liền chạy tới đây.

Nàng bỗng cảm thấy hơi lúng túng, “Hề chưởng viện đến tìm ta vì có chuyện gì muốn nói sao?”

Thiên Cù Tử đưa lưng về phía nàng, không thấy rõ thần sắc, chỉ thấy dáng người chàng thẳng tắp cứng ngắc vô cùng, giọng nói cũng khô khốc: “Phải.”

Húc Họa chờ một lúc, rốt cuộc đành phải lên tiếng giục: “Mời Hề chưởng viện nói.”

“Ta muốn…” Thiên Cù Tử nói chậm từng chữ một, đã quyết tâm nhưng vẫn thẹn đỏ mặt, “Nếu Khôi thủ muốn nếm thử cảm giác nam nữ cá nước thân mật, chẳng hay có thể… ưu tiên cân nhắc tại hạ không?”

“…” Cho nên ngươi đang ở đây cầu hoan đó à? Húc Họa rối rắm vô cùng, dưới nắng trưa, trời đất và dây leo cỏ dại xung quanh nàng thoáng cái bỗng trở nên vàng vàng bẩn bẩn.

Thiên Cù Tử vẫn không xoay người lại, nhưng sự im lặng của người sau lưng khiến chàng thở không thông. Nàng không nói lời nào, chàng cũng trầm mặc chờ đợi, đến khi thân thể khẽ run, hai tay nắm chặt.

Húc Họa quả thật có chút khó xử, nàng hỏi: “Vậy hôm nay, Hề chưởng viện vì ta mới thách đấu với Điển Xuân Y?” Nàng đã sớm quên sạch hết mấy lời mình nói trong khi say, nhưng vẫn nhớ được mình có nói muốn tỷ thí với Điển Xuân Y một trận.

Thiên Cù Tử quẫn bách đến mức chỉ hận không thể chui tọt xuống khe hở của nền nham thạch dưới chân, chàng nhẹ giọng nói: “Múa rìu qua mắt thợ, khiến Khôi thủ chê cười rồi.”

Húc Họa xua tay, “Nào có, Hề chưởng viện tu vi cao cường, bổn tọa vô cùng ngưỡng mộ.”

Thiên Cù Tử gần như lấy hết dũng khí, lại hỏi: “Vậy… lời mời vừa rồi của tại hạ, Khôi thủ có thể cân nhắc không?”

Lòng Húc Họa đã loạn cào cào, té ra nam nữ cá nước thân mật là chuyện quấy nhiễu lòng người đến vậy. Nàng liếc nhìn người trước mặt mình, ngay cả góc áo bay bay của đối phương cũng khiến người ta hốt hoảng mà. Cuối cùng, nàng nói: “Nhã ý của… Hề chưởng viện… thật sự vượt quá dự kiến của bổn tọa. Có điều…”

Thiên Cù Tử biết mình không thể lùi bước, nếu hôm nay lùi bước, về sau e rằng vĩnh viễn không cách nào mở miệng nữa. Chàng hỏi: “Trưởng tộc có vướng mắc gì trong lòng, có thể thẳng thắn nói ra không?”

Húc Họa đành thành thật nói: “Không dám giấu gì Hề chưởng viện, thể chất của Ma khôi rất dễ thụ thai. Ta lại… không thích trẻ con.”

Câu nói vốn sẽ khiến phần lớn nam giới thối lui, song lại dỡ đi tảng đá trong lòng Thiên Cù Tử. Giọng chàng càng thêm cứng nhắc, “Vấn đề này có thể giải quyết.”

Húc Họa rốt cuộc cũng thấy hơi hứng thú… chẳng lẽ Thiên Cù Tử bị chứng vô sinh?

Không đúng không đúng, tu vi đã lên đến trình độ này, thân thể không nên có vấn đề gì mới đúng.

Không để nàng thắc mắc lâu, Thiên Cù Tử nói: “Ta có một hóa thân, vật sống trên thế gian có hơi thở, có suy nghĩ; hóa thân của ta cũng giống vậy, đầy đủ hơi thở và suy nghĩ, khác biệt duy nhất là không có khả năng kéo dài đời sau… vừa vặn có thể giải quyết khúc mắc trong lòng Khôi thủ.”

Hóa thân tách rời thực thể, đây gần như là pháp thuật tuyệt diệu nhất của Huyền môn mà ngươi lại dùng nó vào chuyện này à?

“Vậy…” Húc Họa nghe thấy giọng mình nhỏ nhẹ đến mức gần giống như tiếng muỗi kêu, “Vậy… phải làm phiền Hề chưởng viện rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio