Thập Vạn Đại Sơn ào ạt gió tuyết, Húc Họa ngồi bất động thật lâu, mi mày đều kết băng trắng xóa.
Sau lưng có bóng người chạy đến, là tiểu ác ma.
Nhìn thấy Húc Họa, nó khẽ lắc đầu, vừa rồi dưới chân núi Giai Chỉ xuất hiện dị biến, tất cả mọi người đều phát hiện có điều bất thường, Niệm, Nộ và Si lập tức chia ra bốn phía tìm kiếm nàng. Tiểu ác ma đi xem xét hiện trường, trông thấy máu Ma khôi thuần huyết rơi trên đất thì biết nàng đã bị thua thiệt.
Cậu nhóc cũng phản ứng nhanh, hỏi thăm Thái Sử Trường Lệnh, biết được nàng không trở về Họa Thành bèn chạy thẳng tới đây tìm.
Quả nhiên là đang ở đây.
Tiểu ác ma tiến lên đỡ Húc Họa dậy, thân thể nàng bị thương nặng, lúc này dĩ nhiên đã thấm mệt, thậm chí còn ngủ gật. Cho nên đến khi tiểu ác ma đến gần, nàng mới mở mắt ra. Tiểu ác ma hỏi: “Chỉ đánh một trận bị thua lỗ thôi mà? Trốn ở đây gặm nhấm nỗi đâu đâu phải là tác phong của mẫu thân đâu.” Từ nhỏ nó đã đi theo Nhiếp Hồng Thường, chưa bao giờ thiếu mấy thứ như biện pháp đối phó với kẻ địch cả, giờ liền tung ra luôn: “Chẳng phải lão Thủy Không Tú kia che chở ả Bình Bình gì đó lắm sao? Chúng ta đi cho ả một trận đẹp mặt là được!”
Ở trước mặt trẻ con, Húc Họa đương nhiên không thể tỏ ra chán chường, nên lập tức lườm nó, “Ngươi muốn cho nàng ta đẹp mặt kiểu gì?”
Tiểu ác ma nói: “Cách thức thì thiếu gì, phế bỏ tu vi rồi bán vào kỹ viện, sao hả?”
Dù sao nó cũng còn nhỏ, kỹ viện là gì nó không biết, nhưng lại biết đây là phương pháp đối xử cực kỳ tàn độc.với nữ giới.
Húc Họa để nó đỡ đứng dậy, “Cứ từ từ nghĩ cách đi. Thân phận bổn tọa quý giá cỡ nào, há có thể làm chuyện tổn hại thể diện như vậy sao?”
Tiểu ác ma đảo tròng mắt, “Ờ.”
Húc Họa nói: “Đi thôi, trở về Họa Thành.”
Một lớn một nhỏ nắm tay nhau, chậm rãi rời khỏi không gian đầy gió tuyết này. Cuối cùng Húc Họa vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi này, thở dài một tiếng.
Hai người về tới Họa Thành, Thái Sử Trường Lệnh đã chờ sẵn, thấy Húc Họa bị thương nặng thì vội vàng tìm Y tu tới. Húc Họa để mặc Y tu băng bó vết thương cho mình, Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm đứng một bên, vô cùng đau lòng cho sư tôn nhà mình, nhưng không dám nói nhiều.
Thái Sử Trường Lệnh phẫn nộ nói: “Tên cẩu tặc Thủy Không Tú kia thật to gan, dám ngang nhiên đối nghịch với Khôi thủ!”
Húc Họa nói: “Có một chuyện bổn tọa thấy rất lạ. Doãn Như Bình bị ta bắt, người chạy tới đầu tiên lại là Thủy Không Tú. Lão cẩu tặc này không phải là dạng vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người khác, lão và Doãn Như Bình tất nhiên có quan hệ đặc biệt.”
Thái Sử Trường Lệnh gật đầu, “Thuộc hạ cho người đi tra ngay.”
Húc Họa ném ra một cái nhìn khinh bỉ, “Việc gì phải lãng phí người mình? Cứ đi hỏi Doanh Trì, Ma tộc chỉ ước gì chúng ta và Tiên tông Cửu Uyên trở mặt hoàn toàn thôi, hắn sẽ tự thăm dò ra ngọn nguồn.”
Thái Sử Trường Lệnh hiểu ra, “Vâng.”
_________oOo_________
Trên núi Dung Thiên, bọn Thiên Cù Tử trở về, Tái Sương Quy liếc thấy đệ tử đã dung hợp với Vạn Vật Tam Sinh, tim liền giật thót. Quân Thiên Tử lập tức dẫn đệ tử Y tông chạy đến, Thủy Không Tú không để ý tới thương thế trên người mình, tức giận quát to: “Tách hắn ra trước!”
Bây giờ Thiên Cù Tử đang là hóa thân, tu vi còn thấp, nếu kéo dài thời gian hợp thể với pháp trận thì rất có thể sẽ bị pháp trận linh hóa, trực tiếp biến thành một vũng linh khí.
Quân Thiên Tử không dám khinh thường, vội vàng cùng đệ tử tiến lên hỗ trợ Thiên Cù Tử. Doãn Như Bình thấy mọi người luống cuống tay chân thì cũng hoảng hốt. Nếu như không tự tiện theo dõi Hề Vân Giai, nàng ta đã không gặp phải Húc Họa, cũng sẽ không có cuộc chiến hôm nay.
Nhưng nàng ta thực sự hoàn toàn không thể ngờ được, ngay cả tông chủ Thủy Không Tú mà cũng không phải là đối thủ của yêu nữ kia.
Sắc mặt Thủy Không Tú cực kỳ âm u, thanh thánh kiếm kia thực sự khó đối phó, không ngờ yêu nữ có thể nghĩ ra cách dùng chân thân của chính mình làm pháp bảo, quả là xưa nay chưa từng nghe nói tới. Yêu nữ lấy nguyên hình vẫn thạch nhập thế, được Hướng Tiêu Qua đích thân rèn luyện, lại trấn giữ Nhược Thủy hai ngàn năm, thực lực vốn đã không thể coi thường. Chưa kể, sau khi nhập thế, hiểu biết của yêu nữ về các hệ công pháp tăng thêm không ít, nên tốc độ tiến triển có thể nói là thần tốc.
Bây giờ muốn chiến thắng thánh kiếm thật sự là khó càng thêm khó, xem ra tạm thời nên phòng ngừa tránh đụng độ.
Y đang nghĩ về hướng này, nhưng Doãn Như Bình ở một bên lộ vẻ mặt lo lắng. Thủy Không Tú qua khóe mắt bắt gặp vẻ kinh hãi muốn nói rồi lại thôi của nàng ta, không khỏi lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Doãn Như Bình khom người thi lễ với y, nghĩ nghĩ một thoáng, cuối cùng vẫn nói: “Thưa tông chủ, sau trận này, chỉ e Húc Họa sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Thủy Không Tú nhướng mày, “Hửm?!”
Y vốn là một nhân vật sống tùy theo ý mình, đăng đỉnh Huyền môn từ khi còn rất trẻ, là người cầm đầu chấp chưởng Tiên tông Cửu Uyên, chỉ nói một không nói hai đã bao nhiêu năm rồi? Húc Họa có càn rỡ tới đâu thì cũng là thánh kiếm đắc đạo, bây giờ bị cột chặt với Họa Thành, ả còn dám thế nào nữa?
Nhưng ở Họa Thành, Ma tộc nhanh chóng truyền tin về, không ngờ lại là một câu chuyện rất thú vị.
Doanh Trì ngồi trong chính điện của Tinh Thần Hải, trước mặt hắn là một chén trà xanh. Lần trước lúc chín chưởng viện Cửu Uyên vây đánh Họa Thành, Húc Họa cho hắn nuốt một viên Công Đức Đan giả, ở trong có bỏ Nước Mắt Thần Nữ.
Thành ra hắn bị ảnh hưởng nặng nề bởi nỗi khổ từ vật đó, mỗi ngày cứ hễ đêm xuống là lăn lộn trong lửa tình trào dâng; tới bây giờ trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi.
Húc Họa lại làm như không thấy, chỉ hỏi: “Thăm dò tin tức tới đâu rồi?”
Doanh Trì tựa người vào lưng ghế, dung nhan của vị Ma tôn này tính ra cũng thuộc hàng tuấn tú, nhưng vì có đôi mắt tím trời sinh nên trông hơi gian tà. Hắn uể oải nói: “Doãn Như Bình quả đúng là con ruột của Trai chủ Tảo Tuyết trai Doãn Tụ Duyên, không thể nghi ngờ.”
Húc Họa hỏi: “Vì sao Thủy Không Tú lại bảo vệ nàng ta đến vậy? Bổn tọa cảm thấy, lão ấy không thể nào vô duyên vô cớ đột nhiên ghép cặp nàng ta với bộ da của Thiên Cù Tử.”
“Bộ da?” Doanh Trì khẽ cười, không trả lời Húc Họa mà lại hỏi: “Nàng bị cho ăn quả đắng bởi tay y à?”
Ánh mắt Húc Họa chợt lạnh đi, Doanh Trì lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Khôi thủ đã thành thần, cần gì so đo với một hóa thân chứ? Y không có ký ức cũ, chỉ là một con rối do Thủy Không Tú thao túng mà thôi. Nếu bàn về độ thật lòng, y hôm nay có thể so được với thâm tình bổn tôn dành cho Khôi thủ sao?”
Húc Họa nói ráo hoảnh: “Thâm tình của Ma tôn bổn tọa đã sớm hưởng qua. Sao hả, thấy mùi vị của Nước Mắt Thần Nữ thế nào?”
Doanh Trì lại tựa vào lưng ghế, “Hôm đó bổn tọa chấp nhận nuốt Nước Mắt Thần Nữ là vì có ý lấy lòng Khôi thủ. Bây giờ Khôi thủ đã được như ý nguyện, song lại bỏ mặc bổn tôn một mình tịch mịch. Trước và nay há có thể đánh đồng?”
Húc họa uống một hớp trà, “Chẳng phải đã giảm bớt máu dâm xà rồi ư?”
Doanh Trì lập tức ngậm miệng, ngộ nhỡ chọc giận nàng, nàng đút cho thêm một bát máu dâm xà là toi đời. Hắn mau mắn đổi chủ đề: “Trước kia Khôi thủ đâu thích uống trà.”
Hồi trước nàng quả thật chỉ thích rượu ngon… Húc Họa cúi đầu nhìn nước trà trong chén bằng hổ phách, “Lúc xưa luôn cảm thấy rượu nồng uống vừa thơm vừa ngọt, bây giờ tinh thần ổn định, ngẫm lại mới phát hiện nước trà thực ra để lại dư vị lâu hơn.”
Doanh Trì nói: “Khôi thủ có từng nghe qua câu ‘nên yêu người trước mắt’ chưa?”
Húc Họa nhướng mày, “Sao hả, Ma tôn cảm thấy mình sẵn sàng đầu nhập Họa Thành, làm chính quân của ta?”
Ặc… Doanh Trì sờ sờ mũi, nói: “Từ tin Ma tộc điều tra được, thê tử của Doãn Tu Duyên có vài điểm thú vị.” Hắn đổi chủ đề vô cùng trơn tru.
Húc Họa lại nâng chén trà lên uống, “Làm khá đấy, nói tiếp đi.”
Doanh Trì tường thuật: “Nữ nhân kia vậy mà không có lai lịch. Cô ta dường như được sinh ra ở Tảo Tuyết trai, mồ côi cha mẹ từ bé, tới nay e rằng không dưới một ngàn tuổi, nhưng lạ là lại không có bất kỳ người thân nào từ phía nhà mẹ.”
Húc Họa chau mày không vui, “Cho nên, người của Ma tôn chỉ điều tra được nhiêu đó?”
Doanh Trì trưng bộ mặt vô cùng oan uổng, “Khôi thủ bớt giận, nói cho cùng Tảo Tuyết trai cũng đâu phải địa giới của Ma tôn, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, không có manh mối cũng là chuyện rất bình thường. Chẳng qua điểm thú vị nhất là phu nhân của Doãn Tụ Duyên họ Thủy, tên Hàm Ảnh.”
Húc Họa nhẹ xoay chén trà trong tay, “Xét tuổi tác thì khả năng nữ nhân này có liên quan với Thủy Không Tú rất lớn. Thực ra muốn xác minh chẳng hề khó.” Doanh Trì giương mắt nhìn, nàng mỉm cười, “Chỉ cần bắt người lại đây là rõ ràng ngay, chẳng phải sao?”
Cô nàng này thật sự có tố chất làm người xấu mà, Doanh Trì lấy trà thay rượu, “Khôi thủ anh minh.”
Đánh đi, hắn cực kỳ ủng hộ Họa Thành đấu đánh với Tiên tông Cửu Uyên. Ít nhất phải chắc chắn rằng hai bên hoàn toàn không có cửa qua lại nữa. Ma khôi có thể chất khiến người khác thèm nhỏ dãi như vậy, vậy mà Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi lại nhiều chuyện, thả thánh kiếm ra. Nếu không phải có cô nàng này như tảng đá lớn chắn ở giữa, chỉ e chủng tộc Ma khôi đã sớm bị xâu xé không còn manh giáp.
Húc Họa là người nói được làm được, nếu mẫu thân của Doãn Như Bình thật sự có chỗ dùng, va chộp tới trước rồi tính sau.
Nàng lập tức đứng dậy, Doanh Trì đương nhiên chú ý thấy vết thương của nàng, bèn đề nghị: “Khôi thủ đang bị thương, để bổn tôn làm thay đi.”
Húc Họa ngoái đầu nhìn hắn, khẽ cười, “Trông Ma tôn cũng không có bao nhiêu tinh thần, vẫn nên về nghỉ ngơi thêm đi.”
Doanh Trì nhún vai, phải chi nàng là Ma hậu của hắn, được vậy thì bất kể là nấu rượu pha trà, ngắm hoa thưởng trăng hay kề vai chiến đấu, đấu võ mồm tìm vui sẽ là chuyện sung sướng biết bao. Đáng tiếc, ủ ấm một cục vẫn thạch là chuyện cực kỳ khó khăn, cứ nhìn vị ‘ví dụ đi trước’ đang bị nhốt trong Nhược Thủy, sống chết không rõ kia là biết.
_________oOo_________
Tảo Tuyết trai.
Đây là một môn phái nhỏ, chủ yếu tu luyện công pháp Diệu Âm. Người đứng đầu Doãn Tụ Duyên có nhân duyên không tệ, là một trai chủ vô cùng hiền hòa, cho nên Húc Họa rất lễ phép đưa bái thiếp trước rồi mới đến.
Nhưng người hiền hòa cỡ nào nhìn thấy bái thiếp của nàng đều cũng giật nảy mình.
Doãn Tụ Duyên chau mày, cùng lúc phu nhân của y là Thủy Hàm Ảnh bước ra, nhìn thấy phu quân nhíu mày không vui thì không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Doãn Tụ Duyên lại vội vàng nói: “Hàm Ảnh, hãy lập tức lên đường đến Tiên tông Cửu Uyên! Và đi bằng cửa sau.”
Thủy Hàm Ảnh không rõ nguyên do, Doãn Tụ Duyên cũng không giải thích nhiều, đẩy thê tử rời khỏi chính sảnh. Nhưng vừa mở cửa sau ra, y đã nhìn thấy một thiếu nữ dựa tường đứng chờ sẵn.
Thiếu nữ vận trường bào đỏ đen chan hòa, quạt xếp trong tay nửa khép nửa mở, nhìn thấy họ thì lười biếng cất giọng hỏi: “Doãn môn chủ vội vã thế này, định đi đâu vậy?”
Doãn Tụ Duyên lập tức đứng chắn trước mặt phu nhân nhà mình, “Khôi thủ đến Tảo Tuyết trai nhưng không dùng cửa chính mà lại canh giữ ở cửa sau là đạo lý gì?”
Húc Họa hờ hững nói: “Bổn tọa hành sự còn cần nói đạo lý à?”
Nói vậy hiển nhiên là tới gây sự rồi. Doãn Tụ Duyên cắn răng nói: “Nếu như ta không nhớ lầm thì hình như Tảo Tuyết trai chưa từng làm gì đắc tội với Khôi thủ.”
Húc Họa cười khúc khích, “Nếu bàn về chỗ đắc tội với bổn tọa thì có nhiều lắm nha. Vị tiểu công chúa kia của ngươi đã làm gì, Doãn môn chủ chắc hẳn đều hay biết?”
Sắc mặt Doãn Tụ Duyên lập tức trở nên vô cùng khó coi, Thủy Hàm Ảnh bên cạnh y lập tức hỏi: “Như Bình? Con bé làm sao?”
Húc Họa thong thả nói: “Cũng không có gì, nàng ta hùa với Thủy Không Tú lừa gạt hôn phu của bổn tọa, bổn tọa muốn mời Doãn phu nhân ra mặt đòi lại công bằng cho bổn tọa.”
Thủy Hàm Ảnh ngơ ngác, quay đầu lại liếc nhìn phu quân nhà mình. Doãn Tụ Duyên ngầm biết không ổn, bèn nói: “Nếu liên quan đến Thủy tông chủ, vì sao Khôi thủ không trực tiếp tìm ngài ấy chất vấn? Chuyện không dính dáng đến Tảo Tuyết trai nhưng Khôi thủ lại đến bổn trai gây hấn, thật sự quá vô lý.”
Húc Họa cười khẽ, “Trong mắt Doãn môn chủ, bổn tọa giống dạng người để ý lý lẽ vậy sao?” Dứt lời, nàng lao tới chỗ hai vợ chồng Doạn Tụ Duyên.
Doãn Tụ Duyên thậm chí không kịp lấy pháp bảo ra, Thủy Hàm Ảnh đã bị bắt gọn trong tay. Y thất thanh kêu lên: “Xin Khôi thủ hạ thủ lưu tình.”
Húc Họa nghiêng đầu, “Ta mang người đi trước, ngươi thông báo với Thủy Không Tú, mời lão đến Họa Thành nói lý lẽ với bổn tọa vài câu. Nếu lão không đến… Ha ha.”
Nói xong nàng cũng không nán lại lâu, tóm cổ áo Thủy Hàm Ảnh quay đầu bỏ đi, chớp mắt đã mất dạng.
Trên núi Dung Thiên, trên dưới Y tông đều đang bấn loạn. Hóa thân Thiên Cù Tử kết hợp với pháp trận quá chặt chẽ, gần như toàn bộ thân thể và thần thức đều dung nhập trong trận, thực sự khó chia cắt.
Thế mà lại có thêm tin càng xấu hơn đưa tới. Một đệ tử dưới trướng vào báo: “Bẩm tông chủ, Doãn trai chủ của Tảo Tuyết trai đến cầu cứu, xưng rằng Khôi thủ Họa Thành dột nhiên xông vào Tảo Tuyết trai bắt Doãn phu nhân đi mất.”
“Cái gì?!” Thủy Không Tú giận dữ đứng phắt dậy… Yêu nữ kia dám!?!
Húc Họa mang Thủy Hàm Ảnh trở lại Họa Thành, nàng một đường thuận gió đạp sương mà đi, Thủy Hàm Ảnh chỉ thấy đầu nặng chân nhũn, suýt nôn mửa tới nơi.
Trong Tinh Thần Hải, Ma tôn Doanh Trì vẫn chưa đi. Gần đây hắn thường xuyên lui tới Họa Thành, tóm lại là vẫn muốn thừa dịp Thiên Cù Tử ngây ngốc trong Nhược Thủy xem có lỗ hổng nào để đào tường hay không. Hơn nữa nếu bỏ qua thể chất Ma khôi thuần huyết của Húc Họa, cá nhân hắn vẫn thật lòng thích ở cùng nàng.
Ở lâu không chán, trái lại còn thích thú, lấy thân phận địa vị bây giờ của hắn mà nói thì thực sự rất khó có được.
Húc Họa buông Thủy Hàm Ảnh ra, cùng Doanh Trì dò xét đối phương cả buổi mới hỏi: “Trông mặt mũi có giống Thủy Không Tú không?”
Thủy Hàm Ảnh nhìn thấy trang phục của Doanh Trì thì mặt càng xám ngoét tợn… Trang phục Ma tôn đối với phu nhân của Tảo Tuyết trai chẳng lạ lẫm gì. Mà người Huyền môn trông thấy Ma tôn, đa phần đều hệt như người phàm gặp ác quỷ, đương nhiên liền sợ mặt cắt không còn giọt máu.
Thủy Hàm Ảnh run lẩy bẩy, nơm nớp hỏi: “Các ngươi bắt ta tới đây, rốt cuộc để làm gì?”
Cả Húc Họa lẫn Doanh Trì đều không để ý tới con tin, Doanh Trì xem xét tỉ mỉ thêm một lúc rồi quay lại bàn tiếp tục uống trà, nói: “Không giống Thủy Không Tú, bổn tôn nhìn không ra. Nhưng diện mạo của cô ta ngược lại cực kỳ giống một lão tiền bối của Tiên tông Cửu Uyên.”
Hắn thừa nước đục thả câu, thành công thu hút được Húc Họa quay đầu nhìn mình. Dù sao Húc Họa cũng chờ trong Nhược Thủy nhiều năm, hiển nhiên không nhận biết nhiều người có liên quan đến Thủy Không Tú. Đối diện với ánh mắt như sóng nước của nàng, Ma tôn vô cùng hưởng thụ, bấy giờ mới chậm rãi nói: “Đàm Yên. Nếu như bổn tôn nhớ không lầm, đó chính là sư tôn thân truyền của Thủy Không Tú.”
Ô hô! Thế mà còn là một chuyện xưa kinh thiên động địa nữa kìa! Hứng thú của Húc Họa tăng vọt, Thủy Hàm Ảnh lại không hiểu ra sao, “Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
Húc Họa hỏi: “Cha mẹ ngươi là ai, ngươi không biết sao?”
Thủy Hàm Ảnh càng mù mờ, “Ta là cô nhi, từ nhỏ đã được Tảo Tuyết trai nhận nuôi, không biết cha mẹ là ai.”
Húc Họa gian tà cười cười, “Một ngày nên làm một việc thiện, hôm nay bổn tọa sẽ thuận tay giúp ngươi nhận người thân.”
Lúc Thủy Không Tú chạy đến Họa Thành, sắc mặc cực kỳ âm u.
Húc Họa đứng trên đầu tường thành, trong tay giữ Thủy Hàm Ảnh, còn vô cùng dịu dàng dặn dò: “Chớ lộn xộn, kẻo rơi xuống nát thịt đấy.” Giọng điệu hiền hòa tựa như đang nhắc nhở một hảo hữu vậy.
Doanh Trì đứng sau lưng Húc Họa, thuận tay cầm hộ nàng quạt Khôi Lũy. Cây quạt xếp này trông bình thường, nhưng lại là tính vật của Khôi thủ tộc Ma khôi, có điều công hiệu của nó là gì thì trước giờ chỉ Khôi thủ mới biết được.
Hắn cúi đầu nghiên cứu, và đương nhiên không thu hoạch được gì.
Ở dưới thành, Thủy Không Tú cao giọng quát: “Húc Họa, ngươi quả thực gan to bằng trời!” Thánh kiếm tự tiện rời khỏi Nhược Thủy, không biết khiêm tốn mà trái lại còn cuồng vọng nhường này!
Trên đầu tường thành, Húc Họa cất tiếng cười như châu rơi, “Thủy tông chủ còn chưa từng nhìn thấy lúc bổn tọa to gan hơn đâu. Ví dụ như…” Nàng cười khẽ, có tiếng động nhỏ vang lên, một luồng kiếm khí đâm xuyên qua ngực Thủy Hàm Ảnh.
Thủy Hàm Ảnh kêu lên đau đớn, không dám tin… bởi vì dù trong lúc này mặt của Húc Họa vẫn đầy ý cười dịu dàng. Trong mắt nàng không hề có sát khí, càng không có bất kỳ dấu hiệu nào rằng mình đang tức giận.
Cứ thế đột nhiên ra tay.
Kiếm khí xuyên qua, máu Thủy Hàm Ảnh lập tức chảy ồ ạt. Thủy Không Tú đột nhiên ý thức rằng, yêu nữ này có khả năng làm loạn thật.
Lúc Húc Họa thành thánh kiếm cũng chính là thời điểm qua kiếp của nàng. Theo lý thì vật trải qua trui rèn của thiên mệnh, vô luận thế nào cũng vẫn là thần vật. Thủy Không Tú cho rằng dù nàng thoát ra khỏi Nhược Thủy, tâm hồn theo lẽ sẽ vẫn hướng thiện. Thần vật hành xử vốn có chuẩn tắc riêng, đều từ bi hỉ xả, sẽ không vô cớ trút giận sang người khác.
Nhưng lúc này y mới phát hiện… tất. cả. đều. sai!
Quả nhiên, Húc Họa trên đầu tường thành hơi lui lại một chút, nàng vừa mới đổi xiêm y, hiển nhiên không muốn bị máu của Thủy Hàm Ảnh bắn trúng. Nàng nói: “Một kiếm Thủy tông chủ ban tặng bổn tọa lúc trước, giờ xin trả lại cho Hàm Ảnh phu nhân.”
Thủy Không Tú phẫn nộ cực cùng, nhưng chỉ có thể hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Húc Họa cười duyên, “Không thế nào cả, bổn tọa chỉ là bị bảo kiếm của Thủy tông chủ đả thương, khó chịu trong lòng mà thôi.”
Thủy Không Tú cả giận nói: “Chuyện giữa ta và ngươi, liên can gì tới nữ nhân này?”
Húc Họa gật gù, “Ừ thì không có liên can gì hết. Nhưng bổn tọa không vui, lại chẳng tấn công lên núi Dung Thiên được, đương nhiên chỉ có thể trút giận lên cô ta thôi.” Nàng nói rất đường đường chính chính, Thủy Không Tú không phản bác được câu nào.
Doanh Trì đứng sau lưng nàng, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trông thấy Thủy Không Tú trợn mắt há hốc mồm, hắn không nhịn được hơi khom lưng, bật cười thành tiếng.
- -----oOo------