Quân Thiên Tử qua lại giữa Tinh Thần Hải và Dược phường thêm mấy ngày, thân thể Húc Họa nhanh chóng bình phục.
Cửu Trản Đăng vẫn còn tâm tâm niệm niệm về chuyện kiếm cốt, nhưng lại không có cơ hội gặp Húc Họa. Nàng giấu mình trong phòng không ra ngoài liên tục mấy ngày, trong khi bên ngoài lại khá nhiều phe phái muốn vào Họa Thành.
Trên núi Dung Thiên, bản thể Thiên Cù Tử cứ khăng khăng ngăn cản, khó tránh khỏi chịu đủ loại nghi ngờ. Tái Sương Quy tức muốn nổ phổi, nhưng không thể bỏ mặc đệ tử, thế nên lại giúp chàng bảo vệ Họa Thành được bình yên.
Trong khi đó, hóa thân Thiên Cù Tử vẫn luôn chờ ở Tinh Thần Hải, liên tục mấy ngày không trở về Dược phường.
Húc Họa đã quen vừa mở mắt liền nhìn thấy chàng, đôi khi là đang ngủ cùng giường với mình, đôi khi là đang ninh cháo hay sắc thuốc cho nàng. Nàng không thích ngủ một giấc quá dài, nhưng mấy ngày nay, ngủ tới nửa đêm tỉnh lại cũng có thú vui riêng của nó.
Bên ngoài trăng sao cùng tỏa sáng, người bên cạnh hít thở đều đều, chứng tỏ đang ngủ say; Húc Họa đưa tay lay chàng dậy.
Thiên Cù Tử vốn ngủ thính, liền mở mắt ra ngay, hỏi: “Sao vậy?”
Húc Họa nói: “Làm phiền Hề chưởng viện, bổn tọa khát.”
Mấy ngày nay nàng đều lấy cớ này để đánh thức chàng vào lúc nửa đêm. Thiên Cù Tử cũng không nhiều lời, đứng dậy đi rót nước cho nàng. Nước không hề lạnh, thậm chí còn âm ấm; Húc Họa vốn dĩ không khát, thế mà cũng uống nhiều hơn mấy hớp.
Người này chưa bao giờ tỏ ra phiền chán, vẫn luôn một mực nhường nhịn nàng.
Húc Họa cảm thấy thú vị, nên hỏi: “Biết về chân thân của bổn tọa rồi mà Hề chưởng viện không cảm thấy khó chịu ư?”
Thiên Cù Tử đặt chén trở lại trên bàn, đáp: “Chỉ cảm thấy ngoài dự liệu, nhưng… cũng hiểu được Khôi thủ hơn.”
Húc Họa chớp chớp mắt, “Ồ?”
Thiên Cù Tử nói tiếp: “Đã từng cảm thấy Khôi thủ vô tình lạnh lẽo, bởi vì cửa sông Nhược Thủy liên quan đến tồn vong của cả tam giới, Họa Thành lại vì lợi riêng mà không chịu giao thánh kiếm ra, đẩy tam giới vào cảnh nguy nan, thật sự quá nông cạn và ích kỷ.”
Húc Họa kêu lên: “Hả?!” Dám cảm thấy bổn tọa nông cạn?!
Thiên Cù Tử nằm xuống bên cạnh nàng, đưa hai tay gối đầu, ngắm nhìn trên đỉnh đầu. Vô số dạ minh châu treo thành chuỗi rủ xuống, xa hoa rực rỡ khôn tả. Chàng nói: “Nhưng từ khi biết chân thân của Khôi thủ chính là thánh kiếm, mọi nghi hoặc của ta đều được giải đáp.”
Húc Họa rất hứng thú với tâm tư của chàng, “Vậy bây giờ ngài nghĩ thế nào?”
Thiên Cù Tử nói: “Nếu thánh kiếm chính là chân thân của Khôi thủ, Khôi thủ quả thực có quyền chọn trấn giữ Nhược Thủy hay không.”
Húc Họa hơi ngoài dự liệu, nàng im lặng một lát mới hỏi: “Kỳ lạ, ngài không cảm thấy bổn tọa như vậy là ích kỷ nông cạn sao?”
Thiên Cù Tử lắc đầu, “Từ khi Hề mỗ chào đời, tuy đã quen với khổ hạnh của tu hành, chẳng qua trước có cha mẹ quan tâm, về sau lại được sư môn ưu ái. Bổn viện chưa từng vào Nhược Thủy, nên không biết cuộc sống trong đó là thế nào; Khôi thủ chọn vào trấn giữ hay không đều hợp tình hợp lý. Mặc dù cửa sông Nhược Thủy liên quan đến tam giới, nhưng sinh linh tam giới cũng nên có trách nhiệm, của người phúc ta không phải là hành vi quân tử.”
Húc Họa chống khuỷu tay nhỏm nửa người dậy, nhìn chàng bằng ánh mắt suy tư, “Hề chưởng viện thật sự rất biết đặt mình vào vị trí của người khác.”
Thiên Cù Tử nhìn thật sâu vào mắt nàng, nàng mỉm cười, “Cái miệng này nói chuyện cũng càng ngày càng dễ nghe.” Vừa nói nàng vừa vươn tay chạm vào đôi môi nhạt màu của chàng. Thiên Cù Tử nắm lấy tay nàng, nói: “Nhưng vừa nghĩ tới giờ đang đùa bỡn bổn viện chính là thánh kiếm, trong lòng ít nhiều vẫn thấy quái dị.”
Húc Họa cười đến run người, chậm rãi tựa cằm lên ngực chàng, hồi lâu sau lại hỏi: “Huyền môn có thể tìm được cách khác trấn giữ Nhược Thủy không?”
Thiên Cù Tử im lặng, lát sau nói: “Dù có tìm được vật liệu làm thánh kiếm, quá trình rèn đúc cũng mất hơn ngàn năm. Bây giờ pháp trận của cửa sông Nhược Thủy không cầm cự đến lâu như vậy. Huống chi chúng ta sẽ không tìm được khối vẫn thạch ngoài thiên hà nào khác… Xin lỗi, Hề mỗ vẫn chưa quen xem thánh kiếm là vật sống…”
Húc Họa nhẹ lắc đầu, “Không sao, hơn năm trăm năm rồi, bổn tọa cũng thường xuyên nhầm lẫn mà. Thỉnh thoảng nửa đêm thức dậy, vẫn không thích ứng được khi phát hiện mình có tay có chân.”
Thiên Cù Tử cũng thấy thú vị, trước kia chàng chưa từng gần nàng như thế này, chàng hỏi: “Trước kia nàng sống thế nào?”
Húc Họa: “Trước kia?”
Thiên Cù Tử dịu dàng gật đầu, “Trước khi trở thành thánh kiếm.”
Húc Họa: “Nói ra dài dòng lắm, không nhúc nhích, cứ thế ngồi một chỗ vô số năm.”
Thiên Cù Tử đợi cả buổi vẫn không thấy nàng kể tiếp… thế này mà nói ra dài dòng lắm? Nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt chàng, Húc Họa cười phá lên, “Không có tay không có chân, cũng không biết chính mình có thể cử động, mỗi ngày chỉ biết nghĩ này nghĩ nọ thôi chứ sao nữa. Khi đó mỗi dịp trăng tròn, đêm vừa buông là toàn bộ thân thể đều sáng trưng. Thỉnh thoảng có mây thổi qua cũng không biết đó là gì. Nhưng cũng nhờ trong khoảng thời gian đó mà bắt đầu nghiền ngẫm nghĩa lý sâu xa của thiên đạo. Về sau không cẩn thận bị gió thổi bay, rớt xuống đỉnh Xích Huyết.”
Thiên Cù Tử thoáng chấn động trong lòng, đỉnh Xích Huyết là một mười ngọn núi lớn thuộc địa phận núi Dung Thiên. Nghe đồn có cao nhân độ kiếp thất bại ở đó, cả ngọn núi bị lôi họa càn quét, đen kịt từ trên xuống dưới, không có một ngọn cỏ.
Chàng hỏi: “Sau đó thì bị Hướng Tiêu Qua phát hiện?”
