Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

chương 23: đau lòng vì nàng.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thích Nguyên Hàm véo miệng Diệp Thanh Hà, không dễ véo chút nào, ngón tay trượt đến má của Diệp Thanh Hà, lại thuận tay chọc má Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh hà liền shhh một tiếng.

Thích Nguyên Hàm thỏa mãn rồi, hừ một tiếng, bám vào phao cứu sinh bơi đi.

Hai người sắp lên bờ rồi, khách du lịch bên trên lại thi nhau nhảy xuống, đến giúp kéo họ lên.

Thích Nguyên Hàm rất muốn nói, tôi biết bơi.

Thật đấy, thật sự không cần như kiểu đánh trận vậy đâu.

Nhưng Diệp Thanh Hà lại bị thương nặng, cần đỡ một tay.

Trên bờ như ong vỡ tổ, đủ loại người, có người nhiệt tình đến giúp, đưa khăn với quần áo cho họ, đại đa phần là những người thích hóng chuyện cảm thấy mới mẻ, lấy điện thoại ra quay chụp tin nóng.

"Hôm nay sóng cũng có to đâu nhỉ, sao rơi xuống biển được, sáng nay tôi còn ngồi thuyền ở đây, thuyền kiên cố cực kỳ."

"Mau mau mau lên, có bác sĩ không, xem xem hai cô gái này thế nào..."

"Haizz, ầm một tiếng, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, biện pháp an toàn của cửa tiệm này thật không đảm bảo, thật sự không an toàn, cũng may là gần bờ, không thì biết thế nào."

"Trực tiếp tình hình hiện tại, người đã được giải cứu an toàn, mọi người đừng tặng sao cho tôi nữa."

Hiện nay đang thịnh hành quay video ngắn, cái loại sự kiện đột ngột như này rất dễ hot, rất nhiều người hóng chuyện đến chụp ảnh.

Thích Nguyên Hàm thực sự cảm tạ những người giúp đỡ, chỉ là rất khó chịu với những người giơ điện thoại, cho dù là đối phương chụp ảnh cô để làm gì đi chăng nữa, cô đều cảm thấy không thoải mái, cô không thích chuyện của mình bị công bố cho cả thiên hạ biết.

Lúc ống kính chĩa vào, cô khó chịu cau mày, không nói lời nào mà ngăn lại, cúi đầu kiểm tra vết thương của Diệp Thanh Hà, hỏi nàng: "Còn nơi nào khó chịu nữa?"

"Nói thôi không được." Diệp Thanh Hà bị va đập rất mạnh, chỗ nào cũng đau, khuôn mặt có chút trắng bợt, nàng lo lắng hỏi Thích Nguyên Hàm, "Chị thì sao, chị có sao không, có bị thương không?"

Tim Thích Nguyên Hàm lỡ một nhịp, mím lại đôi môi, cô không thấy chỗ nào khó chịu cả, lúc rơi xuống nước, Diệp Thanh Hà làm bị thịt che chắn giúp cô, cô nói: "Tôi không sao."

"Vậy thì tốt." Diệp Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.

Thích Nguyên Hàm chớp mắt, hít một hơi.

Tình trạng hiện tại của hai người họ nhìn như thế nào cũng không tốt.

Diệp Thanh Hà đầu tiên là ngồi ở trên bờ, một người tốt bụng cho nàng mượn áo khoác mặc, một lúc sau, có một cô bác sĩ từ trong đám khách du lịch chạy lại giúp đỡ, nói là trước tiên cứ đỡ người đến phòng nghỉ của cửa tiệm nằm nghỉ ngơi đã.

"Đợi một chút." Thích Nguyên Hàm ngăn cô ta lại.

"Hả?" Vài người khó hiểu nhìn cô.

"Cởi giày cao gót của em ấy ra trước." Thích Nguyên Hàm nói, "Chân em ấy bị thương, đi giày cao gót, nhất định sẽ rất đau."

"Đúng rồi." Bác sĩ gật đầu.

Thích Nguyên Hàm rũ mắt, ngồi xổm xuống để cởi giày của Diệp Thanh Hà, liền nghe thấy Diệp Thanh Hà shhh một tiếng, mắt cá chân của nàng sưng lên rồi.

Diệp Thanh Hà khó chịu hừ một tiếng.

Động tác của Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng hơn, gỡ móc giày cao gót của nàng, nói: "Một lúc nữa là ổn thôi."

Cô cởi giày của Diệp Thanh Hà ra, rồi lại cởi giày của mình, chẳng khác với Diệp Thanh Hà là mấy, chân của cô vừa đỏ vừa sưng. Trước khi rơi xuống biển, chính vì đôi giày cao gót này, nên không đứng vững, bàn chân của họ trật mạnh một cái, đau như gãy luôn.

Hai người khập khiễng đến phòng của cửa tiệm, mở đèn lên xem, hai người thật sự nhếch nhác, sườn xám ướt đẫm, mái tóc ngấm nước giọt từng giọt nước, nhưng nhếch nhác thì sao, nhìn họ như thế này thật sự rất xinh đẹp.

Thích Nguyên Hàm vuốt hết tóc ra sau tai, vươn tay lau hết nước ở trên mặt, sau đó đưa chiếc khăn sạch sẽ trong tay cho Diệp Thanh Hà.

Từ góc nhìn của người ngoài, Thích Nguyên Hàm là một người rất dịu dàng, nói chuyện luôn luôn nhẹ nhàng, chỉ có khi khiển trách Diệp Thanh Hà, mới hơi nặng lời một chút. Diệp Thanh Hà bị thương tương đối nghiêm trọng, lúc ngồi trên ghế cứ cau chặt mày, nhưng mà, khi nàng trả lời Thích Nguyên Hàm đều mang theo sắc thái không nghiêm túc, giống như cố ý tỏ ra mình rất tốt rất khỏe không hề bị thương, mỗi lần nàng kêu "chị", âm điệu đó đủ say lòng người.

Lần này Thích Nguyên Hàm không có tâm tư tán tỉnh yêu đương với Diệp Thanh Hà, cũng không như những người khác thưởng thức vóc dáng đẹp đẽ của nàng, cô đang rất lo lắng, cùng với bác sĩ kiểm tra xem trên người của Diệp Thanh Hà có mấy chỗ bị thương, giúp đỡ xử lý vết thương tạm thời.

Giây phút rơi xuống nước đó, hai người thật sự đập thẳng vào mui vòm thuyền, mắt thường cũng thấy được, đùi của Diệp Thanh Hà thâm đen một vùng, bác sĩ liền nói: "Cô cởϊ qυầи áo ra, tôi kiểm tra xem eo cô thế nào rồi."

Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, "Cởi đồ ra hả?"

Bác sĩ cũng là phụ nữ, không có gì phải kiêng kị cả, cơ thể là quan trọng nhất, Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi ra ngoài trước, em kiểm tra đi."

"Không sao, chân của cô cũng bị thương rồi, đừng có đi lung tung nữa. Tôi đóng cửa lại, tránh để khách du lịch bên ngoài chụp ảnh." Nữ bác sĩ nói: "Cô giúp tôi lấy thuốc đi."

Thích Nguyên Hàm đi vòng qua, giúp bác sĩ tìm thuốc trong hộp cứu thương, sau đó đưa lọ thuốc cho bác sĩ, hỏi: "Là cái này hả?"

Bác sĩ gật đầu, "Nhịn một chút nhé, dùng cái này có lẽ sẽ rất đau."

Cúc áo sườn xám trên người Diệp Thanh Hà đã cởi, lộ ra vùng eo, nàng nằm sấp xuống, làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ toàn là vết bầm tím, một vùng lớn, còn có mấy vết thương chảy máu, nhìn thôi đã thấy đau.

Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị bôi thuốc cho em được không?"

