Thần Ma Chi Tức hơi lo lắng, thân thể của Húc họa trải qua sự luyện hóa bằng mọi giá của Thiên Cù Tử đã trở thành linh thai, hơn nữa còn nhập vào bụng của một nữ nhân bình thường ở một trấn nhỏ hẻo lánh.
Tuy nó chủ động xin đi theo chăm nom nàng, nhưng nếu Thiên Cù Tử có tâm tư xấu xa gì, nó bị ràng buộc với y bởi khế ước, đụng chuyện e rằng chỉ có thể đỡ đần nàng được phần nào thôi.
Lão nam nhân này chấp nhận đánh đổi như vậy, ngay cả Nguyệt Túy hộ tâm cũng chịu mổ ra, y rốt cuộc muốn gì vậy? Chẳng lẽ muốn chơi trò nuôi dưỡng con mồi để chơi đùa dần dần, giấu Khôi thủ nhà nó trong sơn động hay ngầm hầm, cột vào chân giường rồi quất roi da nhỏ sáp nến này nọ…?
Thần Ma Chi Tức càng nghĩ càng thấy thấp thỏm.
Cũng may ngay sau đó Thiên Cù Tử liền bắt đầu quãng thời gian bế quan dài đằng đẵng.
Vật hộ tâm chính là tầng phòng thủ cuối cùng của tất cả tu sĩ, chàng mổ sống lấy nó ra như vậy, tất nhiên đã thương hại đến căn cơ, cộng thêm thương thế từ uy lực của thước Thất Hiền, cho dù muốn gượng chống chàng cũng đành bất lực.
May mà chưởng viện bế quan là chuyện bình thường, sự vụ ở Âm Dương viện cũng được trưởng lão và đệ tử chân truyền của chưởng viện quản lý đâu vào đấy.
Theo sự thay đổi của thời cuộc, bị ảnh hưởng lớn nhất vẫn là tộc Ma khôi. Doanh Trì dẫn binh đánh Họa Thành, tổn thất hai mươi lăm nghìn ma binh mà chẳng thu được chút lợi lộc nào, tính ra còn góp phần giúp Húc Họa chế tạo thành công nguồn linh mạch cho Họa Thành.
Nhục nhã cỡ đó, hắn làm sao có thể nuốt xuống được? Hơn nữa… mất đi nàng, tộc Ma khôi còn gì đáng khiến hắn khoan dung sao?
Dưới cơn nóng giận, Ma tộc bắt đầu lùng sục bốn phía tìm bắt Ma khôi sống rải rác bên ngoài Họa Thành, đồng thời cũng treo giá mua vô cùng cao. Mà Tiên tông há có thể cam tâm ngồi yên à? Không ít tông môn cũng bắt đầu lén lút tìm mua Ma khôi. Kẻ xấu bị món lợi lớn làm mờ mắt, Ma khôi biến thành vật quý bị lùng bắt khắp nơi, Họa Thành lại không khả năng bảo vệ.
Một ngày nọ, đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh của Họa Thành lại lần nữa chạy đến Tiên tông Cửu Uyên. Tộc dân vô cùng bất mãn với tình trạng ‘nô lệ hóa’ ngày càng nghiêm trọng mà Tế ti thần điện mãi không có hướng giải quyết. Tham của tứ quân Ma khôi đã tử trận theo Khôi thủ Húc Họa, binh lực còn lại do Niệm, Nộ, Si nắm giữ, mà ba người này lại căm thù Tế ti thần điện, cho nên Thái Sử Trường Lệnh gần như không có cửa điều động bọn họ.
Lão đương nhiên không muốn lại lập một Khôi thủ nữa, vì vậy chỉ có thể chạy tới nương nhờ Tiên tông Cửu Uyên, hy vọng Tiên tông Cửu Uyên có thể đôn thúc tông môn đứng ra ngăn chặn nạn mua bán Ma khôi. Cho dù chỉ là làm ngoài mặt cho có lệ thì lão cũng coi như có câu trả lời với tộc dân, vãn hồi được chút kỳ vọng của toàn tộc.
Nhưng ngoài dự liệu là chín chưởng viện của Tiên tông Cửu Uyên đều chẳng một ai ra mặt gặp lão, hơn nữa còn viện cùng một cớ – không được khỏe.
Âm Dương viện, Tái Sương Quy và Hề Vân Giai bước ra đón khách.
Thái Sử Trường Lệnh hơi xấu hổ nhưng vẫn hỏi: “Hề chưởng viện cũng không được khỏe sao?”
Tái Sương Quy họ khẽ một tiếng, Hề Vân Giai vô tâm đáp: “Chưởng viện nhà ta khác bọn họ, xin đại thế ti thông cảm.” Rồi cậu sốt sắng chốt một câu: “Gia sư thật sự không được khỏe.”
Thái Sử Trường Lệnh tức đến nhức gan, Tái Sương Quy cũng trừng mắt liếc cậu ta một cái, Cửu Uyên bên mình vẫn cần Ma khôi đấy, ông gượng tươi cười mời Thái Sử Trường Lệnh vào trong viện.
Mặt Thái Sử Trường Lệnh đã đỏ quạch, cũng may ba mươi sáu vị trưởng lão của chín viện tính ra vẫn khá nhiệt tình, miễn cưỡng bù đắp được sự tùy hứng của chưởng viện nhà mình. Thái Sử Trường Lệnh dễ chịu hơn được chút, đưa ra ba Ma khôi làm quà gặp mặt.
Nhưng ngoài dự liệu, Tái Sương Quy lại khéo léo từ chối phần lễ vật hậu hĩnh này.
Thái Sử Trường Lệnh không hiểu nổi… lúc trước Húc Họa dâng tặng một bé gái, Tiên Tông Cửu Uyên không chút khách khí nhận ngay mà.
Tái Sương Quy nhìn sắc mặt lão, trong bụng thấy thoải mái hơn hẳn… Thương lượng với dạng này dễ hơn nhiều, tầm nhìn của lão thật sự kém xa Khôi thủ Húc Họa.
Quả nhiên, đề nghị thiết lập ‘quan hệ đôi bên cùng có lợi’ của Thái Sử Trường Lệnh bị các trưởng lão khéo léo ‘cho qua’. Nhiệt tình tiếp đón đấy, nhưng không hề đề cập tới chuyện chi viện cho Họa Thành.
Đến tối chưởng viện Đao tông Mộc Cuồng Dương hỏi sư tôn mình, cũng chính là đại trưởng lão Đao tông Phó Thuần Phong, “Tại sao không nhận? Bây giờ bên ngoài Ma khôi bán được giá lắm đấy.”
Phó Thuần Phong ngồi cách xa cô nàng đúng một trượng (. mét), “Tiên tông Cửu Uyên là đầu rồng của Tiên môn, nói thế nào thì tộc Ma khôi và Ma tộc cũng có cùng gốc, cho dù chúng ta muốn dùng Ma khôi kéo dài huyết mạch thì cũng chỉ có thể âm thầm mà làm, sinh được con cũng chỉ lấy tiếng thu làm đệ tử, tránh để người khác lấy cớ nói này nói nọ. Ma khôi tuy càng ngày càng quý hiếm, nhưng còn có giá thì sẽ có người bán, không sợ mua không được. Vì vậy đối với Tiên tông Cửu Uyên mà nói, phần lễ vật này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Mộc Cuồng Dương gật gù tỏ vẻ hiểu rồi lại hỏi: “Thế mắc gì chúng ta còn phải lấy lòng Họa Thành?”
Phó Thuần Phong kiên nhẫn giải thích: “Lúc đó Thiên Cù Tử một mực không chịu tương trợ Họa Thành, đến cuối cùng mới đưa ra đề nghị Ma khôi rời khỏi thánh việc Thiên Ma, để Tiên tông sắp xếp trụ sở, bởi vì y đã nghĩ phân tích lợi hại trong chuyện này xong từ lâu rồi. Chỉ khi nào Ma khôi quy thuận Cửu Uyển, thay tên đổi họ, vứt bỏ nguồn gốc Ma tộc, Cửu Uyên mới có thể danh chính ngôn thuận thu nạp.”
Mộc Cuồng Dương chợt đứng dậy, đập vào vai Phó Thuần Phong bôm bốp. Chỉ cách nhau khoảng một trượng nên Phó Thuần Phong muốn tránh cũng không kịp, chỉ thấy vai đau nhức muốn xụi, run run liên hồi. Mộc Cuồng Dương cười ha hả, “Sư tôn quả nhiên là sư tôn, nhìn xa trông rộng, mưu tính chặt chẽ thật!”
Phó Thuần Phong lặng lẽ lệnh cho đại trận hộ pháp của Đao tông hẹn gặp chưởng viện Y tông Quân Thiên Tử hộ mình…
Phó Thuần Phong và Tái Sương Quy là hai thái cực, nếu nói Thiên Cù Tử là ngôi sao may mắn của Tái Sương Quy, vậy Mộc Cuồng Dương chính là cội nguồn đau khổ của Phó Thuần Phong.
Cô nàng vốn là một nữ tu y chẳng để ý gì cho lắm, chỉ là thấy tư chất nàng không tệ nên tùy tiện dạy dỗ vài chiêu. Ai dè trong một lần chỉ đạo thí luyện, sư phụ dạy dỗ là y lại bị Mộc Cuồng Dương đánh rớt vũ khí, đè nghiến xuống trên mặt đất.
Lần thí luyện đó chính là sỉ nhục cả đời của Phó Thuần Phong, cũng là khởi đầu của chuỗi ngày đau khổ.
Tiên tông Cửu Uyên quyết định bồi dưỡng Mộc Cuồng Dương, Phó Thuần Phong là sư tôn chân truyền, đành phải cùng cô nàng sớm chiều như hình với bóng.
Trước khi khả năng của Ma khôi bị lộ ra, nữ tu của Huyền môn ai cũng là chạm tay liền bỏng, chỉ mỗi Mộc Cuồng Dương là không ai hỏi thăm.
Mà con ma háo sắc của Huyền môn này, sau vô số phần tìm phối ngẫu không thành, cuối cùng lại chuyển ma trảo về phía y. Mấy kẻ khác bị quấy rồi còn có thể nhượng bộ lui binh, tìm đường đào tẩu, còn Phó Thuần Phong, trốn được hòa thượng song lại không thể thoát khỏi chùa…
Cứ thế kéo dài suốt ba trăm năm, cuối cùng uốn nắn một vị tông sư Đao tu vốn lệ khí bức người thành một đại trưởng lão Đao tông không quan tâm hơn thua. Có đôi khi Phó Thuần Phong phải tự hỏi, rốt cuộc là y dạy bảo Mộc Cuồng Dương hay Mộc Cuồng Dương uốn nắn y vậy.
Mộc Cuồng Dương buông bả vai đáng thương của sư tôn mình ra, chợt hỏi: “Theo sư tôn, đến cùng là vì cái gì mà Thiên Cù Tử lại đột nhiên sử dụng cấm thuật vậy?”
Phó Thuần Phong hiển nhiên từng suy ngẫm về chuyện này, “Thiên Cù Tử không phải là hạng người làm mà không nghĩ. Y nhất định có nguyên nhân chính đáng mới sử dụng cấm thuật. Theo ta thấy, hẳn có liên quan tới Khôi thủ Ma khôi Húc Họa.”
Mộc Cuồng Dương: “Ý sư tôn là có thể Thiên Cù Tử sử dụng thuật tụ hồn bổ phách?”
Phó Thuần Phong gật đầu, “Tuy không thể khẳng định, nhưng ta cảm thấy là vậy.”
Mộc Cuồng Dương sờ sờ cằm, “Y luôn ghét bỏ Ma khôi mà, giờ đột nhiên lại cứu người ta, có mâu thuẫn quá không?”
Phó Thuần Phong lắc đầu, “Trưởng tộc Ma khôi và đại đệ tử của y tương đối thân thiết, Tư chất và căn cốt của Hề Vân Giai cũng thuộc loại nghìn dặm mới tìm được một, Thiên Cù Tử tính toán trước cho đệ tử mình cũng không có gì lạ. Huống chi… nếu như tương lai nắm được tộc Ma khôi trong tay, hắn muốn tiến thêm một bước cũng sẽ không gặp bao nhiêu khó khăn cản trở.”
Mộc Cuồng Dương khó hiểu hỏi: “Tiến thêm một bước?”
Phó Thuần Phong liếc nhìn nàng, thấy dáng vẻ không tim không phổi của nàng thì chẳng buồn nói thêm gì nữa. Vẫn nên đi gặp đại phu thì hơn, y sờ sờ bả vai, coi như là tai nạn lao động vậy…
Sau khi ngoại thương có chuyển biến tốt, Thiên Cù Tử có xuất quan một lần trong thời gian ngắn ngủi.
Ngọc Lam Tảo, Mộc Cuồng Dương và Bất Động Bồ Đề ba người cùng hợp lực chữa thương cho chàng.
Tu vi của chàng đã đến cấp như vậy, sợ nhất là bị nghẽn kinh mạch, lỡ dỡ con đường tu luyện.
Ngọc Lam Tảo và Bất Động Bồ Đề đều vô cùng chú tâm, chỉ có Mộc Cuồng Dương là sờ soạng lung tung trên lưng chàng. Thiên Cù Tử gần như phải giật vạt áo khép lại, nói: “Mộc chưởng viện, xin tự trọng.”
Tái Sương Quy lập tức trợn mắt nhìn Mộc Cuồng Dương, song cô nàng chẳng hề bận tâm, “Ây dà, lâu lắm rồi không được chạm vào nam nhân, ta thấy cả giới tính đặc thù của mình cũng sắp bị thoái hóa luôn rồi! Bạn bè với nhau lâu như vậy, cho ta sờ mấy cái bộ chết hả?!”
Thiên Cù Tử vốn không thích thân cận với người khác, nghe vậy càng quẫn bách không thôi. Ngọc Lam Tảo không nỡ nhìn, vỗ vỗ trán rồi thê lương nói với chàng: “Thiên Cù Tử, ân đức hôm nay, nhớ phải khắc sâu trong lòng đấy.” Dứt lời y cắn răng ngồi xuống bên cạnh Mộc Cuồng Dương.
Mộc Cuồng Dương quả nhiên dời mục tiêu, Bất Động Bồ Đề không khỏi nhìn y với ánh mắt kính nể.
Tái Sương Quy bất đắc dĩ vô cùng, liên quan tới tu vi của Thiên Cù Tử, ông đương nhiên không cho phép xảy ra bất kỳ sơ sót gì. Nhưng cấp độ xấu xa của Mộc Cuồng Dương lại có quan hệ cùng tiến với tu vi của cô nàng, mà cô nàng cũng ngay thẳng hào sảng, bằng không nếu ông có lựa chọn nào khác, Mộc Cuồng Dương đã chẳng có cửa xuất hiện ở đây.
Ba người vất vả giúp Thiên Cù Tử đả thông kinh mạch, ổn định tu vi xong; Ngọc Lam Tảo vịn Bất Động Bồ Đề đứng lên, thành khẩn nói: “Mộc Cuồng Dương, ta thật sự không hiểu, làm sao Phó Thuần Phong chịu đựng cô nổi vậy?”
Mộc Cuồng Dương suy nghĩ một thoáng rồi đáp: “Chắc là vì y lớn hơn ngươi.”
Đến Tái Sương Quy cũng không nhịn được liếc thật nhanh qua bộ phận phía dưới của Ngọc Lam Tảo, Ngọc Lam Tảo đỏ bầm mặt, tức giận chỉ vào mặt Mộc Cuồng Dương, “Cô… Cô…”
Tiên tông Cửu Uyên theo đuổi chính đạo, đường đường là chưởng viện Đao tông, có thể nào lại bẩn miệng đến cỡ này chứ!! Tái Sương Quy thân là trưởng bối, thật sự cũng không nhịn được nữa, mặc kệ luôn thân phận chưởng viện của cô nàng, quát to: “Cuồng Dương! Chớ suồng sã quá đáng!”
Mộc Cuồng Dương tỏ ra khó hiểu, “Y lớn hơn Ngọc Lam Tảo thật mà, năm nay y đã hơn một ngàn sáu trăm tuổi rồi.”
Tất cả: “…”
Lần đầu tiên trong đời Thiên Cù Tử muốn chạy ra khỏi Khổ Trúc Lâm, nhưng khổ nỗi chàng phải bế quan ngay sau đó.
Tái Sương Quy thay chàng tiễn bọn Mộc Cuồng Dương ra ngoài xong mới trở vào hỏi: “Tình thế của tộc Ma khôi bây giờ hơi nghiêm trọng, ngươi thấy sao?”
Thật ra không cần ông nói, Thiên Cù Tử cũng biết tộc Ma khôi hiện đang trong tình trạng gì, “Mặc kệ.”
Tái Sương Quy không ngạc nhiên trước đáp án này, xưa nay Thiên Cù Tử luôn không ưa Ma khôi mà, trước đó Húc Họa còn bị đối xử như thế, bây giờ Thái Trường Sử Lệnh có khả năng được hậu đãi hơn mới lạ.
Ông nói: “Ta biết ngươi không thích Ma khôi, nhưng mười năm gần đây Âm Dương viện chẳng có được thêm một đệ tử tư chất ưu việt nào cả.”
Thiên Cù Tử hỏi thẳng: “Sư tôn có thượng sách gì?”
Tái Sương Quy nhích lại gần chàng, ướm lời: “Bây giờ phần lớn Ma khôi bị mua bán như hàng hóa ngoài chợ, lấy thực lực của Cửu Uyên, muốn mua vài Ma khôi thuần huyết cũng không khó khăn gì cho lắm. Ngươi là chưởng viện, có phải cũng nên đưa ra chút cống hiến nho nhỏ cho công cuộc kéo dài hương hỏa của tông môn không?”
Thiên Cù Tử sửng sốt, một lát sau mới hiểu được ẩn ý trong lời này của sư tôn nhà mình. Luận linh căn ở Tiên tông Cửu Uyên, đương nhiên của chưởng viện chín nhánh là ưu việt nhất. Chàng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng dùng một chỉ một chữ đáp lại: “Không.”
Chàng ít khi từ chối người khác thẳng thừng như vậy, nhưng nếu đã từ chối rồi thì tuyệt đối không dễ thuyết phục. Tái Sương Quy vẫn chưa từ bỏ hy vọng, “Cho dù là sư tôn thỉnh cầu ngươi cũng ‘không’ sao?”
Gò má của Thiên Cù Tử đã đỏ ửng, “Tông môn không phải chỉ có một mình ta, sư tôn cần gì dồn ép không tha? Đệ tử dưới trướng Âm Dương viện lên đến mấy nghìn, huống chi sư tôn cũng đương lúc tráng niên…”
Quả nhiên, chàng chưa nói hết câu thì Tái Sương Quy đã nhảy dựng lên, “Đồ chết tiệt! Ngươi nhẫn tâm bắt một người già cả như ta…” Chính ông cũng cảm thấy suy nghĩ này vớ vẫn không thể tả, muốn mắng to một trận, song thấy trên mặt Thiên Cù Tử chợt hiện lên vẻ mệt mỏi thì lại mềm lòng.
Ông điều chỉnh lại giọng điệu, hỏi: “Ngươi dè dặt không muốn đến vậy… chẳng lẽ vì có người trong lòng rồi?”
Có người trong lòng? Thiên Cù Tử cụp mắt nhìn xuống đất, cả buổi cũng không đáp. Tái Sương Quy đổi sang thương lượng: “Ngươi đã khăng khăng không muốn, vi sư cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn còn một biện pháp có thể vẹn toàn đôi bên…”
Thiên Cù Tử ngẩng đầu lên, Tái Sương Quy nói tiếp: “Muốn Ma khôi hoài thai, đâu nhất thiết phải qua đường giao hợp, ngươi chỉ cần trích tí tinh lộ nguyên dương cho vi sư…”
“…” Thiên Cù Tử giật ngọc bội chưởng viện bên hông xuống trình lên bằng cả hai tay, Tái Sương Quy lập tức ngậm miệng, hồi lâu sau mới hỏi: “Nghiêm trọng đến mức này à?”
Thiên Cù Tử trịnh trọng gật đầu, Tái Sương Quy không còn cách khác đành thôi. Thiên Cù Tử tiễn ông ra đến tận bìa rừng, sau đó tiện tay cắt quyền vào Khổ Trúc Lâm của ông luôn.
Chàng trở về phòng tĩnh tu, bắt đầu lần bế quan thứ hai.
Nàng trưởng thành trông thế nào nhỉ? Thật ra không cần lo lắng, có Thần Ma Chi Tức bảo vệ, nàng lại ở sơn thôn hẻo lánh như vậy, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, Ma tộc trước giờ chẳng buồn để tâm tới mấy nơi cằn cỗi linh khí như sơn thôn kia. Huống chi chàng còn sắp xếp cố nhân âm thầm trông nom nàng.
Thế nhưng chàng vẫn không nhịn được nghĩ tới nàng. Ba trăm lằn thước Thất Hiền hằn trên người chàng, sâu tận xương khảm tận tủy, song vẫn không thể khiến chàng thôi nghĩ về nàng.
Hình bóng của nàng như đã mọc rễ trong tâm trí, quấn quýt lôi kéo mãi mà chàng không hề có cách nào chống lại.
Thân là người đứng đầu chín nhánh Cửu Uyên, nhật nguyệt tinh vân đều có người dâng tới trước mặt chờ chàng hái, gia tộc nâng đỡ, sư môn nể trọng, hậu bối kính ngưỡng sợ sệt, chàng đã sớm quen bị người ngưỡng vọng truy đuổi, chưa từng đòi hỏi ước nguyện chuyện gì, càng chưa bao giờ trong tình cảnh ‘cầu mà không được.’
Thế cho nên mới mở miệng liền sai, dẫu thể xác lãnh đạm khó gần đã bị tơ tình nóng bỏng quấn chặt.
Vừa nghĩ tới thì sẽ nhớ quay quắt, không chịu nổi.
Chàng khẽ thở dài, tiếng thở dài của chàng quanh quẩn trong gian phòng tối tĩnh mịch. Tranh và kiếm đều không ở bên cạnh, trong ngực chàng chỉ có một miếng hổ phách làm bạn, phiến lá dâu khảm trong hổ phách xanh mướt quanh năm.
Chàng cần mười lăm năm củng cố tu vi, mười lăm năm đối với tu sĩ Tiên tông mà nói thì chẳng dài bao nhiêu. Trước kia chàng bế quan vô số lần, ba mươi năm năm mươi năm cũng chỉ như một buổi tối lạnh thoáng qua. Ấy vậy mà lần này, chàng ngồi một mình trong gian phòng tĩnh tu trống trải, thân ôm trọng thương, tu vi đình trệ, thời gian lại như đóng băng, không chuyển động nữa.
Nhớ nhung là chất kịch độc đủ tru Thần diệt Phật, chàng lại uống độc để giải khát, ngậm độc để giải sầu.
Thật ra cũng không có bao nhiêu hồi ức để mà nhớ, chàng đối với Húc Họa, đến nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, thế nhưng vào lần gặp gỡ ở rừng dâu hôm ấy, bóng hồng đã khảm vào đáy lòng mất rồi.
Cả đời chưa từng động tâm lần nào, chàng không biết làm sao để đoạn tình, tình liền như tơ nhện, quấn càng lúc càng chặt, quấy nhiễu nửa phần đời thanh tịnh còn lại.