Ánh Trăng Trong Lòng Quân

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hướng gia bảo.

Bảo chủ Hướng Tiêu Qua ngồi trước lò đúc kiếm, chau mày không nói gì. Trong vòng mười ngày, muốn tạo ra một pháp bảo có thể sánh ngang với kiếm Định Hồng Trần là chuyện không thể nào. Cho dù người được tôn là Khí thánh như lão cũng không có khả năng đó.

Lão cụp mắt trầm tư, hồi lâu sau đột nhiên có đệ tử bên ngoài báo: “Bẩm bảo chủ, Hề chưởng viện của Âm Dương viện cầu kiến.”

Hướng Tiêu Qua sững sờ, lập tức nói: “Mau mời vào lò kiếm.”

Một lát sau, Thiên Cù Tử quả nhiên nhanh chân đi tới. Hướng Tiêu Qua ra nghênh đón, hỏi: “Hề chưởng viện quang lâm Hướng gia bảo, có chuyện gì quan trọng sao?”

Thiên Cù Tử quan sát bốn phía một lượt, lò đúc kiếm chứa nhiều thần binh, lệ khí dày đặc, nhưng chút điềm hương Ma khôi kia lại hết sức ngoan cố, vấn vương mãi không tan. Chàng hỏi: “Hôm nay có người đến tìm Hướng lão cầu đúc binh khí hộ?”

Hướng Tiêu Qua giật bắn, ngẩng phắt lên nhìn Thiên Cù Tử. Thiên Cù Tử tỏ ra ngạc nhiên, “Hướng lão không muốn người khác biết được, vì sao?”

Thấy chàng dường như cũng không hiểu rõ tình hình, Hướng Tiêu Qua đành chỉ nói qua loa: “Người tìm tới cũng không phải là thế lực của Huyền môn, làm sao Hề chưởng viện biết được?”

Thiên Cù Tử chỉ nói: “Hóa thân của tại hạ hiện vẫn còn ở Họa Thành.”

Bấy giờ Hướng Tiêu Qua mới thở dài một hơi, “Chính là Khôi thủ Họa Thành tìm tới.”

Thiên Cù Tử do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn hỏi: “Cần binh khí rất gấp?”

Hướng Tiêu Qua lại thở dài, “Còn gì nữa? Yêu cần Hướng gia bảo toàn lực đẩy nhanh tiến độ, sau mười ngày sẽ tới lấy. Thời gian ngắn như vậy, làm gì đủ chế tạo một pháp bảo đáng cho nàng ta sử dụng được.”

Thiên Cù Tử: “Hướng lão dường như hiểu rất rõ về thực lực của Khôi thủ Họa Thành.”

Hướng Tiêu Qua cũng là một nhân vật đã thành tinh, nghe vậy cũng không mảy may biến sắc, chỉ thở dài nói: “Họa Thành đã từng phái người tới tìm Hướng mỗ, muốn chế tạo một pháp bảo. Lúc ấy mặc dù chưa từng diện kiến Khôi thủ của bọn họ, nhưng thực lực đối phương thế nào, trong lòng lão vẫn rõ ràng.”

Thiên Cù Tử lấy từ khư đỉnh ra một pháp bảo, Hướng Tiêu Qua lập tức cảm thấy trong phòng rèn có gió nổi lên. Lão chăm chú nhìn sang, liền nghiêm mặt, nhanh chân đi tới, “Đây là…”

Thiên Cù Tử nói: “Xá Thế Liên Đăng, lúc đó Khôi thủ ở chân Họa Thành quyết chiến với Doanh Trì, sau khi cuộc chiến kết thúc, Liên Đăng đã bị tổn hại nhiều. Tại hạ may mắn nhặt được mảnh vỡ, trải qua nhiều năm tu bổ cũng miễn cưỡng khôi phục được hình dáng cho nó, nhưng uy lực thực sự không thể so sánh với khi đó. Hôm nay xin tặng cho Hướng lão, múa rìu qua mắt thợ thôi, xin Hướng lão đừng chê cười.”

Hướng Tiêu Qua đưa tay tiếp nhận Liên Đăng, nhìn kỹ thủ pháp tu bổ liền liền luôn miệng nói: “Hề chưởng viện cần gì khiêm tốn như vậy, bây giờ có vật này, nói không chừng lão phu có thể hoàn thành nhờ vả của Họa Thành trong vòng mười ngày rồi.”