Húc Họa lắc đầu, “Chưa đâu, chỉ là khi đó mới phát hiện thì ra mình có thể di chuyển, có thể nói chuyện. Ngài biết không, đệ tử Tiên tông Cửu Uyên phái tới xem xét không tìm thấy ta, liền mượn lôi hỏa trên đỉnh núi nướng thịt, mùi thơm đó…”
Nàng chậc chậc lưỡi, dường như giờ vẫn còn mường tượng được hương vị kia. Thiên Cù Tử dở khóc dở cười, Húc Họa đưa các đầu ngón tay chạm vào sườn mặt chàng, nhỏ giọng nói: “Khi ấy ta đã thề, ta muốn lưu lại nhân gian.”
Thiên Cù Tử để mặc nàng vut ve, hồi lâu sau lại nghe nàng tiếp lời: “Đáng tiếc, thiên đạo ban cho bổn tọa sứ mệnh trấn giữ Thiên Hà. Bổn tọa muốn mãi lưu lại nhân gian cũng không dễ dàng.”
Thiên Cù Tử nắm chặt tay nàng vùi lại trong chăn tơ, lát sau nói: “Đi ngược gió chắc chắn sẽ gặp lực cản, cần can đảm vô tận và thực lực mạnh mẽ.”
Húc Họa hài lòng gật gù, “Nói đúng.”
Thiên Cù Tử nhẹ vuốt mái tóc đen của nàng, hỏi: “Còn sớm lắm, ngủ thêm một lúc nữa không?”
Húc Họa lắc đầu, “Ta muốn ăn cháo, tiện cho thêm một quả trứng muối nhé.”
Thiên Cù Tử mỉm cười, chàng không giỏi nấu nướng, nhưng chỉ cháo và trứng muối thì không quá khó. Chàng gật đầu, “Để ta đi làm.”
Chàng cẩn thận đứng dậy, bảo đảm không để chút gió nào lọt vào chăn. Húc Họa nhìn theo chàng mở cửa ra ngoài, bên trong tẩm điện bỗng trở nên quạnh quẽ, ánh sáng của dạ minh châu cũng không cách nào bù đắp cho sự trống trải của căn phòng.
Húc Họa lẩm bẩm: “Con đường lên trời hóa thần quả nhiên phải gặp một hai chướng ngại.”
Ta muốn mãi lưu lại nhân gian, nhưng ngươi biết không Thiên Cù Tử, ta không có công đức. Buồn cười thật, ta trấn giữ Nhược Thủy hai ngàn năm, thiên đạo lại không muốn thừa nhận ta là vật sống. Toàn bộ công đức đều là của Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú.
Mà ta trốn khỏi Nhược Thủy lại là tội nghịch thiên, từ đó lôi kiếp không ngừng, khó thể náu thân, phải cần Sắc Vô Phi cho ta một thân thể sống.
Nhiệt độ còn sót lại bên cạnh đang từ từ tiêu biến, Húc Họa khẽ nhếch môi nở một nụ cười.
Nhưng tay ta đã cầm được tự do, sao có khả năng trả lại chứ?!
Làm sao có thể?!
Chừng nửa canh giờ sau ( tiếng), hóa thân Thiên Cù Tử bưng cháo nóng trở vào. Trứng vịt muối quyện trong cháo, ngoài ra còn có chút dưa muối và thịt băm. Húc Họa chỉ vừa múc lên đã ngửi được mùi thơm lừng đập vào mặt, nàng hỏi: “Vân Thanh dậy rồi sao?” Thiên Cù Tử đâu có tay nghề khá như vậy.
Thiên Cù Tử ừ một tiếng, mấy ngày nay nha đầu kia chắc là hiểu được quan hệ giữa hai người họ, thái đội dành cho chàng tuy vẫn quái gở, nhưng không còn nói năng l mãng như trước đó nữa. Ở trước mặt sư trưởng mình, cô nhóc kia luôn là một đứa trẻ ngoan.
Ví dụ như biết Húc Họa dạo này thích ăn cháo, thế là nàng luôn thay đổi cách nấu, làm sẵn ủ nóng trong bình.
Húc Họa đang định cầm lấy thìa, Thiên Cù Tử lại khẽ lắc đầu, tự mình thổi nguội rồi đút cho nàng.
Nàng ngậm một miệng đầy cháo, chỉ cảm thấy mùi thơm ngấm tận xương, không khỏi nói: “Thiên Cù Tử, chàng tốt thật.”
Thiên Cù Tử khẽ cười, ngũ quan của hóa thân và bản thể rõ ràng khác biệt, nhưng nụ cười này lại hoàn toàn hệt như của bản thể. Cho nên ở cùng nhau một thời gian, Húc Họa gần như đã coi hóa thân và bản thể như một.
Chàng nhẹ giọng nói: “Ăn nhanh nào, vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm một giấc.”
Húc Họa phụng phịu, “Không ngủ cũng đâu có sao, thiên lôi canh chừng ngay bên ngoài, thân thể ta có ra khỏi Tinh Thần Hải được đâu.”
Thiên Cù Tử nén cười, “Mấy ngày nay nàng nên tịnh dưỡng, không thể chạy lung tung cũng tốt.”
Húc Họa lắc đầu, “Không được, ngày mai vẫn phải triệu Cửu Trản Đăng tới hỏi một chút. Y đường đường là chưởng viện Khí tông, chẳng lẽ không có cách nào giúp bổn tọa tạm thời trốn tránh thiên lôi sao?”
Ý cười trong mắt Thiên Cù Tử hơi nhạt đi, “Chẳng phải Khí thánh đang ở Họa Thành ư? Vì sao không hỏi ông ấy?”
Nàng bắt cóc Hướng Tiêu Qua, nên bây giờ Hướng Tiêu Qua đương nhiên cũng đang ở trong Họa Thành. Nhưng bọn họ vào thành lâu như vậy, mà tới nay vẫn chưa từng nhìn thấy ông.
Húc Họa nói: “Ông ta à, không được. Ông ta hiểu bổn tọa rất rõ, ngộ nhỡ ông ta giở trò quỷ, bổn tọa chưa chắc phát hiện được, về sau sẽ rất phiền phức.”
Nàng cũng thành thật đấy. Thiên Cù Tử hỏi: “Hướng lão ông ấy… vẫn khỏe chứ?”
Húc Họa duỗi lưng một cái, “Không khỏe lắm, thân thể xuống dốc quá nhanh, chỉ e chống đỡ không được bao lâu nữa.”
Thiên Cù Tử há to miệng, nhưng cuối cùng không nói gì thêm. Chàng cũng không thể bảo Húc Họa thả Hướng Tiêu Qua.
Húc Họa ăn hết một chén cháo nóng, chỉ cảm thấy bụng ấm áp, thoải mái vô cùng, “Ngủ tiếp một lúc nữa vậy, trước kia lúc còn là vẫn thạch đâu cần ngủ, còn cảm thấy nhân loại thật ngu xuẩn, không tận tình hưởng thụ cuộc sống mà lại lãng phí một nửa thời gian cho chuyện ngủ nghê. Về sau có thân thể rồi, ta mới phát hiện thì ra ngủ mới chính là hưởng thụ sướng nhất trong đời!”
Thiên Cù Tử cười khẽ, chỉ mong mấy ngày nay nàng ngoan ngoãn tịnh dưỡng thôi, bèn nói: “Ngủ đi, bổn viện cùng Khôi thủ nghỉ ngơi một lúc.”
Húc Họa gật đầu, nhìn chàng mang bát đũa ra ngoài cất, sau đó mới trở vào lên giường nằm.
Nàng như rắn nước dán lại gần, Thiên Cù Tử cũng không từ chối, những ngày qua có lẽ vì kiêng kỵ sức khỏe của nàng, chàng vô cùng chiều chuộng nàng. Nói chuyện cũng hầu như toàn nhượng bộ, khiến chàng trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Húc Họa nhỏ giọng hỏi: “Thiên Cù Tử, vì sao ngài lại tu hành?”
Thiên Cù Tử sững người, “Tầm đạo.”
Húc Họa chậc lưỡi, “Đạo có gì đâu mà tầm, nó không ở chân trời, cũng chả có bóng mà theo. Người trầm luân vì nó, đến chết vẫn còn mơ hồ.”
Thiên Cù Tử nhịn cười, “Thế nàng nghĩ sao?”
Húc Họa thoáng im lặng, rồi bỗng hỏi: “Thiên Cù Tử, ngài có muốn thành thần không?”
Toàn thân Thiên Cù Tử cứng đờ, “Gì cơ?”
Húc Họa nói: “”Thành thần ấy! Như Bàn Cốc khai thiên lập địa trong truyền thuyết, từ đó hóa khí cưỡi mây, giọng biến sấm sét, mắt hóa nhật nguyệt, máu thành sông lớn. Ngài có từng nghĩ tới chưa?”
Thiên Cù Tử kinh ngạc khôn tả, “Húc Họa, đó chỉ là truyền thuyết. Cho dù truyền thuyết là thật, thì Bàn Cốc khai thiên lập địa, đó là duy danh và công đức nhường nào chứ? Phàm nhân há có thể so sánh?!”
Húc Họa nhẹ giọng thở dài, nói: “Đúng vậy. Công đức vốn khó cầu, nhưng cũng đâu phải là không thể cầu.”
Thiên Cù Tử giải thích: “Xưa nay tích lũy công đức là quá trình gian khổ và lâu dài vô cùng. Đây cũng luôn là quá trình tầm đạo của Huyền môn. Nhiều người đến chết vẫn không tích được bao nhiêu công đức.”
Húc Họa nói: “Đó là bởi vì không dùng đúng cách. Phàm nhân tu tiên, cho dù tư chất xuất chúng thì đến cùng vẫn bị hạn chế về tuổi thọ, khó thành nghiệp lớn. Nhưng…Hề chưởng viện từng nghe nói đến Công Đức Đan chưa?”
Thiên Cù Tử chấn động, vốn dĩ là người đứng đầu trường phái tạp tu, chàng đương nhiên biết đó là gì. Chàng lập tức hỏi: “Khôi thủ, nàng muốn nói gì?!”
Húc Họa khẽ khàng tiếp lời: “Nếu dùng bí pháp lấy người có đại công đức làm thuốc dẫn, cộng thêm xử lý đúng cách thì sẽ có thể luyện ra Công Đức Đan. Người nuốt Công Đức Đan, dung hợp xong sẽ có thể chuyển toàn bộ công đức của người làm thuốc dẫn ban đầu sang cho mình.”
Thiên Cù Tử siết chặt tay nàng, thật lâu sau mới khó khăn hỏi: “Khôi thủ có thể từ bỏ ý tưởng này không?”
Húc Họa nói: “Vì sao? Bây giờ tam giới yếu ớt như cây trước gió, cho dù cả chín chưởng viện Cửu Uyên đều muốn thành thần cũng là thuận theo đạo đồ. Chỉ dùng mạng của vài tu sĩ liền có thể thành thần, chẳng lẽ không đáng?”
Thiên Cù Tử thấy uể oải khôn tả, “Mạng người há có thể đo đếm một hai? Người khác tu hành không dễ, cớ gì phải ngoan ngoãn dâng hiến tính mạng và tu vi của mình để trải đường cho Khôi thủ thành thần? Làm như thế, thiên lý bất dung, Thiên Cù Tử càng không thể gật bừa.”
Húc Họa lại nói: “Bổn tọa cho rằng, Hề chưởng viện không cần cổ hủ như vậy. Nếu thành thần được, có thể tạo phúc cho vạn sinh linh, vậy đâu có lãng phí hy sinh của bọn họ?”
Thiên Cù Tử khẽ hỏi: “Mượn tà tu luyện cũng dám xưng thành chính quả ư?”
Húc Họa như đã xuôi xuôi, không nói gì nữa. Thiên Cù Tử đưa tay nàng vào lòng ủ ấm, đột nhiên nói: “Chờ thân thể Khôi thủ bình phục, bản viện sẽ phải bắt đầu nghĩ cách cứu đồng môn ở Họa Thành về.”
Nàng không bị thuyết phục, chàng biết.
- -----oOo------