Đêm đen, mưa như thác đổ, sấm chớp đùng đùng.
Một người phụ nữ có dáng người rất nóng bỏng, quần áo ướt sũng nhìn thấu bên trong, quỳ trên ghế da đôi mắt ngấn nước nhìn bạn, ra vẻ ngoan ngoãn, muốn bạn sủng ái nàng.
Thế này, thế này ai mà nhịn được.
Thích Nguyên Hàm cũng không nhịn được, nuốt ngụm nước bọt.
Diệp Thanh Hà kéo tay của cô, nói với cô nàng vừa tròn mười tám, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, áo sơ mi trắng cùng quần jean, trông rất trẻ trung.
Dung mạo này, khiến người ta tin tưởng không chút hoài nghi.
"Phú bà..."
Diệp Thanh Hà gỡ chiếc cà vạt đen trên cổ xuống, cổ áo để ngỏ, nhấp nhô theo hơi thở, trong đêm đen, vẫn liếc thấy được màu sắc.
Nàng lại nói: "Chị, em giúp chị tắt máy xe."
Nàng nói ẩn ý, trông vẻ vì an toàn, nên nàng rút chìa khoá xe tắt máy, thật ra, nàng theo đó mà ngồi lên chân Thích Nguyên Hàm, víu lấy cổ cô nói: "Phú bà, sủng ái con đi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Em không phải là học sinh sao, sao mà giống người phụ nữ thèm khát tìиɦ ɖu͙ƈ."
Diệp Thanh Hà dứt khoát hôn Thích Nguyên Hàm.
Môi mút lấy môi, vừa hôn vừa rêи ɾỉ, như chim vàng anh ngân nga ca khúc.
Có xe chạy qua họ, nước văng ra, bắn tung toé lên người bọn họ, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào trong xe, Thích Nguyên Hàm giữ lấy eo nàng, nói: "Chưa đóng cửa xe."
"Tối như vậy, không thấy được."
Diệp Thanh Hà vùi đầu hôn tiếp, từ trán của cô, hôn xuống nốt ruồi dưới mắt cô, nàng rất thích nốt ruồi lệ này, nán lại lưu luyến không rời.
Ngón tay của Thích Nguyên Hàm sờ đến nút điều khiển ghế ngồi, thật ra cô có thể đẩy Diệp Thanh Hà ra, nhưng trong giây lát Thích Nguyên Hàm lưỡng lự, Diệp Thanh Hà liền nắm lấy tay cô, ấn xuống.
Ngón tay vẽ vòng nơi vạt áo, quần áo Thích Nguyên Hàm mặc rất chặt.
"Ưʍ..." Thích Nguyên Hàm rêи ɾỉ một tiếng, giữ tay nàng lại, "Đừng nghịch loạn."
Diệp Thanh Hà nói: "Màu trắng nhé, phú bà thật thuần khiết."
Không biết là Thích Nguyên Hàm phản kháng lại hay xấu hổ, cuối cùng cũng đẩy nàng hai cái, nghiêm túc nói: "Xuống."
"Phải xuống thật sao?" Diệp Thanh Hà lại dùng lực bóp eo Thích Nguyên Hàm, như thể đang bóp quả bóng bay đầy nước, còn đùa giỡn nữa sẽ nổ tung.
Chiếc xe chạy qua vừa rồi vẫn chưa rời đi, dừng ở đằng trước, xe mở đèn, loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện với người lớn.
"May mà mẹ đến đón con, không thì con ướt như chuột lột..."
"Thế hả, mau lên, đừng để ướt người."
Bịch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Thích Nguyên Hàm cũng kêu theo một tiếng.
"A--"
Diệp Thanh Hà hôn mạnh mẽ quá.
Thích Nguyên Hàm lạnh mặt, lôi tay của nàng ra, lườm nàng, mặt đỏ bừng, như đang tán tỉnh muốn nghênh còn cự, cô nói: "Đừng làm nữa."
"Vậy phú bà có thích không?" Diệp Thanh Hà hỏi Thích Nguyên Hàm.
Bầu không khí nắm bắt rất tốt, mưa ào ạt đổ xuống, trong xe ngột ngạt không thở nổi, giọng nói của hai người đều rất nhỏ, nàng như châm lửa, hút hết khí oxy cuối cùng.
Ở với nàng, phải luôn luôn cảnh giác, không thì bản thân sẽ bị ngộp thở.
Thích Nguyên Hàm chống người, véo cằm của nàng, nghiêm túc nói: "Em dê lắm, không đủ thuần khiết, còn phải trau dồi thêm."
"Hoá ra chị thích loại thanh thuần hả?" Diệp Thanh Hà như bừng tỉnh, vẻ mặt lại hưng phấn, câu nói của Thích Nguyên Hàm không dập tắt được lòng tự tin của nàng, ngược lại còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ khao khát chiến đấu của nàng.
Thật ra, Thích Nguyên Hàm nói dối, nàng như thế này rất dễ thương.
Nhưng mà cô sẽ không nói.
Thích Nguyên Hàm tốt nghiệp đã lâu, trong ký ức thời học sinh bình thường không có gì đặc biệt, không có cái cảm giác vườn trường ngây ngô, tươi mát.
Nhưng Diệp Thanh Hà diễn quá giống, khiến lòng cô bay bổng dập dờn, cho thời học sinh thêm bộ lọc ống kính, tiếc nuối thời đó không tận sức hưởng thụ một lần.
Diệp Thanh Hà cũng khá nghe lời, không được voi đòi tiên, hôn xong liền ngoan ngoãn từ ghế phụ lái bò xuống, Thích Nguyên Hàm như thể bớt áp lực, dựa người ra sau, ngón tay sờ lên môi, tự hỏi mình làm sao vậy.
Rõ ràng chỉ là buộc miệng nói ra.
Làm kiểu gì mà cô giống như thật sự thích em gái học sinh.
Làm sao mà cô có thể biếи ŧɦái như vậy.
Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi, quay đầu định mở cửa xe, liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà đứng ngoài cửa kính, Thích Nguyên Hàm bị nàng doạ giật cả mình, thở phào một hơi, bất đắc dĩ nói: "Em có thể lại dưới tầng đứng được không?"
"Được."
Nàng chạy đến đứng dưới mái hiên.
Thích Nguyên Hàm lùi xe, rồi xuống xe, đứng cùng với nàng.
"Đi thôi."
Vào nhà, Diệp Thanh Hà đóng cửa lại, lưng nàng dính lên cửa, như sợ Thích Nguyên Hàm chạy mất.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị không đi đâu, mưa to như vậy, chị rất quý trọng mạng sống, hôm nay ở nhờ nhà em một đêm."
Diệp Thanh Hà bấy giờ mới thay dép lê, đi từ cửa vào phòng khách, nàng lại không chút khách khí nói: "Phú bà à, vừa rồi ở trên xe , vào nhà là phải thêm phí."
Thích Nguyên Hàm ngồi lên sô pha nhà nàng, cô vuốt lại mái tóc ẩm ướt, cô bị nàng vòi tiền quen rồi, không chút quan tâm nói: "Thêm bao nhiêu?"
Diệp Thanh Hà giơ hai ngón tay lên.
"Hai nghìn?"
Nàng khoác tay.
Thích Nguyên Hàm lại hỏi: "Hai chục nghìn?"
Diệp Thanh Hà có chút lưỡng lự.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải chứ, em muốn lấy hai trăm nghìn?"
(Đơn vị tiền trong truyện là tệ, tệ = . đồng)
"Nếu như chị muốn đưa, em cũng có chút muốn lấy, cái giá này của em thật ra rất phù hợp với giá cả thị trường." Diệp Thanh Hà kéo kéo quần áo, dường như xấu hổ không dám nhìn Thích Nguyên Hàm, "Phú bà, em nghèo lắm."
Không chỉ diễn giống thôi đâu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em vòi tiền nhầm người rồi, chị không có hai trăm nghìn đưa em đâu."
"Không phải chị là phú bà sao, hai trăm nghìn cũng không cho, cũng bủn xỉn quá nhỉ?" Diệp Thanh Hà ghét bỏ nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh mắt kia, giống như đứa trẻ không đòi được tiền của người lớn, liền ăn nói linh tinh.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải chị không có tiền, mà là kỹ thuật của em không ổn." Cô nói chuyện luôn luôn sắc bén, thích nói ra căn bản gốc rễ, cô nhìn Diệp Thanh Hà giơ hai ngón tay ra, "Ai bảo em liệt tay rồi, làm tôi không có cảm giác."
Diệp Thanh Hà kinh ngạc nhìn Thích Nguyên Hàm.
Không ngờ Thích Nguyên Hàm lại đùa kiểu này.
Trước đây Thích Nguyên Hàm không thích đùa kiểu này, nhưng Diệp Thanh Hà ngày nào cũng trêu ghẹo cô, chắc là gần mực thì đen, hiện tại Thích Nguyên Hàm nói chuyện không kiêng nể gì cả.
Nhân lúc Diệp Thanh Hà còn đang sốc, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Đợi đến khi luyện kỹ thuật cho thật tốt hẵng nói, hiện tại em trong lòng tôi chỉ có một cái giá..."
"Bao nhiêu?" Diệp Thanh Hà chịu đả kích không nhỏ, rụt rè hỏi.
Thích Nguyên Hàm bảo nàng đem điện thoại lại, Diệp Thanh Hà khá lanh lợi, trực tiếp mở mã QR thanh toán, mắt nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm nhập số.
Thích Nguyên Hàm gõ dòng số "" chuyển cho nàng.
Chuyển xong cô theo thói quen định nói thêm một câu "Tiếp tục cố gắng", lời nói đã đến bên môi lại nuốt xuống, cô vẫn thêm phần nghiêm túc, nói: "Nếu muốn kiếm được nhiều tiền, còn phải đi làm việc khác, làm việc gì đàng hoàng chút, cố gắng trở thành một nhà tư bản, như thế kiếm được nhiều hơn. Tiền này, em cầm đi học, đi ăn cơm, hiện tại sờ em như khúc xương, không có cảm giác."
Diệp Thanh Hà cười, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn phú bà, em sẽ ăn thật nhiều thịt."
Sau khi Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, nàng lại nói, "Phú bà, chị đến người em còn chưa có được, đã cho em hai chục nghìn, có phải quá dễ lừa rồi không."
Thích Nguyên Hàm cứng họng.
Không ngờ quanh đi quẩn lại Diệp Thanh Hà lại dạy dỗ cô.
Diệp Thanh Hà nói: "Cũng may là em hỏi chị có hai chục nghìn, chị mà gặp người khác, người ta đòi chị hai trăm nghìn, chị cho bao nhiêu thế?"
Thích Nguyên Hàm im lặng không nói, lỗ vốn nên bực, không thoải mái.
Diệp Thanh Hà dường như thắng được cô, khuôn mặt ngập tràn niềm vui, nàng nhét điện thoại vào túi, còn nhẹ nhàng vỗ hai cái, nói: "Em phải vắt kiệt phú bà, tiền gửi hết vào ngân khố, sau này tiền sinh tiền."
Thích Nguyên Hàm không nói chuyện với nàng.
Đổi thành người khác, dám làm như vậy trước mặt cô, đã không có kết cục gì đẹp.
Diệp Thanh Hà nhận tiền, đi chuẩn bị bữa tối.
Thích Nguyên Hàm theo thói quen xoá lịch sử chuyển khoản.
Diệp Thanh Hà vòi tiền cô không phải lần một lần hai.
Thích Nguyên Hàm nghĩ, Diệp Thanh Hà có phải là tên lừa đảo đỉnh cao không, lừa tiền chồng trước, rồi cố ý lấy lòng cô, cũng kiếm một đống tiền ở chỗ cô.
Loại chuyện này rất phổ biến, Thích Nguyên Hàm nghe không ít chuyện phiếm.
Chính là ở trong giới của cô, có một cô vợ nhà giàu, người chồng nɠɵạı ŧìиɦ, đưa tiểu tam về nhà, tiểu tam dính dán hai bên, quyến rũ người chồng, lại bí mật dụ dỗ cô vợ, hứa là lừa sạch tiền bạc của ông chồng xong bọn họ sẽ cao chạy xa bay, nhưng khi tiền đến tay, tiểu tam lại chạy trốn.
Mới gần đây cô còn gặp cô vợ kia, cô vợ thay đổi hoàn toàn, tính cách trở nên bướng bỉnh, không thích cười cũng không thích nói chuyện, như hắc hoá vậy. Nỗi hận của cô ấy dành cho tiểu tam không phải nỗi hận bình thường, nhờ vả khắp nơi để tìm cô lừa đảo kia, cắn răng nói, cô ấy mà bắt được cô lừa đảo này, nhất định sẽ làm chết cô ta, đánh gãy chân của cô ta.
"Nghĩ gì vậy?" Diệp Thanh Hà bưng đĩa đi đến.
Thích Nguyên Hàm hồi thần, hỏi nàng: "Sao nhanh vậy?"
Diệp Thanh Hà lấy đũa trộn đều mì, rắc lạc lên trên, nàng đẩy sang cho Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ làm hai bát mì lạnh, mùa hè ăn món này ngon nhất, chị thử xem, không thích thì em làm món khác."
Nàng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ăn một miếng, nước sốt làm từ cà chua xanh và cá, hương vị hơi chua, Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Không tồi."
Diệp Thanh Hà rất đắc ý, "Chị ăn ở nơi khác tay nghề không bằng em đâu."
Đúng vậy, những món này đều rất bình dân.
Môi trường sinh hoạt quyết định đến thói quen sống của một người, giống như tầng lớp mà Thích Nguyên Hàm đang sống này, ăn cơm nhất định phải đi nhà hàng cao cấp, ăn bát mì cũng phải dùng nĩa dùng dao, ví dụ như ăn đồ nướng, nhất định phải là nguyên liệu thực phẩm nhập khẩu, gọi một cách văn vẻ hơn: là BBQ.
Theo như Chu Vĩ Xuyên nói, cái thứ này ăn ngon hay không không quan trọng, chỉ có một bát mì, mà đi ăn ở nhà hàng cao cấp sao, là ăn tiền thôi, tiền nào chẳng ngon, có khó ăn thế nào cũng phải cứng cổ nói cũng được.
Ăn hết một đĩa mì, Diệp Thanh Hà lại đi trộn cho Thích Nguyên Hàm một bát, còn chế giễu Thích Nguyên Hàm, "Haizz, chị đúng làm ham ăn."
Hương vị thực sự không tệ, ăn nhiều chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Ăn xong đi rửa bát, Thích Nguyên Hàm đến phòng dành cho khách ngủ, cho dù cô đã đến ở một lần, nhưng lúc đi vào vẫn thấy lạ lẫm, cũng may Thích Nguyên Hàm đem thuốc bên mình.
Mưa xối xả cả đêm không ngừng, thổi đập vào cửa sổ kêu vù vù, giữa chừng Thích Nguyên Hàm bị đánh thức hai lần, cô ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, cả ánh đèn cũng không thấy.
Mở đèn ngủ một đêm, hôm sau tỉnh dậy, trời vẫn còn mưa, Diệp Thanh Hà nói trạng thái của Thích Nguyên Hàm không tốt, kiên quyết chở cô đến công ty.
Hệ thống nước thải ở tiểu khu nàng sống làm rất tốt, xe không bị ngập, nhưng ra ngoài tiểu khu, nước ở đó ngập trên bánh xe, xe chạy chậm, còn bị tắc đường, hôm nay chỉ sợ là đến muộn.
Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Chu, bảo cô ta nhanh chóng đem tài liệu đến văn phòng của Chu Vĩ Xuyên, đừng trì hoãn công việc.
Tiểu Chu nhắn tin trả lời: [Em vừa nghe nói chủ tịch cũ đến rồi, không biết là có đến bộ phận chúng ta không.]
Thích Nguyên Hàm hỏi: [Ông của Chu Vĩ Xuyên? Ông đến sớm như vậy?]
Tiểu Chu: [Đúng vậy, hiện giờ ông ấy đang ở văn phòng chủ tịch.]
Hôm nay trời mưa to như vậy, đường còn khó đi, ông cụ không phải đi làm, cụ ấy còn đến công ty sớm, cứ cảm thấy là lạ...
Diệp Thanh Hà nhấn còi xe, vòng ngọc trên cổ tay lắc lư theo, giống như chuông gió mùa hè treo trên cửa sổ, đing đang đing đang.
Xe chạy đến cửa công ty, trời vẫn còn mưa, Thích Nguyên Hàm vừa tháo dây an toàn, vừa hỏi nàng: "Sắp tới em không đi làm, định đi đâu không?"
Diệp Thanh Hà nói: "Đi học đó."
Thích Nguyên Hàm thật sự không đoán được Diệp Thanh Hà định làm gì, khiến cô nhìn Diệp Thanh Hà cũng trở nên đa nghi. Thích Nguyên Hàm nói: "Được rồi, em đừng diễn nữa, giống tên lừa đảo."
Lúc nói, khoé mắt Thích Nguyên Hàm liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà đùa nghịch lọn tóc giữa trán, có chút tùy tiện lười biếng, nàng bắt trọn ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, nói: "Nếu như lừa được trái tim chị thì tốt quá."
Lại bắt đầu không nghiêm túc, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Diệp Thanh Hà, ba mẹ em làm gì?"
Diệp Thanh Hà khép hờ mi, sờ lên cằm mình, thâm trầm nhìn Thích Nguyên Hàm hỏi: "Sao tự nhiên chị lại hỏi chuyện này."
Thích Nguyên Hàm nói: "Muốn bảo bố mẹ em dạy dỗ lại em, đừng để em mới tý tuổi đầu đã không học hành đàng hoàng."
Diệp Thanh Hà hừ một tiếng, tiếc nuối than: "Em còn tưởng cuối cùng chị cũng hứng thú về em, muốn tìm hiểu cuộc sống của em."
Nàng trả lời đúng rồi, nhưng không có phần thưởng.
Diệp Thanh Hà ngừng lại giây lát, nói: "Bố mẹ em rất bình thường, nhà em từ nhỏ đã rất nghèo, không thì em cũng không tý tuổi đầu mà lầm đường lạc lối."
Nàng cười, nói khá thành thật, tương đối trơ trẽn.
Thích Nguyên Hàm không biết nên tin hay không tin nàng, không hiểu được, cô liền đẩy cửa xe ra, nói: "Chị đi làm đây."
Diệp Thanh Hà gọi cô, nói: "Chị không cần chìa khoá xe chị nữa hả, chị muốn cho em xe sao?" Tay nàng chống lên cửa kính xe, tay còn lại móc móc chùm chìa khoá, "Chiếc xe này em cũng rất thích, phú bà, muốn có cơ."
Thích Nguyên Hàm luôn cảm thấy nàng muốn thăm dò giới hạn của mình, cô nói thẳng: "Có phải em muốn biết, chị có thể cho em bao nhiêu?"
"Ừm... nói thẳng ra chút, em đang thăm dò rốt cuộc chị cưng chiều em bao nhiêu." Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh mắt không trong veo, mà tĩnh mịch, sâu thẳm không thấy đáy, rất tham lam.
Cơn gió thổi đến, muốn thổi lật chiếc ô của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nắm chặt cán ô, lúc nói chuyện, suýt cắn phải đầu lưỡi, cô lạnh giọng nói: "Em mộng tưởng vừa thôi, em đỗ xe vào nhà xe, chị kêu người xuống lấy chìa khoá."
"Ồ, hoá ra em là thằng đệ đỗ xe miễn phí." Diệp Thanh Hà than thở, dường như thất vọng, "Vậy được thôi, em đi đây."
Mặc kệ nàng đi hay không, Thích Nguyên Hàm đã quay người trước.
Cô rất tỉnh táo.
Nếu như không đuổi Diệp Thanh Hà xuống xe, Diệp Thanh Hà hoàn toàn có cơ hội chạy xe đi, đến lúc đó Diệp Thanh Hà lấy một lý do quá loa với cô, cô cũng không thể làm gì Diệp Thanh Hà, hết thảy phải xem Diệp Thanh Hà có tự giác hay không.
Đây là một khe hở rộng lớn.
Thích Nguyên Hàm lại không đi bù đắp.
Có một số khe hở không được bù đắp, sẽ trở thành hang động sâu.
Thích Nguyên Hàm phóng túng Diệp Thanh Hà, đồng thời cũng thăm dò xem nàng có đem đến cho mình hang động sâu hay không.
Nếu như Diệp Thanh Hà là bug chí mạng trong cuộc đời cô, cô nhất định sẽ nghĩ ra cách loại bỏ cái bug này.
(Bug: được định nghĩa là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính)
....
Ông cụ đã đến công ty rất nhiều lần, nhưng chưa từng đến văn phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm, công ty dường như xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Thích Nguyên Hàm trước giờ không thích dính dáng đến người nhà họ Chu, cho dù ông cụ đối xử cũng tốt với cô, cô cũng không thích chủ động đi nịnh nọt.
Một tuần xong, Thích Nguyên Hàm đã xử lý hết công việc trong tay, đồng nghiệp ở bên ngoài đến báo, ông cụ đến rồi.
Ông cụ chống gậy, khom lưng, trông vẻ đã già hơn so với trước, lần này, cụ đã không còn đứng thẳng tắp cứng cáp như trước.
Thích Nguyên Hàm từ trong phòng làm việc đi ra đỡ cụ, hỏi: "Ông nội, sao ông lại đến đây?"
"Đến thăm cháu chứ sao, thuận tiện xem công ty thế nào, để xem bọn nó hành hạ công ty thành dạng gì rồi." Ông cụ thở phì phò nói, "Một lũ ngu xuẩn, làm như bọn nó, sớm muộn gì chúng nó cũng hủy hoại công ty."
Thích Nguyên Hàm đỡ ông cụ vào phòng làm việc, lại rót một ly trà, ông cụ đi qua đi lại, ngắm phòng làm việc của cô, nói: "Sao mà hẹp như này, dù gì cũng phải làm rộng ra, thế này ngồi trong phòng ngột ngạt quá."
Thích Nguyên Hàm cười nói: "Đủ rộng rồi, cháu chỉ là một người tính toán rủi ro nhỏ nhoi, không ở phòng rộng được."
"Ai nói chức vụ của cháu nhỏ, ông nội sửa lại cho cháu, sửa cả cái bộ phận này thành văn phòng của cháu. Xem này, đến phòng nghỉ ngơi còn không có, làm việc mệt rồi, cũng không có nơi chợp mắt." Ông cụ không phải là nói đùa, cụ ấy sai quản gia đi gọi người ở bộ phận thiết kế đến, trực tiếp phê bình quản lý, nói bọn họ thiết kế nội thất cái gì, đến ngay cả văn phòng làm việc nhà mình còn thiết kế không nổi, nói bọn họ bất tài, không thiết kế được thì cút ngay.
Chỉ trích đến nỗi quản lý gật đầu lia lịa, Thích Nguyên Hàm khuyên giải: "Ông nội, thật sự đủ rộng rồi, bình thường cháu cũng không nhiều việc, chỉ ở công ty chơi, quản lý đã thiết kế cho cháu tốt lắm rồi."
"Cứ cho là chơi, cũng phải chơi tốt nhất, ông nói chống lưng cho cháu, thì không thể để cháu thiệt thòi." Ông cụ rất kiên quyết, bảo quản lý sửa chữa mấy chỗ, thêm vài trò tiêu khiển, muốn dựng thêm phòng nghỉ ngơi cho cô.
Nói nửa tiếng đồng hồ, ông cụ đã khát nước, đi lại uống ly trà, nhàn nhã hỏi: "Hôm trước tặng quà cho cháu, có thích không."
Thích Nguyên Hàm nói thích, lại nói: "Quà của em họ cũng đã đưa cho em ấy."
Ông cụ liền hỏi: "Em họ của cháu cũng đi làm ở công ty phải không?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, "Mấy ngày trước quản lý bảo em ấy nghỉ, bây giờ không có ở công ty, không thì em ấy sẽ đích thân lên đây cảm ơn ông."
Ông cụ không nói gì, cầm ly trà lắc lư, nói: "Con bé này cũng nghe lời cháu đấy, lúc trước ông bảo Vĩ Xuyên tặng, cháu ta nói không thích. Cháu tặng thì nó lại nhận, xem ra con bé rất thích cháu."
Thích Nguyên Hàm đáp vanh vách, "Ông bảo cháu tặng cho em ấy, cháu tất nhiên phải tặng cho bằng được, em ấy không lấy, cháu cũng phải khuyên em ấy nhận chứ."
"Con bé thật sự là em họ của cháu sao?" Ánh mắt ông cụ âu yếm, như thể rất quan tâm cô, hỏi: "Sau khi ba cháu mất, họ hàng thân thiết trong nhà không qua lại với cháu, sao ông chưa từng nghe nói cháu có họ hàng này."
Hồi ba Thích Nguyên Hàm còn, xích mích rất lớn với họ hàng trong nhà, ba mất thì họ hàng chỉ đến cho có, sau đó Thích Nguyên Hàm sống ở nhà họ Chu, không liên hệ với họ hàng bên đó nữa.
Cô có vài người em họ, nhưng không thân thiết, đi trên đường gặp nhau, giống như không quen biết, còn không chào nhau một câu.
Lúc đó Thích Nguyên Hàm giới thiệu Diệp Thanh Hà, nói Diệp Thanh Hà là em họ của cô, ông cụ đã đoán được là cô nói dối.
Khoé miệng Thích Nguyên Hàm cong lên, cười khổ, nói: "Hoá ra ông đã biết thân phận của em ấy, còn cố ý bảo cháu tặng quà cho em ấy."
Động tác của ông cụ khẽ ngừng, khựng lại giây lát.
Thích Nguyên Hàm lại nói: " Cháu nghĩ ông không biết, ở tiệc sinh nhật ông cố gắng không nhắc đến, sợ ông không vui, nên mới nói em ấy là em họ cháu. Hoá ra ông biết hết lại không nói với cháu, còn bảo cháu tặng quà cho em ấy. Ông nội, ông thật sự..."
"Nguyên Hàm, ông thật sự không biết." Ông cụ gấp gáp giải thích, ban đầu ông lười đoán xem Diệp Thanh Hà là ai, một tình nhân nhỏ của Chu Vĩ Xuyên sao có thể lọt vào mắt ông, có thể lọt vào mắt ông, là cô tình nhân nhỏ nhoi này, làm cho cả nhà họ Chu của ông không thể yên bình nổi.
Đã bảy mươi tuổi rồi, sóng gió gì chưa từng trải qua, có vài quan hệ cụ liếc một cái là thấy rõ, chỉ là cụ không muốn nói ra mà thôi.
Ông cụ thở dài một hơi, "Nguyên Hàm, cháu hiểu nhầm ông rồi, ông chỉ lo cho cháu, đích thân đến hỏi một câu. Người ngoài cháu không tin tưởng, ông nội cháu cũng không tin sao?"
Thái độ của ông cụ đối với Thích Nguyên Hàm luôn luôn là yêu thương, còn thân thiết hơn so với cháu ruột.
Thích Nguyên Hàm nhìn cụ ấy, ánh mắt như thể không còn ánh sáng, cô chậm chạp cúi đầu xuống, nói: "Hôm Vĩ Xuyên đưa người về, cháu đã đoán được. Cháu chỉ không muốn nói thẳng ra, có một số chuyện một khi nói ra sẽ trở nên trơ trẽn không kiêng nể gì cả, chỉ cần cháu vờ như không biết, anh ấy sẽ sợ cháu biết, sẽ không dắt người ta đến trước mặt cháu, cháu vẫn có thể diễn."
Ông cụ trầm mặc không nói gì, nghe rất cam chịu.
Thích Nguyên Hàm nói rất nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn ông cụ, "Cháu như thế này đủ cam chịu chứ, thế này đủ khôn ngoan chứ, thế này đã đủ ẩn nhẫn rồi chứ? Ông nội, cháu biểu hiện như thế này rất tốt phải không?"
Trước mặt mấy người bọn họ, Thích Nguyên Hàm luôn biểu hiện tinh ý hiểu lòng người, thành một người phụ nữ điển hình, không tranh giành không ầm ĩ.
Mắt cô ngấn nước, dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Lúc này cô là một người phụ nữ có chồng nɠɵạı ŧìиɦ, nhưng không dám đối mặt với hiện thực, ngấm ngầm chịu đựng hết lần này đến lần khác, nuốt đắng cay vào trong lòng.
Ông cụ nắm chặt gậy chống, "Những chuyện này, đều do mẹ Vĩ Xuyên gây ra, luôn lấy hòn đảo làm cớ..."
Thích Nguyên Hàm không nghe ông cụ nói hết, trực tiếp đứng dậy, mở cái tủ nơi bàn làm việc, lấy bịch giấy màu nâu ở bên trong ra.
Cô vứt thẳng lên bàn trà, vang lên một tiếng to.
Thích Nguyên Hàm lần đầu tiên như vậy, đôi mắt chỉ có thất vọng giành cho ông cụ, ông cụ ắt hẳn là nhìn ra, Thích Nguyên Hàm hoàn toàn không tin tưởng cụ nữa.
Cô nói: "Đáp án ở bên trong, ông xem là sẽ biết."
Ông cụ cau mày, cụ không đụng đến, quản gia cầm tài liệu lên, quản gia xem đồ bên trong, quay đầu, nói: "Lão gia, là sổ ghi chép nhập viện."
"Cái gì? Sổ ghi chép nhập viện?" Ông cụ khó hiểu nhìn quản gia, quản gia đưa cho ông ấy, nhỏ giọng nói: "Nguyên Hàm ở đảo luôn nằm trong viện, nằm hơn nửa tháng trời."
Thị lực ông cụ rất tốt, không cần đeo kính cũng nhìn rõ chữ bên trên, cụ lật từng trang một, bên trên ghi chép rất rõ ràng, Thích Nguyên Hàm ở đảo rơi xuống biển, chấn thương phần mềm, gãy xương, cô nhập viện một tháng.
"Chuyện này là như thế nào!" Ông cụ kinh ngạc.
Thích Nguyên Hàm bình tĩnh nói: "Lúc đó Diệp Thanh Hà cũng đến đảo, chúng cháu xảy ra tranh chấp ở trên thuyền, thuyền bị lật, cháu cùng cô ấy rớt xuống biển."
"Nếu ông không tin có thể lên mạng tìm, mấy ngày đó mạng truyền tin không ngớt, chỉ là cộng đồng mạng tưởng cháu và Diệp Thanh Hà là cặp đôi, vì tình tự tử nên mới nhảy xuống biển. Vĩ Xuyên sợ nhà phát hiện ra, cũng cố ý lấy cái này làm bịt mắt, giấu diếm mãi không cho mọi người biết. Ông nghĩ xem, cháu lấy thời gian đâu hại anh ấy, đến mạng của cháu còn không bảo vệ nổi.
"Chuyện này..." Ông cụ xem đến run cả tay, ông hoàn toàn không biết chuyện này, nắm gậy chống không ngừng đập xuống đất, "Thằng nghiệt tử này, nghiệt tử này đây, bố mẹ hắn dạy hư hắn rồi, thượng bất chính, hạ tắc loạn! Thứ khốn nạn! Sao hắn có thể làm ra chuyện này!"
Cụ ta thở hổn hển, nổi giận đùng đùng, ôm lấy ngực, quản gia vội lấy cứu tâm hoàn cho cụ, khuyên giải cụ bảo cụ đừng tức giận.
(Cứu tâm hoàn: một loại thuốc trợ tim.)
Ông cụ uống ngụm trà, vẫn chưa hết giận, hỏi: "Sao cháu lại không nói với ông? Chuyện lớn như vậy, cháu mà nói ra, ông đã không nhận cái nghiệp chướng như nó!"
Thích Nguyên Hàm bình tĩnh nói: "Chuyện này nói ra có tác dụng sao? Nói lần một ông đánh anh ấy một trận, nói lần hai ông chửi anh ấy một trận, nói lần ba, ông phải làm sao đây? Có phải không sẽ bảo cháu nhẫn nhịn, bảo cháu thông minh lên chút."
"Ông có thể giúp cháu được bao nhiêu lần? Không phải ông thích cháu ngoan ngoãn yên tĩnh như vậy, không làm to chuyện sao, thứ cháu dựa dẫm được cũng chỉ còn cái tính cách không gây chuyện này mà thôi."
Trước đây Thích Nguyên Hàm nói chuyện với cụ đều rũ mắt dịu dàng nhẹ giọng, chưa bao giờ thẳng thắn như vậy, ông cụ nhất thời không biết nói gì.
Trong nhà họ Chu của cụ, Thích Nguyên Hàm chỉ là một người ngoài.
Một họ hàng xa cũng dám khoe con trước mặt cô, trong lòng còn mắng cô là không biết đẻ giống, càng đừng nói đến họ hàng gần.
Chỗ dựa dẫm của Thích Nguyên Hàm chỉ có cái "chăm sóc" của ông cụ, "tình yêu" của Chu Vĩ Xuyên dành cho cô, nhưng mà tình cảm có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thích Nguyên Hàm cười, nói: "Ông nội, nếu như ban đầu ông không đồng ý với ba cháu thì tốt rồi, cháu cũng sẽ không giống bây giờ..."
Cô ngừng lại, đôi mắt chua xót: "Cháu cũng sẽ không giống như bây giờ, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, không thể không giả vờ rộng lượng, chồng đã nɠɵạı ŧìиɦ, còn phải giúp ông nội tặng quà cho tình nhân của chồng."
Cô cúi đầu, đan chặt tay vào nhau.
Nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống, rơi hết lên mu bàn tay, lòng bàn tay ướt đẫm, trong nước mắt là hình ảnh phản chiếu của cô, cô đỏ mắt, rất tủi thân rất tủi thân, rất đau lòng mà khóc.
Thích Nguyên Hàm hồi nhỏ có tính cách như thế nào ông cụ là người hiểu rõ nhất.
Trông thì rất im lặng rất ngoan ngoãn, mồm miệng ngọt sớt, nhưng lúc bị đụng đến thì nhất định sẽ đi mách lẻo, hẹp hòi nhỏ nhen, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.
Từ khi dính dáng đến nhà họ, Thích Nguyên Hàm ngày càng trầm mặc, ngày càng đoan trang nho nhã, ngày càng yếu hèn, nói chuyện không lớn tiếng, cười không lộ răng, ở nhà họ ăn cơm, Thích Nguyên Hàm nhất định ngồi ở sau cùng.
Ông cụ có đối xử tốt với Thích Nguyên Hàm thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chăm sóc tận nơi tận chốn, ai mà chẳng biết, Thích Nguyên Hàm chỉ là một đứa cháu dâu, ông cụ ở đó thì sẽ cho cô một phần tôn trọng, ông cụ vắng mặt thì: ô, cái kia à, là cô vợ của anh họ con ~
Một cô vợ ai cũng có thể thay thế.
Ông cụ nói: "Chuyện này ông nhất định sẽ giải quyết cho cháu, lúc trước là do ông không chu đáo, để cháu đau lòng, ông nội xin lỗi."
Thích Nguyên Hàm không nói gì.
Ông cụ lại nghiêm nghị hứa: "Ngày trước ông đã hứa với ba cháu, sẽ chăm sóc bảo vệ cháu, câu này lúc nào cũng có hiệu lực, cháu chịu thiệt cứ tìm ông, ông luôn luôn đứng về phía cháu. Cái cô Diệp Thanh Hà này để ông xử lý giúp cháu."
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lên nhìn cụ ta, "Ông nội, ông xử lý xong Diệp Thanh Hà, vẫn sẽ còn Cây Thanh Hà Hoa Thanh Hà, cô ấy không phải là nguyên nhân chính."
Nguyên nhân chính là bản tính xấu của Chu Vĩ Xuyên, hắn thích nɠɵạı ŧìиɦ, hắn bội bạc cô.
Lời đã nói rõ, ông cụ lại ngập ngừng vài giây, cụ còn đang muốn mở lời, Thích Nguyên Hàm lại nói ra ý của ông, "Ông trừng phạt anh ấy cùng lắm chỉ đánh anh ấy một trận, trị được ngọn không trị được gốc, ông nội, nếu như ông thật sự muôn giúp cháu, chuyện này để cháu tự giải quyết."
Ông cụ ngồi một lúc, Thích Nguyên Hàm nói câu nào có lý câu đấy, lại từng chữ mang theo tiếng khóc đau lòng, cụ không ngồi đây được nữa, gọi quản gia đỡ cụ lên, vừa đi vừa nói: "Ông nhất quyết phải đánh chết tên nghiệt tử này, càng ngày càng to gan!Ông nhất định đứng ra giúp cháu bồi thường cho cháu! Chẳng ra thể thống gì cả."
Đi đến cửa, quản gia đóng cửa lại.
Ông cụ thở dài một hơi, "Đứa nhỏ này phải đau lòng biết bao nhiêu chứ, trong lòng sợ chỉ có hận."
Quản gia nói: "Đổi thành ai ai chẳng không hận, Nguyên Hàm không phải là lần đầu tiên rơi xuống biển, chỉ trách thiếu gia Vĩ Xuyên đánh chết cái nết không chừa."
Ông cụ haizz mấy tiếng, ông lại đè giọng xuống, nghiêm nghị nói: "Điều tra cái cô Diệp Thanh Hà này, tôi phải xem cô ta là người nào, cư nhiên quẩy cho cả nhà chúng ta không yên nổi."
Trong phòng, Thích Nguyên Hàm nhâm nhi xong tách trà.
Lau sạch nước mắt nơi khoé mi, cong môi.
Khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nốt ruồi lệ dưới mắt trở nên khinh thường và sắc nhọn.