Thiên Cù Tử thi lễ, đột nhiên lại hỏi một câu: “Khôi thủ có từng nhắc tới, vì sao lại cần gấp như thế không?”

Tảng đá trong lòng Hướng Tiêu Qua đã được dỡ xuống, chí ít không cần lo cho tính mạng của toàn gia nữa rồi, nên giờ không để ý tới ý dò hỏi trong lời đối phương, “Không có, nàng ta cũng không phải là dạng thích thổ lộ tâm tình với người khác.”

Thiên Cù Tử khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có chút mong chờ… mười ngày sau, chính là kỳ hạn Doanh Trì dùng một vạn Ma khôi trao đổi hóa thân của chàng.

Vì sao Húc Họa nóng lòng cần pháp bảo như thế?! Lão hồ ly ngàn năm như chàng, hôm nay vừa gặp nhau ở trong rừng dâu, khi ngửi thấy lệ khí của lò kiếm trên người nàng, chàng đã đoán được vài phần. Trong lòng nhất thời vui vẻ lại, nên làm gì có thể chống cự được sự thân cận như có như không của nàng chứ?

Chờ mòn chờ mỏi trời mới sập tối, Húc Họa thay một bộ thường phục đơn giản, tránh tai mắt của người khác rời khỏi Tinh Thần Hải.

Các đệ tử ở Dược phường đã tan học, trong phòng luyện giờ chỉ có Hề Vân Thanh vẫn còn trông coi lò lửa. Húc Họa vừa tiến vào tiểu viện, Thiên Cù Tử tất nhiên phát hiện ngay, lập tức nói: “Vân Thanh, tối rồi, ngươi cũng đã mệt, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Hề Vân Thanh nghiêm túc quạt lò lửa, không quay đầu lại mà đáp: “Bẩm sư tôn, đồ nhi không mệt, đồ nhi sẽ ở đây trông lửa đến khi luyện thành mới thôi.”

Húc Họa đương nhiên nghe thấy được… Cảm ơn nha, ngươi quả thật là một đệ tử hiếu thuận.

Tinh Thần Hải thường xuyên có người hầu ra vào, nơi khác cũng không an toàn. Bây giờ hai người đứng ở hai lập trường đối nghịch, nếu người khác bắt gặp Khôi thủ Họa Thành và chưởng viện Âm Dương viện lén lút qua lại, bất kể là với nàng hay là với Thiên Cù Tử, e rằng đều cực kỳ bất lợi.

Có Hề Vân Thanh, ở trước mặt tiểu bối, nói cho cùng Húc Họa vẫn thấy ngượng, nên không tiện đi vào, chỉ đứng bên ngoài, ẩn mình trong bóng tối, không nói lời nào, cũng không động đậy.

Thiên Cù Tử đợi mãi, rốt cuộc lại thúc giục lần nữa: “Vân Thanh, không còn việc của ngươi nữa, lui xuống đi.” Nuôi dưỡng trúng một đồ đệ không có mắt nhìn cũng là chuyện cực kỳ đau khổ mà.

Hề Vân Thanh vẫn khăng khăng: “Con đã nói mình không mệt, sư tôn, người mệt hơn, người đi ngủ trước đi. Có đệ tử thay người trông lò đan rồi, người có thể yên tâm ăn no ngủ kỹ.”

Thiên Cù Tử: “…” Chàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc nghiêm nghị nói: “Hôm nay sư tôn có chuyện quan trọng khác, ngươi ở đây không tiện. Lui ra đi, trở về Tinh Thần Hải đi.”

Hề Vân Thanh không hiểu, “Sư tôn có chuyện gì quan trọng ở đây ạ? Đệ tử ở lại có thể giúp người.”

Cảm ơn nha, ta không cần!!!

Thiên Cù Tử ho nhẹ một tiếng, “Không cần. Nghe lời đi.”

