Anh Trình – Vạn Lí Bình Trù

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Ngày hôm đó, thằng chó con đi xã giao uống say rượu, sau khi tan cuộc, bạn bè không biết chỗ ở của hắn, đành phải mở lịch sử cuộc gọi của hắn, gọi bạn đưa hắn về nhà. Trải qua chuyện Đinh Đông, tên của bạn trong danh bạ thằng chó con bị đổi thành “Lí Trình” bình thường không có gì đặc biệt, bạn không biết sao cuộc gọi này lại đến lượt mình. Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là do trong lịch sử cuộc gọi có nhiều cái của bạn, thằng chó con lại quên không xoá đi.

Bạn đến ngoài cửa ghế lô, vừa định mở cửa thì nghe thấy thằng chó con lầm bầm gọi bạn là “chó hoang”, “con chó hoang chỉ biết giặt giũ nấu nướng, trải giường chờ đút”.

Giũ sạch quan hệ với bạn trước mặt người ngoài, đây là điều mà hắn nói với bạn trước kia, lúc đó bạn gật đầu đồng ý, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng cái gọi là “giũ sạch” lại có ý như vậy. Bạn vốn cho rằng chẳng qua chỉ là một câu “chúng tôi không có quan hệ gì cả”. Bạn chưa từng nghĩ rằng trước mặt người khác, hắn lại chán ghét bạn đến vậy.

Nhưng hắn đã nói trước với bạn rồi.

Bạn biết rõ rằng mình không hề hiểu nổi quy tắc trò chơi “xã hội văn minh”.

Thế là bạn tự thuyết phục bản thân, bảo rằng thằng chó con đang diễn trò thôi, hắn yêu bạn.

Bạn thuyết phục mình bình tĩnh chấp nhận.

.

Bạn dằn lòng nỗi xúc động muốn vặn hỏi, nhưng không thể dằn nổi nỗi nghi ngờ trong lòng.

Hôm đó thằng chó con uống say bí tỉ, bạn không thể nào khiến mình tin tưởng hoàn toàn rằng những lời ác độc của thằng chó con chỉ là giả vờ. Bạn thậm chí còn nghi ngờ đó là lời nói thật lòng sau khi say của hắn.

“Cậu ấy rốt cuộc là thích mình ở điểm nào?” Bạn tự hỏi.

Theo phát hiện của bạn, bạn thật sự không có gì đáng để hắn thích cả.

Thằng chó con hơn ba mươi tuổi, vóc người gợi cảm, vừa giàu vừa cường tráng. Còn bạn thì đã hơn bốn mươi, ngày càng già cỗi, lại chỉ là thằng bán mì xào, mặc dù từng có vài ngày được làm “công nhân viên chức”, nhưng so với thằng chó con như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy.

Thằng chó con tốt nghiệp đại học chính quy, học lực không cao, nhưng hắn học trường rất có tiếng. Còn bạn thì sao? Tốt nghiệp tiểu học, không có văn bằng gì, nghề nghiệp cũng thấp kém ti tiện.

Hắn thích Camus, Maugham, Beauvoir, còn bạn chẳng biết gì ngoài cơm áo gạo tiền.

“Cậu ấy rốt cuộc là thích mình ở điểm nào?” Bạn tự chất vấn bản thân.

“Do tình cảm sao? Do tình cảm ở bên nhau bao năm nay sao?” Bạn cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời. Nhưng đáp án này quá cứng nhắc, cứng nhắc đến nỗi bạn cũng không thể thuyết phục nổi bản thân.

.

Bạn suy nghĩ như vậy, nghi ngờ chồng chất, thậm chí làm ra cả loại chuyện hoang đường như theo dõi thằng chó con.

Một hôm, bạn đi theo hắn ta, dùng tiền hắn cho mà ăn vận cho trẻ trung, trà trộn vào câu lạc bộ. Bạn đứng ở cửa ghế lô, thò đầu dò xét, nghe hắn nói những lời ác độc như thể tự ngược đãi bản thân mình.

Lúc này, bạn đã tin rằng, hắn đúng là coi thường bạn.

“Lão đồng bóng đó chỉ biết vòi tiền,” Bạn nghe hắn nói, “Lúc mới đầu một ngàn năm ngàn, giờ biết tao giàu rồi, thế là biến thành năm mươi ngàn một trăm ngàn.”

“Càng ngày càng vòi lắm, làm việc lại chẳng thấy nhiều, chẳng qua chỉ là giặt giũ nấu nướng, ủ giường dạng chân. Cho một ngàn, còn được một cái lỗ mới mẻ, bây giờ mỗi tháng hai mươi ngàn, thịt lại trở nên già cỗi. Không có sức.” Vừa nói, trong phòng có tiếng loảng xoảng, dường như có ai làm vỡ chén rượu.

“Vậy mày bỏ nó đi.” “Bạn” hắn cợt nhả. Đó là một đám con ông cháu cha, thằng chó con khó khăn lắm mới làm quen được. Bạn còn nhớ hắn từng bảo bạn, hắn nói hi vọng có thể hoà được vào đám người này, muốn thành công thật sự, “Tả Thành” không những vượt qua được cửa ải khó nhằn này, thậm chí còn tiến được một bước vượt bậc. “Lúc đó, công ty em mới được coi là thật sự có bước đầu.” Thằng chó con nói như vậy.

Lời thằng chó con từng nói gợi lên phần lí trí cuối cùng trong bạn, bạn kìm nén xúc động, cất bước bỏ đi, ép bản thân về nhà.

Ba tiếng đồng hồ sau, thằng chó con cũng về nhà. Hắn người đầy mùi rượu chui vào lòng bạn, oán trách đám con ông cháu cha khó hầu hạ. Bạn cất giấu con quỷ trong lòng, vuốt ve đầu hắn, an ủi hắn, hắn say khướt hôn bạn.

Lúc tắm rửa, phát hiện ra hắn trượt vào bồn tắm, bạn đột nhiên nảy ra ý nghĩ ác độc vô tận.

“Nếu bây giờ chúng ta chết, mọi phiền phức sẽ không còn tồn tại nữa.” Bạn nghĩ vậy.

Bạn đấu tranh, bạn do dự, tay bạn thậm chí còn vươn tới lưỡi dao cạo đặt trên bồn rửa mặt.

Nhưng cuối cùng bạn vẫn không nỡ. Bạn chết cũng không tiếc, nhưng thằng chó con không thể chết được. Hắn vẫn còn trẻ, bạn không nỡ.

Bạn vội vàng kéo hắn lên khỏi mặt nước.

Bạn ôm hắn mà thiếp đi.

.

Nỗi nghi ngờ của bạn ngày càng chồng chất. Sự bất an của bạn ngày càng nặng nề.

Bạn dùng lí trí để chống lại xúc động, buộc bản thân phải giữ im lặng, buộc mình phải tin tưởng và bao dung.

Nhưng bạn đã thất bại.

Cảm xúc giống như nước, lúc bình lặng thì dịu dàng vô hại, nhưng lúc nổi điên lại cuồn cuộn ngất trời. Trong lòng bạn sóng gầm biển động, kèm theo động đất gió lốc, đó không phải thứ mà lí trí nhỏ nhoi có thể chống lại được.

Trong sự giày vò đó, một hôm, bạn cuối cùng thốt lên câu hỏi không nên hỏi với thằng chó con: “Em coi anh là cái gì?”

“Em coi anh là cái gì? Chó hoang à?” Bạn hỏi như vậy.

Nghe xong, thằng chó con đầu tiên là ngẩn người, sau đó là sự tức giận chưa từng thấy. Quầng mắt hắn thâm quầng, ở ngoài cúc cung hạ mình cả ngày, vốn muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng không ngờ thứ đón chờ hắn lại là cái này. Hỏi như vậy, sự không tin tưởng và hành động theo dõi không ngừng của bạn đều không thể giấu được nữa, chúng bị phơi bày trước mặt hắn ta, khiến hắn lạnh lòng – hắn đã đánh tiếng trước với bạn rồi, bạn còn dùng chuyện này mà chất vấn hắn.

Tuy nhiên, vài phút sau, hắn vẫn dằn lửa giận. Chỉ nhìn nét mặt hắn bạn cũng biết, cơn giận này được dằn xuống rất miễn cưỡng. Bạn biết mình nên xin lỗi, để chuyện này mau chóng trôi qua, ít nhất là để giữ được vẻ hoà bình bề ngoài.

Bạn đúng là đã làm vậy.

Nhưng bạn vẫn không thể nào an tâm được.

Bạn muốn được nghe hắn bảo đảm lần nữa. “Đó chỉ là lừa người ngoài thôi.” Bạn chỉ cần một câu như vậy, cho dù là lừa bạn cũng không sao cả.

Bây giờ bạn chỉ có thể dựa vào thằng chó con mà thôi.

Chỗ bạn ở là do hắn cho, gia đình của bạn là do hắn cho, thậm chí ngay cả bản lĩnh bán hàng chưa được mài giũa của bạn cũng là do hắn cho. Bất tri bất giác, hắn đã chiếm quá nhiều chỗ trong cuộc sống của bạn, bạn không thể tưởng tượng ra cuộc sống không có hắn. Mọi thứ hắn cho bạn đều được xây dựng trên một nền tảng vô cùng bất ổn, chính là thứ gọi là “tình cảm”. Bây giờ, hắn thậm chí đã bắt đầu phủ nhận cả điều này.

Hắn phủ nhận tình cảm của hai người trước mặt tất cả mọi người. Trừ bạn. Trước mặt bạn, hắn cứ như một đứa trẻ, bảo rằng hắn yêu bạn.

Bạn nên tin tưởng hắn, nhưng bạn không có cách nào làm vậy. Bạn bây giờ thực sự không thể nào phân biệt nổi, cái gọi là “diễn” của hắn, rốt cuộc là diễn với bạn, hay là diễn với người khác.

.

Dằn vặt hồi lâu, bạn nghĩ ra một “ý kiến hay”.

Bạn nhớ ra chuyện “quỹ đen”.

Bạn đột nhiên nhớ ra, khi tình cảm giữa hai người ổn định, thằng chó con chưa bao giờ giữ “quỹ đen”. Bạn nghĩ mình có thể tìm thử trong nhà, xem hắn có giấu tiền riêng hay không, nếu không có, bạn liền có thể an tâm hoàn toàn rồi.

Bạn càng nghĩ càng thấy có lí, thế là bắt đầu lục lọi dưới danh nghĩa “tổng vệ sinh”. Từ vách tủ đến ngăn kéo, từ dưới gối đến gầm giường, thậm chí cả kẽ sofa đến trong chạn bát, bạn đều cẩn thận tìm kiếm sạch sành sanh. Bạn tìm ngày tìm đêm, tìm đến gần như phát điên, thằng chó con thấy bạn vất vả, còn đau lòng bảo bạn không cần phải mệt mỏi thế, bạn đồng ý luôn miệng, ngày tiếp theo vẫn bận rộn như cũ.

Vài ngày trôi qua, trong nhà gần như bị bạn lật tung, bạn chẳng tìm thấy gì cả.

Bạn yên tâm trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio