Quân Thiên Tử sai Thiên Cù Tử tới Dược phường lấy dược liệu. Húc Họa sờ sờ bụng, nếu bây giờ lấy ra, vẫn có thể dùng luyện châu được. Quân Thiên Tử lại bắt mạch cho nàng, thăm dò nội tức của nàng rồi nói: “Thân thể Khôi thủ đang mang thương tích, mà gai tôm trên đầu vật này lại cực kỳ sắc nhọn, phải chờ ta nghĩ cách giảm thiểu tổn thương xuống mức nhỏ nhất.”
Khôi thủ rất chi cạn lời, đành nhắc khéo một câu: “Trên đầu nó là kiếm cốt.”
Quân Thiên Tử sững sờ, xem xét lại liền kinh ngạc kêu lên: “Kiếm cốt trời sinh?!”
Húc Họa càng thêm cạn lời, “Quân chưởng viện, ngươi không cảm thấy bốn chữ này đi cùng nhau nghe hơi thiếu phong quang sao?”
Quân Thiên Tử tiếc rẻ than: “Đứa nhỏ này bỏ đáng tiếc lắm đấy. Kiếm cốt vạn thế khó ra, nếu để nó tiếp tục sinh trưởng, về sau thế gian sẽ nhiều thêm một thần binh nghịch thiên. Ôi chao, nếu Cửu Trẳn Đăng ở đây, chỉ e dù ruột xuyên bụng nát cũng muốn có một hậu thế như vậy.”
Húc Họa cười khẽ, nói: “Nếu như ngươi có thể bảo đảm lấy nó vẫn sống, bổn tọa cũng có cách tiếp tục thai nghén nó.”
Quân Thiên Tử lập tức nghĩ đến một trong số các pháp bảo của nàng, hỏi liền: “Thần mộc Bất Hủ?!”
Húc Họa mỉm cười.
Quân Thiên Tử trầm ngâm, “Biện pháp thì có đấy, để ta suy nghĩ thêm một chút.”
Húc Họa đưa tay chống má, hỏi: “Bệnh của người xa lạ cũng đáng để ngươi dụng tâm thế sao?”
Quân Thiên Tử giật mình, nói ngay: “Trong mắt thầy thuốc, bệnh của người đều như bệnh của chính mình, không phân quen lạ xa gần.”
Húc Họa gật gù, “Quân chưởng viện quả nhiên phong thái hơn người.”
Quân Thiên Tử nói với giọng hiển nhiên, “Dùng Y nhập đạo thì phải như thế.”
Húc Họa không nói gì nữa. Thấy tính nàng khá hòa nhã, không hung thần ác sát giống ma đầu hiện thế như trong lời đồn, Quân Thiên Tử đánh bạo hỏi: “Tiếp theo Khôi thủ có dự tính gì không? Bây giờ thánh kiếm đang trong tay cô, e rằng hai giới Huyền, Ma đều không đáng là địch của cô.”
Húc Họa đáp: “Thì chờ sinh con thôi.”
Quân Thiên Tử chỉ cảm thấy tam quan đều sắp khó giữ nổi… ở đâu ra loại ma đầu hiện thế, không hủy thiên diệt địa mà nằm ổ chờ sinh con hả?! Y phỏng đoán: “Chẳng lẽ đứa trẻ này có tác dụng rất lớn với Khôi thủ?!” Nhất thời trong đầu y sinh ra đủ loại suy đoán, chẳng lẽ muốn tăng cường thực lực, để bảo đảm tuyệt đối không có sai sót? Hay kiếm cốt trên đầu đứa trẻ này có thể dùng để đúc lợi khí đủ sức trấn giữ cửa sông Nhược Thủy?!
Y còn đang nghiền ngẫm độ khả thi của các loại giả thiết thì lại nghe Húc Họa nói: “Ừ, có chút tác dụng. Bổn tọa nhận đại ân của Hề chưởng viện, từng hứa sẽ dùng đứa trẻ này làm quà đáp lễ ngài ấy.”
Quai hàm Quân Thiên Tử suýt rớt, “Đáp, đáp lễ?!”
Húc Họa liếc y, “Không đáng?!”
Quân Thiên Tử lập tức nói: “Đáng, xứng đáng!” Nhưng sinh con cho Thiên Cù Tử làm quà đáp lễ?! Còn sinh một đứa trên đầu mọc gai tôm… à không, mọc kiếm cốt. Y hỏi tiếp: “Vậy, còn sau khi sinh xong?”
Húc Họa rốt cuộc cũng quay lại nhìn y, nở nụ cười đầy thâm ý, “Quân chưởng viện đang thăm dò bổn tọa đấy à?”
Nàng cười kiểu này, rốt cuộc cũng có mấy phần giống nhân vật phản diện âm hiểm tà ác, Quân Thiên Tử cuống quýt nói: “Đâu có, đâu có. Ta sao dám, sao dám.”
Húc Họa chống cằm, “Thực ra cũng không có gì không thể nói. Sau khi sinh con, bổn tọa đương nhiên muốn thống nhất tam giới.” Nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, “Hủy thiên diệt địa, rải đường cho ta lên trời hóa thần.”
Quả nhiên! Đây mới là phong cách của nhân vật phản diện nè! Quân Thiên Tử ôm lấy trái tim bé nhỏ của mình, hiển nhiên, ‘bí mật’ bnh hon vừa biết được đang khiến y cực kỳ xoắn xuýt.
Nhìn Húc Họa nói một cách đường hoàng, ngay cả trong con ngươi cũng toát ra sát khí âm u; Quân Thiên Tử càng thêm thấp thỏm.
Đến khi hóa thân Thiên Cù Tử quay trở lại, Húc Họa rốt cuộc không kềm được nữa, vừa đập giường vừa cười ngặt nghẽo, dù gai tôm trong bụng đang quấy phá, nàng vẫn cười chy nước mắt. Thiên Cù Tử không hiểu gì, Quân Thiên Tử càng ngơ ngác hơn… Là sao, đối phương hắc hóa thất bại à?!
Húc Họa cười đến thở không ra hơi, vẫn là Quân Thiên Tử không nhịn được, nghĩ tới hai người này dẫu gì cũng là phu thê hàng thật giá thật, liền nhỏ giọng kể lại kế hoạch lớn của ‘phu nhân’ đồng môn. Y thì thấp thỏm cực kỳ, Thiên Cù Tử lại thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nàng lừa ngươi đấy, không cần cho là thật.”
Nhưng… lúc nàng ta nói thế, hoàn toàn là dáng vẻ của đại ma vương siêu cấp đấy!
Quân chưởng viện muốn nói lại thôi, Thiên Cù Tử vỗ vỗ vai y, không nhịn được liếc nhìn Húc Họa một cái… cô nàng này quả biết xem người, luôn chọn người thành thật mà ức hiếp. Chàng thở dài, nói: “Nàng luôn tham ăn, thích rượu ngon thịt ngon, mê mẩn sự hào nhoáng ở nhân gian. Chưa kể, hủy thiên diệt địa rồi, thành thần còn ý nghĩ gì?” Với tình hình hiện giờ, thành thần hay không e rằng còn phải xem lại.
Quân Thiên Tử do dự liếc nhìn Húc Họa, Húc Họa ném trả lại cho y một cái nhướng mày xinh đẹp, “Được rồi, Hề chưởng viện nói không sai, bổn tọa nào có nhàm chán như vậy.”
“Nhàm chán?!” Quân Thiên Tử trợn mắt há hốc mồm… xưng bá tam giới nhàm chán chỗ nào?! Đó chính là sự nghiệp cả đời của tất cả nhân vật phản diện đấy có biết không?
Húc Họa rướn người giãn cơ, “Đương nhiên, xưng bá tam giới có gì hay? Tam giới bây giờ, bổn tọa có thể lấy được gì tốt từ đó? Danh tiếng? Lợi ích? Cái gì cũng không có, trái lại còn phải phí sức phí tâm vì bọn họ, giống như với Ma khôi Họa Thành. Cho nên xưng bá gì đó rõ ràng là chuyện ngu xuẩn nhất trần đời.”
Quân Thiên Tử ngập ngừng: “Nhưng… Khôi thủ có thể quất roi ra uy, hô một tiếng trăm người đáp lại.”
“Quất roi ra uy?” Húc Họa càng không giải thích được, “Ra uy với một đám phế vật có gì hay ho?”
Phế vật A, phế vật B: “…”
Hồi lâu sau, chưởng viện Y tông vốn tốt tính cuối cùng cũng nổi giận… nhân vật phản diện khác đều là tự mình tìm đường chết, còn ngươi thì mắc chứng quá tự mãn mà chết à?
Y nói: “Nếu tam giới đều không có ai ra hồn, vậy chắc hẳn Khôi thủ cũng có thể tự mình xử lý gai tôm trong bụng nhỉ?”
Thiên Cù Tử biết đồng môn tức giận rồi, bèn đặt tay lên vai y, “Quân Thiên Tử.”
Trên giường, Húc Họa vẫn còn vươn vai uốn lưng, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải gai tôm!! Còn thẹn quá hóa giận kìa.” Dứt lời, nàng đưa mắt nhìn Thiên Cù Tử bên cạnh, “Y sẽ không thừa cơ trả đũa chứ?”
Thiên Cù Tử rất bất đắc dĩ, còn Quân Thiên Tử tuy giận song vẫn mở túi châm ra. Húc Họa phát hiện, người này có giận đến đâu, chỉ cần vừa bắt tay chẩn trị thì sẽ lập tức trầm tĩnh lại.
Y ngồi xuống bên cạnh Húc Họa, vừa thi châm cho nàng vừa hỏi: “Thấy đau bụng thì lập tức cho bổn viện biết.”
Húc Họa chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân dần dần thông suốt, linh khí cùng ma tức chậm rãi ngưng tụ vào thai nhi. Bé con như đang rất thoải mái, không còn quấy phá liên tục nữa. Đau đớn trên người nàng cũng nhanh chóng dịu đi.
Quân Thiên Tử ra tay chắc chắn, ánh mắt cũng cực kỳ nghiêm túc. Húc Họa đương nhiên cũng cảm giác được sự thần kỳ Y tu hạng nhất, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho đối phương: “Nếu ngươi cảm thấy bổn tọa chắc chắn sẽ trở thành tai họa cho tam giới, vì sao không nhân lúc này trừ khử?”
Lúc này ra tay hẳn phải thuận tiện lắm nha?
Nhưng Quân Thiên Tử chỉ hừ một tiếng, “Cảm phiền chớ khinh nhờn thầy thuốc.”
“Ồ?” Húc Họa lại hỏi: “Bổn tọa đâu có khinh nhờn sở thích của người khác, có điều Cuồng Dương hẳn sẽ rất hứng thú với chuyện lần này. Đêm nay Quân chưởng viện nên ở trong phòng nàng ấy cùng hàn huyên, thấy sao?”
Khóe miệng Quân Thiên Tử lập tức co rút, suýt chút nữa đã thật sự đâm chết bệnh nhân, “Thiên Cù Tử!!!”
Thầy thuốc nhất thời mất tập trung, ra tay đương nhiên bất ổn; bé con trong bụng Húc Họa khẽ động, làm nàng không khỏi ôi một tiếng, cuộn tròn cả người vì đau.
Lần này thật sự trêu phải một cây kim sắt già cỗi rồi.
- -----oOo------