Bấy giờ Hề Vân Thanh mới nghi ngờ đứng dậy, lại nhìn bốn phía một lượt. Lấy tu vi của nàng, Húc Họa đã muốn tránh thì sao nàng có thể phát hiện được? Hiển nhiên là không thu hoạc được gì. Cô nàng vẫn hơi không yên lòng, nhưng sư tôn đã ra lệnh thì không được trái lời, hồi lâu sau đành nói: “Đồ nhi ngủ lại ở phòng hạ nhân trong Dược phường, sư tôn có việc gì cứ lập tức gọi đồ nhi ạ.”

Ngươi có thể nghỉ ngơi, tối nay sẽ không có chuyện gì cần ngươi đâu. Húc Họa không nói gì, thật lâu sau Thiên Cù Tử cuối cùng cũng đuổi được đồ đệ ngoan đi, nàng mới như một cái bóng, nhẹ nhàng lướt vào.

Thiên Cù Tử đóng cửa phòng luyện đan lại, trận pháp phòng hộ tự động được kích hoạt.

Húc Họa đứng cạnh cửa, đằng sau phòng luyện đan có một cái giường nhỏ, để đan chủ thi thoảng nghỉ tạm; nhưng đối với một đôi người mà nói thì nhiêu đó đã quá đủ. Húc Họa nhẹ giọng hỏi: “Hề chưởng viện luyện rất nhiều đan dược, đang chuẩn bị cho kỳ giao dịch với Ma tộc sắp tới sao?”

Trong lòng nàng vẫn thấy lạ, kỳ thật theo lý, Thiên Cù Tử nghe nói hóa thân của mình sắp bị mang ra làm vật trao đổi, ít nhiều trong lòng hẳn phải có chút chua xót. Nhưng vì sao đối phương lại bình thản như vậy, không chút nào để bụng?

Nhịp tim Thiên Cù Tử giờ như ngọn lửa trong lò luyện, nhảy nhót không ngừng. Tu sĩ Huyền môn đã sớm không để ý tới khí hậu ấm lạnh thế nào, nhưng chàng lại đột nhiên phát hiện, trong phòng thật ra hơi nóng. Húc Họa đứng trước mặt, vạt áo trải dài, điềm hương lan tỏa, như hòa trong không khí, khiến lòng người tan rã.

Thiên Cù Tử vừa nghĩ đến nàng đã vội vàng đến Hướng gia bảo yêu cầu đúc binh khí thế nào, tim liền mềm nhũn trong mùi thươm này. Chàng gật đầu, “Phải.”

Húc Họa lấy làm lạ, “Hề chưởng viện không có lời gì khác muốn hỏi bổn tọa ư?”

Hề chưởng viện dịu dàng nói: “Trước khi sắp xếp, Khôi thủ tất nhiên đã suy tính chu toàn, Thiên Cù Tử sao còn cần hoài nghi. Huống chi đây chỉ là một hóa thân của Thiên Cù Tử, nếu như thật sự có thể dùng nó để đổi về một vạn Ma khôi giúp Khôi thủ, rất đáng.”

Như có chỗ nào đó bất thường, Húc Họa cố tình hỏi lại: “Hề chưởng viện thật sự nghĩ thế?”

Hề chưởng viện dịu dàng ừ một tiếng.

Mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ biết đến chân tình là gì, nhưng giờ khắc này Húc Họa ít nhiều vẫn thương tiếc cho sự si tình của đối phương. Suy nghĩ một chút đi, đường đường chưởng viện một nhánh mà hèn mọn thuận theo nàng đến mức này, nàng muốn giữ lòng cứng rắn cũng không giữ được.

Nàng im lặng trong khoảnh khắc, sau đó nói: “Tối nay đã phung phí không ít thời gian rồi.”

Hề chưởng viện không ngẩng đầu lên, vị ngọt từ nơi nào không biết tràn lan, hòa tan trong màn đêm trong trẻo. Chàng đáp lại: “Bổn viện cũng cho rằng… thời gian quý giá, không nên lãng phí.”

- -----oOo------

Chương

- -------

Chương : Mua dây buộc mình

Trong phòng luyện đan không lớn lắm, lò lửa cháy hừng hực. Dưới ánh đèn Hề chưởng viện ngắm mỹ nhân, chỉ cảm thấy mọi màu sắc trên thế gian đều đang tụ tập nơi này. Phòng quá sáng, không thể che giấu được bất kỳ biểu cảm nhỏ nào, Húc Họa vươn tay ra, chậm rãi cởi vòng ngọc nơi thắt lưng đối phương.

Vòng ngọc mượt mà, cầm trong tay vô cùng thích. Suy nghĩ lại lời Hề Vân Thanh nói lúc đó, nàng nhất thời không kìm được mỉm cười. Thiên Cù Tử đã chìm trong mê muội từ lâu, cất giọng khàn khàn: “Để Thiên Cù Tử hầu Khôi thủ thay y phục.”

Húc Họa ửng đỏ mặt, thuận theo nâng hai tay lên. Cũng may hôm nay váy áo nàng đơn giản, Thiên Cù Tử dễ dàng tháo các mối dây buộc ra, sau đó xoay người xếp gọn ngoại bào của nàng đặt một bên.

Húc Họa bỗng nhiên vòng tay ôm ngang eo chàng từ sau lưng, ghé vào tai chàng khẽ gọi: “Huyền Chu.”

Giọng nàng tựa như lưỡi đao có khả năng cạo mòn xương cốt, Hề chưởng viện suýt nữa bỏ mạng tại chỗ, mặt đã tái mét, khó khăn lắm mới điều hòa được khí tức trên người.

Trong phòng luyện đan xuân ý vô biên, còn trong phòng hạ nhân của Dược phường thì Hề Vân Thanh đang ngủ ngon lành. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nàng biết nhiệm vụ trông chừng cho sư tôn của mình, nên đương nhiên vẫn luôn cực kỳ cảnh giác, lập tức nhỏm dậy, “Kẻ nào tự tiện xông vào?!”

Vừa đi ra xem, nàng liền nhướng mày… tới bên ngoài chính là người của thần điện tế ti, còn không hề ít, cầm đầu là Thái Sử Trường Lệnh.

Hề Vân Thanh khó hiểu hỏi: “Ngươi tới làm gì?!”

Thái Sử Trường Lệnh trông thấy nàng thì hừ lạnh một tiếng, “Nếu cao đồ của Hề chưởng viện đã ở đây, vậy mời vào trong thông báo một tiếng, rằng đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh nghe nói mấy ngày gần đây Hề chưởng viện đang đích thân luyện đan, đồng thời dạy dỗ Dược sư của Họa Thành, nên đặc biệt đến cảm ơn, nhân tiện thỉnh giáo luôn.”

Hề Vân Thanh nổi giận, “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi dẫn nhiều người như vậy xông tới đòi thỉnh giáo sư tôn ta?!”

Thái Sử Trường Lệnh mỉm cười, “Ai bảo Hề chưởng viện học cao hiểu rộng, khiến người người kính ngưỡng chứ?”

Hề Vân Thanh không còn cách nào khác, đành phải đi tới phòng luyện đan thông báo. Thái Sử Trường Lệnh nháy mắt một cái, lập tức có tế ti bao vây chặt chẽ xung quanh phòng.

Hề Vân Thanh gõ cửa, “Sư tôn, bên ngoài có Thái Sử Trường Lệnh cầu kiến.”

Nhằm tỏ lòng tôn kính Y tu, cũng như ngại quấy rầy quá trình kết đan, bình thường trong lúc luyện đan, không ai được tự tiện xông vào phòng luyện, đây chính là quy định mà các tông môn đều theo. Cho nên tuy Thái Sử Trường Lệnh biết rõ có điều khác thường, song cũng chỉ có thể dẫn người chờ bên ngoài.

Thiên Cù Tử và Húc Họa vừa xong một trận mây mưa thứ nhất, đang ôm nhau ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Hề Vân Thanh. Húc họa lười biếng không muốn động, Thiên Cù Tử nhíu mày, với tính cách của Húc Họa, rất khó tưởng tượng nàng sẽ dễ dàng tha thứ cho Thái Sử Trường Lệnh như vậy. Chàng hỏi: “Thần điện tế ti ở trước mặt Khôi thủ cũng dám phách lối tới mức này sao?”

Húc Họa gối đầu lên cánh tay chàng, không quá quan tâm tới xôn xao bên ngoài mà Ừ một tiếng.

Thiên Cù Tử hỏi tiếp: “Khôi thủ định đối phó thế nào?”

Bên ngoài Hề Vân Thanh lại lên tiếng: “Sư tôn, người vẫn ở trong ạ? Thái Sử Trường Lệnh bên thần điện tế ti nói có chuyện muốn thỉnh giáo người.”

Húc Họa nóng nảy trở mình, “Bảo lão chờ đi.”

Thế là Thiên Cù Tử trầm giọng nói: “Thỉnh giáo cần thành tâm, bảo lão chờ đi.”

Giọng điệu từ ngữ mạnh mẽ của chàng vào tai Thái Sử Trường Lệnh càng giống tiếng sấm hơn. Thái Sử Trường Lệnh giật mình, không ngờ hôm nay đối phương chỉ là một hóa thân mà vẫn có tu vi như thế. Lão đương nhiên không tự nhiên lúc này tìm tới xin thỉnh giáo Thiên Cù Tử, chỉ là nghe nói tối nay Húc Họa một mình ra khỏi Tinh Thần Hải, mà Thiên Cù Tử lại đang trong phòng luyện đan đóng cửa không ra.

Lão có đầy đủ lý do hiềm nghi bây giờ hai người đang trốn trong phòng luyện đan làm trò con bò với nhau.

Lão sầm mặt, đáp trả: “Tuy thân phận Hề chưởng tôn quý, nhưng dẫu gì bây giờ cũng đang làm khách ở Họa Thành, há có lý lẽ khách lại khiến chủ chờ đợi?” Dứt lời, lão lệnh cho trái phải hai bên: “Nếu Hề chưởng viện không muốn ra, vậy chúng ta vào trong gặp mặt.”

Bên cạnh rốt cuộc có tế ti không nhịn được, nhỏ giọng nhắc: “Đại tế ti, phòng luyện đan có quy định…”

Thái Sử Trường Lệnh tức giận hừ một tiếng, dẫu gì cũng là trận pháp phòng hộ của Họa Thành, lão chỉ vung tay mấy cái đã phá vỡ được. Thiên Cù Tử cho ràng Húc Họa sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ nàng lại khoác áo vào, chỉ lầm bầm một câu: “Lão già này đúng là vo ve mãi như ruồi nhặng vậy.”

Sau đó, ngay tại khoảnh khắc trận pháp bị phá vỡ, thân thể nàng thoáng lóe lên, chui vào chuỗi ngọc tặng cho Thiên Cù Tử trước đó… trong đó có giấu trận pháp ẩn thân.

Hạt châu màu phỉ thúy tỏa sáng mượt mà, Thiên Cù Tử không khỏi chấn động trong lòng… Ở trong Họa Thành, tu vi của nàng cao hơn bình thường rất nhiều.

Chàng cần chuỗi ngọc trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vut ve. Húc Họa vốn ẩn thân nơi này, chuỗi ngọc tất nhiên tương đương thân thể, bị chàng sờ một cái, toàn thân lập tức mềm nhũn. Thiên Cù Tử vội vàng chỉnh đốn áo xống, Thái Sử Trường Lệnh nhanh chân rảo bước đi vào. Lão chắc chắn Húc họa đang ở bên trong, trong phòng nồng nàn hương khí của Ma khôi như thế, nếu nói nàng ta không ở đây, ai tin nổi chứ?

Nhưng trong phòng lại không có.

Lão liếc hai vòng, mặt không khỏi biến sắc.

Nhìn Thái Sử Trường Lệnh hùng hổ xông vào, Thiên Cù Tử không khỏi buồn cười, vẫn ngồi yên bên bàn, nhàn nhã rót cho mình chén nước, mặc cho đối phương gần như lật tung cả phòng luyện đan lên.

Thái Sử Trường Lệnh không cam lòng… Húc Họa không thể nào thoát khỏi phòng trong thời gian ngắn như vậy, lão ra lệnh: “Mở lò luyện ra.”

Thiên Cù Tử cầm chuỗi ngọc trong tay, nhẹ nhàng mân mê, cảm giác được chuỗi ngọc khẽ run rẩy trong lòng bàn tay mình, tim chàng cũng rung động theo. Thế là chàng chậm rãi phỏng đoán xem tấc nào viên nào của chuỗi ngọc tương ướng với bộ phận nào trên thân thể nàng.

Quá trình tưởng tượng này khiến lòng dậy sóng, cho nên cả sự vô lễ mạo phạm của Thái Sử Trường Lệnh cũng không còn quan trọng nữa với chàng.

Các tế ti bên cạnh quay mặt nhìn nhau, kỳ thật cũng không có gan làm theo. Dẫu gì uy quyền của Húc Họa vẫn rành rành trước mắt, nếu nói không e ngại là không thể nào. Thái Sử Trường Lệnh nhìn trái phải một lượt, tức giận quát: “Các ngươi điếc à?!”

Các tế ti đành phải tiến lên, bất kể quá trình luyện đan đang tiến hành mà mở lò ra. Đương nhiên Húc Họa làm gì có khả năng ở trong đó, sắc mặt của Thái Sử Trường Lệnh đã bắt đầu chuyển màu xám xanh. Thiên Cù Tử nói: “Tự tiện xông vào Dược phường, tự tiện mở lò luyện, đại tế ti, đây chính là quy tắc của Họa Thành sao?”

Thái Sử Trường Lệnh vẫn không cam lòng, Húc Họa bỗng truyền âm nói: tự tay ta sẽ xử lý lão sau, Hề chưởng viện cứ đuổi lão đi là được rồi mà?

Nhưng bây giờ Hề chưởng viện lại cảm thấy vị đại tế ti trước mặt mình rất thuận mắt, chàng lấy từ trong ngực ra một dải lụa, thấm chút nước từ tốn lau chùi chuỗi ngọc trong tay, vừa lau vừa hỏi: “Đại tế ti nói có việc muốn thỉnh giáo, rốt cuộc là việc gì thế?”

Thái Sử Trường Lệnh sững sờ… lấy trí lực của Thiên Cù Tử, làm gì có chuyện không biết vì sao lão lại đến đây chứ? Bây giờ không thấy Húc Họa đâu, đối phương được lý mà còn hỏi lão như thế, giống như là muốn cho lão một bậc thang xuống đài vậy. Lão vội vàng nói: “Nghe nói Hề chưởng viện đang luyện đan, Họa Thành lại ít ỏi Y tu, bổn tế ti đương nhiên muốn tới xem một chút.”

Chuỗi ngọc trong tay Hề chưởng viện tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chàng lại chú tâm lau chùi hơn, “Giờ đại tế ti cũng đã xem qua, còn đích thân phá hủy lò đan này, nên làm thế nào đây?”

Dải lụa kia mềm mại, nhưng càng mềm mại càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, Húc Họa gần như không nhịn được suýt rên thành tiếng… Đồ vô liêm sỉ, mau đuổi lão đi đi chứ!

Nhưng Hề chưởng viện lại như mảy may không có ý định đó, chàng chẳng những không đuổi Thái Sử Trường Lệnh đi mà ngược lại còn dùng vài ba câu nhập môn của Đan đạo, lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của lão.

Thái Sử Trường Lệnh là đại tế ti, và cũng là Y tu của Họa Thành. Nhưng trước khi Húc Họa trở thành Khôi thủ, Họa Thành chỉ là một bộ tộc nhỏ yếu. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù lực chiến đấu được tăng cường không ít, nhưng Y tu chỉ được một vài công pháp Húc Họa thu nhặt từ bên ngoài về, nên tiến triển chẳng được bao nhiêu.

Một vài câu Đan đạo của Thiên Cù Tử đã thành công khiến Thái Sử Trường Lệnh dỏng tai nghe không chớp mắt.

Ngứa ngáy trên người Húc Họa tựa như bắt đầu ăn vào xương cốt, chuỗi ngọc càng run lẩy bẩy tợn trong tay người nào đó. Nhưng Hề chưởng viện vốn sở hữu sự kiên nhẫn kinh người, vừa dùng diệu pháp luyện đan dẫn dụ Thái Sử Trường Lệnh, khiến lão mê mải lắng nghe không đi, vừa dịu dàng thưởng thức từng hạt châu xanh lục của chuỗi hạt trong tay.

Cuối cùng chàng còn thậm chí thả nàng vào chậu nước ấm, dịu dàng mn trớn.

Lần đầu tiên trong đời, Húc Họa hiểu thế nào là mua dây buộc mình.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio