Tô Mộc Hề lắc đầu: “Tiền không thể bù đắp tổn thương của em.”
“Vậy chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Thứ tư sẽ diễn ra trận thăng cấp và trận chung kết, có thể giành hạng nhất tiến vào trận đấu chia bảng hay không, phụ thuộc vào biểu hiện ngày hôm nay.
Tô Mộc Hề có giờ học, vốn định học xong sẽ đi cổ vũ cho WDF, nhưng nhận được một cuộc gọi của Cốc Yến Yến. Hóa ra, lớp của bọn họ sắp tổ chức một bài thi nhỏ trong lớp, Thì Phỉ không thể đến, nên nói cô đi thay.
Chắc chắn không phải nói đùa chứ? Cô là nữ, Thì Phỉ là nam, giới tính khác nhau, làm sao có thể thay Thì Phỉ?
Cốc Yến Yến nói: “Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần viết lên tờ giấy thi thay cho Thì Phỉ, tớ viết cậu chép lại là được, một mình tớ không thể viết hai bài được, cậu biết mà, đều là bài phân tích án lệ, câu trả lời vừa thối vừa dài.”
“Thì Phỉ có biết không?”
“Biết, chính anh ấy nói tớ thông báo với cậu.”
Tô Mộc Hề không nói nên lời, vừa mới cúp máy, thì nhận được tin nhắn của Thì Phỉ: Thi thay anh, có trả tiền.
Tô Mộc Hề dựa theo vị trí mà Cốc Yên Yến mô tả, tìm được lớp học, Cốc Yến Yến đã chiếm chỗ bên cạnh tường trước, Tô Mộc Hề ngồi vào liền cúi đầu giả chết.
Lớp học này nghe nói là do giáo sư Vương có quyền uy nhất Học viện luật dạy, trước đó Tô Mộc Hề chép bài tập cho Thì Phỉ đã từng nghe về giáo sư Vương, ông ấy luôn luôn nghiêm khắc, yêu cầu lại cao, thường xuyên đánh bất ngờ. Bài kiểm tra lần này chính là được thông báo trước khi giờ học bắt đầu, để cho những người cúp cua bó tay luống cuống, không có chỗ trốn, chẳng hạn như Thì Phỉ.
Tô Mộc Hề nơm nớp lo sợ học xong tiết đầu tiên, lo mình sẽ bị đặt câu hỏi, cũng may chỉ kinh sợ chứ không gặp chuyện gì, cuối cùng cũng đến giờ kiểm tra, cô lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hơn.
Cốc Yến Yến nhắc cô đừng chép hoàn toàn, sửa đổi câu và từ ngữ một chút, Tô Mộc Hề vắt hết óc, chật vật làm xong bài kiểm tra.
Cốc Yến Yến gom bài đi lên nộp bài kiểm tra, đặt bài kiểm tra của Thì Phỉ ở dưới cùng, việc lớn đã thành, trở về chỗ ngồi của mình, cô ấy còn nhướn mày nhìn Tô Mộc Hề. Các cô thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, thì nghe giáo sư Vương trên bục giảng nói: “Thì Phỉ đến không? Ở đâu?”
Tô Mộc Hề vừa định đứng dậy, thì lại ngồi xuống, cúi đầu run lẩy bẩy.
Giáo sư Vương rút một bài kiểm tra ra, lại hỏi: “Không đến sao? Bài kiểm tra này là ai viết?”
Tô Mộc Hề hận không thể vùi đầu vào bàn.
Có những người chưa làm bài xong, thừa dịp này bắt đầu thì thầm với nhau, giáo sư Vương quay lại nhắc nhở: “Tôi có thể thấy tất cả, chép thêm một từ nữa thì ăn con không.”
Trong nháy mắt phòng học yên lặng như tờ, tất cả bạn học đều ngồi ngay thẳng, không dám cử động một chút nào.
Sau đó, giáo sư Vương lại nhìn bài kiểm tra của Thì Phỉ, chữ Khải nhỏ viết tay ngay ngắn gọn gàng này cũng không giống như chữ của Thì Phỉ, ông ấy đi xung quanh một vòng: “Hỏi một lần cuối cùng, bài kiểm tra của Thì Phỉ là ai viết?”
Vẫn không có phản hồi, giáo sư Vương không nói thêm nữa, đặt bài kiểm tra xuống, tìm tờ ký tên, vừa viết vừa nói: “Thì Phỉ vắng mặt, điểm chuyên cần , bài thi cuối kỳ trừ một nửa điểm…”
Cứ như vậy, Thì Phỉ chắc chắn sẽ tiêu đời!
Tô Mộc Hề khẽ nghiến răng, nhắm mắt lại, bất chấp đứng lên: “Là em.”
Giáo sư Vương dừng bút, nhìn cô qua cặp kính rất dày, “Em là ai? Tại sao lại phải làm bài kiểm tra thay cho Thì Phỉ?”
“Anh ấy nhờ em đến giúp…”
“Tại sao em ấy lại muốn em đến giúp?”
Xin thầy đừng hỏi em, hỏi anh ấy đi, em cũng là vô tội, em cũng rất bất lực mà!
Giáo sư Vương đoán: “Em là bạn gái của em ấy?”
Lời này vừa dứt, người trong lớp liền bắt đầu xôn xao. Tô Mộc Hề vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng vô ích.
“Em chuyển lời tới em ấy, bạn gái đến cũng không được, điểm.”
Điểm thì cũng được, nhưng mà cô thực sự không phải là bạn gái của anh!
Nhưng mà, có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa! Ngay cả Cốc Yến Yến, cũng ồn ào theo.
Cốc Yến Yến rất vui vẻ nói: “Mộc Hề cậu sắp hot rồi.”
Sau khi ra khỏi trường, Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến bắt taxi đến địa điểm thi đấu, dọc đường đi Cốc Yến Yến đều dùng điện thoại lướt diễn đàn.
Trên diễn đàn có đăng một bài mới, tiêu đề là “Bạn gái thi thay, tình yêu hư hư thực thực của Thì Phỉ bị đưa ra ánh sáng!”
Trong bài đăng còn có một bức hình Tô Mộc Hề đang bị giáo sư Vương bắt tại chỗ, có lẽ là bạn cùng lớp chụp, nhưng mà khoảng cách hơi xa, hơn nữa cô vẫn luôn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy sơ sơ đường nét khuôn mặt.
Cốc Yến Yến lướt bài đăng, chọn những bình luận thú vị đọc cho Tô Mộc Hề nghe. Một vài người bày tỏ sự hâm mộ ghen tị, còn có một số người trả lời rằng mặc dù không tin lắm nhưng vẫn chúc mừng.
Tô Mộc Hề nhắc nhở cô: “Lưu lượng của cậu không có đòi tiền sao?”
Cốc Yến Yến hoàn toàn không quan tâm đến lưu lượng gì, thốt lên: “Bài đăng ngày trước của tớ cũng được lật lại, chính là bài cậu với Thì Phỉ tay trong tay biến mất ở nhà ăn đó!”
Tô Mộc Hề nắm hai tay lại với nhau, làm mẫu nói: “Đây mới được gọi là tay trong tay này, bọn tớ nhiều lắm là nắm cổ tay!”
Đối với sự giãy dụa hấp hối của Tô Mộc Hề, Cốc Yến Yến rất bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có khác nhau sao?”
Cả người Tô Mộc Hề ngã xuống ghế, muốn khóc cũng không khóc nổi, “Đừng nhắc đến chuyện này, đừng làm mất đi sự hồn nhiên trong tớ, tớ vẫn là thiếu nữ đẹp như hoa!”
Người tài xế phía trước nghe đến chỗ này, thì nhiệt tình hỏi: “Cô gái sao vậy? Có muốn tôi gọi cảnh sát giúp hay không? Nếu như gặp phải chuyện không tốt thì nhất định không được sợ, công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không biến mất!”
Tô Mộc Hề càng suy sụp hơn, dùng hai tay che mặt, “Không có mặt mũi gặp người!”
Cốc Yến Yến cố gắng nhịn cười, từ chối lòng tốt của chú tài xế: “Chú hiểu lầm rồi, cậu ấy đang nói đùa.”
“Có một câu nói đùa không thể đùa được, con gái nhất định phải tự bảo vệ mình, gặp phải vấn đề thì nhất định phải nói với cha mẹ, không thể bỏ qua cho bất kỳ kẻ khốn nào!”
Cốc Yến Yến vô cùng đồng ý với quan điểm của chú tài xế: “Cảm ơn chú, chú có con gái không? Cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Nói đến con gái, mặt chú tài xế đầy vẻ tự hào, nửa sau đoạn đường luôn miệng khen ngợi con gái mình.
Trận đấu thăng chức và bán kết đã kết thúc, WDF vượt qua tất cả, lọt vào trận chung kết.
Trận chung kết bắt đầu đúng giờ chiều, ba trận đấu liên tiếp vào buổi sáng đã vô cùng hao tốn năng lượng, sau bữa trưa, Thì Phỉ tìm một nhà khách gần đó, thuê mấy căn phòng để mọi người nghỉ ngơi, nạp năng lượng, nghênh chiến trận chung kết.
Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến tìm được nhà khách theo địa chỉ, thấy Thì Phỉ và Chung Sở An đang chơi trên điện thoại ở sảnh nhà khách, Chu Chính đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cốc Yến Yến nhìn thấy bạn trai thì cánh giống như dài ra vậy, vội vàng đi tới.
Tô Mộc Hề chậm rãi đi tới, ngồi một mình trên ghế sofa.
Cốc Yến Yến hỏi: “Những người khác ở đâu?”
“Nghỉ ngơi.”
“Tại sao các anh không đi nghỉ một lúc?” Cốc Yến Yến lại hỏi.
Chung Sở An oán giận liếc nhìn Thì Phỉ: “Không có tiền.”
Thì Phỉ cất điện thoại, nhìn Tô Mộc Hề đang ngồi ở xa, vỗ vào vị trí bên cạnh anh: “Tới đây ngồi đi.”
Tô Mộc Hề không muốn tới: “Có chuyện thì anh cứ nói đi.”
Thì Phỉ kiên trì, ánh mắt và giọng điệu không cho từ chối: “Tới đây”.
Tô Mộc Hề nhụt chí, rũ vai đi tới ngồi xuống.
“Mang thẻ không?”
Tô Mộc Hề lấy một tấm thẻ ngân hàng từ túi của mình ra đưa tới, Thì Phỉ nói, “Cất đi, đợi lát nữa trả phòng thì thanh toán. Làm kiểm tra thế nào? Thuận lợi không?”
Tô Mộc Hề vốn không muốn nhắc lại chuyện đó, nhưng cái miệng rộng của Cốc Yến Yến lại nói: “Không quá thuận lợi.”
Thì Phỉ nhìn về phía Cốc Yến Yến, “Thế nào?”
Cốc Yến Yến nhìn Tô Mộc Hề, mô tả cảnh tượng đó không sót một chữ: “Giáo sư Vương phát hiện anh không đến lớp, nhưng mà có bài kiểm tra của anh, vì vậy đã truy hỏi tại chỗ bài kiểm tra là ai viết.”
Mặc dù Tô Mộc Hề vẫn luôn nháy mắt với cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhìn thấy, vẫn nói tiếp: “Giáo sư Vương hiểu lầm Mộc Hề là bạn gái anh, có người đăng chuyện này lên diễn đàn, bây giờ cả trường đều biết bạn gái anh thi thay anh, còn bị giáo viên bắt tại chỗ.”
Tô Mộc Hề cúi đầu, tay đỡ mày.
Mặt Chung Sở An đầy vẻ hâm mộ: “A Phỉ, cậu dạy tôi chút đi.”
“Cái gì?”
“Làm sao mới có thể hot trên diễn đàn?”
Thì Phỉ: “ giờ sáng sớm ngày mai cậu ra ngoài, đừng mặc quần áo, đến bãi tập chạy năm vòng, không hot thì họ của tôi sẽ là của cậu.”
Trong khi bọn họ nói chuyện, đám Phùng Ly lần lượt đi xuống. Hà Ngộ nhìn thấy Tô Mộc Hề, lập tức đi tới khoe khoang khoác lác, bọn họ buổi sáng trâu bò như thế nào, giết đối thủ không chừa lại mảnh giáp như thế nào, nói đến nước miếng bay đầy.
Thì Phỉ thấy Hà Ngộ nhảy nhót tưng bừng trước mặt Tô Mộc Hề, thì mi tâm nhíu lại.
Hà Ngộ: “Chiêu cuối của Hạo Vũ rất tuyệt! Hoàn toàn không nghĩ tới!”
Phùng Ly đi theo phụ họa: “Thạch anh nổ tung vậy mà mặt còn đầy vẻ mơ màng không biết xảy ra chuyện gì.”
Còn người liên quan, Lưu Hạo Vũ lại ngồi yên lặng ở bên cạnh lướt điện thoại, như thể người được khen ngợi không phải anh ta.
“Đi.”
Thì Phỉ ra lệnh, mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời, rời nhà khách theo nhóm.
Tô Mộc Hề thu đủ thẻ phòng, đến quầy lễ tân trả phòng, Thì Phỉ đứng ở ngoài cửa đợi cô.
Tô Mộc Hề thanh toán xong, vừa bước ra khỏi nhà khách, vừa chỉnh lại ví tiền. Ngẩng đầu nhìn Thì Phỉ, rồi lại cúi đầu xuống.
Hai người sóng vai đi, dọc đường không nói một câu.
Thì Phỉ cũng cảm thấy hơi có lỗi với Tô Mộc Hề, người ta vốn đã bận rộn giúp anh, nhưng bây giờ lại thành đối tượng đả kích: “Hay là, cho em thêm tiền lương?”
Tô Mộc Hề lắc đầu: “Tiền không thể bù đắp tổn thương của em.”
“Vậy chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Tô Mộc Hề sững người một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Vẫn nên đưa tiền đi.”
Thì Phỉ: “…”
Thì Phỉ cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
====
Trận chung kết diễn ra theo hình thức thi đấu BO, cũng chính là hình thức ba trận thắng hai thì thắng truyền thống.
Trận chung kết được tổ chức tại khu vực đối chiến của quán cà phê Internet Thiên Nguyên, cũng có màn hình LED để phát sóng trực tiếp, số lượng người xem vượt xa vòng bảng và trận đấu thăng hạng, khán phòng không đủ chỗ ngồi, cho nên có rất nhiều người xem ngồi dưới đất, khu đối chiến được ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài bao quanh.
Đám Thì Phỉ bởi vì là đội ngũ dự thi, nên có cơ hội có vị trí quan sát tuyệt vời. Còn Chu Chính thì đứng cạnh khu vực đối chiến xem, mặc dù có quy tắc trong quá trình thi đấu huấn luyện viên không được hướng dẫn, nhưng mà khi tạm dừng thi đấu thì có thể.
Thì Phỉ vẫn còn đội chiếc mũ sừng trâu mà Tô Mộc Hề mua cho anh, còn mang thêm khẩu trang, thật là trang bị đầy đủ. Lông mày anh nhíu lại, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, anh trước giờ luôn rất bình tĩnh thì bây cũng đã lo lắng.
Trận đấu bắt đầu đúng giờ, hai bên vẫn luôn giằng co. Cả hai bên đều là những chiến đội đã vượt qua tất cả vào vòng trong, thực lực không phân cao thấp, bây giờ chỉ có thể xem ai nắm chắc cơ hội tốt hơn, ai mắc sai lầm ít hơn.
Vào phút thứ , WDF nắm lấy cơ hội đánh thẳng một mạch, giết chết bốn người thừa thắng xông lên đẩy thạch anh của đối thủ xuống, thắng trận đầu tiên.
Trong trận thứ hai, WDF vẫn không cho đối thủ quá nhiều cơ hội, kết thúc trận đấu ở phút .
Khoảnh khắc kết thúc trận đấu, hiện trường tung bay đầy những dải ruy băng màu sắc, mọi người kích động ôm nhau, ngay cả Lưu Hạo Vũ và Nam Tụng Chi luôn luôn ít nói cũng kích động mà giơ cao cánh tay hô to.
Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến xem không hiểu trận đấu cũng kích động nhảy cỡn lên.
Trái lại, Thì Phỉ lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, anh thở dài nhẹ nhõm dưới lớp khẩu trang.
Lễ trao giải được tổ chức tại chỗ, WDF giành được chiếc cúp vô địch đầu tiên, còn có nhân dân tệ tiền thưởng.
Thì Phỉ chia tiền thưởng, năm người trong đội mỗi người , Chu Chính , chiến đội .
Anh đưa tiền cho Tô Mộc Hề: “Cũng xem như là bắt đầu.”
Tô Mộc Hề cất đi tờ tiền giấy mỏng đi, lòng nghĩ, chỉ chút tiền này không đủ để chi tiêu tối nay đâu.
Hai tay Hà Ngộ cầm tám tờ tiền đỏ, phấn khích và không thể tin được. Cậu ta vậy lại kiếm được tiền, hơn nữa còn là chơi game mà kiếm được. Cậu ta nói tin tức phấn khích này cho Triệu Mỹ Cầm, mặc dù không nhận được hồi âm, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu ta.
Trước trận đấu, Thì Phỉ đã nói Tô Mộc Hề đến quán ăn và KTV trước, bất kể cuối cùng có giành được chức vô địch hay không, thì cũng nên thư giãn một chút, hơn một tháng gần đây mọi người cũng quá cực khổ rồi.
WDF có thể nói là thành công nhanh chóng, một tháng trước ngay cả người cũng không đủ, trải qua sự kiên trì cố gắng không ngừng của mọi người, đã giành được chức vô địch thành phố trong khu Phố Thành. Để một WDF như tờ giấy trắng đạt được kết quả như vậy, nếu những người khác căn bản không dám nghĩ, thì Thì Phỉ không chỉ có nghĩ, mà còn thành công.
Thì Phỉ rất xúc động, anh nâng ly rượu nói: “Cảm ơn sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, để cho một tháng khổ cực này không bị lãng phí vô ích. Hôm nay giành được chức vô địch, chính là điểm khởi đầu mới của chúng ta, sau này chúng ta sẽ còn giành được nhiều chức vô địch hơn. Chặng đường của WDF còn rất dài, chúng ta phải cho tất cả mọi người đều biết WDF, biết tên của mỗi một người chúng ta. Cố gắng lên!”
Mọi người nâng ly rượu cụng nhau: “Cạn ly!”
Sau bữa tối, mọi người lại chuyển sang chiến trường thứ hai.
Áp lực hơn một tháng huấn luyện, đã khiến những người chưa từng là tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ quá mệt mỏi, hôm nay kết thúc trận đấu, bọn họ đã có thể hoàn toàn buông lỏng, gọi rượu mạnh nhất, hát bài hát high nhất.
Tô Mộc Hề vừa không biết hát, vừa là hố đen trò chơi, hơn nữa tâm trạng lại hơi nặng trĩu, nên ngoài uống rượu ra, thì không có chuyện gì để làm.
Thì Phỉ thì giống như người giám hộ của mọi người, mỉm cười nhìn mọi người uống rượu, ca hát chơi đùa. Lông mày giãn ra, tâm trạng rất tốt.
Cặp đôi đang yêu Chung Sở An và Cốc Yến Yến, thì bấm vào bản song ca tình yêu 《 Lúm đồng tiền nhỏ 》[] thịnh hành nhất.
[] Đây là bài hát do Lâm Tuấn Kiệt và Thái Trác Nghiên hát. Bài hát siêu ngọt ngào,
Tô Mộc Hề uống nhiều rượu, vẫy tay, lắc đầu theo nhịp. Sau khi hát xong, cô vỗ tay mạnh mẽ.
Cốc Yến Yến đưa micro cho cô, “Cậu muốn hát gì? Tớ bấm cho cậu.”
Tô Mộc Hề ngửa mặt, cười ngây ngốc, “Tớ cũng muốn hát song ca.”
“Bấm bài Lúm đồng tiền nhỏ cho cậu.”
Tô Mộc Hề lắc đầu, dường như đang suy nghĩ, sau đó nói: “Chuyện tình ở Hiroshima []“.
[] Đây là bài hát được phát hành năm do Mạc Văn Úy và Trương Hồng Lượng hát. Mọi người có thể nghe thử:
Hà Ngộ vốn đang chơi trò chơi, nghe được Tô Mộc Hề muốn hát, thì lên tiếng nhắc nhở: “Mộc Hề chị đừng kích động.”
Tô Mộc Hề đưa micro cho Hà Ngộ: “Hì hì hì, chúng ta hát cùng nhau đi.”
Hà Ngộ từ chối cô.
“Để anh.” Thì Phỉ cướp micro nói.
Hà Ngô lại nói: “Lão đại, anh cũng đừng kích động.”
Thì Phỉ liếc nhìn cậu ta, ánh mắt như muốn nói: Cậu có phiền không? Đừng kích động đừng kích động, lão tử cũng đâu phải là không kiểm soát được bản thân!
Thì Phỉ giơ tay lên, “Tới, Chuyện tình ở Hiroshima!”
Chuyện tình ở Hiroshima của Trương Hồng Lượng và Mạc Văn Úy hát, một tác phẩm kinh điển trong kinh điển. Sau khúc dạo đầu quen thuộc, giọng nam trầm thấp từ tính cất lên: Lẽ ra em nên sớm từ chối anh, không nên cứ để mặc anh theo đuổi em như vậy.
Chung Sở An: “Tắt lời nền đi!”
Cốc Yến Yến ngây thơ buông tay: “Tắt nha.”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Thì Phỉ lại hát hay hay như vậy! Dáng dấp đẹp trai, học giỏi, năng lực mạng, hát cũng nghe hay như vậy, có còn để cho người ta sống hay không?
Khi đến lượt Tô Mộc Hề hát, mọi người đột nhiên cảm thấy lời nền thật ra cũng vô cùng tốt.
Âm vực của cô so với Thì Phỉ thì ít nhất là thấp hơn một quãng tám, thấp đến sắp không thấy, không chỉ có như vậy, còn không vào nhạc…
Thời gian đã khó có thể quay lại, khung cảnh xưa cũng đã điêu tàn, cuộc tình tiếng đồng hồ đó là hồi ức tươi đẹp nhất mà đời này em chẳng thể quên.
Ngay khi giọng hát này vừa cất lên, mọi người đều phát điên, ngay cả người gặp tình cảnh như Thì Phì cũng bối rối, bị cô dẫn lệch điệu, thật lâu sau cũng không tìm về được.
Mỗi khi Thì Phỉ cố gắng kéo điệu nhạc về, thì sẽ lập tức bị Tô Mộc Hề dẫn đi.
Không nhìn ra, một cô gái nhỏ điềm đạm xinh đẹp như vậy, lại hát như thế này, thật sự không được nhìn mặt mà bắt hình dong mà!
Ngay cả Cốc Yến Yến ở cùng ký túc xá với cô cũng không biết, hóa ra Tô Mộc Hề lại hát tệ như vậy…
Điều đáng sợ không phải là lạc điệu, mà là đã lạc điệu rồi mà còn thích ôm micro hát. Mọi người nghiến răng nghe hết bài ca Chuyện tình ở Hiroshima này xong, thì Tô Mộc Hề còn muốn hát nữa, cũng may là micro đã bị Thì Phỉ lấy đi.
Thì Phỉ nhét một chiếc gối cho cô, vỗ nhẹ đầu cô: “Đi ngủ đi, ngoan.”
Tác giả có vài điều muốn nói:
Thì Phỉ: Người khác ca hát đòi tiền, em ca hát đòi mạng à.
Tô Mộc Hề: Mau để mạng lại!
Thì Phỉ: Mạng của anh là của em, tùy em lấy.