Địa ngục Hoàng tuyền còn phải năm mươi năm nữa mới mở ra, mà ta rồi lại không thể chờ được phải trở về, ngăn Yên Trì lên cầu Nại Hà.
Ta khóa lại kinh hồn Yên Trì, ôm thi thể lạnh như băng của Yên Trì, tìm đến Thiên Thích vẫn trẻ trung như trước, cầu ông hỗ trợ bảo toàn thi thể của Yên Trì.
Thiên Thích im lặng nhìn qua Yên Trì, thở dài một hơi, mang theo chúng ta đến Song Thụ Đảo, dùng linh lực của song thụ tư dưỡng linh hồn của y.
Sắp xếp xong xuôi đâu đấy, ta liền nhảy vào trong biển Hoàng tuyền, thử trở lại địa ngục Hoàng tuyền.
Thế nhưng khi ta chìm vào biển Hoàng tuyền chưa được bao lâu, đã bị một xung lực cường đại đẩy về nhân giới, nhiều lần nếm thử, đều là kết quả giống nhau. Về sau Thiên Thích lại gọi ta tới, ông nói nếu như ta cưỡng ép mở ra cổng địa ngục Hoàng tuyền, sẽ khiến cho rất nhiều linh hồn bất tử lẻn vào nhân gian, rối loạn trật tự.
Ta mặc dù rất muốn trở về, nhưng cũng không thể không nghĩ đến lời Thiên Thích nói, liền ngừng lại ý tưởng này.
Thiên Thích buồn bã thở dài, nói cho ta biết, lúc trước khi ông nhìn thấy chúng ta cùng một chỗ, liền đã nghĩ đến sẽ có hậu quả như vậy, cũng không đành lòng một bên vĩnh viễn cô độc, mới có ý niệm sẽ ngăn cản chúng ta ở chung với nhau trong đầu. Nhưng mà, tình là thứ gì, há lại nói ngăn cản liền có thể ngăn cản.
(情之一物 tình chi nhất vật: tình là đồ vật, khiến người không thấu, lại khiến người hao tâm tổn trí.)
Ta không biết nên nói gì để trả lời ông, ta ôm Yên Trì, đặt bên cạnh cây, ngồi xếp bằng xuống. Ta phải ở đây, bên cạnh Yên Trì, thẳng đến ngày cổng địa ngục Hoàng tuyền mở ra.
Mà Thiên Thích sau một tiếng thở dài, liền đi rồi.
Trên Song Thụ Đảo, chỉ có gốc đào kia bồi chúng ta. Cây đào cũng có linh tính, khi thì xòe rộng cành lá đến bên người Yên Trì, loạn chuyển vòng quanh y, rơi xuống từng chút linh quang. Song thụ cũng thường không gió dao động, tưới linh lực xuống người Yên Trì, dần dần, giống như kỳ tích, khuôn mặt cùng thân thể Yên Trì xảy ra biến đổi, mặt mũi già nua bắt đầu khôi phục lại trẻ trung, mầy ngày sau, y trở về bộ dạng trẻ tuổi lúc mà y cùng ta gặp nhau.
Ta mừng đến không kìm chế được, tuy nói ta không quan tâm y già cùng xấu, nhưng y có thể khôi phục tuổi trẻ, ta giống như thấy được hy vọng phục sinh của y.
Đáng tiếc, sự thật vĩnh viễn vô tình.
Người sau khi chết, hồn phách bị cưỡng ép khóa lại trong thân thể, không xuống địa ngục Hoàng tuyền, sẽ tổn hại hồn phách của người đó, dẫn đến hồn phách khiếm khuyết.
Nhiều ngày sau, Thiên Thích nói như vậy với ta.
Ông nói ông vốn tưởng rằng ta chỉ là muốn lưu lại thi thể y, không nghĩ tới lại làm khóa hồn.
Linh căn của Yên Trì trời sinh có chỗ thiếu hụt, khóa hồn y lại, không phải cứu y.
Ta lăng lăng nghe Thiên Thích nói, đầu óc trống rỗng. Thiên Thích sẽ không hại Yên Trì, lời ông nói ra tất nhiên đều là thật. Nhưng nếu buông ra hồn phách Yên Trì, vậy nếu như y đầu thai chuyển thế, ta đi nơi nào tìm y.
Thiên Thích thở dài một tiếng, hỏi ta một câu, chẳng lẽ Yên Trì chuyển thế ngươi sẽ không thương nó nữa?
Làm sao có thể! Ta phản bác, cho dù chuyển thế bao nhiêu lần, ta đều yêu Yên Trì, sẽ không bởi vì thay đổi thân thể mà không thương.
Thiên Thích nói, vậy ngươi còn băn khoăn gì nữa. Thả Yên Trì đi, ngươi sẽ tìm chuyển thế của nó, làm bạn cả đời, không phải là cũng có thể sao.
Ta hoàn toàn ngộ ra.
Nhìn hồn phách muốn giãy giụa ra khỏi thân thể của Yên Trì, ta không đành lòng rồi. Quyết tâm bỏ trói buộc, sau khi du hồn kia quyến luyến nhìn ta, bay về phía biển Hoàng tuyền, chìm vào trong biển.
Hồn phách trở về địa ngục Hoàng tuyền, mà ta tức thì nếm cô độc trọn năm mươi năm.
Nhìn thi thể lạnh như băng, lòng ta trống rỗng. Ta cười đắng chát, hỏa táng thi thể, tro cốt rải xuống Song Thụ Đảo.
Đối với linh hồn bất tử mà nói, năm mươi năm kỳ thật chỉ thoảng qua như mây khói, nhưng ta cảm thấy năm mươi năm này dài đằng đẵng, ta gần như tiêu hao hết tất cả kiên nhẫn rồi, mỗi ngày đều vượt qua trong đau khổ.
Ta không nhịn được mà nhớ lại, từ khi chúng ta quen biết, đến hiểu nhau, đến hứa hẹn.
Ta mới phát hiện giữa chúng ta thiếu rất nhiều hạnh phúc mà tình lữ vốn nên được hưởng.
Ta không có hình người, ôm y, y lạnh, hôn y, y không cảm nhận được tiếp xúc của đôi môi.
Chúng ta thậm chí ngoại trừ ôm, sẽ không có tiếp xúc càng thân mật.
Ta muốn hôn y, càng muốn ôm y.
(ôm ở đây là xx í ^^)
Nhưng những thứ này ta không cho y được. Làm khó Yên Trì vẫn luôn ẩn nhẫn bên cạnh ta, nếu ngày nào đó ta tu thành hình người, nhất định sẽ đền bù gấp bội tổn thất với y.
Trong lòng sinh ra ý niệm này, cả người ta đều tràn đầy động lực, ta hỏi Thiên Thích muốn không ít sách vở tu luyện linh thuật phù hợp với ta, lật xem học tập hết ngày dài đêm thâu, trong đầu chỉ có một ý niệm, thời điểm nhìn thấy Yên Trì, tu thành hình người!
Thật tình không biết, năm mươi năm trôi qua, thời điểm cổng địa ngục Hoàng tuyền mở ra, ta vẫn là thân xương khô như trước. Thiên Thích từng giúp ta kiểm tra, nói ta trời sinh linh cốt kỳ lạ, có lẽ phải dưới tình huống đặc thù, mới có khả năng tu thành hình người.
Dù vậy ta cũng không từ bỏ, trước khi gặp Yên Trì tu không thành, có lẽ sau khi nhìn thấy y, ta liền có động lực tu thành hình người rồi.
Ôm hy vọng như thế, năm mươi năm sau, ta trở về địa ngục hoàng tuyền.
Trở về quê cũ, tất cả lạ lẫm như vậy, lại quen thuộc như vậy. Phụ thân của ta đích thân tới đón, ta lệ nóng doanh tròng, nhào tới ôm phụ thân nói mình nhớ nhung.
Sinh hoạt gần trăm năm tại nhân giới, khiến ta hiểu được rất nhiều nhân tình thế cố (đối nhân xử thế), biết được phải hiếu kính phụ thân.
Phụ thân xoa đầu ta, vui cười hớn hở khen ta cao lớn, trưởng thành.
Ta cười nói, phụ thân cũng càng ngày càng trẻ, vì thế, phụ thân cười đến không ngừng.
Sau khi ôn chuyện với phụ thân, ta liền kể lại ngắn gọn những chuyện xảy ra với ta ở nhân giới, cũng nói cho ông biết, ta muốn đi tìm Yên Trì.
Bỗng nhiên, sắc mặt phụ thân lập tức thay đổi.
Trong lòng ta đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, chẳng lẽ phụ thân cũng muốn ngăn cản ta cùng một chỗ với Yên Trì sao?
Phụ thân dường như có nỗi niềm khó nói, phức tạp nhìn ta, nói cho ta biết, Yên Trì đã đầu thai chuyển thế.
Khi phụ thân nói xong lời này, ánh mắt không ngừng lập lòe, ta trực giác cảm thấy ông đang nói dối, ta vội vàng truy vấn ông, ông rồi lại né tránh ánh mắt ta, chỉ lặp lại một ý, Yên Trì đã đầu thai chuyển thế rồi.
Ta biết từ miệng phụ thân là hỏi không ra cái gì rồi, vì vậy ta giả bộ như tin tưởng gật đầu, quay người trở lại phòng của mình.
Đối với thiếu chủ Hoàng tuyền mà nói, không có tin tức nào không dò xét ra.
Nhưng thời điểm chân tướng sự thật bày ra trước mắt ta, ta rồi lại tình nguyện cái gì cũng không biết.