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, một bộ dáng bất lực, nói: "Được thôi."

Cô đổ nước khử trùng lên nắp lọ thuốc, dùng tăm bông thấm lên vết thương của nàng, nhìn thì mấy vết thương trên người Diệp Thanh Hà không sâu, nhưng khi bôi thuốc khử trùng, cái cảm giác tróc da tróc thịt trồi lên, đến ngón tay cũng có chút run rẩy.

Thích Nguyên Hàm liếc nhìn Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà cúi mặt xuống, lông mày hơi nhíu lại.

Thích Nguyên Hàm nói: "Đau thì kêu lên."

"Không sao." Diệp Thanh Hà thì thầm.

Thích Nguyên Hàm định nghĩa nàng là một người phụ nữ rất biết cách làm nũng, tình nhân mà, không phải đều yếu đuối sao, lúc này nàng lại như rất kiên cường.

Kỳ thật, cô không hiểu được suy nghĩ của Diệp Thanh Hà.

Theo lý thuyết, Diệp Thanh Hà bị thương vì cô, với tính cách của nàng, lẽ ra phải nắm lấy cơ hội này, có sao thì cũng phải hét lên hai tiếng đau, sau đó nói, chị ơi em vì chị mà bị thương, chị có đau lòng không.

Sau đó lợi dụng cảm giác tội lỗi của cô, trêu ghẹo cô, thậm chí còn mưu đồ hạnh phúc cho bản thân.

Nhưng không hề.

Im lặng như vậy không giống nàng.

Nghĩ thế, liền nghe thấy nàng hít một hơi, "Shhh, cũng đau chút thật."

Động tác của Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng hơn, nói: "Nhanh thôi liền không đau nữa."

"Ừm." Diệp Thanh Hà nhìn cô cười, như thế này, là Thích Nguyên Hàm đang dỗ nàng nha.

Những vết thương khác bác sĩ đã xử lý xong, Thích Nguyên Hàm muốn có danh thiếp, bác sĩ đã giúp đỡ như vậy, cô thấy hơi ngại, nghĩ sau này sẽ trả lại ơn tình.

Bác sĩ nói không đem theo, chỉ nói tên của mình, lại nói: "Đã có người gọi cấp cứu rồi, lát nữa xe cấp cứu đến, thì có thể đưa hai người đến bệnh viện xem sao. Lát nữa đến bệnh viện, hai người kiểm tra sức khỏe cẩn thận, nhất là khoa chỉnh hình, lúc đầu cảm thấy không sao, sau này đau tận xương cốt."

Thích Nguyên Hàm nói được, ghi nhớ hết trong lòng, lại hỏi cô ta làm ở bệnh viện nào.

Diệp Thanh Hà chen lời, nói: "Bác sĩ nói cho chị ấy đi, con người chị ấy rất có nguyên tắc."

Bác sĩ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hai người là một đôi nhỉ."

Thích Nguyên Hàm nói không phải, Diệp Thanh Hà nói phải.

Bác sĩ khó hiểu nhìn hai người họ, ánh mắt rất tò mò, nhưng không kịp hỏi kỹ, bên ngoài đã có người gõ cửa, nói là xe cấp cứu đến rồi.

Cuộc trò truyện không tiếp diễn nữa, Diệp Thanh Hà ngồi dậy đóng cúc áo sườn xám, Thích Nguyên Hàm đưa cái áo khoác mượn được lúc trước cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà mặc vào.

Lúc đi ra ngoài vẫn còn rất nhiều người đang quay phim chụp ảnh, Thích Nguyên Hàm cúi đầu lên xe cấp cứu, xe rời khỏi bờ biển, trên đường cũng không yên tĩnh cho lắm. Cách bờ biển hơi xa một chút, lại không bị họ ảnh hưởng đến, không khí ngày lễ vẫn nồng đậm như cũ.

Khi xe cấp cứu chạy qua, bầu không khí yên ắng trong vài giây ngắn ngủi, mọi người hiếu kỳ nhìn xe cấp cứu, chắc là đang đoán xem đã xảy ra chuyện gì.

Suýt chút nữa thì họ quên mất hôm nay là lễ tình nhân, cho dù ban đầu đã dùng tiệc, nghe đàn dương cầm, nhưng sau khi rơi xuống biển, không khí lãng mạn đều tan biến hết, giống với cá tháng tư, ngày thảm họa thì hơn.

Thích Nguyên Hàm thở ra một hơi, thẩn thơ suy nghĩ.

Khi cô đồng ý đi theo Diệp Thanh Hà, tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có kết quả như thế này.

Làm sao có thể, thành đôi thành cặp cùng Diệp Thanh Hà rơi xuống nước, bị người ta quây quanh xem, còn bị kéo lên xe cấp cứu. Nói kiểu gì nhỉ, hiện thực luôn phi logic nhất, như một trò chơi, cô lúc này... tâm trạng rất phức tạp.

"Nè, cô gái, tập trung vào." Bác sĩ hỏi liên tiếp vài câu, lại vẫy tay với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm suy nghĩ đến ngây người, cô rất hối hận, đến nỗi ngẩn ngơ tư duy, một lúc lâu sau cô mới nhìn qua.

Bác sĩ liền hỏi: "Lúc cô rơi khỏi thuyền, có phải đập đầu vào đâu không?"

"Hả?" Thích Nguyên Hàm không hiểu, cảm giác bác sĩ đang mắng cô, nói: "Hình như bị va vào rồi, nhưng không đau lắm."

Bác sĩ chỉ đang kiểm tra vết thương của Thích Nguyên Hàm, nghiêm túc nói với y tá bên cạnh: "Lát nữa về bệnh viện, chụp CT não cho cô ấy, bị va phải đầu thường hay uể oải, di chứng của cô gái này nặng hơn một chút." Sau đó bảo Thích Nguyên Hàm nằm xuống, đừng ngồi nữa.

Diệp Thanh Hà liếc trộm Thích Nguyên Hàm, một bộ dáng không nhịn được, vừa rên đau, vừa cười thầm cô, vết thương đau cái là chỉ có thở hổn hển.

Thích Nguyên Hàm: "..."

Cười cái gì mà cười.

Không cảm thấy xấu hổ sao.

Mắt bình thường nhìn thì, hai người họ bị thương không nặng lắm, nhưng nhân viên y tế rất có trách nhiệm, đến bệnh viện để Diệp Thanh Hà lên cán đẩy đến phòng kiểm tra.

Thích Nguyên Hàm vốn muốn đợi ở ngoài, y tá đi lại nói sợ cô tổn thưởng đến xương, cho cô ngồi lên xe lăn đẩy đến phòng khám khác, nội thương ngoại thương kiểm tra tất, cho đến khoa cuối cùng, khoa thần kinh.

Y tá nhìn cô có vẻ không muốn đi, liền thuyết phúc, "Não rất quan trọng, là cơ quan yếu nhất của cơ thể, không kiểm tra kỹ càng thì rất khó phát hiện ra, nếu một ngày có di chứng, sẽ có vấn đề lớn, cô cứ xem như khám thêm, cũng không mất nhiều thời gian, để bản thân yên tâm hơn chút."

Cô ta nói rất nghiêm túc, nhưng cũng vì sự nghiêm túc này, làm Thích Nguyên Hàm rất xấu hổ, Thích Nguyên Hàm chỉ có thể gật đầu, nói: "Phải khám thật kỹ càng, xem xem có phải não tôi bị úng nước rồi không."

Y tá: "... Cũng không đến mức đó."

Thích Nguyên Hàm được đẩy vào chụp ảnh, lúc khám tâm tình vẫn luôn phức tạp, cô ở trong khách sạn không tốt sao, tự nhiên đi hẹn hò với yêu tinh Diệp Thanh Hà làm gì, đó không phải là do não úng nước rồi à?

Khám xong toàn bộ đã là mười một giờ, không khám thì không biết, một khi đã khám thì giật cả mình, Thích Nguyên Hàm thật sự bị chấn động não nhẹ.

Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà được xếp vào cùng một phòng bệnh, Diệp Thanh Hà bị thương tương đối nặng, tay bị trật khớp, đã được bó bột, ngồi dựa vào đầu giường. Lúc Thích Nguyên Hàm từ khoa thần kinh đi ra, Diệp Thanh Hà hỏi cô thế nào, cô cuộn giấy kết quả, không cho Diệp Thanh Hà xem, nhưng bác sĩ ở phía sau cô, cứ nhắc nhở cô những điều mà chấn động não cần nên chú ý.

Cô đi đến giường bệnh khác, được y tá giúp đỡ ngồi xuống.

Ánh mắt Diệp Thanh Hà liền liếc qua đây, đôi môi khẽ động, lại không biết nên nói cái gì, nàng cũng không thể hỏi, "Não chị vẫn tốt chứ" nhỉ?

Thích Nguyên Hàm khá là khó chịu, có gì đáng để cười, cô trừng mắt, đáp trả Diệp Thanh Hà: Cô cũng chẳng ổn chỗ nào cả nhỉ.

Diệp Thanh Hà cũng nhìn qua, Thích Nguyên Hàm lại nhanh chóng lườm nàng một cái, qua qua lại lại, biểu cảm vẻ mặt đều rất bình thường rất phong phú, thật ra đều không hiểu suy nghĩ của đối phương.

Bác sĩ cũng không hiểu, chỉ ho to một tiếng.

Hai người này miễn cưỡng nghiêm túc lại.

Y tá đưa quần áo bệnh nhân cho họ, quần áo lúc họ đến đều ướt sũng, còn mặc nữa sẽ cảm lạnh.

Y tá nói: "Tình trạng này của hai người có hơi nghiêm trọng, cần phải nhập viện, hai người xem xem có thể kêu người nhà đến chăm sóc không, nếu như không thể, vẫn nên tìm người chăm sóc, với lại cần gấp chứng minh thư của hai người, để làm thủ tục nhập viện."

Thích Nguyên Hàm đáp một tiếng được.

Quan trọng là cô làm mất điện thoại rồi, túi xách của Diệp Thanh Hà vẫn chưa mất, luôn treo ở trên cổ tay, nhưng điện thoại nhúng nước không bật lên được nữa.

Khi cô ra ngoài cũng không đem chứng minh thư, đang trong túi ở khách sạn cùng với giấy tờ tùy thân của Diệp Thanh Hà, phải quay về lấy, hoặc là kêu người đem đến.

Cũng không thể... gọi Chu Vĩ Xuyên đem đến nhỉ, với lại Chu Vĩ Xuyên phát hiện ra giấy tờ tùy thân của Diệp Thanh Hà ở trong phòng cô, không khỏi có thêm phần nghi ngờ.

Y tá rất dịu dàng, nói: "Tôi cho cô mượn điện thoại nhé?"

Thích Nguyên Hàm lưỡng lự một lúc, nhận lấy điện thoại.

Lúc cô nhấn số, ngón tay vài lần rơi xuống, lại nhấc lên, đầu tiên là nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang trộm liếc cô, cho dù Diệp Thanh Hà nằm bò trên giường, cái gối che đi mặt của nàng. Nhưng Thích Nguyên Hàm cảm nhận được, Diệp Thanh Hà lại cười.

Y tá nói: "Quên số điện thoại rồi hả, nhớ không ra thì cũng không cần gấp, cô vừa mới bị va vào đầu, không nhớ ra cũng đúng..."

Diệp Thanh Hà khẽ cười ra tiếng.

Y tá khó hiểu nhìn qua, Diệp Thanh Hà hít sâu, nhịn xuống.

Y tá liền nói: "Hay là cô Diệp liên lạc xem sao?"

Diệp Thanh Hà rất không đáng tin, Thích Nguyên Hàm làm sao yên tâm nổi, nói: "Tôi nhớ, không sao, tôi gọi điện."

Nói rồi, Diệp Thanh Hà lại không nhịn được, nàng cắn chặt môi, vội xin lỗi, "Xin lỗi, tôi chỉ là nghĩ đến chút chuyện..."

Y tá không hiểu, nhưng cũng cười theo, nói: "Hai người rơi xuống biển, bị thương nặng vậy còn cười được, đúng là yêu đời."

Thích Nguyên Hàm thầm nghĩ, nếu như cô biết tôi và em ấy có thân phận gì mối quan hệ như thế nào, chắc chắn cô cũng sẽ cười, có khi còn cười to hơn em ấy.

Nhấn xong chữ số cuối cùng, gọi điện, mọi người lịch sự giữ im lặng để tiện cho cô nghe điện thoại, tuy nhiên, điện thoại cứ tút một tiếng, Thích Nguyên Hàm lại xấu hổ thêm một phần, càng yên ắng, càng cảm thấy dằn vặt.

Chu Vĩ Xuyên không nhận, trực tiếp ngắt máy.

Bác sĩ cùng y tá đều nhìn sang, rất dịu dàng nói không sao thử gọi lại xem, còn an ủi Thích Nguyên Hàm. "Chắc là do số lạ."

Bọn họ một bộ dáng rất có kinh nghiệm.

Nói thế nào nhỉ, cái loại cảm giác này là, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, chỉ có cô không nghiêm túc.

Thích Nguyên Hàm chỉ đành gọi thêm lần nữa, lần này Chu Vĩ Xuyên nhấc máy rồi, khó chịu "Alo" một tiếng, giọng nói cáu gắt, "Ai đó, có rắm thì thả mau."

Thích Nguyên Hàm nói: "Là em."

Chu Vĩ Xuyên lập tức nghe ra giọng của cô, gấp gáp hỏi: "Không phải chứ, vợ, em đang ở đâu, muộn thế này rồi, em không ở trong phòng thì thôi, anh gọi điện em còn tắt máy, em biết hôm nay là ngày gì không, hôm nhay là thất tịch, lễ tình nhân, anh cần một lời giải thích!"

Thích Nguyên Hàm nói: "Em ở bệnh viện."

Cơn tức như bom nổ của Chu Vĩ Xuyên bị dập tắt, nhưng lại không tin cho lắm, giọng điệu nghi ngờ hỏi: "Sao em lại vào viện rồi, đã xảy ra chuyện gì?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Em rơi xuống biển."

"Hả? Cái gi mà rơi xuống biển?" Chu Vĩ Xuyên rất bực bội, không hiểu nổi, Thích Nguyên Hàm rất sợ biển, nhất là buổi tối, sao lại có thể giữa đêm ra ngoài, hắn lập tức hỏi: "Một mình em hả, ở bệnh viện nào, anh đến tìm em."

Thích Nguyên Hàm ngượng quá, như ngọn lửa thổi bùng lên, cơ thể cứ nóng rực.

Cô quay người, hạ giọng nói, giả vờ trấn tĩnh: "Không phải một mình em, ừm, em cùng với anh... anh, ừm, rớt xuống biển."

"Ai?" Chu Vĩ Xuyên không nghe rõ, "Em nói gì?"

Thích Nguyên Hàm trầm mặc.

Lúc này đã không còn sớm, nghe cô nói cả ngày trời vẫn chưa nói được trọng tâm, bác sĩ liền sốt ruột, giúp nói hộ vài câu, "Là vợ anh cùng em họ anh rớt xuống biển, đang ở bệnh viện, anh nhớ đem giấy tờ của vợ và em họ anh đến đây, nếu tiện thì đem cả thẻ bảo hiểm y tế của họ, tình hình hai người họ đều rất nghiêm trọng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio